Play a god game, become a god. God damn! - Chương 1: Mở đầu

Trong cái vũ trụ game nhập vai hành động giả tưởng này, gần như sẽ luôn xuất hiện một thằng phản diện có thể xuống tay kết liễu những kẻ chống đối mình không chút thương tiếc.

 

Còn ai ngoài bọn tà giáo, những kẻ sùng bái thờ phụng tà thần kia chứ!

 

Ở đâu cũng vậy, chỉ cần xuất hiện là những gì bọn cuồng tín này gây ra đều chẳng khác gì nhau. Chúng hiến tế những người vô tội, biến những con người còn đang sống sờ sờ ra đấy trở thành những con quái vật gớm ghiếc rồi dẫn dắt tà ma lên vùng đất trên này để phá huỷ thế giới này.

 

Tôi chẳng hiểu nổi tại sao bọn chúng lại hành xử như vậy, nhưng có lẽ vì không hiểu gì nên tôi mới có thể chém chết chúng không một giây do dự như thế.

                               

Cái ác thuần túy, nguyên chất 100% kia sẽ khiến bạn không còn chút tâm trạng nào để nghi ngờ, rằng liệu những gì nhân vật chính của chúng ta đang làm có thật sự là chính nghĩa không.

 

Còn đối với đám thành viên của giáo phái kia à, sẽ chẳng bao giờ có câu chuyện “Thật ra thằng này nó là người tốt đấy.”

 

Mà kể cả khi tên đấy vốn dĩ là người tốt thì ngay từ khoảnh khắc hắn ta chọn trở thành thành viên của một giáo phái đang cố gắng hiến tế mạng người để triệu hồi thế lực hủy diệt thế giới này là đã chẳng thể tha thứ được nữa rồi.

 

Có thể trong số đấy sẽ có người bị tẩy não, có kẻ bị ép buộc cải tạo thành quái vật, nhưng cách duy nhất có thể cứu rỗi họ vẫn chỉ là giết họ thôi. Nếu bạn trông thấy một con quái vật đang khóc lóc kêu cứu thì hãy kết liễu nó càng nhanh gọn càng tốt, xem như giải thoát nó khỏi bể khổ.

 

Bạn là kẻ cuồng tín đó? Toà phán: xuống địa ngục! Thi hành án tử hình thôi!

 

Bạn là nạn nhân? Toà phán: lên thiên đường! An tử chủ động!

 

[Heretic Slayer] - trò chơi hành động nhập vai, ở Hàn Quốc còn gọi được gọi là ‘Thợ săn dị giáo’, hay gọi tắt là ‘Dị giáo chết đi’, là một trò chơi mà đúng như tên gọi của nó, cho phép người chơi thoải mái săn lùng và tiêu diệt những kẻ tà đạo dị giáo này.

 

Người chơi sẽ vào vai một vị thẩm giáo* trầm tính, mang trên vai sứ mệnh quét sạch toàn bộ các giáo phái. Trò chơi này đã bán được hơn mười triệu bản, thu hút không ít người hâm mộ cuồng nhiệt.

* The Inquisition – Toà thẩm giáo: hệ thống các tòa án mà các thẩm phán của Giáo hội Công giáo có thể khởi tố, điều tra và xét xử trong phạm vi tài phán của mình. Nó trở thành tên gọi cho các Tòa thẩm giáo Trung cổ và các Tòa thẩm giáo thời Cải cách Kháng nghị.

Inquisitor - Thẩm giáo: một quan chức trong một tòa án dị giáo.

 

Với một cơn sốt như vậy, các phần tiếp theo, DLC và nhiều phần ngoại truyện khác đã liên tục ra mắt người dùng, bên cạnh đó, mảng truyện tranh, tiểu thuyết và artbook dựa trên thế giới quan này cũng sôi nổi không kém.

 

Trong số đó, có một tựa game ngoại truyện* đã thu hút được rất nhiều sự quan tâm trước cả khi được phát hành chính thức, vì ý tưởng điên điên không thể điên hơn của nó: [Phần kết: Sứ đồ của ‘Ngoại Thần’].

 *spin-off


[Hãy trở thành thủ lĩnh của lũ cuồng giáo mà bạn từng ra tay tiêu diệt!]


[Hãy truyền bá tà giáo và tẩy não tất cả những tín đồ của bạn!]

 

[Cùng dâng lễ vật cho ‘Ngoại Thần’, kẻ muốn huỷ diệt thế giới!]

 

[Bắt hết lũ thẩm giáo kia rồi thiêu sống chúng!]

 

Với đoạn giới thiệu và những câu quảng cáo mất trí kia, [Phần kết] đã thành công khiến người ta phải để mắt tới nó.

 

 – Mấy thằng chơi trò chắc kèo là dị giáo luôn. Có khi phải cho chúng nó một mồi lửa thôi!

 – Cái búa chiến của tôi đâu rồi ấy nhỉ…

 – Giáo chủ à (Tôi từng làm rồi nè)

 – Khi game ra tao sẽ chơi theo kiểu ám sát. Tao sẽ tự tay quét sạch cả giáo phái kia, sau đó giết chết thằng cầm đầu vớ vẩn đó vào phút cuối luôn. LOL

 – Ông anh định tự sát à?

 

Lúc ấy, hầu hết người hâm mộ vẫn còn nghĩ rằng đây chỉ là một trò đùa Cá tháng Tư với quy mô hơi lớn một chút thôi.

Đặc biệt là khi nó bất ngờ được quảng bá là một game mô phỏng chiến thuật.

– Chiến thuật á? Chiến thuật gì cơ? Bọn này đã làm game chiến thuật bao giờ chưa vậy? Trông cũng không giống đồ thuê ngoài lắm nhỉ…

– Nếu có nhiều tuyến truyện, làm dạng nhập vai hành động sẽ rất khó. Nhưng nếu làm game chiến thuật thì cứ nhét ảnh với chữ vào là xong thôi.

– …Tôi thấy anh em mình không trông mong gì được ở chất lượng đâu. Hay đây là game phát hành miễn phí đấy?

– Chiến thuật? Chỉ mấy thằng dị giáo mới chơi ba con game này thôi! Chỉ mấy đứa yếu đức tin mới cần dùng đầu óc! 


Nhưng khi [Phần Kết: Sứ Đồ của ‘Ngoại Thần’] chính thức ra mắt là một bộ game mô phỏng chiến thuật, cộng đồng fan lập tức bùng nổ.

– Tôi tưởng tụi nó điên rồi mới dám bán giá trần luôn chứ, nhưng cái điên thật sự chắc chắn phải là chất lượng của trò này ;;

– Bọn họ không kích war đâu. Đây là một game chiến thuật tử tế hẳn hoi đấy... Quỷ thật.

 – Sao tôi lại nghiện thế này trời?

– Thời gian của tôi trôi đi đâu hết rồi ý…

– Thật ra tôi còn thấy game này hấp dẫn hơn cả chém dị giáo. Thời lượng chơi của tôi tăng vùn vụt luôn cơ. Điên rồ thật đấy!

Mặc dù [Phần Kết: Sứ Đồ của Ngoại Thần] chỉ bán được bằng một phần hai mươi so với bản gốc nhưng nó vẫn là một ngoại truyện với chỗ đứng riêng, thu hút được một lượng fan cuồng nhiệt, được gọi là “Apostates” – Những ‘Kẻ Phản Đạo’.

Họ là những người sẵn sàng từ bỏ vai trò thợ săn để khoác lên mình danh xưng giáo chủ tà đạo.

Ý tôi là – những con nghiện dành hàng trăm, thậm chí hàng nghìn giờ trong [Phần Kết] hơn là [Dị giáo chết đi!].

Và tôi là một trong số những 'Kẻ Phản Đạo' đó.

Thú thật thì với một con game hành động sau khi chơi xong phần kết, phần lớn sức hút cũng sẽ dần mất đi. 200 giờ chơi đã được coi là “trâu”, nhưng đối với game chiến thuật, đó mới chỉ là bắt đầu thôi.

Dù khung thời gian và bối cảnh trong [Phần Kết] là cố định, mỗi lần chơi lại đều mang đến một trải nghiệm hoàn toàn mới, tùy theo việc bạn ký khế ước với Ngoại Thần nào. Lúc nào cũng có thứ để khám phá.

Các Ngoại Thần là những thực thể kinh hoàng từ Vực Tối, tương tự các Ngoại Thần trong thần thoại Cthulhu.

Mỗi vị cai quản một lĩnh vực khác nhau, và bằng cách gieo rắc nỗi sợ hay khơi dậy sự tôn thờ trong lĩnh vực đó, họ sẽ tích lũy được điểm tín ngưỡng. Sự lựa chọn Ngoại Thần sẽ quyết định toàn bộ hướng chơi của bạn.

Chẳng hạn, nếu theo Thần Dịch Bệnh, nhân vật phản diện chính, nhiệm vụ của bạn là phát tán dịch bệnh càng rộng càng tốt và khiến cả thế giới chìm trong kinh hoàng.

Để làm được chuyện này, bạn cần tính toán kỹ tuyến vận chuyển hàng hóa trên bản đồ hay hướng chảy của dòng sông. Bắt đầu bùng dịch ở đâu, lây lan thế nào cho nhiều người nhất, và làm sao để tránh sự truy lùng của thẩm giáo.

Sau vài lượt chơi cùng [Thần Dịch Bệnh], tôi đã nắm rõ những trung tâm buôn bán cần đánh trước, vùng nào thủ vững. 

Nhưng nếu Thần Chiến Tranh hợp gu của bạn hơn, mục tiêu của bạn sẽ là châm ngòi cho càng nhiều xung đột càng tốt.

Bạn cần nắm rõ quyền lực giữa các quý tộc, quyến rũ con cháu hạng thấp để thao túng chính trị, chia rẽ lãnh địa, kích động chiến tranh và kiếm điểm. Cuối cùng, bạn sẽ phải tạo ra một cuộc nội chiến trong Đế Quốc để tích điểm.

Ngoài ra [Phần Kết] còn có 14 Ngoại Thần nữa, tổng cộng là 16 vị Ngoại Thần.

Được rồi, có một Ngoại Thần "í ẹ" thực sự luôn, như kiểu được nhét vào để làm trò cười ấy, nhưng bỏ qua vị đó thì bạn vẫn có tới 15 phong cách chơi đậm chất riêng, đủ để đảm bảo bạn chơi hoài không chán.

Chỉ riêng việc thử từng Ngoại Thần một lần thôi cũng đủ ngốn 120 giờ rồi. Ai dưới 200 giờ sẽ bị xem là lính mới, phải chơi đến hơn 600 giờ mới được công nhận là “biết chơi”.

Nên là 1.300 giờ mà tôi đã cống cho [Phần kết] thật sự không dám đem ra khoe luôn ấy chứ.

Ngoài kia đầy người đã vượt 2.000 giờ, có người còn đạt 4.000, thậm chí còn có một gã điên nọ thực sự đã chạm mốc 10.000 giờ. 

Với chừng đó giờ, tính ra thì có nghĩa là gã đó đã chơi suốt 13 tiếng mỗi ngày kể từ ngày game được phát hành. Đến mức đó thì gọi là cả cuộc sống luôn rồi chứ, còn là game gì nữa?

Tôi nói thật đấy, nếu có ai đó đáng bị hút vào game thì nên là thằng cha đó mới đúng.

Chứ không phải tôi, một đứa chỉ mới cày có 1.300 giờ.

***


“Đúng là quả game tệ hại mà… Biết trước sẽ bị kẹt trong cái game quái quỷ này thì mình đã chẳng động đến nó rồi…”

Tôi vò đầu, máu loang ra từ những sợi tóc đỏ rực bết dính trong tay.

“Nếu đã định giam người vào game, ít nhất hãy chọn game mà tôi được làm anh hùng cứu thế giới chứ…”

Oan ức ghê.

Tôi đã san bằng cả thế giới trong [Phần Kết] phải hơn trăm lần đấy, nhưng điều đó đâu có nghĩa là tôi muốn làm chuyện khốn nạn này ngoài đời thật.

Vậy là mấy khứa chơi game bắn súng đều sẽ có tiềm năng trở thành những tay xả súng hàng loạt hả?

Hiến tế con người? Ăn thịt đồng loại? Làm thí nghiệm trên con người? Gieo rắc dịch bệnh?

Ai mà làm vậy được ở ngoài đời chứ.

Cứ thử làm mà xem – rồi chỉ tổ biến thành một con quái vật thôi, nên là tôi chẳng muốn làm chút nào.

Bất tử nghe thì hay lắm, ai mà không sợ chết?

Nhưng nếu cái giá phải trả là biến thành quái vật, vậy thì sống mãi có ý nghĩa gì?

Bạn chọn gì? Làm một con gián bất tử để đổi lấy một tỷ won, hay sống đời thường như người bình thường?

Một cuộc sống vĩnh hằng, sự giàu sang và danh vọng có sánh đôi được với việc phải làm một con quái vật còn kinh hơn cả gián không?

Còn bọn cuồng giáo ấy hả, đương nhiên là tụi đấy sẽ chọn vế đầu rồi.

Thế rồi, luôn có một nhóm người thật sự vặn vẹo, những kẻ mà dục vọng đen tối không dừng lại ở việc biến thành gián - mà còn muốn trở thành thứ gì đó còn ghê tởm hơn.

Họ gần như đã biến thành Ngoại Thần - một thực thể khủng khiếp đến mức chỉ cần thoáng nhìn cũng có thể khiến lý trí sụp đổ. Vậy mà họ lại xem đó là ơn lành thần thánh, là sự chuyển hóa kỳ diệu…

Thật lòng mà nói, tà giáo đúng là điên loạn tận gốc.

Nhưng nghĩ kỹ thì… tôi lại thấy cũng hợp lý. Nếu còn tỉnh táo thì đã chẳng ma nào sa vào mớ giáo lý vớ vẩn này ngay từ đầu rồi.

“...Giá như thế giới này không có địa ngục thì tôi đã ra đầu thú với mấy cha thẩm giáo từ lâu rồi.”

Tiếc thay, địa ngục ở thế giới này là có thật.

Một kẻ dị giáo chết dưới tay thẩm giáo, hắn ta sẽ xuống địa ngục.

Đây không phải kiểu thế giới bạn có thể sống kiểu “tới đâu thì tới”.

[Biến thành quái vật bất tử, nhấn chìm thế giới vào hỗn loạn, rồi được đám cuồng tín tôn sùng hoặc là Bị chính nghĩa tiêu diệt và phải chịu khổ đau đời đời trong địa ngục]

Khó chọn thật đấy.

Tôi thà chết còn hơn!

Nhưng chết thì có ích gì? Tụi tà giáo chắc chắn sẽ túm hồn tôi lên lại mà thôi.

Thật sự là lối nào cũng chết.

Còn mấy kẻ ký khế ước với Ngoại Thần gần như bất tử.

Không phải tự nhiên mà đám thẩm giáo tinh anh của Giáo Hội phải cật lực để thanh tẩy tà giáo.

Nếu giết mà không dùng thánh lực, chỉ cần tế một người sống là có thể triệu hồi họ về lại.

Vậy ra, nếu tôi vì tuyệt vọng mà tìm đến cái chết, tôi sẽ chỉ tỉnh dậy trên bệ thờ và cái giáo phái đó lại thiếu đi một thành viên thôi à.

Vậy nên tôi chỉ còn một lựa chọn duy nhất.

“Tôi cũng hết cách rồi, thôi thì cố trở thành một giáo chủ tà giáo vô hại và mờ nhạt nhất có thể vậy…”

Tôi không muốn biến thành quái vật, lại càng không muốn bị đày xuống địa ngục, nên đây là con đường duy nhất còn lại.

Nếu không làm chuyện ác thì tà giáo cũng chỉ là một giáo phái thôi mà, đúng chứ? 

Tôi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ phụ thuộc vào thằng cầm đầu, tức là tôi, mà những tín đồ kia sẽ trở thành thiên thần hoặc ác quỷ.

Từ giờ, tôi sẽ là giáo chủ của một cộng đồng ôn hòa.

Nếu tôi chỉ bắt đám tín đồ cuồng tín này đổ mồ hôi trên đồng ruộng và ăn uống no say, vậy chẳng phải họ sẽ trở thành những người nông dân lành nghề sao?

***

Chẳng mất bao lâu để tôi nhận ra mình ngu tới cỡ nào.

Tôi đúng là đồ đần chính hiệu.

Đầu tiên, mấy thằng đã chọn chui vào tà giáo thì làm gì có thằng nào là bình thường được chứ…

“Mẹ kiếp…”

Thật lòng đấy, chỗ này là một ổ điên.

Toàn mấy kẻ cho rằng việc được giáo chủ khao khát máu thịt mình là một vinh hạnh tối cao.

Ví dụ rõ ràng nhất là…

Một đêm nọ, tôi bỗng tỉnh dậy và phát hiện ra có người đứng sát giường mình, tay lăm le một thanh kiếm.

Ánh trăng le lói phản chiếu lưỡi thép sáng lạnh làm tôi ngạc nhiên lắm, thầm nghĩ: Đây là định ám sát hả…

…Té ra là một tín đồ đang định hiến máu cho tôi.

Gã này tin rằng tưới máu tươi lên người tôi sẽ giúp tôi hồi phục sức mạnh.

Có điên không chứ?!

Nếu tôi thức dậy trễ một giây thôi là bây giờ tôi đã bơi trong một biển máu với một cái xác nổi lềnh bềnh rồi.

Có phải là vì tôi nói đã rằng tôi sẽ không thu thập “dữ liệu sinh học” nên mới thành ra như vậy không nhỉ?

Tôi thề, tôi đã cố gắng lắm luôn rồi, được chứ? Tôi thật sự đã cố gắng.

Tại sao à? Vì tôi cảm thấy mình có một phần trách nhiệm.

Tôi chưa bao giờ đăng ký muốn làm giáo chủ tà giáo, nhưng trời đánh thật, cuối cùng tôi lại trở thành chính cái đó.

Nếu không phải tôi thì còn ai cản nổi đám điên này?

Nhưng tôi phải thừa nhận là tôi không hợp với vị trí này thật.

Chứ đừng nói là cản.

Tôi chỉ muốn đánh chết tụi nó luôn cho rồi.

Thà tèo dưới tay thẩm giáo còn hơn chịu nổi mớ hỗn loạn này.

Mấy kẻ này hết cứu từ đầu rồi. 

Vậy nên tôi quyết định bỏ trốn khỏi giáo phái, mong gặp được ai đó có thể giải thoát cho tôi.

May mắn thay, người đầu tiên tôi gặp lại hoàn toàn phù hợp với trách nhiệm này. 

“…Athanas.”

Tình thế bi đát, nhưng lạ thay, tôi lại thấy nhẹ nhõm.

Athanas là ai?

Nhân vật chính của [Kẻ Diệt Dị Giáo], không ai khác chính là thẩm giáo Athanas.

Một kẻ ra tay vô cùng tàn nhẫn, không hề do dự, sẵn sàng giết sạch mọi kẻ dị giáo dù chúng có van xin đến mấy.

Không ai phù hợp hơn để tiễn giáo chủ như tôi về cõi chết.

Nhân vật chính của game chính kết liễu nhân vật chính bản ngoại truyện.

‘Anh ta còn đẹp trai hơn lần cuối mình thấy nữa.’

Mái tóc đen như mực của Athanas tung bay phấp phới trong gió.

Khi Athanas đứng trước mặt tôi như thế này, tôi cứ ngỡ mình đang xem một đoạn cut từ trong game ra vậy.

‘Giá mà mình không phải nhìn từ góc độ của trùm cuối thì tốt biết mấy…’

“…Đừng gọi tên ta, đồ dị giáo hèn hạ, ghê tởm. Mày mà cũng dám bắt chước con người?”

Trong đôi mắt xanh thẳm của Athanas cháy lên ngọn lửa căm thù.

Có hơi đau lòng chút nhưng tôi không mấy quan tâm lắm.

‘Phải, mắng chửi tôi đi. Tôi là một kẻ đáng ghê tởm, một sinh vật đê tiện.’

Càng làm anh ta ghê tởm tôi thì anh ta càng giết tôi nhanh hơn.

Vậy nên, tôi còn cố tình cười tươi hơn nữa.

Nhưng có lẽ tôi không nên làm vậy.

“…Ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng.” 

Athanas khẽ nói, giọng trầm khàn.

“Trước tiên, ta sẽ xé lưỡi ngươi, rồi dùng sắt nung đỏ đốt gốc lưỡi để ngươi không thể phun lời dối trá nữa.”

‘…Khoan đã, cái gì cơ?’

“Sau đó, ta sẽ móc mắt ngươi, rồi rót nước thánh vào hốc mắt…”

‘Khoan đã nào…’

“…để ngươi cảm nhận được thân xác hèn hạ của mình bốc cháy từ bên trong.”


Hình như tôi toang thật rồi đúng không?



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo