Hông có lịch update;>
Bản dịch Quan Tài Của Người Hùng của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 3
Tác giả: 도해늘
Dịch: My
Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.
ĐÙNGGGG—!!!
Khi tôi đang dần chìm vào giấc ngủ, một tiếng nổ đột ngột vang lên chói tai. Không chỉ thế, cả không gian rung chuyển dữ dội, đến mức song sắt cũng rung lên bần bật. Đám cai ngục lập tức giật mình đứng phắt dậy, khuôn mặt đầy vẻ hoảng loạn.
“Gì vậy?”
“Ở bên kia!”
Có vẻ như đã có thứ gì đó va chạm rất mạnh vào tòa nhà.
Chắc là đã có chuyện gì đó xảy ra nhưng nó chẳng liên quan gì đến tôi. Chỉ riêng việc chấp nhận tình cảnh hiện tại của mình thôi cũng đủ mệt mỏi rồi, nên tôi đã cố lờ đi mớ hỗn loạn bên ngoài…
Thế nhưng tiếng ồn ầm ĩ lại tiếp tục vang lên. Một lúc sau, khói trắng mù mịt bắt đầu lan ra. Rồi đột nhiên, ai đó túm lấy cả cơ thể, choàng cả tấm chăn lên đầu, quấn kín mặt của tôi. Sau đó tôi bị bàn tay thô bạo nào đó nhấc bổng như một con búp bê giấy, lôi đi thẳng một mạch, va đập vào đủ mọi nơi, tất cả đều xảy ra trong chớp mắt.
“Ể…?”
Tôi đang bị đưa ra ngoài.
Cái này chuyển cảnh đột ngột quá rồi đấy? Trong tiểu thuyết mà viết kiểu này chắc bị độc giả chửi sấp mặt mất? Nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể nhận thức được vào khoảnh khắc ấy.
Chỉ toàn là những âm thanh rầm rầm, bịch bịch, choang choang, ầm ầm, và tôi đã ở bên ngoài rồi. Vì tấm chăn vẫn phủ kín đầu nên tôi chẳng thể nhìn thấy rõ ràng cái gì cả.
Chỉ có một điều là tôi chắc chắn, chính là ánh trăng lúc này đang đổ trọn vẹn xuống người tôi.
Vầng trăng mà trước đó tôi chỉ có thể lén nhìn qua song sắt của cửa sổ nhà tù, giờ đây đang ở ngay trên đầu tôi, sáng tỏ và rõ ràng. Không còn vật cản nào. Một vầng trăng hoàn toàn không bị che khuất. Gì vậy? Sao tôi lại được đưa ra ngoài rồi?
Tôi quỳ rụp xuống, tay lần mò trên mặt đất xa lạ. Không phải nền đá cứng lạnh mà là bãi cỏ mềm mượt. Làn không khí đêm trong lành mát rượi bao trùm lấy cơ thể khiến tôi cảm thấy dễ chịu một cách bất ngờ.
Khi quay đầu lại, tôi thấy một tòa tháp cao chót vót đã bị phá hủy một nửa. Vì lúc nãy bị người ta vác đi một đoạn dài, có lẽ tôi đã bị giam trên đỉnh tòa tháp đó.
Chẳng lẽ cơ thể này có đồng minh sao? Nếu là ngay trước ngày hành hình thì đúng là thời điểm hoàn hảo còn gì. Phải rồi, có người đã đến cứu tôi!
Soạt—! Lưỡi kiếm lạnh lẽo kề sát vào cổ tôi.
“Isaph. Nghe kỹ lời ta nói.”
Đây là lần thứ hai trong ngày hy vọng của tôi tan thành mây khói. Tôi ngẩng đầu lên, thất thần nhìn người đàn ông đang dí kiếm vào cổ mình.
Chắc hắn chính là kẻ đã vác tôi ra khỏi ngục lúc nãy. Hắn có mái tóc đỏ sẫm, thân hình to lớn, khuôn mặt dữ tợn với một vết sẹo chạy ngang sống mũi.
Đứng cạnh hắn là một người phụ nữ tóc bạc dài tới tận eo. Cô ta lạnh lùng nhìn xuống tôi, đôi mắt màu xanh đậm không hề có chút hơi ấm nào.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt họ, tôi cũng có thể nhận ra một điều, cả hai đều cực kỳ căm ghét thân xác này. Vậy tại sao lại giúp tôi vượt ngục chứ?
“Từ giờ ngươi phải hợp tác với bọn ta. Mệnh lệnh của bọn ta là…”
Lần đầu tiên trong đời tôi bị kiếm kề sát cổ, nên vừa hoảng hốt vừa hoang mang tột độ.
Hợp tác? Về chuyện gì? Mấy người này là ai mới được chứ?
Có lẽ sự bối rối đó hiện rõ cả trên mặt tôi, nên gã đàn ông tóc đỏ kia đột nhiên cau mặt lại, tức tối hét lên:
“Ngươi đang khinh thường ta đấy à?!”
Xoẹt… Máu rỉ ra từ cổ tôi. Không chỉ là đe dọa suông. Lưỡi kiếm thực sự đã cứa qua da tôi. Từng giọt máu ấm nóng bắt đầu chảy xuống, làm ướt đẫm sau gáy, khiến cả cơ thể tôi cứng đờ lại vì sợ hãi. Ngay lúc ấy, một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau.
“Hạ kiếm xuống đi.”
Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng có cảm giác mọi sự chú ý lập tức bị cuốn về phía người ấy. Dù đầu óc tôi vẫn còn mơ hồ, nhưng phải công nhận giọng anh ta thật sự rất đẹp, đến mức khiến đầu óc tôi cũng bị cuốn theo.
Tên tóc đỏ lập tức lui lại. Tôi bắt đầu nghĩ, à, chắc cậu trai có giọng nói xinh đẹp kia là người tốt, đến để cứu mình.
“Phải để ta nói chuyện trực tiếp với hắn chứ.”
Chỉ với một câu nói ấy, tôi thấy gã đàn ông to lớn kia khẽ giật mình. Không chỉ vậy, người phụ nữ đứng phía bên kia cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi bất ngờ quay ngoắt mặt đi. Cứ như thể, cô ta đã biết trước những gì sắp xảy ra, nên cố tình tránh mặt từ bây giờ.
Xào xạc- gió đêm lặng lẽ thổi qua. Một bóng người tiến lại gần tôi không phát ra tiếng bước chân. Khi người đó vén chiếc mũ trùm của áo choàng lên, mái tóc vàng óng nhẹ bay trong gió. Dưới ánh trăng, những sợi tóc lấp lánh đến chói mắt, tựa như tia sáng rực rỡ của chính mặt trăng.
Đôi mắt xanh lam sâu thẳm như bầu trời trong trẻo ngày thu khiến tôi có cảm giác như đang thực sự ngước nhìn lên bầu trời vô tận. Đôi mắt dài dịu dàng, khuôn mặt mỉm cười hiền hòa, khí chất như đang bao dung chăm sóc tất cả, mọi thứ ở anh ta đều khiến người ta liên tưởng đến một vị thánh nhân. Ngay cả ánh sáng lay động quanh thân hình anh, khi đứng quay lưng về phía trăng sáng, cũng khiến anh trông thật thiêng liêng.
Gương mặt đẹp đến mức này là lần đầu tiên tôi thấy, khiến bản thân gần như bối rối. Cảm giác như đang chiêm ngưỡng một thánh tích vậy.
Trước khí chất thần thánh khó có thể chạm đến ấy, trong lòng tôi lại dấy lên một cảm giác kháng cự kỳ lạ. Có lẽ vì cả đời tôi luôn bị chê là âm u, nên khi đối diện với một tồn tại hoàn toàn trái ngược như thế này, tôi vô thức cảm thấy có khoảng cách.
Khi tôi còn đang ngây người nhìn chằm chằm, người đàn ông tóc đỏ đứng sau lưng anh ta trừng mắt nhìn tôi dữ dội. Đó là ánh mắt như muốn bảo tôi mau cúi chào cho đúng phép tắc. Nhưng đáng tiếc là tôi lại không biết người này là ai cả.
“Ai vậy…?”
Trước câu hỏi của tôi, người đàn ông tóc đỏ choáng váng đến mức cả người loạng choạng. Dường như hắn nghĩ rằng tôi đang giỡn cợt nên lập tức cau mặt lại tức giận.
“Ngươi điên thật rồi sao? Lại dám giả vờ không biết ngài ấy là ai à?!”
“Bình tĩnh đi. Có lẽ vì cậu ta đã nghe tin ta qua đời hôm nay nên bị bất ngờ khi thấy tôi vẫn còn sống cũng không có gì lạ.”
Không, tôi thật sự không biết người này là ai cả! Tên của cơ thể mà tôi đang nhập vào, tôi cũng chỉ vừa mới biết vài phút trước thôi mà… Khoan đã.
Hôm nay nghe tin chết rồi…?
Dòng suy nghĩ của tôi từ từ xâu chuỗi lại. Vài tiếng trước, cai ngục đã đá tôi một cú rồi gào lên giận dữ.
“Chính lũ khốn như mày mà người anh hùng của chúng tao mới phải chịu khổ và bỏ mạng đấy!”
Lúc ấy, tôi đang im lặng cúi đầu mặc niệm với nỗi buồn thì bị hắn quát tháo làm gián đoạn suy nghĩ. Lục lại ký ức khi ấy, tôi quay lại nhìn người đàn ông đang đứng trước mắt mình.
Một người đàn ông với khuôn mặt thiêng liêng mà bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ ngay đến ‘anh hùng’.
“Xin được tự giới thiệu. Tên ta là Haruenir von Luchette. Là đoàn trưởng của thánh kỵ sĩ Sidon, lực lượng bảo vệ đế quốc Solaris, và cũng là thanh kiếm đầu tiên của giáo đoàn. Và cũng là anh hùng được cho là đã chết vào hôm nay.”
Anh ta khẽ nheo mắt lại, mỉm cười.
“Trông ngươi không có vẻ gì là ngạc nhiên nhỉ. Có lẽ ngươi đã đoán được rằng ta chưa chết? Trước đây ngươi từng nói linh hồn ta xinh đẹp mà, ngươi đã đi tìm thật sao…”
… Cơ thể này từng thả thính người anh hùng này á? Là cái loại cặn bã đó sao?
Khoan đã, khen khuôn mặt đẹp thì còn hiểu, chứ linh hồn đẹp là cái gì vậy chứ?
Vì quá rối bời nên tôi im lặng, và có vẻ Haruenir đã xem sự im lặng ấy là lời thừa nhận. Anh nghiêng đầu nhẹ sang một bên, nụ cười càng lúc càng đậm.
Ánh mắt nhìn tôi lộ rõ một chút ghê tởm, như thể anh ta biết ngay tôi sẽ như thế mà.
“Isaph, ta cần sự hợp tác của ngươi. Nếu đi cùng ta, khi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ giúp cậu được giảm án.”
“Mặc dù… anh được cho là đã chết á?”
“Nếu giúp đỡ việc đưa người anh hùng trở về, ngươi có thể được ca ngợi như một người góp công đấy.”
Người đàn ông phía sau có vẻ nổi nóng trước cách tôi nói trống không, nhưng Haruenir giơ tay ra hiệu ngăn hắn ta lại. Dù việc nói ngang hàng với người anh hùng của đế quốc có thể bị xem là thất lễ, nhưng với tôi, lúc này việc giải đáp thắc mắc quan trọng hơn.
Mục đích đưa tôi ra khỏi ngục giữa đêm như thế này, chính là điều đó.
Dù bề ngoài nói là hợp tác, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì thà gọi là đe dọa còn hợp lý hơn. Chẳng lẽ năng lực của thân thể này thực sự quý giá đến mức họ phải gây náo loạn, đập cả tòa tháp để cướp đi? Rốt cuộc là năng lực gì vậy chứ?
“Hợp tác cái gì cơ…? Phải đi đâu?”
“Ta cần những linh hồn mà ngươi điều khiển. Và điểm đến là Vùng Nhiễm Thực.”
Ngay khi từ “Vùng Nhiễm Thực” được thốt ra, một tiếng rên rỉ đầy đau đớn vang lên từ phía sau.
Dù chuyện này có thể đã được định sẵn từ trước, nhưng khi Haruenir thực sự công bố sẽ đến nơi đó, người đàn ông tóc đỏ đã cau mày trong nỗi thống khổ. Chỉ tiếc là, tôi chẳng biết Vùng Nhiễm Thực là cái quái gì cả. Và cái việc thân thể này có thể điều khiển linh hồn, tôi cũng hoàn toàn không biết luôn.
Gộp những manh mối lại thì… có vẻ người tên Isaph, tức thân thể này, là một pháp sư triệu hồn?
Ngay lúc đó, đột nhiên một tiếng sột soạt vang lên sát bên tôi.
-MEO.
Một con mèo đen tuyền bất ngờ lao ra từ bụi rậm.
Thân hình thon dài uyển chuyển ấy trông sao mà quen thuộc quá, chẳng lẽ, là con mèo mình từng thấy trên đường? Vì đôi mắt nó có màu tím rất kỳ lạ, nên tôi chắc chắn đó chính là nó. Tôi định thốt lên ‘Là mày à!’ trong ngạc nhiên thì con mèo đã bước tới gần tôi.
Ngay khoảnh khắc ánh mắt tím biếc ấy giao thoa với mắt tôi.
Hidden Network kích hoạt!
[Nhiệm vụ]
Giúp đỡ!
Cuối cùng cơ hội cũng đã đến! Giúp đỡ anh hùng của đế quốc!
Phần thưởng khi hoàn thành: Tự do
Hình phạt khi thất bại: Cái chết
Bạn có chấp nhận không?
[Chấp nhận]
[Từ chối]
Đột nhiên, hàng loạt khung cửa sổ trong suốt màu xanh hiện lên trước mắt tôi. Dù rất hoang mang, nhưng càng đọc những dòng chữ giữa không trung, cảm giác an tâm lại càng dâng trào như thủy triều. Như có thứ gì đó trong lòng tôi phát ra một tiếng tách, rồi được cởi bỏ.
À, thì ra đây là một trò chơi.
Mặc dù có vẻ là chế độ cực kỳ khó, nhưng ngay khi tôi chấp nhận rằng đây chỉ là một ‘trò chơi’ thì tâm trí lập tức nhẹ nhõm hơn.
Tình huống này ban đầu thật bất công, lại khó hiểu, nhưng khi nghĩ mình như một người chơi thứ ba đang quan sát mọi thứ, tôi chỉ cảm thấy, tất cả những gì xảy ra vừa rồi mới chỉ là phần mở đầu. Còn con mèo này là NPC sao?
Khi tôi đang nhẹ nhõm quan sát tình hình với một tâm trạng bớt nặng nề, Haruenir dường như hiểu sự im lặng của tôi là đang đắn đo. Anh lên tiếng với một giọng nói dịu dàng.
“Có vẻ như ngươi đang do dự. Ta có thể giúp một tay không?”
Khóe miệng anh cong lên thành một nụ cười nhẹ, ánh mắt cũng lấp lánh như hoa nở, tỏa ra một vẻ đẹp rạng rỡ đến mê hoặc.
Ánh mắt tôi như bị kéo chặt vào dáng hình phía sau bảng trạng thái ảo. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt ngẩn ngơ của tôi và dịu dàng nói.
Như thể muốn ngăn tôi khỏi những suy nghĩ lan man vô ích, bằng một sự tử tế đến mức tận cùng.
“Muốn quay lại rồi chết như một tử tù, hay giúp ta để được giảm án? À, phải chỉnh lại rồi. Giờ thì ngươi là tử tù kiêm luôn tội phạm vượt ngục đấy.”
“……”
“Ta nghe nói án tử của ngươi là lột da, bị lột từng lớp da một cho đến chết. Nhưng bây giờ lại còn vượt ngục ngay trước ngày hành hình, thì không biết còn bị thêm hình phạt gì nữa đây? Ta nghe nói có rất nhiều kẻ muốn giết ngươi mà…”
Tức nghẹn cả họng, cơn giận trào lên.
Nói thì cũng phải nói cho đúng chứ! Tôi là kẻ vượt ngục bất đắc dĩ, bị ép phải chạy ra đây đấy! Tuyệt đối không phải vì thanh kiếm khổng lồ mà gã tóc đỏ đang nghịch mà tôi ngoan ngoãn câm họng đâu!
“Ngài anh hùng của chúng ta, dịu dàng, nhân hậu, tử tế biết bao!”
Tiếng hét đầy phẫn nộ của cai ngục vài tiếng trước lại vang lên trong đầu.
Nếu đó là hình ảnh mà thế gian lưu truyền về vị anh hùng này, thì cái người trước mặt tôi bây giờ là bản chất thật sự của anh ta sao? Hay là chỉ đối với riêng tôi mới thế này?
Bản dịch Quan Tài Của Người Hùng của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.