Hông có lịch update;>
Bản dịch Quan Tài Của Người Hùng của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 4
Tác giả: 도해늘
Dịch: My
Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.
Thật ra thì, trong game, nhiệm vụ đầu tiên thường là kiểu gì cũng phải nhận, nên tôi cũng đã định chấp nhận từ đầu rồi. Nhưng giờ đây tôi thấy thật quá oan ức! Tôi chỉ vì thấy từ ‘Tự do’ hiện ra trong phần thưởng mà ngẫm nghĩ một chút thôi mà.
Thông thường, phần thưởng của một nhiệm vụ ở chế độ siêu khó sẽ là tiền bạc, điểm kinh nghiệm, hoặc kỹ năng đặc biệt gì đó, vậy mà ‘tự do’ thì sao? Một từ ngữ mơ hồ đến lạ. Từng có trường hợp phần thưởng là quay trở về thế giới ban đầu, nhưng nếu tôi đã chết rồi thì khả năng đó coi như không tồn tại. Vậy thì ‘tự do’ ở đây nghĩa là gì?
Tự do khỏi nhà tù?
Hay là tự do khỏi thế giới kỳ lạ này?
Tạm thời chỉ đoán được hai khả năng ấy, nhưng cả hai đều là phần thưởng vô cùng hấp dẫn.
Cơ thể mà tôi nhập vào, người tên Isaph này có vẻ là kẻ bị cả đế quốc ghét bỏ, nên biết đâu tôi sẽ được chuyển sang một thế giới khác để bắt đầu lại cuộc sống mới tốt hơn?
Nghĩ đến đó, tôi không còn do dự nữa mà đáp ngay.
“Được, tôi đồng ý.”
Miễn là còn có bảng trạng thái, tôi chẳng sợ gì hết. Chẳng phải đó là chìa khóa vạn năng cho những ai bị xuyên vào thân xác người khác sao?
Dù trước kia tôi không phải kiểu người nghiện game, và cũng chẳng có ký ức gì về bất kỳ trò chơi nào có nhân vật tên Haruenir hay Isaph, hoặc một phần mở đầu kiểu này. Nhưng biết đâu, khi bắt đầu chơi, mọi thứ sẽ dần hiện ra thôi.
Tôi thử nhìn chằm chằm vào khoảng không, nghĩ rằng biết đâu trong bảng trạng thái có manh mối gì đó.
Nhưng ngay khi tôi vừa trả lời “Tôi sẽ làm”, nút “Chấp nhận” sáng lên rồi cả cửa sổ nhiệm vụ dần dần biến mất. Cuối cùng, chỉ còn lại dòng chữ H.N hiện lên.
H.N? Hidden Network?
Cái tên gì nghe gượng ép thế này…
Là tên của công ty game? Hay chỉ đơn giản là cách gọi hệ thống bảng trạng thái? Tôi còn đang nghiêng đầu thắc mắc thì người phụ nữ tóc bạc tiến lại gần và vung kiếm.
Xoẹt! Cùng với âm thanh ấy, chiếc còng tay dày cộm cũng bị chém đứt như lá cây.
Thứ từng kìm hãm mọi cử động của tôi trong ngục, và cũng là bằng chứng cho thân phận tử tù này, chiếc còng sắt cũ kỹ đó đã biến mất.
Cảm giác nhẹ nhõm lan khắp người. Thật sự là, tôi đã thoát khỏi ngục rồi sao? Suy nghĩ đó khiến tôi có chút phấn khích.
“Vậy là tôi được xem như một người đồng đội rồi đúng không…?”
“Nhưng vì không biết khi nào và ở đâu ngươi sẽ giở trò ngu ngốc, nên ta sẽ gắn thiết bị kiểm soát lên ngươi.”
… Nếu định nói thế thì làm ơn nói ra trước khi tôi mở miệng đi chứ?!
Tôi biết rõ rằng càng tỏ ra xấu hổ thì chỉ càng thêm nhục nhã mà thôi, nên giả vờ như chẳng có chuyện gì, mặt dày im lặng không nói một lời. Haruenir khẽ bật cười. Rõ ràng là anh ta thấy phản ứng của tôi rất hề hước.
Buồn cười lắm à? Thú vị lắm sao?! Tôi không thể hét lên như thế, nên thay vào đó liền vung tay thật mạnh và đầy cáu kỉnh. Vì anh ta nói sẽ gắn thiết bị kiểm soát, nên tôi nghĩ chắc sẽ đeo thứ gì đó vào cổ tay mình…
Nhưng rồi soạt, Haruenir bất ngờ cúi người xuống.
Khoảng cách giữa hai gương mặt thu hẹp trong chớp mắt.
Đôi mắt xanh thẳm đối diện tôi ở khoảng cách gần đến mức gần như chạm vào mũi. Trong khoảnh khắc đó, ánh nhìn tôi bị hút chặt lấy. Đôi mắt như bầu trời trong xanh dịu dàng nhìn xuống tôi, ánh lên sự bao dung đến đáng sợ.
Lẽ ra tôi nên thấy hoảng loạn vì quá gần, nhưng chỉ biết vô lực mà bị đôi mắt ấy giam cầm. Một mùi hương thanh khiết thoảng qua sống mũi, tựa như hương cỏ cây đầy sức sống mà người ta chỉ ngửi thấy trong rừng lúc sớm mai.
A, mùi hương này, trong trẻo đến gây nghiện…
Cách—
“……?”
Một vật gì đó lạnh và cứng đột ngột chạm vào cổ tôi. Haruenir đã đeo một thứ giống như gông kìm lên cổ tôi. Dù trơn bóng như kim loại nhưng kỳ lạ là nó không hề có trọng lượng. Nhưng điều khiến tôi rợn người là, từ tay Haruenir, một sợi dây đỏ trong suốt hiện lên, kéo dài và nối liền với cái vòng trên cổ tôi…
“Đây là dây xích cổ mà…”
“Đúng vậy, là vòng cổ. Phải giữ chặt lại để ngươi không tự ý chạy loạn chứ, đúng không?”
Khi Haruenir khẽ vung tay, sợi dây lơ lửng trong không trung cũng đung đưa nhẹ nhàng, và tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự rung động nơi cổ mình. Có lẽ, mỗi khi anh ta cần, ‘sợi dây’ đó sẽ xuất hiện và được dùng để kiểm soát tôi.
“Nếu ngươi làm điều gì trái với ý ta thì thiết bị ở cổ này sẽ được kích hoạt. Khi đó, đầu ngươi sẽ bị nổ tung, nên từ giờ hãy cẩn thận với từng hành động của mình. À, nếu cố tình gỡ ra cũng sẽ phát nổ đấy.”
“……”
“Với cái vòng cổ đó, dù ngươi có chạy trốn đến đâu thì cũng sẽ bị kéo trở lại chỗ ta nên đừng có suy nghĩ gì quá phận. Nếu đi xa quá, bị lôi ngược về và chấn thương thì phải làm sao?”
Giọng điệu đầy vẻ lo lắng của hắn lại vô cùng ân cần. Dáng vẻ dịu lại của đôi mắt ấy như thể thật sự lo ngại những vết thương tôi có thể phải chịu khi bị kéo lê dưới đất, va vào cây, hoặc rơi xuống sông…
Không thể hủy nhiệm vụ được sao? Không đăng xuất được à?
Tôi nhìn chằm chằm vào con mèo đen với ý nghĩ như thế. Nhưng nó chỉ kêu lên một tiếng ‘meo~’ dễ thương.
Người ta bảo mèo bình thường sẽ kêu kiểu ‘ngheo’, hay ‘kurrr’, vậy mà con này lại phát ra âm thanh quá đúng chuẩn, chắc tại nó là NPC chăng? Tôi cố gắng truyền tải ý chí mãnh liệt qua ánh mắt, nhưng nó chỉ nghiêng đầu như thể chẳng hiểu gì cả.
Phải rồi, NPC vốn là những thực thể chỉ biết tương tác một chiều mà thôi…
Tôi nuốt tiếng thở dài lại vào trong lòng, nhắm nghiền mắt lại. Việc bị đeo vòng cổ ngay sau khi vừa được cắt còng tay rõ ràng chẳng dễ chịu gì, nhưng biết làm sao được chứ, chẳng còn cách nào khác cả.
Trò chơi này, vừa hoàn thành là lập tức bắt đầu.
#Chương 2. 2%
Giữa đêm khuya, tôi di chuyển trong khi ẩn mình trong bụi cỏ. Ngay sau khi vòng cổ được đeo vào, Haruenir chỉ buông một câu “Hành động thôi.” rồi quay lưng bước đi.
Hai người ở gần đó dường như cũng biết rõ điểm đến nên họ bước theo anh ta như một lẽ thường. Chỉ có tôi là ngơ ngác vội vã chạy theo.
Chắc hai người đó là thánh kỵ sĩ nhỉ? Có thể là cánh tay trái và phải của anh ta, thân cận đến mức được chia sẻ cho một sự thật rằng đoàn trưởng thực ra vẫn chưa chết. Cũng có khả năng chính họ là những người đã dàn dựng báo cáo giả về cái chết của vị anh hùng ngay từ đầu. Chiếc quan tài diễu hành khắp phố hôm nay, có lẽ cũng là do họ vận chuyển?
“Tại sao phải giả chết cơ chứ?”
Tôi thẳng thắn hỏi ra thắc mắc đã chất chứa trong lòng. Haruenir lập tức dừng bước. Hành động quay lại nhìn tôi của anh ta như thể tiếp thêm can đảm, khiến tôi mạnh dạn tuôn ra thêm nhiều câu hỏi hơn nữa.
“Tại sao lại cần một pháp sư triệu hồn như tôi? Phải là tôi thì mới được sao? Ở đế quốc này chắc đâu phải chỉ có mỗi mình tôi là pháp sư triệu hồn đâu nhỉ.”
Câu cuối cùng tôi tuôn ra như một cách để thăm dò. Thường thì trong các tác phẩm hư cấu, pháp sư triệu hồn bị xem là những kẻ tà đạo, mà đây lại còn là một thánh quốc, theo lẽ thường thì sẽ càng bị ghét bỏ hơn chứ.
Nhưng dù thế, tôi cũng không phải là kẻ duy nhất. Chắc chắn phải còn những pháp sư triệu hồn khác chứ, vậy thì tại sao lại là tôi? Lẽ nào năng lực của tôi giỏi đến mức đáng để hắn tốn công kéo ra khỏi ngục?
Hay là vì hắn cần hành động trong bí mật, nên cố tình nhắm vào kẻ có điểm yếu? Vì tôi là kẻ vượt ngục nên sẽ ngoan ngoãn nghe lời hơn? Nhưng mà, phá cả ngục để bắt một người thì cũng quá tốn công rồi còn gì.
“Anh định đến cái gọi là ‘vùng xâm thực’ để làm gì vậy?”
Tôi cũng muốn biết vùng xâm thực là gì,
nhưng cảm giác như nếu hỏi luôn cả điều đó thì hơi nguy hiểm. Bởi vì hai hiệp sĩ kia đều đã hiểu ngay khi nghe đến cụm từ đó, chứng tỏ nó là một địa danh rất phổ biến trong thế giới này.
Dù sao thì ít nhất tôi cũng biết chắc một điều, nơi đó cực kì nguy hiểm. Nếu tôi có thể biết được mục đích của họ thì có thể suy ra phần nào lý do.
Haruenir mỉm cười nhẹ rồi hỏi:
“Hết câu hỏi rồi chứ?”
“…Trước mắt là vậy.”
“Tốt. Vậy ta tiếp tục di chuyển nhé.”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng đến mức, trong khoảnh khắc, tôi cứ tưởng hắn sẽ lịch sự trả lời những câu hỏi mà mình vô tình buộc miệng tuôn ra. Tôi chớp mắt vài cái, rồi muộn màng lên tiếng trách móc vào lưng hắn.
“Sao không trả lời gì hết vậy?”
“Ta có nói là sẽ trả lời đâu?”
Ừm, đúng là vậy. Trước câu phản bác nghe quá đỗi hiển nhiên ấy, tôi vô thức gật đầu đồng tình, nhưng rồi lại thấy bực mình ngay.
Giọng nói kia chính là cái bẫy, vì mọi câu hắn nói ra đều nghe như một lời nói đúng đắn khiến tôi cứ thế chấp nhận. Khoan đã, chẳng phải bình thường khi được hỏi thì người ta sẽ phải trả lời à? Đó là quy tắc bất thành văn trong giao tiếp giữa con người với nhau mà? Dù hắn không xem tôi là con người đi nữa thì…!
“Vai trò của ngươi là triệu hồi vong linh khi ta ra lệnh. Chỉ có thế thôi, còn cần biết thêm gì khác nữa để làm gì? Ngoài mấy chuyện liên quan đến linh hồn ra thì ngươi có quan tâm cái quái gì đâu.”
Chỉ xoay đầu lại một chút, đôi mắt xanh quét qua tôi, ánh nhìn ấy lạnh lẽo đến vô tận. Dường như trong mắt hắn, câu hỏi của tôi chẳng khác gì một hành động giả dối đầy toan tính. Một gương mặt vốn mang nụ cười nhẹ nhàng, vậy mà giờ đây lại có thể hiện rõ sự ghê tởm như thế này…
“Dù vậy thì ta sẽ trả lời cho ngươi một câu.
Lý do phải là ngươi, chính vì ngươi là kẻ đã lùng sục khắp nơi để tìm xác chết, moi linh hồn ra rồi sai khiến chúng như nô lệ. Chỉ có ngươi mới đủ độc ác để điều khiển linh hồn con người với số lượng hàng chục, hàng trăm ấy. Chính vì thế, không ai khác ngoài ngươi mới làm được việc này.”
“……”
“Vậy là đủ chưa?”
Ừm, đúng là một kẻ đáng để khiến gương mặt thánh thiện ấy cũng phải hiện rõ vẻ ghê tởm. Tôi nhanh chóng gật gù đồng tình rồi im miệng lại. Không một lời chửi rủa nào trong câu nói đó, vậy mà từng chữ như thể mang theo gai nhọn, đâm thẳng vào tôi như những lời buộc tội.
Pháp sư triệu hồi người chết trong tiếng Anh là necromancer. Là người gọi linh hồn của kẻ đã khuất để xin lời giải cho vấn đề hiện tại, hoặc để tiên đoán tương lai.
Trong các tác phẩm hư cấu, năng lực này thường bị miêu tả như một thứ tà ác như triệu hồi ác linh, điều khiển xác chết như zombie mà không có sự cho phép, hoặc thực hiện những thí nghiệm kỳ quái với linh hồn, v.v…
Thế nên tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần đến mức đó rồi, nhưng mà… Ừm, tôi lại là kẻ tự mình đi tìm xác người, rút linh hồn ra rồi sai khiến chúng như nô lệ sao… Bảo bị xử tử cũng không oan mà…
Bản dịch Quan Tài Của Người Hùng của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.