Những Kẻ Đáng Chết - Chương 131

Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )

Ngoại truyện 23

Trên con tàu tối om đang hướng về Trung Quốc, Ja Kyung cảm thấy cơ thể mình nóng hầm hập như thiêu đốt. Ông Wang phải liên tục cho cậu uống nước để khỏi kiệt sức. Mỗi lần thiếp đi, cậu lại chìm trong ác mộng, khi thì thấy cha mẹ cậu như những con quỷ dữ hiện về đánh đập cậu, khi thì thấy mình quay lại con phố đêm quen thuộc, bỏ thuốc vào túi để đi giao.

Nhưng mỗi khi mở mắt, khung cảnh lại đổi thành gương mặt đầy lo lắng của ông Wang. Ông dặn Ja Kyung  không được chết, phải cố gắng sống. Sống bằng mọi giá. Cứ thế, giữa những lần tỉnh tỉnh mê mê, con tàu đã cập bến tự lúc nào.

Từ đó, họ lại lên xe đi một quãng đường dài. Khung cảnh ngoài cửa sổ hoàn toàn xa lạ so với Hàn Quốc, cứ như thể cậu đã lạc vào một thế giới khác. Nơi họ đến là quê của ông Wang, và tại đây, Ja Kyung  đã gặp một mối nhân duyên mới.

“Gì đây, cái quái gì thế này?”

Wang Ryun  phát hiện một đứa trẻ đang co ro trong góc phòng liền bước tới. Vừa thấy cậu ta, cậu bé đã ngẩng đầu lên. Đôi mắt to tròn với phần đuôi hơi xếch lên, trông như mắt mèo… Là con gái à?

Thấy cậu ta cau mày, đứa trẻ vội cúi gằm mặt, chỉ mân mê đôi giày cũ đã sờn rách. Cái đầu nhỏ đến mức có thể nằm gọn trong lòng bàn tay. Cậu ta dùng chân khều nhẹ vào đôi giày, tấm thân vốn nhỏ bé lại càng thu rúm lại.

“Người lớn hỏi thì phải trả lời chứ, nhóc con.”

“Ryun, đừng chọc nó nữa.”

Đúng lúc đó, Wang Han bước vào, tay xách một túi ni lông to. Anh ta đặt chiếc túi lên bàn ăn rồi lấy đồ bên trong ra, có cả quần áo và giày dép cỡ nhỏ vừa vặn với đứa trẻ. Ryun hoàn toàn không hiểu nổi tình huống thay đổi đột ngột chỉ sau một đêm này.

“Con của anh đấy à?”

“Em ăn nói cho nó lọt tai xem nào.”

Wang Han giải thích đầu đuôi câu chuyện cho cậu em họ Wang Ryun . Rằng cha anh ta đã lâu mới về, lại còn dắt theo một đứa trẻ người Hàn nên không hiểu tiếng Trung. Càng nghe, mặt Wang Ryun  càng tỏ vẻ không vui.

“Không lẽ chú ngoại tình à?”

“Em nhìn mặt nó xem, có giống tí nào không?”

Sau khi ngắm nghía kỹ, Wang Ryun  gật gù đồng tình. Gương mặt xinh đẹp thế này đúng là không thể nào có trong gen nhà họ được. Cậu ta tò mò hỏi giới tính thì mới biết đó là một bé trai. Wang Han mang quần áo và giày đến, ngồi xổm xuống trước mặt đứa trẻ. Có lẽ vì sợ hãi trước thân hình to lớn của anh ta, cơ thể cậu bé càng co rúm lại.

“Tắm rửa rồi thay bộ đồ này vào nhé? Nhớ chưa?”

Đứa trẻ vẫn im lặng, mắt dán chặt xuống đất. Khi Wang Han đang dùng tay chân ra hiệu để giải thích, Wang Ryun  đứng bên cạnh quan sát, tặc lưỡi một cái rồi túm lấy gáy cậu bé. Bực mình thật. Cứ ném vào phòng tắm là tự khắc biết tắm thôi. Ngay lập tức, đứa trẻ cào mạnh vào tay Wang Ryun , đôi mắt xếch lên lườm cậu ta.

Wang Ryun  nhìn bàn tay bị cào của mình rồi lại nhìn đứa trẻ, cười một cách ranh mãnh.

“Xem nó kìa? Bé tí mà ghê gớm phết nhỉ?”

Wang Han thở dài, đẩy Wang Ryun  ra.

“Em làm thằng bé sợ đấy.”

Wang Han lại giải thích lần nữa. Tắm, rồi thay bộ này. Sau đó, ăn cơm. Hiểu chưa? Dù anh có giải thích thế nào, đứa trẻ vẫn không có phản ứng gì, cuối cùng Wang Han đành bế cậu bé vào phòng tắm.

Khi anh định cởi quần áo giúp, cậu bé liền lảng tránh. Anh ra hiệu bảo cậu tự cởi, cậu bé mới miễn cưỡng làm theo, để lộ thân hình gầy trơ xương cùng những vết bầm tím cũ hằn rõ khắp người. Khoảnh khắc ấy, Wang Han chết lặng, còn Wang Ryun  đi theo sau cũng phải nhăn mặt.

“Gì thế này. Sao người nó lại thế kia?”

“Em ra ngoài đi. Có em ở đây nó sợ đấy.”

“Sợ cái gì mà sợ. Anh không thấy lúc nãy nó lườm em à. Coi bộ chúng ta nhặt phải hổ con rồi.”

“Đừng có nói năng linh tinh với thằng bé nữa, đi giao hàng đi. Lần này mà biển thủ nữa thì cả em lẫn anh đều chết chắc đấy.”

“Thế em mới bảo chúng ta ra làm riêng đi. Cứ phải chiều theo ý bọn Nga đến bao giờ nữa? Nói thẳng ra thì mọi mối làm ăn đều do anh kéo về cơ mà. Anh không thấy bất công à?”

“Tuyệt đối đừng đi rêu rao mấy lời này. Nơi này tai vách mạch rừng. Dù ở đâu cũng phải cẩn thận lời ăn tiếng nói. Hiểu chưa, Ryun?”

Ryun lắc đầu quầy quậy, tỏ rõ vẻ chán ngán trước những lời cằn nhằn. Trong lúc Han tắm cho cậu bé người Hàn, Ryun ra hiên ngồi trên chiếc ghế bập bênh cũ kĩ, nhắn tin cho cô bạn gái mới quen. Một lát sau, Han đưa cậu bé ra. Được tắm rửa sạch sẽ, trông cậu nhóc quả thực xinh xắn hơn cả tưởng tượng.

“Mặt mũi sáng sủa thế này, hay bán phắt nó đi anh nhỉ?”

Thấy Han sắp nổi cáu thật, Ryun cười toe toét. Đùa thôi mà.

“Muốn giữ nó lại thì phải dạy nó nói đã chứ.”

“Em không biết tiếng Hàn à? Trước đây em chẳng phải hay chơi với mấy đứa Hàn Quốc còn gì.”

“Sao lại không. Đương nhiên là biết rồi.”

Ryun vênh mặt bước tới trước đứa trẻ, cúi xuống nhìn cậu.

“Thằng chó chết.”

“……”

“Đồ khốn.”

Đứa trẻ giật mình, lùi lại nấp sau lưng Han, khiến anh phải quay sang gắt với Ryun.

“Em vừa nói cái gì đấy?”

Ryun nhún vai ra vẻ không biết gì, còn Han thì nhờ cậu ta tìm xem quanh đây có ai biết tiếng Hàn không. Đúng lúc đó, một người hàng xóm đi ngang qua ghé vào chào hỏi và được họ mời ăn bánh bao. Han chọn chiếc bánh to nhất đưa cho đứa trẻ.

“Ăn đi. Không sao đâu.”

Thấy anh cười hiền, cậu bé mới ngập ngừng nhận lấy chiếc bánh. Có lẽ vì miệng nhỏ nên chỉ cắn một miếng là hai má đã phồng lên. Dường như mải ăn nên sự cảnh giác của cậu cũng vơi đi đôi chút, nhân cơ hội này, Wang Han lại gần hơn.

“Nhóc con, em tên gì?”

Thấy cậu bé chỉ chăm chăm ăn, Wang Ryun  sốt ruột chen vào, dùng ngón tay chỉ vào ngực mình. Tên ấy, tên. Tôi là Wang Ryun . Đây là Wang Han. Còn nhóc là gì? Cậu ta hỏi vậy nhưng cậu bé vẫn chỉ mải mê ăn.

“Anh nhặt phải một thằng ngốc ở đâu về rồi.”

“Tại nó lạ chỗ thôi.”

“Chứ không phải là một thằng đần đến tên mình cũng không biết à?”

Giữa lúc hai người đang cãi qua cãi lại, đứa trẻ vừa ngậm bánh bao vừa lí nhí lên tiếng.

“Lee… Ja Kyung ….”

Wang Ryun đang ngậm điếu thuốc thì nhướng mày, còn Wang Han cũng ngạc nhiên nhìn cậu bé. Nhóc vừa nói tên phải không? Đó là tên của nhóc à? Lee, Ja Kyung ? Nhưng có lẽ vì không hiểu, cậu bé vẫn chỉ tiếp tục ăn bánh.

Wang Ryun tặc lưỡi, nghĩ bụng đúng là rước về một cục nợ, nhưng trong mắt Wang Han, dáng vẻ đó lại thật đáng yêu. Anh xoa đầu bảo cậu cứ ăn nhiều vào, cậu bé cũng ngoan ngoãn ngồi yên. Thấy thế, Wang Ryun cũng đưa tay định sờ thử thì bị gạt phắt đi. Ha, Wang Ryun cười không ngậm được mồm, Wang Han bèn trêu rằng xem ra cậu ta bị ghét rồi.

Không lâu sau, đứa trẻ có một cái tên mới: Wang Wei.

***

Reng reng- Reng reng- Tiếng chuông báo thức inh ỏi khiến cả Ja Kyung , Wang Han và Wang Ryun  đều rên rỉ lăn lộn trên giường.

“Ryun! Tắt báo thức đi! Anh đã bảo là ồn ào rồi mà.”

“Không phải em… Wei! Điện thoại của cậu kìa!”

Ja Kyung , người đang ngủ say như chết, quờ tay lên đầu giường. A lô? Vừa áp điện thoại vào tai, anh đã nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ đầu dây bên kia.

[Xin lỗi, anh làm em thức giấc à?]

Ja Kyung  lăn một vòng trên giường, mắt nhìn lên trần nhà. Hôm qua, sau khi xong việc, anh đã cùng Wang Han và Wang Ryun chơi bời gần đó đến tận sáng, vừa về đến nhà là gục luôn nên mới ngủ say đến giờ. Uống thứ rượu vốn không hợp khiến bụng anh quặn lên và đầu hơi đau.

“Không ạ. Em cũng vừa mới dậy….”

[Khi nào em về?]

“Tối mai ạ.”

[Anh sẽ ra sân bay đón em.]

Ja Kyung bước xuống giường, đi vào bếp. Anh lấy một chai nước trong tủ lạnh, tu một hơi cho đỡ khát rồi đưa mu bàn tay quệt môi, đúng lúc đó Wang Ryun vừa dậy đã giật lấy chai nước còn phân nửa của anh.

“Không cần đâu ạ. Giám đốc bận mà.”

[Dù bận đến đâu thì em vẫn là ưu tiên hàng đầu. Em biết mà.]

Nghe hắn thản nhiên nói những lời sến súa, Ja Kyung  phải khựng lại một chút, mặt nhăn lại một cách kỳ quặc. Có lẽ nếu Kang Il Hyun thấy cảnh này, hắn sẽ lại vin vào đó để cằn nhằn cho xem. Không phải anh ghét, mà là khó thích ứng. Việc phải thường xuyên nghe những lời ngọt đến sâu răng từ một người đàn ông trưởng thành hóa ra lại cần sức chịu đựng cao hơn anh nghĩ.

“À, em có mua quà cho Giám đốc rồi.”

[Thứ gì thế?]

Ja Kyung  cầm chiếc áo sơ mi sặc sỡ vắt trên ghế lên rồi cười toe toét. Hôm qua, tại một khu chợ ở Thái Lan, đã xảy ra vụ tập kích ông trùm của một tổ chức buôn ma túy. Đó chính là phi vụ của Ja Kyung. Dù không còn như trước, Ja Kyung  và các anh thỉnh thoảng vẫn nhận lời người quen để ra nước ngoài làm nhiệm vụ.

[Hy vọng món quà sẽ thú vị như cái lần em cạo sạch lông mu nhé.]

Ja Kyung  nhíu mày, liếc xuống hạ bộ. Ban đầu, việc wax lông là để dỗ dành Kang Il Hyun trong tình thế nửa ép buộc, nhưng sau này thì khác. Thử một lần thấy thoải mái nên từ đó anh vẫn duy trì đều đặn, còn Kang Il Hyun thì lại ám ảnh với việc dùng lưỡi liếm láp nơi đó. Ja Kyung  nhìn chiếc áo sơ mi trên tay, cười với vẻ mặt đầy tiếc nuối.

“Chắc là không đến mức đó đâu….”

[Phần còn thiếu, anh sẽ đích thân đòi lại.]

Còn lời nào đáng sợ hơn thế này nữa chứ. Đích thân đòi lại, nghĩa là khi gặp nhau, hắn sẽ làm theo mọi ham muốn của mình. Chết tiệt, về Hàn Quốc chắc lại có một thời gian không rời khỏi giường nổi mất. Ja Kyung  thở dài, viện cớ các anh đã dậy để vội kết thúc cuộc gọi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo