Lịch ra: T3 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 120
Se Jin lặng lẽ gật đầu. Thời gian trôi đi trong im lặng, rồi Se Joo nghe thấy tiếng gọi tên mình:
“Cheon Se Joo.”
Ánh mắt anh đang hướng về phía TV bỗng chuyển sang Se Jin. Khi Cheon Se Joo quay đầu lại thì thấy Se Jin với gương mặt ửng hồng đang nhìn anh chằm chằm. Rồi cậu từ trên sofa bước xuống, tiến về phía anh.
Se Jin ngồi bệt xuống sàn, tựa cằm lên tay vịn bên trái rồi ngước nhìn Cheon Se Joo bằng ánh mắt chăm chú. Khác với thường ngày, biểu cảm của cậu lúc này dịu dàng hơn hẳn. Trong khoảnh khắc ấy, Cheon Se Joo như quên cả thở.
Đôi mắt với mí mỏng khẽ cụp xuống một cách nhu hòa. Phía dưới mắt phải của cậu có một chấm đỏ li ti mà trước đây anh chưa từng thấy, nó đỏ rực như giọt máu đọng lại. Có lẽ đó là vết tích của mao mạch bị vỡ do lau nước mắt. Cheon Se Joo nhìn xuống Se Jin, thầm nghĩ muốn dùng đầu ngón tay chạm vào "giọt nước mắt" ấy. Đôi mắt trong suốt ẩn sau hàng mi dài cong vút, đôi môi đầy đặn khép hờ. Se Jin với đôi má ửng hồng như người đang sốt, đẹp đến mức khiến anh không thể rời mắt. Khi Se Jin đối diện với ánh nhìn sâu lắng của anh, cậu khẽ mấp máy môi.
“Chú từng nói là khi nào tôi hai mươi tuổi thì phải ra khỏi nhà mà.”
“…”
Những ngón tay dài và thẳng của Se Jin khẽ khàng cử động. Cậu đặt bàn tay mình lên mu bàn tay của Cheon Se Joo đang đặt trên tay vịn. Rồi Se Jin nằm nghiêng, tựa mặt vào cạnh bàn tay đang nắm chặt. Lớp da bọc tay vịn mềm mại nâng đỡ má cậu. Cứ thế, Se Jin mân mê những đầu ngón tay thô ráp của anh ngay trước mắt mình.
“Tôi giờ là người lớn rồi…”
Hơi thở mỏng manh phả vào đầu ngón tay. Cheon Se Joo khẽ cuộn chặt những ngón tay đang dần ẩm ướt. Bị anh đột ngột rút tay đi một cách hụt hẫng, Se Jin liền đặt tay lên đầu gối Cheon Se Joo. Cậu từ từ vuốt ve xương bánh chè tròn lẳn hiện rõ dưới lớp quần mỏng. Rồi cậu liếc mắt nhìn lên, hỏi.
“…Tôi có thể ở lại cùng chú không?”
Một câu hỏi yếu ớt đến mức không thể nào từ chối. Cheon Se Joo vô thức đặt bàn tay vừa thu về lên đỉnh đầu Se Jin. Mái tóc mềm mại quấn lấy lòng bàn tay anh. Một cảm giác đầy ắp dâng trào trong lòng. Anh cố gắng không để mình say đắm trong cảm giác sống động ấy và khẽ vuốt ve mái tóc của Se Jin.
“…”
Se Jin ngoan ngoãn đón nhận cái vuốt ve ấy, chờ đợi câu trả lời từ Cheon Se Joo. Cậu không có ý định thúc ép anh. Sự yếu đuối mà cậu lần đầu tiên nhìn thấy ở anh đã biến Se Jin thành một người cẩn trọng hơn một chút.
“…Mẹ nhóc đã nhờ tôi. Bà ấy muốn tôi giữ nhóc ở lại.”
Cuối cùng, câu trả lời của Cheon Se Joo là vậy. Sự xuất hiện bất ngờ của người mẹ khiến Se Jin nheo mắt. Cậu cắn chặt môi. Kim Hyun Kyung biết Se Jin yêu Cheon Se Joo theo cách nào. Thế mà bà vẫn nhờ anh việc đó, điều ấy có nghĩa là bà thực sự tin tưởng và dựa dẫm vào Cheon Se Joo.
“Nếu nhóc muốn thì nhóc có thể tiếp tục ở lại.”
Giọng nói cho phép cậu ở lại thật ngọt ngào. Cảm giác lướt qua vành tai mềm mại đến lạ. Bàn tay của Cheon Se Joo luôn mang đầy vết sẹo, bao phủ bởi làn da thô ráp nhưng Se Jin cảm thấy anh chạm vào mình thật dịu dàng và ấm áp. Mỗi khi anh nhẹ nhàng vuốt ve những sợi lông tơ mềm mại, toàn thân Se Jin nổi da gà, cổ họng khô khốc.
Nếu anh vuốt ve cơ thể cậu thì sẽ như thế nào nhỉ? Se Jin cắn môi, tưởng tượng một tình huống quá mơ hồ đến mức không thể hình dung nổi. Bỗng nhiên, một giọng nói vạch rõ ranh giới vang lên.
“Dù sao thì tôi cũng cần người làm việc nhà, và nhóc làm tốt nên… tôi sẽ nhận nhóc làm quản gia.”
“…”
Se Jin nhíu rồi lại giãn lông mày phải, nơi Cheon Se Joo không thể nhìn thấy, rồi ngẩng đầu lên. Người làm việc nhà? Giờ lại coi cậu là quản gia ư? Cảm giác muốn tranh cãi bỗng dâng lên. Sự kiên nhẫn của Se Jin không sâu sắc đến thế. Tuy nhiên, cậu đã không lên tiếng được là vì trong ánh mắt Cheon Se Joo nhìn xuống mình. Cậu thấy một tia sợ hãi tương tự như điều đã thấy ngày hôm qua.
Ngày hôm qua, Cheon Se Joo đã lập tức chạy trốn khỏi cậu khi vô tình để lộ cảm xúc trong lúc ngủ. Một mình ở lại căn nhà trống rỗng, Se Jin đã vô cùng tuyệt vọng. Cậu từng tin rằng Cheon Se Joo không giống những người khác nhưng khoảnh khắc anh quay lưng biến mất đã để lại một vết thương lớn trong lòng Se Jin.
Thế nhưng, khi Se Jin lần tìm lại những dấu vết anh để lại trong căn nhà trống, trong lòng cậu lại dấy lên một niềm tin mãnh liệt. Càng nghĩ về những điều Cheon Se Joo đã làm cho mình, Se Jin càng tin rằng anh sẽ không muốn bỏ rơi cậu một mình khi đã mất mẹ.
Với tấm lòng khao khát ấy, Se Jin đã nghiền ngẫm những gì xảy ra ngày hôm qua và chờ đợi anh quay về. Nhưng không lâu sau, cậu nhận ra điều gì đó bất thường. Phản ứng của Cheon Se Joo hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Ghét thì nói ghét, thích thì nói thích. Anh là người luôn dứt khoát mọi chuyện. Se Jin chưa bao giờ nghi ngờ rằng nếu một ngày nào đó cậu tỏ tình với Cheon Se Joo, anh sẽ thẳng thắn bày tỏ ý định của mình. Vì vậy, việc anh bối rối lùi bước như vậy thật kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ.
Se Jin cũng biết rằng có những phần của Cheon Se Joo mà cậu không hề hay biết. Giờ đây, cậu mới nhận ra rằng có lẽ đó là một khe nứt sâu và tối hơn nhiều so với những gì cậu từng tưởng tượng.
Dù sao đi nữa, vì một lý do mà Se Jin không thể đoán được, Cheon Se Joo giờ lại muốn coi cậu là quản gia. Sau khi vuốt ve má cậu dịu dàng đến thế, sau khi ôm cậu ấm áp đến thế, sau khi nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, giờ lại như vậy.
Từng có lúc Se Jin nghĩ rằng chỉ cần trưởng thành, cậu và Cheon Se Joo có thể yêu nhau một cách tự nhiên. Nhưng giờ đây Se Jin nhận ra đó là một suy nghĩ viễn vong. Thế nhưng, thành thật mà nói, cậu cảm thấy tủi thân. Một góc lòng cậu còn cho rằng Cheon Se Joo có tâm địa của kẻ trộm, khi đã dụ dỗ cậu rồi lại vờ như không biết. Để không phải mắng anh, cậu cố gắng phớt lờ tiếng lòng ấy.
Dù không biết Cheon Se Joo đang nghĩ gì nhưng Se Jin cũng không có ý định chỉ ở lại làm quản gia ở tầng 41 như anh mong muốn. Không biết thì tìm hiểu. Có vấn đề thì giải quyết. Cậu không biết lý do anh vạch ra ranh giới nên không thể tìm ra giải pháp ngay lập tức, nhưng dù sao Se Jin vẫn suy nghĩ tích cực.
Kwon Se Jin vốn là người như vậy. Không có khả năng lên kế hoạch nhưng lại có sức mạnh thúc đẩy. Ngay cả khi gặp Kim Hyun Kyung và phải ngủ ngoài đường trước tòa nhà Shin Sa Capital, cậu cũng đã kiên trì chịu đựng với suy nghĩ rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Kết quả là cậu lại được Cheon Se Joo giúp đỡ.
Hiện tại, tình hình tốt hơn nhiều so với trước. Không như lúc đó cậu chẳng thể làm gì, giờ đây cậu có thể trực tiếp đối mặt với vấn đề, và đối phương là Cheon Se Joo, người luôn yếu lòng trước cậu. Se Jin tin rằng anh sẽ không thể phớt lờ cậu đến cùng.
“Tôi thích.”
Se Jin kết thúc suy nghĩ của mình và trả lời.
Đầu ngón tay cậu đặt gọn gàng trên đầu gối Cheon Se Joo. Se Jin thay đổi tư thế, đặt hai tay lên đùi Cheon Se Joo và ngước nhìn anh. Trong tư thế ấy, cậu nói với một ý chí kiên định.
“Tôi muốn tiếp tục ở bên chú.”
“…”
Cheon Se Joo im lặng nhìn xuống cậu. Đôi mắt đen láy không ngừng đảo qua, lướt trên khuôn mặt Se Jin.
Se Jin vốn không giỏi nói dối, nhưng sau khi Kim Hyun Kyung bị ốm, khả năng che giấu cảm xúc của cậu đã tiến bộ rõ rệt. Cậu không có ý đồ gì. Thật sự không có gì cả. Trong ánh mắt nhìn thẳng ấy, Cheon Se Joo cuối cùng cũng bị lừa.
“Làm việc chăm chỉ vào. Không thì tôi sẽ đuổi việc đấy.”
Trước câu nói lại vạch ra ranh giới ấy, Se Jin chỉ mỉm cười. Cậu cười khẩy trong lòng, như thể điều đó thật nực cười rồi lại tựa cằm lên đầu gối Cheon Se Joo. Bỗng nhiên, cậu nhắc đến chuyện của một năm trước.
“Chú có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Chú hỏi tôi sẽ làm gì tiếp theo, và tôi đã trả lời là sẽ hỏi mẹ.”
“Ừ.”
Một câu chuyện không đầu không cuối. Cậu định nói gì đây? Cheon Se Joo lặng lẽ suy nghĩ, mắt đối mắt với Se Jin.
“Chú biết tại sao lúc đó tôi lại nói vậy không?”
Đó không phải là một câu hỏi cần câu trả lời. Cheon Se Joo im lặng chờ cậu nói tiếp. Se Jin cụp mắt xuống, chớp chớp rồi ngồi thẳng dậy. Cậu ngước nhìn Cheon Se Joo. Một giọng nói bình thản thoát ra từ cậu.
“Lúc đó, xung quanh tôi chỉ có mẹ là người lớn tử tế. Tôi chẳng biết gì cả, chỉ có mẹ là người có thể cho tôi câu trả lời nên tôi mới làm vậy.”
“…”
“Lúc đó và bây giờ tôi chẳng thay đổi gì nhiều. Giờ đây tôi thật sự không biết mình phải làm gì tiếp theo nữa.”
Thế nhưng, giọng Se Jin khi nói về sự bế tắc phía trước không hề buồn bã. Cậu nắm lấy tay Cheon Se Joo, đặt mặt mình vào lòng bàn tay thô ráp của anh. Hơi lạnh từ anh lan tỏa qua da thịt cậu. Se Jin cọ má vào tay anh, truyền đi hơi ấm của mình rồi nói.
“Giờ đây, người lớn duy nhất bên cạnh tôi là chú. Chỉ có chú mới có thể cho tôi câu trả lời. Vì vậy, tôi sẽ tiếp tục hỏi chú. Cheon Se Joo, phải làm gì tiếp theo. Tôi phải làm gì đây?”
“…Ừ.”
“Vậy thì bây giờ, chú là người trả lời.”
Se Jin dứt khoát. Không chút nghi ngờ về quyết định của mình.
Cậu chỉ còn lại anh thôi, cậu nói bằng cả tấm lòng.
“Chú sẽ trả lời tôi phải làm gì, được chứ?”
Như một ngày nào đó Se Jin đã làm với Cheon Se Joo, cậu nhét thân hình to lớn của mình vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh. Hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể. Trong sự bình yên ấy, Cheon Se Joo cảm thấy nhẹ nhõm sâu sắc.
Điều đó không hề khó khăn. Việc dẫn dắt Se Jin đi trên con đường hạnh phúc là điều mà ngay cả một người đáng xấu hổ như anh cũng có thể làm được. Nó không khác gì những gì anh đã làm từ trước đến nay. Anh chỉ cần tiếp tục yêu thương, dạy dỗ và bảo vệ Se Jin. Anh tự tin rằng mình có thể làm tốt hơn bất kỳ ai.
Anh gật đầu, ôm chặt Se Jin vào lòng. Một tiếng thì thầm khe khẽ vang lên:
“Có chú thật may mắn…”
Cheon Se Joo cắn môi, nuốt xuống lời muốn nói. Thay vì đáp lại Se Jin rằng anh cũng vậy, anh ôm lấy cái đầu nhỏ của cậu vào lòng và đặt một nụ hôn lên đó.
Anh ước khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi. Thời gian mà Se Jin không cố gắng hiểu anh, để anh mãi là một người tốt trong mắt cậu, và để anh có thể bảo vệ cậu một cách bình yên…
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.