Lịch ra chap: shốp sẽ update mỗi ngày từ 3-4 chap, tổng 154 chương ( 44 chương ngoại truyện )
Ngoại truyện 24
Han lững thững bước tới, mặt mũi còn ngái ngủ, rồi nhìn chiếc áo sơ mi trên tay Ja Kyung.
“Chẳng phải cái em mặc hôm qua sao? Bảo là mua ở chợ mà.”
“Cái đó thì ở đằng kia. Còn cái này là em giật từ tay một thằng nhóc người châu Á cũng đang định mua.”
“Lại mua thêm một cái y hệt à?”
“Vâng. Gọi là áo đôi được không nhỉ.”
Nghe đến hai từ áo đôi, Wang Ryun đang đứng ở xa liền tỏ vẻ ghê tởm, làm bộ như sắp nôn. Mặc kệ cậu ta, Ja Kyung vui vẻ tưởng tượng cảnh hắn mặc chiếc áo này. Dù rằng hắn có lẽ sẽ không đời nào chịu mặc. Tủ quần áo của hắn toàn những màu trung tính, ngay cả khi mặc thường phục thay vì vest, hắn cũng chỉ chọn những màu sắc ấy, đến cả đồ thể thao cũng là màu đen.
“Giám đốc Kang mặt đẹp trai nên mặc gì cũng ngầu hết.”
Trước lời của Wang Han, Ja Kyung không phủ nhận mà gật gù đồng tình. Mặc đồ vào cũng đẹp mà cởi đồ ra cũng đẹp, nhưng anh không cần phải nói thêm vế sau. Vì lần này có khi Wang Ryun sẽ nôn thật.
Sau đó, ba người chụm đầu vào bàn xem nên gọi dịch vụ phòng hay ra ngoài ăn. Cuối cùng, khi quyết định sẽ ra ngoài, Ja Kyung lấy kem chống nắng từ trong túi hành lý ra thoa lên mặt.
Thấy vậy, Wang Ryun liền buông lời giễu cợt.
“Trời đất, Wei. Cậu còn xài cả kem chống nắng cơ à? Hôm qua cũng bôi phải không? Chắc trên đời này chỉ có mình cậu đi giết người mà còn bôi trét kem chống nắng thôi. Này anh, anh nói xem có phải không? Đàn ông con trai là phải phơi nắng cho da sạm đi mới ngầu chứ. Đúng không nào?”
Vừa quay sang tìm sự đồng tình, cậu ta đã thấy Wang Han cũng đang bôi trét kem chống nắng lên mặt.
“Đừng nói nhảm nữa, bôi vào đi. Để nám sạm lên trông còn già hơn đấy.”
“……”
Ryun còn đang cố chống cự, nhưng nghe đến câu trông sẽ già hơn thì có vẻ dao động, cậu ta liền nhanh tay nặn kem chống nắng của Han rồi xoa lên mặt. Vì bôi quá nhiều nên mặt cậu ta trắng bệch như ma, và Ja Kyung đã không bỏ lỡ khoảnh khắc đó mà chụp lại.
Chuẩn bị xong, cả ba không quên giấu súng ngay lối vào phòng để đề phòng trường hợp bị tấn công bất cứ lúc nào. Nhét một mảnh giấy nhỏ vào khe cửa xong, cả ba vội vã đi đến quán ăn quen thuộc.
***
Ai cũng có một thời nổi loạn. Giai đoạn đó đến với mỗi người mỗi khác, còn Lee Ja Kyung vốn ngoan ngoãn suốt thời gian lớn lên thì đến khoảng mười lăm tuổi đã bắt đầu giao du với đám bạn xấu. Hút thuốc, uống rượu chưa đủ, anh còn bị người chị Trung Quốc sống ở nhà bên cạnh cướp mất lần đầu.
Wei! Wei!
Ngày hôm đó cũng vậy. Phát hiện Wang Han từ xa đang lao tới với khí thế đáng sợ như một con bò tót nổi điên, đám bạn đứng cạnh liền liếc nhau ra hiệu rồi lẳng lặng tản đi. Theo sau là Wang Ryun lững thững xuất hiện, vì mới cạo trọc đầu cách đây không lâu nên vẻ ngoài dữ tợn của cậu ta càng thêm nổi bật, bạn bè của Ja Kyung đứa nào cũng sợ Ryun.
“Wei, tao đi đây!”
“Mai gặp lại! Đừng khai gì với anh mày nhé!”
Ja Kyung định chuồn sang hướng ngược lại thì bị Ryun đã lao đến như bay tóm gọn gáy. Anh có giãy giụa đòi thả ra cũng vô ích. Cậu ta lôi xềnh xệch Ja Kyung đến chỗ Han, dâng lên như một vật tế.
“Thả ra! Buông tôi ra!”
“Tưởng cậu trốn học đi đâu, hóa ra là ở đây đàn đúm với lũ hư hỏng này à? Cậu định trở thành cái thá gì vậy?”
Bị quẳng xuống đất, Ja Kyung phủi quần đứng dậy, lườm Ryun với vẻ mặt cau có. Han chỉ biết thở dài thườn thượt, lòng trĩu nặng. Cũng phải thôi, anh ta đã cố gắng gửi nó đến trường để học hành, vậy mà dạo gần đây nó cứ liên tục trật đường ray.
“Wei. Từ nay cấm em ra ngoài.”
Ja Kyung sững sờ, định cãi lại nhưng rồi đành thôi. Anh biết tại sao Han lại tức giận, cũng hiểu lý do anh ta muốn mình đến trường.
“Em không muốn đi học. Em đi theo các anh làm việc không được à?”
“Wei.” Thấy Han nhìn mình với vẻ mặt nghiêm khắc, Ja Kyung giật mình im bặt. Mỗi lần nhắc đến chuyện công việc, anh ta lại nổi giận khác hẳn ngày thường. Thấy vậy, Ryun đứng sau lưng liền lựa lời bênh vực.
“Đừng vậy nữa mà cứ để nó thử xem. Biết đâu nó lại có khiếu thì sao?”
“Im miệng đi, Ryun. Anh cảnh cáo cậu đừng có xúi bậy nó.”
“Thật lòng mà nói, thằng nhóc này đầu óc lanh lợi, để nó thui chột ở trường thì phí quá. Anh cũng công nhận mà.”
Ja Kyung vênh mặt hất cằm gật gù, nhưng Han không thèm đếm xỉa. Sau đó, anh bực bội bỏ đi trước. Hoàng hôn đang buông xuống khiến phía đối diện nhuốm một màu đỏ rực, Ja Kyung bực bội lẽo đẽo theo sau.
Wang Han nghĩ rằng Ja Kyung làm vậy là vì nổi loạn, nhưng không hẳn là thế. Vài năm trước, cha của Han, cũng là ông Wang người đã đưa Ja Kyung đến Trung Quốc, đã mắc bệnh rồi qua đời mà không được chữa trị tử tế.
Sau đó, Han trở thành trụ cột gia đình, và cũng từ lúc ấy Ja Kyung bắt đầu khao khát tiền bạc. Bởi anh đã nhận ra rằng có tiền thì có thể làm những gì mình muốn, bị bệnh thì có thể đến bệnh viện chữa trị, và có thể bảo vệ những người mình yêu thương.
Lý do lớn nhất là vì anh không muốn để một mình Wang Han phải gánh vác mọi chuyện, nhưng anh ta lại chẳng đời nào chấp nhận ý muốn này của Ja Kyung. Trong lòng bỗng dấy lên cảm giác hờn dỗi, anh chạy vội tới rồi nhảy lên lưng Han, khiến anh ta loạng choạng sang một bên mới đứng vững lại được.
Miệng thì anh ta vẫn nói rằng anh đã lớn nên không thể cõng được nữa, nhưng suốt quãng đường về nhà anh ta đã không đặt Ja Kyung xuống. Xa xa đã thấy bóng dáng ngôi nhà của họ, và trước nhà là bà Wang lưng đã còng đang ngồi trên một chiếc ghế cũ kỹ. Bà vẫy đôi tay nhăn nheo chào đón cả ba, cảnh tượng ấy ấm áp như một phân cảnh trong truyện cổ tích.
***
[Quý khách vui lòng kiểm tra lại hành lý tư trang, tránh để quên đồ khi xuống máy bay.]
Ja Kyung đang ngủ say như chết, bừng tỉnh khỏi giấc mơ bởi giọng nói phát ra từ loa. Anh ngáp một cái thật dài rồi đeo kính râm lên, chiếc máy bay đang chạy trên đường băng cũng từ từ dừng lại.
Anh xách hành lý ra ngoài, giữa đám đông đến đón, Il Hyun đang đứng đó, tay cầm một tờ giấy ghi dòng chữ “Lee Ja Kyung” và một bông hồng đỏ. Anh bất giác bật cười khi nhớ lại lần gặp đầu tiên. Anh vờ như không thấy mà đi lướt qua, nhưng rồi có tiếng bước chân sải đều vang lên từ phía sau.
“Có người yêu chưa? Nếu có thời gian, đi uống với anh một tách trà nhé?”
Ja Kyung dừng bước, đẩy kính râm lên trên đầu, hắn liền đưa bó hoa ra.
“Vì gương mặt của em là gu của anh.”
Tiếp đó, ánh mắt hắn dời xuống dưới.
“Dĩ nhiên, cái áo sơ mi thì hoàn toàn không.”
Ja Kyung nhìn xuống chiếc áo sặc sỡ của mình rồi mỉm cười.
“Tiếc thật. Em lại đang tìm một người thích cả gu áo sơ mi của mình cơ.”
Trao hoa xong, hắn đến đứng cạnh anh.
“Sao em về một mình?”
“Các anh ấy bảo sẽ ở lại chơi thêm vài ngày nữa.”
“Xem ra đã tìm được cô nào vừa ý rồi.”
Sao hắn biết được nhỉ. Không rõ là đoán mò hay đã cho người theo dõi, nhưng Ja Kyung đặt tay lên ngực, lòng chẳng có chút gì chột dạ.
“Còn em thì sao?”
Trước thái độ dò hỏi đầy ẩn ý, Ja Kyung khịt mũi cười. Nếu có bất kỳ dấu hiệu nào tương tự, lần này anh có thể thật sự bị biến thành vật trưng bày mất. Dù không sợ chết đến thế, nhưng anh ghét việc bị làm thành vật trưng bày. Chết thì cũng phải được chết cho tử tế.
“Có Giám Đốc ở đây rồi, em còn phải để mắt đến ai khác làm gì chứ.”
Câu trả lời có vẻ làm hắn hài lòng, hắn nở một nụ cười mãn nguyện. Đúng là tâm tư dễ đoán thật. Cả hai vừa đi vừa trò chuyện về những việc đã xảy ra trong thời gian qua, nhưng khi ra đến xe thì lạ là không thấy bóng dáng Park Tae Soo đâu cả. Nghe nói hắn đến một mình, Ja Kyung không giấu nổi niềm vui.
“Ồ, vậy em lái xe nhé?”
Nhận được chìa khóa, Ja Kyung phấn khởi đi về phía ghế lái. Anh đưa tay vuốt ve phần đầu chiếc xe bóng loáng, buông lời trầm trồ rồi ngồi vào ghế lái và khởi động máy. Thấy anh làm quá lên rằng ngay cả tiếng động cơ cũng khác biệt, Il Hyun liền xoay người lại, lẳng lặng nhìn anh.
“Vẻ mặt em trông còn vui hơn cả lúc gặp anh nữa đấy?”
Giọng điệu có chút hờn dỗi, Ja Kyung liền khẽ hạ khóe môi.
“Đương nhiên là gặp Giám Đốc em vui hơn rồi. Chúng ta đã xa nhau cả tuần cơ mà.”
“Chính xác là 8 ngày.”
“Vâng, 8 ngày.”
“Em có nhớ anh không?”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Vậy anh nhờ em một nụ hôn được chứ?”
À, Ja Kyung đã hiểu vì sao nãy giờ hắn cứ như một đứa trẻ hờn dỗi rồi. Anh liếc ra ngoài, may mắn là không có ai đi qua. Anh vẫy tay ra hiệu lại đây, Il Hyun liền nghiêng người tới.
Môi vừa chạm nhẹ vào nhau rồi tách ra, tay hắn đã giữ lấy gáy anh. Sau đó, hắn mở miệng, chiếc lưỡi trườn vào tựa như một con rắn. Cảm thấy khó thở, anh đẩy vai hắn ra, ánh mắt hắn liền tối sầm lại.
“Phải về nhà ngay thôi.”
“Nếu là đi nhanh thì em rất tự tin, cứ giao cho em.”
“Biết chứ. Lúc làm tình với anh em cũng ra nhanh mà.”
Đang hay lại nói chuyện đâu đâu. Anh lườm hắn một cái, hắn lại bảo dễ thương rồi véo má và ra hiệu cho anh khởi hành. Ja Kyung tăng tốc hướng về nhà. Trên đường đi, họ kể cho nhau nghe những câu chuyện còn dang dở, và khi về đến nơi thì trời đã sẩm tối.
Vừa đi qua khoảng sân rộng để vào cửa chính, đã có tiếng bước chân vang lên và quản gia Sangju là người ra đón đầu tiên.
“Cậu đã về.”
Bà nở nụ cười rạng rỡ, ôm chầm lấy Ja Kyung rồi hỏi han xem anh có bị đau ở đâu không, có ăn uống đầy đủ không. Bà lo lắng rằng mới có vài ngày mà mặt anh đã hốc hác đi, mỗi lần như vậy, Ja Kyung lại nhớ đến bà Wang đã khuất và lòng dâng lên một nỗi xúc động.