Hông có lịch update;>
Bản dịch Quan Tài Của Người Hùng của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 2
Tác giả: 도해늘
Dịch: My
Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.
Vì sống một mình nên cũng có lần tôi đọc vài bộ tiểu thuyết trên mạng để giết thời gian. Những truyện có gắn hashtag “chuyển sinh” thường có nội dung kiểu như, nhân vật chính từng khổ sở, bế tắc trong kiếp trước, sau đó nhập hồn vào một cơ thể mới ở thế giới khác và bắt đầu một cuộc sống rực rỡ đầy thành tựu.
Khi thể loại chuyển sinh trở nên phổ biến, đa phần các bộ truyện đều dùng chi tiết “xe tải chuyển sinh” để giải thích cho cái chết đưa nhân vật đến thế giới mới. Đi học đại học cũng bị tông, đi phỏng vấn xin việc cũng bị tông, thậm chí đi thi cũng bị tông! Rầm.
Cái chết thì có thể vô nghĩa, nhưng cuộc sống mới sau đó chắc chắn sẽ rực rỡ.
Từng chút, từng chút một, cái cảm giác háo hức bắt đầu dâng lên.
Có vẻ tôi cũng bị xe tải chuyển sinh tông rồi, vậy thì thiết lập của tôi là gì nhỉ?
Thường thì sẽ là con trai trưởng, thứ, hoặc út của hoàng tộc, chuyên gia kiếm thuật hay đại gia tộc pháp sư. Có khi lại là công tước quyền lực đến mức hoàng gia cũng phải dè chừng? Hoặc là trùm của một bang hội hắc ám có thể nắm cả đế quốc trong lòng bàn tay?
Cái gì cũng được cả. Dù sao thì giờ tôi cũng sắp bắt đầu một cuộc đời mới đầy hy vọng…!
“Tù nhân số 444. Đến giờ ăn rồi.”
“… Hả?”
Trước khi kịp hiểu hết câu nói vang lên bằng chất giọng trầm khàn đó, keng!, một vật gì đó rơi xuống nền đá, vang lên âm thanh sắc nhọn như bát đĩa va vào sàn.
Phải đến lúc đó tôi mới bắt đầu nhìn rõ xung quanh. Một không gian hình vuông chật hẹp, ngoài tấm chăn mỏng tơi tả thì không còn gì khác, nó trông chẳng khác nào một cái nhà giam. Ánh nắng mà tôi thấy khi nãy thực ra chỉ là ánh sáng lọt qua một ô cửa sổ bé xíu phía trên đầu. Ô cửa đó nhỏ đến mức chỉ vừa đủ để đưa tay ra ngoài, và còn bị bịt kín bằng những thanh song sắt.
Rầm! Một tiếng động dữ dội vang lên từ phía bên cạnh. Tôi vẫn đang ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, có vẻ như người đàn ông kia cho rằng tôi đang phớt lờ lời hắn nên đã đá vào song sắt của phòng giam.
Bị tiếng động bất ngờ làm giật mình, tôi quay lại nhìn, một gã đàn ông nhếch mép cười đầy giễu cợt. Hắn mặc giáp sắt, có mái tóc vàng xỉn và đôi mắt xanh đậm xám xịt, mọi thứ đều trông xa lạ, như thể đang cố nhấn mạnh với tôi rằng đây không còn là thế giới cũ nữa.
“Sắp chết đến nơi rồi mà cũng chẳng buồn ăn uống gì à? Vậy thì để ta tốt bụng vứt hộ cho!”
Dứt lời, hắn hất mạnh khay thức ăn bằng mũi giày. Miếng bánh mì đen lăn trên nền đá lạnh như sỏi, và thứ có vẻ là súp thì mang màu đen đục, trông hệt như nước thải.
Thực ra, ngay từ đầu cái khay ấy cũng chẳng có gì giống đồ ăn, chỉ toàn là rác rưởi không thể nuốt nổi. Lúc đó, tôi mới để ý tới cái còng sắt đang khoá chặt cổ tay mình.
Tình cảnh hiện tại, không gian xung quanh, và những gì gã kia vừa nói, khi xâu chuỗi tất cả lại, tôi rốt cuộc cũng đi đến một kết luận.
Tôi là tử tù sao?
Vừa mới chết xong mà giờ lại thành kẻ đang chờ hành hình á?
Khi đối mặt với một hiện thực quá đỗi sốc và phi lý, phản ứng phổ biến nhất được cho là phủ nhận nó.
Tôi cũng đã rất cố gắng phủ nhận hiện thực này. Có khi nào tôi đã chết rồi và đang nằm mơ không? Hay tôi đang hôn mê sau khi bị xe tải tông và giờ đây đang mơ một giấc mộng viển vông.
Tôi đã véo mạnh tay mình với hy vọng sẽ tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng vô lý này, nhưng chỉ cảm thấy đau điếng. Cái thân thể này có vẻ còn sống lay lắt hơn cả tôi trước đây, đến mức nhéo một cái cũng khó vì toàn da bọc xương.
Khoan đã, lúc bị xe tông còn không thấy đau như thế này, sao bây giờ chỉ véo một cái lại đau đến vậy chứ? Sao đây lại là thực tại của tôi? Nếu là xuyên vào nhân vật bị coi thường vì là con riêng trong một gia tộc hay làm nô lệ như trong tiểu thuyết tôi còn có thể chấp nhận. Nhưng tôi lại là… một tử tù sắp bị kết án?
Những tưởng tượng rùng rợn bắt đầu hiện lên trong đầu.
Nhìn vẻ ngoài của gã đàn ông kia, đây có vẻ là một thế giới giả tưởng lấy bối cảnh thời trung cổ. Trong những nơi như vậy, họ sẽ hành hình thế nào nhỉ? Độc dược? Không, độc dược là phương pháp hành hình cao cấp dành cho tầng lớp thượng lưu kia. Sa dược ấy không phải dành cho người thường.
Xét đến thái độ của cai ngục, điều kiện tồi tàn của nhà giam, cùng với cái cơ thể gầy trơ xương này… tôi không nghĩ mình đang ở trong thân xác của một người “cao quý” gì cả.
Vậy thì… cuối cùng vẫn là bị chặt đầu sao? Hửm, khoan đã, cái đó cũng là hình thức tử hình cao cấp mà đúng không? Những người bị xử chém đầu bằng máy chém thường là người có chút địa vị thì phải. Vậy có khi là treo cổ?
Nếu cơ thể này từng phạm tội nghiêm trọng gây rúng động xã hội và họ muốn lấy làm gương răn đe thì… thiêu sống? Xử bằng cách dùng gậy đánh đến chết? Người ta từng nói ngày xưa còn có kiểu thả vào nước sôi cho chết nữa mà.
Tưởng tượng càng lúc càng đáng sợ, tôi run rẩy nắm chặt lấy song sắt nhà giam vì quá hoảng sợ.
“Này, thật ra tôi không phải là người này đâu. Tôi bị tai nạn rồi hồn nhập nhầm vào cơ thể này… chuyện này không thể bỏ qua được sao?”
“Ngươi đang nói cái quái gì thế?”
“Dù có chết thì cũng phải là chủ nhân thật sự của cái thân xác này chết mới đúng chứ! Như vậy mới đúng với công lý và củng cố quyền uy của hệ thống pháp luật chứ! Chúng ta phải tìm ra người thực sự đáng bị trừng phạt mới phải… và tìm cách nào đó để tôi thoát khỏi thân xác này…”
Chỉ nhéo da một cái đã đau thấu xương, thế mà giờ còn phải chịu án tử hình sao. Dù nghĩ thế nào thì tôi cũng không thấy hình phạt đó là một “dịch vụ nhanh gọn” gì cả. Thế nên tôi cứ thế tuôn ra một tràng dài không dứt.
Thế nhưng thật kỳ lạ, tôi lại đang nói bằng chính ngôn ngữ của nơi này. Nghĩ lại thì, ngay từ đầu tôi đã hiểu được lời của tên cai ngục, và bây giờ cũng đang trò chuyện hoàn toàn trôi chảy. Nó không giống như việc học một ngoại ngữ rồi nói bập bẹ, tôi thậm chí còn suy nghĩ được bằng thứ tiếng này. Cứ như thể tôi đã học nó từ trước, hoặc nó chính là tiếng mẹ đẻ vậy. Hiện tượng này, nếu không phải là “nhập hồn” thì thật sự không thể nào giải thích nổi.
Vừa cảm thấy kỳ diệu, vừa tuyệt vọng, tôi cứ thế lải nhải trong cơn hoảng loạn thì tên cai ngục quát lớn.
“Câm mồm!”
Chưa dừng lại ở đó, hắn mở toang cửa ngục rồi bước vào, bốp!, hắn đá thẳng vào bụng tôi. Cú đá trúng ngay bụng dưới làm cả người tôi gập lại theo phản xạ.
“Chính lũ khốn như mày mà người anh hùng của chúng tao mới phải chịu khổ và bỏ mạng đấy!”
“Ư…!”
“Ngay lúc này, quan tài ngài ấy đang đi qua khu vực gần đây, tao đang mặc niệm một cách thành kính thì con mẹ nó, mày lại dám mở mồm ra nói những lời tầm phào! Anh hùng của chúng tao, một người hiền hậu, nhân từ, tử tế đến nhường nào… Vậy mà cái loại rác rưởi như mày…”
Tên cai ngục gào lên như thể vừa bị xúc phạm sâu sắc, vừa giận dữ vừa đau đớn, còn tôi thì ôm bụng, không hiểu đầu đuôi câu chuyện gì cả, chỉ cảm thấy tình hình ngày càng tồi tệ hơn.
Hồi cấp hai, cấp ba, có mấy thằng thường lấy tôi làm đối tượng bắt nạt để thể hiện quyền lực của chúng.
Vì tôi không có người bảo hộ, lại là đối tượng dễ bắt nạt nhất.
Nhờ đó, tôi đã quá quen với việc bị đánh, đến mức bản năng tự động phản ứng bằng cách thu người lại để giảm đau tối đa.
Và chính tư thế ấy lại khiến tên cai ngục nổi cơn tàn bạo.
“Ồ? Còn biết né à? Trước giờ mày cứ nằm im như xác chết mà!”
Hắn có vẻ đã từng vài lần đá vào cơ thể này trước đây.
Khi đó, người này hoàn toàn không phản ứng gì, nên chắc hắn cũng nhanh chán.
Nhưng giờ thì khác, thấy tôi đau đớn, phản xạ né tránh, hắn như được kích thích hơn, càng ra chân mạnh bạo hơn.
Tôi đã chọn sai cách rồi.
Giờ đây, mỗi lần tung cú đá, hắn đều rít qua kẽ răng từng từ. “Linh hồn cái đếch gì mà linh hồn!”. Có vẻ mấy lời tôi nói lúc nãy làm hắn thấy lố bịch lắm. Mà nghĩ cũng đúng một tên tử tù đột nhiên đòi hoãn thi hành án vì “hồn bị nhập nhầm”, ai nghe mà chẳng buồn cười chứ…
“Lúc mày hành hạ linh hồn người khác thì được, giờ lại đòi người ta tin cái câu nói linh hồn tráo đổi của mày chắc?!”
À… ra đó là lý do sao?
Khoan đã… cơ thể này rốt cuộc đã gây ra tội tình gì mà bị nói là “hành hạ linh hồn” chứ? Không lẽ người được tên cai ngục gọi là ‘anh hùng’ lúc nãy thực sự chết vì chủ của cái xác này à?
… Không, hắn có nói ‘lũ như mày’ mà, nên chắc không phải lỗi hoàn toàn do một mình tôi. Phải thế chứ. Nhưng mà, dù là vì lý do gì đi nữa, có vẻ như cái chết khủng khiếp đang chờ đợi tôi là điều không thể tránh khỏi.
Sau một trận bạo hành dữ dội của tên cai ngục, tôi cuộn tròn người lại một góc trong phòng giam với tâm trạng trĩu nặng.
Lúc nào không hay, trời đã tối, bóng đêm mờ mịt bao trùm khắp nơi. Toàn thân tôi đau nhức âm ỉ, còn nền đá dưới sàn thì lạnh buốt.
Cảm giác như tôi đang bị lừa. Đã nhập nhầm vào một cái thân xác khốn kiếp như thế này, ít nhất cũng nên cho tôi cài đặt tắt cảm giác đau đi chứ.
Tại sao ở cái nơi quái quỷ này, tôi vẫn phải đau đớn, vẫn phải bị lạnh đến thấu xương?
Tôi cứ co ro như thế hàng giờ liền, và cuối cùng đã bước vào giai đoạn chấp nhận thực tại. Phải rồi, trốn khỏi ngục có vẻ là điều không thể rồi. Vậy thì thà chết quách đi cho xong còn hơn. Biết đâu sau khi chết, tôi lại có thể nhập vào một cơ thể mới thì sao? Có lẽ thân xác lần này chỉ là một lỗi thử nghiệm trên con đường đi đến một cuộc đời tươi sáng hơn. Chỉ là một sai lầm, thế thôi.
Ngoài đời thường, trong các tác phẩm hư cấu, người ta hay giải thích rằng nguyên nhân của một cuộc đời quá bất hạnh là do ‘linh hồn bị sắp đặt sai vị trí’. Nếu vậy thì ở kiếp sau, vì thấy có lỗi với riêng tôi, số mệnh cũng có thể sẽ bù đắp cho bằng một cuộc đời tốt đẹp hơn.
Một cuộc đời không bị ma ám, không phải lê lết dưới đáy xã hội, không run rẩy vì lạnh, không đói khát. Không có nỗi sợ, không có đau đớn, không cô đơn, không tủi thân…
Khoan đã, nghe như kiểu đây là cái chết thì đúng hơn nhỉ?
Lúc đó tôi mới nhận ra, suốt từ nãy đến giờ, tôi đã vô thức trải qua năm giai đoạn tiếp nhận cái chết. Phì, tôi bật cười chua chát vì thấy chính mình cũng thật nực cười. Rồi thử tưởng tượng lại, dù chỉ là một hình dung mơ hồ về một cuộc sống hạnh phúc mà tôi chưa từng được tận hưởng.
Một cuộc đời với vẻ ngoài xinh đẹp, được vô số người yêu mến và kính trọng, sở hữu khối tài sản khổng lồ, và nắm giữ quyền lực mà không ai có thể chạm tới.
Nếu sống một cuộc đời như vậy… liệu cảm giác sẽ ra sao nhỉ…
Bản dịch Quan Tài Của Người Hùng của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.