Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!
Sáng nay dù có đi học cùng nhau, nhưng không còn thoải mái như trước nữa. Đúng nghĩa chỉ là cùng bước đi trên đường đến trường. Không có những câu chuyện đùa nhẹ nhàng, tất nhiên cũng chẳng có nụ cười nào.
Cứ thế này mãi, rồi sang năm lớp 12 mà lại khác lớp nhau… thì có lẽ thật sự sẽ trở thành kiểu “bạn từng quen một thời” mất thôi. Đã từng có lúc cậu tin rằng, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì riêng Hyun Kyu Jin sẽ không bao giờ thay đổi, sẽ luôn là bạn mãi mãi. Nhưng giờ thấy niềm tin đó đang lung lay thế này, trong lòng thật không dễ chịu gì.
Mà rõ ràng người khiến nó lung lay, lại là cậu.
Yoo Won chống chân lên ghế khán đài, vùi mặt vào đầu gối, rồi lại thở dài một tiếng — gần đây, những tiếng thở dài của cậu ngày một nhiều hơn.
“Thở dài cái kiểu gì mà dữ vậy hả?”
Cảm giác nóng và mềm áp lên sau gáy khiến Yoo Won giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hyun Kyu Jin đang đứng ngay trước mặt từ lúc nào. Cậu ngước nhìn hắn trong im lặng.
Ánh mắt của Yoo Won, vốn đang dao động, dừng lại ở bàn tay bên cạnh mặt — chính là bàn tay vừa chạm vào gáy mình. Ngay khi nhìn thấy nó, các đầu ngón chân trong đôi giày thể thao lại khẽ co lại.
“Nghe thấy mà còn không trả lời, đúng là hỗn quá nha, Jung Yoo Won.”
Hyun Kyu Jin ngồi phịch xuống bên cạnh cậu như không có chuyện gì, rồi lại đưa tay lên, giống lúc nãy, lần nữa đặt vào gáy cậu. Dù lời nói và hành động mang chút đùa cợt khiến cậu thấy yên tâm phần nào, nhưng bờ vai vẫn không khỏi rụt lại.
Yoo Won cố gắng không để lộ điều gì. Nhưng khi bàn tay to lớn ấy khẽ ôm lấy gáy mình, các ngón tay dài khẽ chạm vào cằm, phần bụng dưới của cậu bỗng nôn nao dữ dội. Yoo Won không kịp nghĩ gì, lập tức gỡ tay Hyun Kyu Jin ra rồi bật dậy, rời khỏi khán đài.
Ai nhìn cũng nhận ra — đó là dáng vẻ chạy trốn.
“Này, Jung Yoo Won!”
Cảm nhận được Hyun Kyu Jin đang theo sau, Yoo Won hoảng loạn chạy vào trong sảnh chính rồi men theo hành lang vắng người. Cuối cùng, cậu lao vào nhà vệ sinh dành cho giáo viên ở cuối tầng một.
“……”
Đầu óc trống rỗng, chẳng biết tình huống vừa rồi là gì, cũng không biết từ giờ phải làm gì tiếp theo.
Nhưng có một điều Yoo Won biết chắc: tuyệt đối không được để lộ chuyện bản thân vừa có phản ứng kỳ lạ trước cái chạm tay của bạn thân.
Cậu nhìn lướt qua các buồng vệ sinh trống, rồi chui vào buồng cuối cùng và đóng cửa lại.
“…Cái quái gì thế này chứ.”
Nhưng trước khi cánh cửa được khóa lại, nó bất ngờ bật mở lần nữa. Yoo Won lùi lại theo phản xạ khi thấy Hyun Kyu Jin đứng giữ cửa. Thấy hành động đó của cậu, Hyun Kyu Jin như không thể tin nổi, khẽ hắt ra một tiếng thở ngắn.
"Jung Yoo Won, cậu đang làm cái gì vậy?"
"…Chuyện đó…."
"Sao lại chạy trốn?"
"Không phải như thế…."
"Tránh mặt tớ vẫn chưa đủ à, giờ đến mức phải chạy trốn hẳn luôn sao?"
Cậu phải nói gì đó để Hyun Kyu Jin hiểu được tình hình này, nhưng miệng thì cứ líu lại còn đầu óc thì rối tung. Thật ra, cũng chẳng có mấy lời để mà nói. Vì cậu không thể nói rằng bàn tay hắn nắm vào gáy mình khiến bụng dưới quặn lại, làm cậu thấy sợ.
"Thôi được rồi, thế cũng tốt. Vậy thì nói thẳng luôn cho rõ ràng đi."
"…Để sau, nói sau được không?"
"Không. Lại định chuồn à?"
"Không, không phải vậy…."
"Tớ vừa thấy rõ ràng tận mắt mà cậu còn bảo không phải cái gì? Vừa thấy tớ là cậu đã bỏ chạy rồi còn gì."
Tình huống này thực sự quá khó xử. Việc Hyun Kyu Jin nổi giận đến thế là điều dễ hiểu, nhưng Yoo Won lại chẳng thể nói bất cứ lời nào. Trừ khi nói hết mọi chuyện một cách thẳng thắn, bằng không thì dẫu nói gì đi nữa cũng không thể khiến Hyun Kyu Jin nguôi giận được.
"Tớ đã làm gì sai với cậu à?"
"…Không… Không phải vậy…."
"Không phải thì tại sao lại như thế?"
"……."
"Lại im như thóc nữa. Tớ đã cố suy nghĩ một mình rồi đấy. Từ trước đến giờ tụi mình có thể từng cãi nhau vài lần vì mấy chuyện không đáng, nhưng cậu chưa bao giờ né tránh tớ một cách đơn phương như thế này cả, nên tớ thật sự không tài nào hiểu nổi. Những gì tớ nghĩ ra đều là mấy lý do vớ vẩn, nên thật sự tớ… mẹ nó."
Vốn dĩ nơi này đã yên tĩnh vì không có lớp học nào, mà giờ còn đang trong giờ học nên chẳng có ai qua lại, giọng nói của Hyun Kyu Jin vang lên rõ mồn một trong hành lang và nhà vệ sinh vắng lặng.
Hắn muốn cố giữ bình tĩnh để nói chuyện, nhưng một khi những điều chất chứa trong lòng đã bật ra thì cảm xúc cũng không dễ gì lắng xuống.
“Tớ đã cố gắng chịu đựng và chờ đợi đấy. Nghĩ là chắc cậu có lý do, rồi sẽ kể tớ nghe vào lúc thích hợp… nhưng vừa rồi là sao. Sao cứ liên tục…”
Vừa nói vừa giữ lấy cánh cửa, Hyun Kyu Jin xoay đầu nhìn về phía cánh cửa nhà vệ sinh đang đóng. Dù mơ hồ nhưng hắn chắc chắn nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần. Nếu đã đi đến tận đây thì rõ ràng là ai đó định vào sử dụng nhà vệ sinh.
Hyun Kyu Jin bèn lấy biển “Đang sửa chữa” từ phía gian bên kia, nơi để dụng cụ vệ sinh, rồi đặt trước cửa. Sau đó, hắn bước vào gian mà Yoo Won đang ở, rồi khóa cửa lại.
“Cậu làm gì….”
“Suỵt. Có người đến.”
Không có gì hay ho nếu để người ta thấy hai đứa cùng ở trong nhà vệ sinh giáo viên, lại còn vào giữa giờ học. Trong không gian chật hẹp ấy, Hyun Kyu Jin đứng đối diện Yoo Won và lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài. Quả nhiên, không lâu sau có tiếng cửa nhà vệ sinh mở ra.
“……”
“……”
Không rõ là ai, nhưng vọng vào là tiếng người đó ngân nga hát khẽ, rồi ngay sau đó là tiếng nước chảy mạnh từ vòi ở bồn rửa mặt. Yoo Won cảm thấy tình huống đứng sát rạt với Hyun Kyu Jin thế này còn khó xử hơn cả việc bị thầy giáo ngoài kia bắt gặp.
Chỉ vì bị nắm vào gáy mà bụng dưới đã thấy cồn cào, giờ lại một lần nữa cảm giác lạ ấy trỗi dậy. Những thứ ngay trước mắt cậu – bờ vai của Hyun Kyu Jin, yết hầu có thể thấy nếu ngẩng lên một chút, vẻ mặt căng thẳng đang hướng về phía có tiếng động – tất cả đều khiến cậu bị khuấy đảo. Hơn hết là, mùi hương từ người Hyun Kyu Jin… quá đỗi dễ chịu. Có vẻ là mùi từ bộ đồ thể dục, hoặc cũng có thể là từ gáy hắn.
Yoo Won lúng túng đưa tay xuống, kéo dài chiếc áo khoác thể dục ra phía trước để che đi phần thân trước một cách vụng về. Có lẽ vì đã lâu rồi cậu mới ở gần Hyun Kyu Jin đến vậy, nên cảm giác lạ nơi bụng dưới cứ thế tích tụ. Nếu cứ tiếp tục như thế này… có khi lại xảy ra chuyện khiến cậu mang cảm giác tội lỗi giống như sau khi mơ thấy Hyun Kyu Jin cũng nên.
“……”
“……”
Tiếng điện thoại rung lên bên ngoài cánh cửa, rồi ngay sau đó là giọng nói quen thuộc vang lên. Chỉ cần nghe thấy là biết ngay đó là thầy thể dục. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người chạm nhau. Cả hai im lặng đến mức nín thở, đứng yên lặng lắng nghe đoạn hội thoại đời thường, vô nghĩa của thầy thể dục vọng từ bên ngoài vào.
Dù thời tiết không quá nóng, nhưng vì bị nhốt trong một chỗ chật chội giữa lúc căng thẳng thế này nên khắp người cứ âm ỉ nóng lên. Trong cơn ngột ngạt, Hyun Kyu Jin đưa tay nắm lấy phần trước áo thể dục rồi phẩy một cái, ánh mắt hắn theo bản năng rơi xuống bàn tay Yoo Won đang nắm lấy vạt áo, không hiểu sao trông rất không tự nhiên. Hắn không thể hiểu nổi tại sao cậu lại cứ kéo áo thể dục phủ xuống như thế.
“Sao cậu lại…”
Giọng Hyun Kyu Jin lí nhí đến mức không thể vọng ra ngoài, bị lấn át bởi tiếng thầy thể dục. Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay Yoo Won đang giữ vạt áo.
“……”
“……”
Tay Yoo Won đang run lên. Lúc đó Hyun Kyu Jin mới ngước mắt khỏi tay cậu, và thấy gương mặt Yoo Won đỏ bừng. Đôi mắt cũng run rẩy chẳng kém gì bàn tay, hai má và tai thì đỏ rực, cả phần gáy cũng thế. Nhìn thấy hết những điều đó khiến đầu óc hắn mới bắt đầu hoạt động trở lại.
Hắn đã quên mất điều quan trọng khi chỉ mải suy nghĩ mình tổn thương vì Yoo Won đột ngột tránh mặt. Dạo gần đây hắn cố tiếp cận lại để cải thiện mối quan hệ, cố gắng tỏ ra gần gũi thân thiện, vậy mà Yoo Won lại quay phắt người đi mất. Cảm giác bị bỏ rơi khiến hắn bật nổ, rồi cứ thế trút giận mà quên mất một điều mấu chốt.
Rằng lý do Yoo Won đột nhiên tránh mặt và xa cách hắn, chỉ có thể là một trong hai. Một là: cậu bỗng nhiên cực kỳ ghét hắn. Hai là: cậu… bắt đầu thích hắn.
Vì muốn biết rõ điều đó mà suốt mấy ngày qua hắn đã gồng hết sức để kiềm chế. Vậy mà đến khoảnh khắc quan trọng thế này lại quên béng đi, chỉ biết nổi giận, đúng là quá ngu ngốc.
“……”
“……”
Cuộc điện thoại của thầy thể dục kéo dài. Dù sao thì thầy cũng đã cho học sinh tự do vận động rồi tranh thủ trốn trong này gọi điện, chắc gì đã để ý đến việc Yoo Won và hắn biến mất khỏi sân thể dục. Có khi thầy còn chẳng biết là họ không có mặt ở đó.
Mà dù thầy có biết đi chăng nữa thì với Hyun Kyu Jin bây giờ, chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa. Trước mặt hắn là Yoo Won – với một gương mặt mà hắn chưa từng thấy bao giờ. Vậy thì… giáo viên thể dục thì có là gì chứ? Hyun Kyu Jin khẽ rút ngắn khoảng cách, tiến lại gần Yoo Won thêm một chút.
“…Tránh ra…”
Yoo Won lùi người lại, tựa lưng vào tường, rồi đưa bàn tay run rẩy lên đẩy vai Hyun Kyu Jin ra. Nhưng Hyun Kyu Jin lại tiến thêm một bước, giam cậu giữa mình và bức tường. Rồi hắn đưa tay nhấc nhẹ vạt áo thể dục mà Yoo Won vừa buông ra.
“Cái này… thật sự, tớ chỉ hỏi thử thôi…”
“……”
“Cậu…”
“……”
“Cậu… cứng rồi à?”
Yoo Won giật nảy người trước câu hỏi vang lên ngay bên tai, hoảng hốt đẩy mạnh vai Hyun Kyu Jin. Hắn cũng ngoan ngoãn để mình bị đẩy lùi về sau. Rồi khi cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi nhà vệ sinh, hắn mới thở phào một hơi thật dài. Còn Yoo Won thì giờ đã khuỵu gối ngồi hẳn xuống, vùi mặt vào đầu gối.
“…Ra ngoài đi. Ra rồi nói chuyện.”
“…Cậu đi đi.”
“Không. Tớ còn chuyện muốn nói. Và cậu cũng có điều muốn nói với tớ mà.”
“Đi… đi nhanh đi…”
Nghe thấy giọng Yoo Won nghèn nghẹn như sắp khóc, Hyun Kyu Jin đành phải mở cửa, rời khỏi gian vệ sinh trước. Hắn đặt lại tấm biển “Đang sửa chữa” vào trong kho dụng cụ, rồi bước tới khu vực bồn rửa mặt, sau đó khóa hẳn cửa nhà vệ sinh lại. Dù sao thì… có lẽ Yoo Won cũng cần thêm thời gian để trấn tĩnh. Không còn cách nào khác.
“……”
A… lẽ ra chỉ nên nghĩ trong đầu thôi, sao lại buột miệng hỏi chứ. Đúng là đồ điên. Hỏi cái kiểu đó thì chẳng phải làm Yoo Won hoảng sợ sao? Từ trước đến giờ chưa từng nói mấy chuyện như thế cơ mà.
Giờ nghĩ lại mới thấy… dù cả hai luôn dính lấy nhau mỗi ngày, nhưng cậu và Yoo Won chưa bao giờ nói chuyện kiểu đó cả. Khi ở cùng mấy thằng như Kim Jun Jae hay Choi Hae Young thì không cần hắn mở miệng, mấy chuyện kiểu đó cũng tự nhiên bị lôi ra nói, nhưng với Yoo Won thì… không hiểu sao, chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
Có lẽ vì đã thấy quá nhiều mấy thằng bệnh hoạn nhìn Yoo Won bằng ánh mắt dơ bẩn nên hắn hiểu rõ chuyện đó kinh tởm đến mức nào. Có lẽ vì vậy mà hắn chưa bao giờ cho phép bản thân nhìn Yoo Won theo cách như thế.
Hyun Kyu Jin mở vòi nước lạnh, đưa ngón tay đang cảm giác như bỏng rát hứng vào dòng nước mát. Chỉ là chạm vào vạt áo thể dục thôi mà đầu ngón tay đã nóng đến thế rồi.