Nghiêm Cấm Tỏ Tình Với Bạn Thân - Chương 30

Truyện được việt hóa bởi Chong Chóng Team! Không có lịch đăng tải cố định!

“……”

Tiếng giọt nước nhỏ xuống từng giọt, từng giọt từ vòi nước nghe sao mà rõ đến lạ. Trước giờ từng nghe tiếng đó bao giờ chưa nhỉ? Hyun Kyu Jin đứng tựa vào cánh cửa nhà vệ sinh đã đóng, liếc đồng hồ kiểm tra thời gian. Vẫn còn khoảng 15 phút nữa mới hết tiết. Hơn nữa, sau đó là đến giờ ăn trưa, nên dù có dùng hết tiết thể dục này để đợi Yoo Won thì vẫn còn đủ thời gian để nói chuyện.

“……”

Sao mà hôm nay thời gian trôi chậm đến thế. Cứ tưởng đã trôi qua 5 phút rồi, mà xem đồng hồ thì mới chỉ 30 giây. Lần này nghĩ là chắc chắn đã được 5 phút, mà hóa ra mới chỉ qua được 1 phút. Khi cảm giác như đã chờ cả năm trời trôi qua, thì bên trong nhà vệ sinh vang lên tiếng sột soạt khe khẽ. Rồi không lâu sau, Yoo Won với khóe mắt đỏ hoe chậm rãi bước ra ngoài.

“Về chuyện hồi nãy…”

“Đừng… đừng có nhắc tới cái chuyện đó nữa… Nếu cậu còn nói nữa… tớ sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa.”

A… tai lại đỏ rồi. Nhìn thấy tai Yoo Won đỏ bừng, Hyun Kyu Jin mím môi, khẽ gật đầu. Một cái gật đầu mang theo lời hứa chắc chắn rằng hắn sẽ tuyệt đối không nhắc đến nữa.

“Sắp tới giờ ăn trưa rồi, ăn trước rồi nói chuyện nhé?”

“…Tớ không muốn ăn. Cậu đi ăn đi…”

“Tớ cũng không đói. Vậy thì nói chuyện trước đi.”

“…Tớ chẳng có gì để nói với cậu hết…”

“Không đời nào.”

Hyun Kyu Jin nghiêng đầu nhìn Yoo Won, giọng có phần trêu chọc, rồi như thể không chịu nổi nữa mà nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu.

“…Sao vậy…”

“Thì sợ cậu lại chuồn chứ sao.”

“…Tớ không làm vậy đâu.”

“Không làm vậy cái gì chứ. Vừa nãy cậu mới chạy trốn ngon lành còn gì. Cứ nghĩ là bị còng tay đi. Đi thôi. Đứng nói chuyện trong nhà vệ sinh thế này coi ra cái thể thống gì nữa.”

Nắm lấy cổ tay Yoo Won, Hyun Kyu Jin mở cửa nhà vệ sinh mà trước đó hắn đã khóa, rồi thò đầu ra quan sát hành lang. May mà vẫn chưa hết giờ học, nên hành lang vẫn rất yên tĩnh.

“…Đi đâu đấy?”

“Phòng mỹ thuật.”

“Nơi cậu hút thuốc ấy hả?”

“Ừ.”

Dù bị hắn kéo đi, nhưng Hyun Kyu Jin không hề vội vã, cứ thế bước lên từng bậc thang một cách chậm rãi. Nhìn bóng lưng hắn, Yoo Won cắn chặt vào phía trong môi mình. Cậu xấu hổ đến mức chỉ muốn trốn biến đi vì đã để lộ bộ dạng tuyệt đối không nên để Hyun Kyu Jin nhìn thấy, vậy mà lại không thể gạt tay hắn ra được, bởi vì bàn tay đang dắt cậu đi quá đỗi dịu dàng. Yoo Won lặng lẽ bước lên từng bậc thang, từng bước một, trong sự quan tâm dịu dàng của Hyun Kyu Jin.

Vừa bước vào phòng mỹ thuật tĩnh lặng và đóng cửa lại, thì chuông báo hết tiết vang lên. Yoo Won khẽ cười như thể đang thở, mắt nhìn vào bình xịt khử mùi vải đặt ở góc bậu cửa sổ. Thỉnh thoảng từ người Hyun Kyu Jin lại phảng phất mùi nước xả vải như vừa mới giặt xong quần áo, hóa ra là do hắn xịt thứ đó lên người.

“Giờ thì nói đi.”

“…Nói… gì cơ…”

“Dạo này cậu bị làm sao vậy, thật đấy.”

Cậu muốn trả lời một cách thản nhiên rồi kết thúc tình huống này thật nhanh, nhưng thành thật mà nói, đã đến nước này rồi thì cũng chẳng còn đường rút lui nữa. Yoo Won lấy mũi giày thể dục chưa kịp thay gõ nhẹ xuống sàn phòng mỹ thuật.

“Lấy cái cớ vớ vẩn là học thêm để tránh mặt, rồi bảo tớ đừng đến đón. Đỉnh điểm là hôm trước, cậu chạy biến trước mặt tớ luôn. Thật sự không có gì muốn nói với tớ à?”

“…Lần sau… thật sự để lần sau nói không được à?”

“Không. Tớ không cho thời gian đâu. Vì cậu chỉ toàn nghĩ ra lý do để trốn tránh thôi.”

Yoo Won lùi lại một bước thật khẽ, nhưng Hyun Kyu Jin giật mình, nắm lấy cổ tay cậu kéo lại gần, rồi như thể đang nhốt cậu lại, hắn khép chân lại đứng chắn phía trước.

“…Đừng… đừng làm vậy…”

“Thế ai bảo cậu trốn?”

“…Buông tay ra…”

Yoo Won khẽ lay lay cổ tay đang bị Hyun Kyu Jin nắm lấy, nhưng hắn không buông. Ngay khoảnh khắc nhận thức rõ tình huống hiện tại – bản thân đang đứng giữa hai chân Hyun Kyu Jin, lại bị hắn nắm lấy cổ tay – khắp người Yoo Won lập tức nóng bừng lên. Cậu vội cúi gằm mặt, giấu đi khuôn mặt đang nóng ran của mình.

“…Buông ra nhanh đi…”

Nhìn thấy vẻ mặt lạ lẫm đó của Yoo Won, Hyun Kyu Jin đã hoàn toàn chắc chắn. Về lý do Yoo Won bỗng nhiên xa cách và né tránh hắn. Thành thật mà nói thì hắn đã gần như chắc chắn từ lúc ở trong nhà vệ sinh rồi, khi đó là 90%, còn bây giờ… thì là 100%.

“Nhìn tớ đi.”

“…Không muốn.”

“Tớ bảo nhìn mà.”

Ngay khi Yoo Won khẽ ngẩng đầu lên rồi lại không dám nhìn vào mắt hắn mà cúi gằm xuống lần nữa, ngón tay của Hyun Kyu Jin chạm nhẹ vào cằm cậu. Trong khoảnh khắc đó, cả người Yoo Won như bị điện giật, tê rần. Cậu giật mình lùi hẳn một bước về phía sau, cảm giác như tất cả đã bị lộ sạch chỉ vì cậu hành xử quá ngốc nghếch.

“Không ngờ, thật không ngờ đấy.”

“……”

“Jung Yoo Won, cậu thích tớ đúng không?”

Tưởng sẽ nghe mấy câu như “Có phải cậu thích tớ không?”, “Cậu đang thích tớ đấy à?”, hay “Thì ra là cậu thích tớ”…, Yoo Won đã lường trước nhiều tình huống như thế. Thế mà lời nói thốt ra từ miệng Hyun Kyu Jin lại hoàn toàn ngoài dự đoán. Một câu khẳng định chắc như đinh đóng cột khiến Yoo Won thậm chí không thể cất lên câu phản bác “Không phải đâu” mà mình đã chuẩn bị sẵn. Cậu chỉ biết ngẩn người, thật sự chỉ biết ngơ ngác nhìn gương mặt ấy.

“…Sao cậu biết?”

“Hơn mười ngày nay, cứ thấy tớ là né ra rõ ràng, chỉ cần chạm tay vào cũng giật bắn lên, tớ nói thầm bên tai một câu mà mặt đỏ đến tận cổ… thế mà không biết được à?”

“…Xin lỗi.”

“Xin lỗi gì.”

“…Chắc cậu thấy khó chịu lắm. Lố bịch nữa…”

Hyun Kyu Jin ngồi tựa vào mép bàn trong phòng mỹ thuật, dùng đầu ngón tay lau qua lớp bụi phủ trên mặt bàn như thể đang suy nghĩ gì đó.

Yoo Won thì chỉ biết đứng đó, gương mặt như sắp khóc đến nơi, chỉ đợi quyết định từ Hyun Kyu Jin. Cả hai là bạn từ lúc chào đời, số lần gia đình hai bên gặp nhau để cho hai đứa chơi cùng không đếm xuể. Dù bây giờ không còn nhỏ nữa, nhưng hồi còn bé thì từng tắm chung, ngủ chung cũng không phải hiếm. Vậy mà giờ lại nảy sinh tình cảm thế này, cậu biết rõ Hyun Kyu Jin khó mà chấp nhận được điều đó.

Có thể tình cảm trong hắn đã nguội lạnh. Cũng có thể thấy ghê tởm, đến mức không thể duy trì tình bạn được nữa. Yoo Won biết rõ khả năng đó là rất cao. Vậy nên cậu đã cố gắng hết sức để dọn dẹp, chôn giấu tình cảm chẳng mấy ngay thẳng này… Vậy mà cậu đã không làm được. Để rồi cuối cùng mọi chuyện rơi vào tình huống tệ hại thế này. Yoo Won thật sự, thật sự không thể tin nổi vào tình cảnh đang diễn ra trước mắt mình.

“……”

Nếu Hyun Kyu Jin nói “chúng ta tuyệt giao đi” thì phải làm sao đây. Nếu mẹ với bố hỏi “sao dạo này không thấy Kyu Jin nữa” thì cậu phải trả lời sao, lên lớp thì ngày nào cũng gặp, làm sao dám nhìn mặt hắn…

Hay là giờ quay lại nói “thật ra là đùa thôi, không phải thật đâu” thử xem? Không được, mình dở nhất cái khoản diễn mấy trò đó, kiểu gì cũng làm tình hình tệ hơn… Phải làm sao đây, phải làm sao… Nếu hắn nói thấy khó chịu, rồi nói tuyệt giao…

“Ừ. Tớ thấy khó chịu thật đấy. Vì cậu cứ tránh mặt tớ.”

“……”

“Đùng một cái lấy cái lý do vớ vẩn là bài tập rồi đi với Lee Yoon Seong. Lén lút ăn bánh gạo cay với thằng mà tớ chẳng biết mặt mũi là ai, hôm nào có học thêm thì cũng đợi đến sát giờ mới bảo tớ tới.”

“……”

“Còn chẳng nhìn mặt tớ đàng hoàng, chỉ chạm tay chút là đã giật mình. Nếu là cậu thì cậu không thấy khó chịu chắc?”

“…Tớ xin lỗi…”

Rồi tiếp theo sẽ là câu “Và cả chuyện cậu thích tớ nữa, tớ cũng thấy khó chịu.” Yoo Won đã tự nhủ sẵn trong đầu, chuẩn bị tâm lý để khi nghe thấy câu đó thì không quá hoảng loạn. Cậu đã cố tự trấn an mình rằng: “Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải nghe thôi, đây là điều đương nhiên mà.” Thế nhưng dù có cố gắng thế nào thì cậu cũng không thể khiến trái tim đang đập mạnh đến phát đau kia chịu nghe theo lời mình.

“……”

“……”

Khoảng lặng ngắn ngủi ấy là do Hyun Kyu Jin cố tình tạo ra, để giữ cho trái tim đang đập rộn ràng đến mức phát cuồng kia bình tĩnh lại. Sau khi xác nhận rằng Yoo Won thích mình, hắn vui đến phát điên. Người bạn thanh mai trúc mã suốt 18 năm trời thích hắn – không phải kiểu tình bạn đơn thuần, mà là một thứ tình cảm vượt xa tình bạn. Chẳng thấy lúng túng hay khó xử gì cả, thứ cảm xúc ập đến đầu tiên là niềm vui điên cuồng.

Lý trí thì vẫn nghi hoặc không biết “sao lại có thể thế được nhỉ?”, vậy mà lòng thì cứ vui như sắp nổ tung. Hắn thậm chí không rõ mình đang chiến thắng cái gì, nhưng lại cảm giác như vừa chinh phục cả thế giới. Jung Yoo Won thích hắn. Tất cả những hành động khiến hắn thấy hụt hẫng trước đó – thì ra đều xuất phát từ việc Yoo Won thích hắn. Cảm xúc dâng lên mạnh mẽ đến mức gần như không thể chịu đựng nổi.

Hyun Kyu Jin nghiêng đầu, nhìn Yoo Won đang cúi gằm như một kẻ tội đồ, chờ đợi câu trả lời từ hắn.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo