Hông có lịch update;>
Bản dịch Quan Tài Của Người Hùng của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 1
Tác giả: 도해늘
Dịch: My
Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.
Tôi đã xuyên không vào một thế giới khác.
Một ngày nọ, tôi bất ngờ bị xe tải tông trúng và được đưa đến một thế giới giả tưởng.
Nếu chuyện đó xảy ra thật, bạn muốn đảm nhận vai trò gì?
Một kiếm sĩ hay pháp sư sở hữu năng lực đặc biệt, hay một quý tộc hoặc hoàng tộc có quyền lực làm khuynh đảo cả thế giới. Hay là một kẻ được sống sung sướng an nhàn, hưởng thụ tiền tài và cuộc sống tự do?
Những lựa chọn ấy nếu có thể tưởng tượng ra thì là vô vàn.
Tôi cũng từng mơ về một cuộc sống tươi sáng như thế…
“Tù nhân số 444. Đến giờ ăn rồi.”
Nhưng tôi đã xuyên không vào thân xác của một tên tù nhân.
Mà lại còn là tù nhân bị kết án tử hình và sẽ bị xử tử vào ngày mai.
Nếu hỏi chuyện gì đã xảy ra, thì phải quay lại vài tiếng trước.
Đó là một ngày hoàn toàn bình thường như mọi khi.
Tôi thức dậy muộn, dành phần lớn thời gian nằm lì trên giường, ăn qua loa bằng đống đồ ăn liền rồi bắt đầu chuẩn bị ra ngoài vào lúc đêm khuya.
Tôi mặc áo hoodie đen, quần jean, và cuối cùng đội lên chiếc mũ bóng chày màu tím đậm.
“Phù…”
Hơi thở trắng xoá phả ra trong không khí khiến tôi nhận ra mùa đông vẫn chưa kết thúc.
Cả ngày chôn chân trong căn phòng trọ chật hẹp, đến mức khi bước đi, các khớp xương cũng trở nên cứng đờ.
Dù vậy, muốn kiếm tiền thì phải tự thân vận động thôi.
Chỉ cần băng qua vạch sang đường là sẽ đến nơi—
DING!
Tiếng thông báo vang lên bên tai khiến tôi khựng lại.
Lẽ ra có thể băng qua luôn vì đèn dành cho người đi bộ đã bật xanh, nhưng một linh cảm nào đó đã khiến tôi dừng lại.
Tôi lấy điện thoại ra và kiểm tra tin nhắn vừa đến.
[Quản lý cửa hàng DU
Ivan à… xin lỗi nhé, nhưng từ hôm nay cậu không cần đi làm nữa đâu. Anh sẽ chuyển khoản tiền lương đến hôm qua cho cậu. Cảm ơn cậu đã vất vả suốt thời gian qua. PM 10:50.]
Dù đây là thông báo sa thải đột ngột, nhưng cảm giác duy nhất tôi có lúc đó chỉ là.
Sao không báo sớm hơn chứ. Đã mất công ra đến nơi rồi.
Tính ra tôi cũng làm được khoảng một tháng, nên cũng đoán là đến lúc bị sa thải rồi. Nhưng nếu đã định sa thải thì chí ít cũng phải báo trước vài tiếng, hoặc… ít nhất là 30 phút chứ. Báo trước 10 phút thì ai chịu cho nổi? Nhất là khi cửa hàng tiện lợi chỉ còn cách vài bước chân, điều đó khiến tôi càng tức hơn.
Có lẽ vì bản thân cũng thấy áy náy, nên người quản lý đã nhắn thêm một tin nữa.
[Quản lý cửa hàng DU
Xin lỗi vì anh báo sát giờ quá… cậu đến nơi rồi à??
Không phải vì em làm việc kém đâu!! Em đã làm rất tốt. Chỉ là dạo gần đây doanh thu ca đêm giảm sút, nên từ giờ anh định tự mình trực ca đêm… Anh thật lòng xin lỗi nhé…
Và… nói ra điều này là vì anh nghĩ cho cậu thôi… nhưng về sau cậu thử cười nhiều hơn một chút xem~ cười thật tươi vào~ Anh nhìn cậu mà cũng có đôi lúc bị giật mình đó ha ha. Xem lại CCTV thì thấy khách cũng hay bị em doạ sợ rồi không bao giờ quay lại nữa… Mong là em đừng giận hay buồn về chuyện này nhé… PM 10:52]
Việc lúng túng rồi lỡ lời khi thấy bối rối là chuyện thường gặp thôi, nhưng chính vì thế người ta lại dễ nói ra những điều thừa thãi.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa hàng tiện lợi, nơi người quản lý cùng ca làm buổi tối với tôi đang thì thầm nói chuyện, rồi lại cúi xuống nhìn vào màn hình điện thoại lần nữa.
Thỉnh thoảng, người ta cứ nghĩ rằng chỉ cần thêm câu anh nói ra vì nghĩ cho cậu thôi thì tất cả mọi thứ sẽ trở thành lời khuyên chân thành và sự động viên ấm áp.
Lâu rồi mới gặp kiểu người lo chuyện bao đồng như thế, nhưng điều này cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên nữa.
Tôi hờ hững nhét điện thoại trở lại vào túi quần.
“Chắc là khách hàng đã phàn nàn gì đó rồi chứ gì…”
Dù làm thêm ở đâu thì tôi cũng chỉ trụ được tối đa một tháng là bị cho nghỉ. Thái độ của những ông chủ khi báo tôi nghỉ việc thì mỗi người mỗi khác, nhưng lý do thì lúc nào cũng giống nhau.
“Khách hàng cảm thấy không thoải mái vì cậu.”
Từ nhỏ tôi đã như vậy rồi. Làn da trắng bệch đến mức có thể thấy cả mạch máu, đôi mắt trũng sâu, quầng thâm dày, ánh mắt lờ đờ và biểu cảm u ám. Chỉ nhìn vẻ ngoài thôi cũng đủ khiến người ta muốn giữ khoảng cách, nhưng sự thật thì… có lý do còn rõ ràng hơn thế nhiều.
Tôi có thể nhìn thấy ma quỷ.
Có lẽ là từ lúc mới sinh ra đã vậy. Nhân viên trông trẻ ở trại trẻ mồ côi từng nhiều lần rùng mình vì ánh mắt của tôi khi còn là một đứa bé sơ sinh nhìn chằm chằm vào phía sau lưng họ.
Những đứa trẻ đồng trang lứa cũng dần xa lánh tôi. Vì thế nên ngay khi đủ tuổi tự lập, tôi rời khỏi trại trẻ, cũng có thể nói là bị đuổi đi.
Vì đã thấy ma trong suốt thời gian dài, tôi gần như chẳng còn sợ chúng nữa, trừ khi là những ác linh thật sự nguy hiểm. Thường thì tôi sẽ mặc kệ, nhưng hồi nhỏ, thỉnh thoảng tôi cũng từng cố giúp những người bị ma theo. Tôi từng cảnh báo họ hãy cẩn thận khi đi ra đường ban đêm, chỉ ra cho họ những tòa nhà đừng nên đến, hoặc hỏi xem dạo này có mang về vật gì kỳ lạ không.
Một nửa trong số họ thì biết ơn, còn nửa còn lại chỉ nổi giận đùng đùng. Dù tôi chỉ muốn nhìn vào những người biết ơn để cảm thấy vui lòng, nhưng sau này ngay cả họ cũng quay sang bám riết lấy tôi, hỏi han dồn dập để moi thêm điều gì đó. Kết cục, dù là bên nào đi nữa, tôi cũng thấy phiền phức như nhau. Tôi ghét bị cuốn vào những chuyện rắc rối.
Vì vậy nên tôi dần dần không nói gì nữa,
và giờ thì chỉ thỉnh thoảng ngó qua mấy hồn ma có vẻ ngoài kỳ lạ cho vui mà thôi.
Tâm trạng khó chịu quá.
Chỉ cần lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khoảng không thôi cũng đủ khiến người khác cảm thấy bất an.
Suốt những năm học tiểu học, trung học và cấp ba, bạn bè đều lảng tránh tôi, ngay cả thầy cô cũng ngại tiếp xúc.
Trong trường, tôi bị gọi là ‘là cái thằng đó đấy’. Tôi giống như một mảnh ghép không bao giờ vừa vặn với thế giới này.
Tôi không thực sự bị tổn thương vì những cách đối xử đó, nhưng có một chuyện làm tôi cảm thấy hơi oan ức.
Hôm đó tôi bước chân vào nhà của một thầy cúng, vậy mà vừa vào đến nơi đã bị ném muối đuổi đi như thể là ác linh.
Tôi tưởng họ sẽ nhận tôi như người cùng cảnh ngộ với mình cơ chứ…
Tôi từng nghĩ rằng khi trưởng thành, mọi thứ rồi sẽ thay đổi, nhưng rốt cuộc chẳng có gì thay đổi cả. Chỉ là so với khi còn nhỏ, tôi đỡ phải nghe mấy lời kiểu ‘sống tích cực lên đi, cười nhiều vào’ nên cũng thấy nhẹ đầu hơn. Tiếc là… hôm nay đã bị nghe lại sau một thời gian dài.
“Tính ghé cửa hàng tiện lợi mua nước trái cây thôi mà…”.
Tôi thấy không thoải mái khi bước vào mua đồ ở ngay chỗ vừa bị sa thải.
Dù đã lớn lên trong đủ loại ánh mắt soi mói nhưng tôi cũng không mặt dày đến mức ấy. Hơn nữa, tôi cũng không muốn gây khó xử cho cậu nhân viên đang làm và ông chủ, những người có lẽ vẫn còn đang bàn tán về tôi.
Thay vào đó, tôi quyết định ghé vào một cửa hàng tiện lợi khác nằm trên đường về nhà. Không hiểu sao hôm nay trời lạnh hơn bình thường khiến tôi bước đi nhanh hơn.
Một đêm đen kịt, mây che kín trời không để lại chút ánh trăng nào.
Meo~
Ngay trước khi rẽ vào con hẻm, một tiếng kêu khe khẽ khiến tôi khựng lại. Theo phản xạ, tôi quay đầu tìm nơi phát ra âm thanh, và lập tức, một nụ cười nhè nhẹ hiện lên trên môi. Là một con mèo đen. Ở đâu đó người ta vẫn bảo mèo đen là điềm gở, nhưng tôi luôn thấy đó là điều nhảm nhí hết sức.
Mọi con mèo trên thế giới đều dễ thương, và thứ gì dễ thương thì sẽ không có tội. Cớ gì lại gán cho chúng cái danh “điềm xui” chứ? Con người mà dám ăn nói như vậy với mèo thì đúng là hỗn xược. À, hoặc cũng có thể là giữa loài mèo đã từng có cuộc đấu đá bè phái. Biết đâu bọn mèo mướp, mèo tam thể, mèo cam… âm mưu bôi xấu mèo đen chẳng hạn.
Nghĩ đến viễn cảnh như vậy thì thấy cũng khá dễ thương thật, nhưng tiếc là tôi không thể cứ mải mê đắm chìm trong trí tưởng tượng vui vẻ mãi được.
“Chỗ đó nguy hiểm lắm đấy. Lại đây.”
Con mèo đen đang ngồi ngay giữa lòng đường. Vị trí của nó quá nguy hiểm nên tôi vội ra hiệu gọi nó, vừa hét lên vừa dậm chân hù dọa, nhưng nó không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía tôi. Cảm giác như nó đang gọi tôi vậy.
Không còn cách nào khác. Tôi chìa tay về phía con mèo rồi lao về phía nó…
KÉTTTTTTTTTT
Một âm thanh nặng nề, sắc bén như xé toạc mang tai, đèn pha chói lóa chiếu thẳng xuống mặt đường, và thứ cuối cùng tôi nhận thức được là đầu xe trước của một chiếc xe tải, ở ngay trước mắt mình khi ngoảnh đầu sang bên cạnh.
Hết rồi.
Không hề cảm thấy đau đớn.
Và thế là hiện tại, tôi mở mắt ra ở nơi này. Lúc đầu tôi đinh ninh rằng mình đã chết. Việc ý thức vẫn còn chưa mất hẳn, tôi cho rằng đó chỉ là khoảng thời gian cuối cùng mà người ta được ban cho để nhìn lại cuộc đời trước khi rời đi. Thứ duy nhất khiến tôi bận tâm là liệu con mèo có an toàn hay không.
Kỳ lạ là, tôi có cảm giác con mèo đã thì thầm điều gì đó với tôi ngay trước khoảnh khắc cuối cùng…
“Giờ thì… cậu đã trở thành —— rồi.”
Tôi khẽ phì cười. Chết rồi mà còn có thể nghĩ ra mấy thứ hoang đường thế này sao? Rốt cuộc, dù tôi chưa từng đặt nhiều kỳ vọng hay đam mê gì vào cuộc sống này, chưa từng sống một cách mãnh liệt, nhưng lại hy vọng cái chết của mình đừng quá hời hợt sao?
Tôi từng nghĩ, nếu được chết trong lúc cứu một con mèo thì cũng là quá đủ rồi. Ngay khi ý nghĩ đó thoáng qua, tôi bỗng khựng lại.
… Tôi vừa cười ư? Làm sao có thể? Tôi chắc chắn rằng mình đã chết mà, chẳng lẽ chỉ là ảo giác do tâm trí tạo ra?
RẦM!
Ngay lúc ấy, như thể muốn nói rằng đây không phải là ảo giác, một âm thanh rúng động vang lên bên tai tôi, giống như tiếng cánh cửa dày nặng bị mở ra.
Cùng lúc đó, tôi hít mạnh một hơi như thể vừa ngoi lên khỏi mặt nước và mở mắt ra.
Khung cảnh xám xịt như bị tẩy màu dần dần được phủ lên những gam màu sống động. Nơi này là một không gian sáng rực, chan hòa ánh nắng.
Ánh sáng mặt trời.
Rõ ràng khi nãy còn là một đêm đen u ám đến rợn người, vậy mà giờ đây, ánh nắng giữa ban ngày đang ấm áp chiếu rọi lên cơ thể tôi. Chiếc áo choàng đen tuyền mà tôi đang mặc trông thật lạ lẫm khi đứng dưới ánh nắng như thế này.
Tôi mở to mắt, liên tục đảo nhìn khắp nơi xung quanh, đồng thời đưa tay sờ soạng khắp người. Cánh tay vẫn cử động bình thường, chẳng nơi nào trên cơ thể có cảm giác đau đớn.
Lẽ nào… đây chính là… xe tải chuyển sinh?
Bản dịch Quan Tài Của Người Hùng của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.