Hông có lịch update;>
Bản dịch Quan Tài Của Người Hùng của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 5
Tác giả: 도해늘
Dịch: My
Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.
Kiếp trước tôi cũng từng thấy ma, vậy mà kiếp này lại một lần nữa không thể tách rời khỏi ma quỷ. Cảm giác vừa hụt hẫng vừa tủi thân bỗng trào lên.
Nếu đã nhập vào một cái cơ thể khủng khiếp thế này thì chí ít NPC cũng nên giải thích cho đàng hoàng để tôi còn khỏi bối rối chứ. Tôi liếc nhìn con mèo đang đi bên cạnh mình với ánh mắt đầy oán thán, nhưng nó chỉ ‘meo~’ một tiếng như chẳng hiểu chuyện gì cả.
‘Cửa sổ trạng thái! Tiến độ nhiệm vụ! Bản đồ! Trang bị!’
Dù tôi có lặp đi lặp lại trong đầu bao nhiêu lần, vẫn không có gì hiện lên trước mắt. Tôi thử gọi tất cả những chức năng cơ bản nhất trong game, với hy vọng sẽ có thứ gì đó hiện ra giữa không trung, nhưng tất cả đều vô ích.
Cái thứ H.N gì đó vừa nãy đâu rồi? Nó chỉ xuất hiện khi thích thì phải? Nếu định hành xử kiểu đó thì chí ít cũng nên cho thêm phần thưởng nhiệm vụ là một cú đấm vào mặt tên anh hùng đi chứ! Tôi bực bội gào thét trong lòng, và đúng lúc đó, tên hiệp sĩ tóc đỏ bất ngờ tặc lưỡi.
“Chậc, quả nhiên là có con mèo đen đi cùng mà.”
Giọng điệu đầy vẻ chán ghét ấy khiến tôi thoáng nghĩ rằng hắn ta ghét mèo, nhưng ngay sau đó là một phát hiện đáng ngạc nhiên. Lúc con mèo bất ngờ nhảy ra từ bụi cỏ, không ai tỏ vẻ ngạc nhiên cả. Trái lại, họ phản ứng như thể đúng như dự đoán vậy.
Và ngay cả bây giờ, trong suốt quá trình di chuyển đến đâu đó, con mèo vẫn cứ đi bên cạnh tôi, vậy mà không ai tỏ ra thắc mắc gì cả.
Lẽ ra phải thấy kỳ lạ chứ… Không lẽ con mèo này vốn dĩ vẫn luôn đi cùng với cái cơ thể này sao? Isaph… chẳng lẽ là một con sen cho mèo à…
“Con linh thú đó được tạo ra bằng cách nào vậy? Đừng nói là đã bắt cả linh hồn của mèo để điều khiển đấy nhé?”
À ha, ‘linh thú’ à.
Thảo nào, tôi đã thấy ánh mắt tím kia có gì đó không bình thường, thì ra là linh thú. Một con vật bị ràng buộc trong mối quan hệ chủ–tớ với Isaph? So với việc sử dụng linh hồn con người, điều khiển cả linh hồn của động vật lại khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn, như thể có một khoảng cách không thể chấp nhận nổi giữa bản thân và cái cơ thể này.
Ngay lúc ấy, tên kỵ sĩ tóc đỏ bất ngờ dừng lại. Nhìn gương mặt anh ta trông như thể đang nghĩ tôi đang cố tình phớt lờ câu hỏi vừa rồi nên tôi đành miễn cưỡng mở miệng trả lời.
“Tôi cũng không biết nữa.”
“Ha. Đúng là câu trả lời đáng tin ghê đấy.”
Tên kỵ sĩ mỉa mai, nhưng tôi thật tình không biết nên phải đành chịu. Nếu là game bình thường thì trên đầu nhân vật chắc sẽ hiện tên hoặc thông tin gì đó, nhưng trò này thì đến cả tính năng đó cũng chẳng có. Giao diện người dùng tệ kinh khủng. Không nhớ ra trò chơi này cũng đúng thôi, chắc lúc mới chơi đã thấy bất tiện quá nên tôi tắt luôn rồi cũng nên.
Đôi chân mày rậm của gã đàn ông giật lên một cái. Hắn có vẻ khó chịu vì tôi chẳng phản ứng gì trước lời châm chọc đầy hằn học vừa rồi. Ánh mắt màu nâu đỏ lướt từ đầu xuống chân tôi, hiện rõ vẻ ghê tởm trắng trợn. Khí thế tỏa ra còn dữ dội hơn cả Haruenir, ánh nhìn ấy cứ như muốn nói rằng nếu không có mặt đội trưởng ở đây, thì hắn đã đập tôi gục tại chỗ rồi.
“Không trả lời à?”
”… Tôi có nói là sẽ trả lời đâu.”
“Cái thằng chết tiệt này!”
Tôi thử áp dụng lại chiêu vừa học được từ Haruenir khi nãy, nhưng đương nhiên, phản ứng nhận lại bị phản tác dụng hoàn toàn. Tên kỵ sĩ lập tức nổi đóa và túm lấy cổ áo tôi. Tôi tưởng hắn kính trọng đội trưởng đến mức nếu tôi bắt chước một chút, sẽ được đối xử kiểu như “fan cứng nhớ từng câu nói của bias mình”, rồi coi tôi như đồng đội, nhưng mà, ừm… hình như không phải thế.
Thật ra cũng cố tình muốn chọc tức hắn một chút mới buông ra câu đó, nhưng tôi không ngờ bị túm cổ áo rồi cả người bị nhấc bổng lên như vậy. Không rõ là do tên kỵ sĩ kia quá khỏe, hay do cái thân xác này yếu như con búp bê giấy nữa.
“Im đi, Kalterik. Đến nơi rồi.”
Kỵ sĩ tóc bạc điềm đạm cắt ngang màn ầm ĩ vừa rồi. Không phải vì cô ta lo lắng cho tôi khi thấy tôi bị nắm cổ áo nhấc lên, mà đơn giản chỉ là vì họ đã đến nơi nên muốn chấm dứt mớ hỗn độn mà thôi.
Và Haruenir có vẻ cũng định lên tiếng nhắc nhở, anh ta quay đầu lại nói.
“Đừng gây chuyện vô cớ. Còn ngươi thì…”
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ khó hiểu. Có vẻ không tin nổi việc tôi dám nói mấy câu đó trước mặt Kalterik, một tên to lớn với vẻ ngoài dữ dằn như thế.
Hơn nữa, cái cảnh tôi bị túm cổ áo, chân vẫn còn lơ lửng giữa không trung mà chẳng phản kháng hay vùng vẫy gì, rõ ràng là khiến hắn thấy kỳ quặc thật sự.
Cuối cùng, Haruenir chỉ khẽ lắc đầu, còn Kalteric thì buông tôi ra như thể ném một vật gì đó.
Bị đoàn trưởng cảnh cáo khiến hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã, nên hắn lườm tôi đầy tức tối, miệng thì lầm bầm không ngừng.
“Coi như đó là vinh hạnh đi. Thứ như ngươi mà cũng có cơ hội đồng hành cùng anh hùng sao? Trong một thế giới yên bình được xây nên bằng sự hi sinh, lại đi nghiên cứu ma thuật triệu hồi xác sống, đúng là sống quá sung sướng rồi đấy. Lại còn ở ngay thánh quốc nữa chứ…”
Không chừng, cái lúc tôi được thả khỏi ngục mà cứ va vào chỗ này chỗ kia, chẳng phải do vội vã mà là vì Kalteric cố tình làm khó dễ cũng nên? Đó là một nghi ngờ hoàn toàn có cơ sở.
Ngay cả bây giờ, tôi suýt nữa thì ngã khuỵu xuống, phải chụp vội lấy cái cây gần đó mới đứng vững được. Vậy mà Kalteric lại nghĩ bị tôi xem thường hay gì đó, thế là bắt đầu lảm nhảm tiếp. Nào là lịch sử của Đế Quốc, rồi vân vân và mây mây…
Vụt, Haruenir quay lại nhìn về phía này.
“Im lặng.”
“Tên đó mới là người nói ồn ào.”
Tức quá nên tôi đã chỉ tay vào Kalteric làm hắn giật bắn lên. Haruenir liếc tôi bằng ánh mắt rất khó tả.
Nhưng mà đó là sự thật, tiếng ồn duy nhất lúc nãy là từ hắn mà!
“… Hai ngươi tách ra đi.”
Giọng nói của Haruenir vang lên mệt mỏi như một giáo viên mầm non đang hết kiên nhẫn. Và thế là, một hiệp sĩ tóc bạc đứng chắn giữa tôi và Kalteric.
Chỉ đến khi ồn ào lắng xuống, tôi mới có thể nhìn rõ cảnh vật phía trước. Ngay nơi phía cuối cánh rừng, hiện lên một công trình kiến trúc trắng toát lấp lánh dưới ánh trăng, chính là một ngôi đền tuyết trắng.
Nó to đến mức khiến người ta phải choáng ngợp. Dù ở vài chỗ có thể thấy dấu vết cũ kỹ của thời gian, nhưng nhìn chung, ngôi đền được chăm sóc kỹ lưỡng mỗi ngày.
Những cột trụ cao vút và trần nhà đều được chạm khắc đủ loại ký tự, và ở chính giữa, có lẽ là biểu tượng của ngôi đền, có hình mặt trời được khắc lên một cách vô cùng thiêng liêng.
Trong lúc tôi còn đang ngắm nghía đầy tò mò, Kalteric đã nhanh nhẹn đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi giơ tay lên cao. Có vẻ hắn đang cố gắng lập công để chuộc lại sai lầm trước đó, mong được đoàn trưởng khen ngợi rồi thưởng cho ‘sticker’. Hắn liền nhanh nhảu hét lên.
“Chắc chắn là không có ai cả! Có vẻ mọi người đều đi kiểm tra tòa tháp rồi! Ha ha, tôi cố tình gây ồn ào để đánh lạc hướng đấy ạ!”
“Hừm, đến mức này rồi thì chắc họ cũng đã phát hiện ra tên tử tù đó biến mất rồi. Vậy nên chắc trong một thời gian nữa cũng chưa quay lại đâu.”
Nếu chỉ đơn giản là nhà giam bị sập thì chắc gì đến mức ngôi đền cũng phải để tâm. Nhưng vì một tử tù đáng lẽ sẽ bị xử tử vào ngày mai đã trốn thoát, nên mọi nơi chắc hẳn đang ở trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng. Hơn nữa, đây đâu phải là một tử tù bình thường, mà là một kẻ bị cả đế quốc coi là ác nhân.
“Vậy thì, giờ chúng ta đi tìm thôi.”
Có lẽ vì vẫn cảnh giác với khả năng còn lính canh ẩn nấp đâu đó, cả ba người đều cố gắng che giấu sự hiện diện của mình.
Cảm giác căng thẳng ấy lan sang cả tôi, khiến tôi cũng phải rón rén di chuyển.
Rốt cuộc là họ đang định tìm cái gì vậy?
Thắc mắc đó nhanh chóng được giải đáp khi chúng tôi đến trước đại điện. Qua những ô cửa sổ dài hẹp, tôi có thể nhìn thấy bên trong.
Hai bên là những hàng ghế dài nối liền nhau, còn ở cuối con đường rộng giữa đại điện là một bàn thờ. Và ngay trên đó, giữa muôn vàn những đóa hoa rực rỡ sắc màu, một chiếc quan tài ánh sáng được dựng nghiêng được đặt trang trọng ở chính giữa.
Bên trong chiếc quan tài đang mở nắp, tôi thấy một thanh kiếm trắng toát. Chỉ cần nhìn hình dáng và khí chất toát ra từ thanh kiếm đó cũng đủ biết nó thiêng liêng đến nhường nào, có lẽ chính là thánh kiếm.
Đó là thanh kiếm mà ai trong đế quốc cũng biết, vì nó được Haruenir, hiệp sĩ đầu tiên của giáo đoàn sử dụng.
Tôi từng thắc mắc không biết họ đã ngụy tạo cái chết của anh ấy như thế nào, và giờ tự hỏi mình rằng, chẳng lẽ lễ tang hôm nay chỉ được tổ chức vì mỗi thanh kiếm này thôi sao?
Bởi vì với hình ảnh thanh kiếm tượng trưng cho một anh hùng nằm đó một mình, ai cũng sẽ mặc nhiên tin rằng người ấy đã qua đời, ngay cả khi không có thi thể.
“May là thanh kiếm vẫn ở đúng chỗ ta dự đoán…”
Haruenir lên tiếng điềm tĩnh. Có vẻ như anh ta đã hài lòng khi thấy thanh kiếm vẫn chưa bị chuyển đi nơi khác, vì thông thường, một thánh vật như vậy sẽ được cất giữ ở nơi rất khó tiếp cận. Nhưng rồi anh ta khẽ chạm ngón trỏ vào cánh cửa và nói.
“Chúng đã dựng kết giới rồi.”
“Khực… xin lỗi! Lẽ ra tôi phải gây náo loạn hơn nữa mới đúng…!”
“Không đâu. Nếu toàn bộ lính canh đều rời vị trí, thì việc thiết lập ít nhất một lớp bảo vệ như thế này cũng là điều đúng đắn thôi. Nếu đến cả cái này mà cũng không làm thì mới thật sự là ngu ngốc.”
Có vẻ họ đã giăng kết giới bao phủ toàn bộ đại điện để đề phòng những kẻ xâm nhập. Thật sự, ngay cả tôi cũng có thể thấy trước cánh cửa có gì đó đang gợn sóng nhẹ trông rất kỳ lạ. Nếu cố xông vào thì liệu có làm còi báo động vang lên không nhỉ?
Haruenir quay sang nhìn hiệp sĩ tóc bạc rồi hỏi.
“Mella. Cô có thể tạo một ‘khe hở’ không?”
“Tôi sẽ thử.”
Đến lúc này tôi mới biết được tên của tất cả các thành viên trong nhóm. Trong lòng âm thầm mắng chửi cái trò chơi này chả có tí buff nào cho nhân vật bị nhập hồn vào là tôi, đúng là game rác thật… Và đúng lúc tôi còn đang lẩm bẩm như thế, thì một suy luận bất chợt lướt qua làm cổ tôi lạnh toát.
Khoan đã, nếu bây giờ thánh kiếm biến mất ngay tại đại điện thì sao?
“Nếu thánh kiếm của anh hùng biến mất ngay sau khi tôi vượt ngục, thì chẳng phải ai cũng sẽ nghĩ tôi là kẻ đã đánh cắp sao?”
“Chắc chắn rồi. Dù sao cũng là tử tù, thêm một tội danh trộm cắp thì cũng chẳng có gì thay đổi mà, đúng không?”
Ờ thì… cũng đúng là như vậy…
Lại một lần nữa tôi bị thuyết phục bởi cái giọng điệu như thể điều hiển nhiên ấy, để rồi sau đó mới thấy ấm ức trào lên. Cái giọng đó là sao chứ? Nó vang lên thánh thót như đang tụng kinh, khiến người nghe cứ thế mà tiếp nhận như một chân lý cuộc sống.
Tôi thấy oan ức đến mức muốn phản bác lại một câu, nhưng khổ nỗi, hắn lại nói đúng. Dù gì thì trong mắt đế quốc tôi cũng chỉ là một kẻ tội đồ xứng đáng bị xử tử, nên nếu bây giờ bị gán thêm tội danh trộm thánh kiếm thì cũng chẳng ai ngạc nhiên.
Nói theo kiểu game thì… chắc chỉ số danh tiếng của tôi lại tăng thôi. Dù là tiếng ác.
Bản dịch Quan Tài Của Người Hùng của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.