Lịch ra: T3 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 122
Lần này, Cheon Se Joo lại lật ngược tình thế, đè Se Jin xuống với vẻ mặt lạnh lùng. Bàn tay anh nắm chặt hai cánh tay cậu. Vai Se Jin đau như muốn rời ra, nhưng mọi giác quan của cậu đều tập trung vào nửa thân dưới của Cheon Se Joo đang đặt trên hông mình. Se Jin vùi trán vào tấm thảm để che đi gương mặt đỏ bừng, lầm bầm với giọng nghèn nghẹn.
“Nhất định phải thế này sao? Nhẹ tay một chút đi…”
“Nói chuyện có lý tí đi. Kẻ nào tấn công người ta mà lại nhẹ tay?”
Cheon Se Joo quở trách Se Jin với vẻ mặt không hài lòng khi cậu làm nũng. Se Jin hổn hển thở dốc, quay đầu lại ngước nhìn Cheon Se Joo đang ở phía sau mình. Gương mặt anh nhìn xuống cậu thật nghiêm túc. Với vẻ mặt không chút đùa cợt, Cheon Se Joo đang dạy dỗ Se Jin.
Sự nghiêm túc ấy làm Se Jin cụt hứng, cậu khẽ lầm bầm với má áp vào tấm thảm.
“Rốt cuộc ai sẽ tấn công tôi chứ? Trên đời này chỉ có chú là người muốn đánh một đứa to con như tôi mà không có lý do thôi.”
“…”
Nghe vậy, Cheon Se Joo khó chịu nhếch khóe môi, thả Se Jin ra. Anh đứng dậy và bước đến cửa sổ, mở bình giữ nhiệt đặt trên tủ ra rồi uống nước. Se Jin lặng lẽ xoay người, nằm ngửa trên sàn và nhìn anh.
Mái tóc ướt đẫm mồ hôi và một phần chiếc áo phông dính chặt vào cơ thể Cheon Se Joo. Một dòng nước chảy từ khóe miệng anh, rơi xuống chiếc áo để lộ xương quai xanh thẳng tắp. Những giọt nước lạnh tách, tách rơi xuống tấm thảm. Se Jin lẳng lặng nhìn cảnh tượng đó, rồi anh dùng mu bàn tay lau miệng và đưa bình giữ nhiệt về phía cậu.
Thế nhưng, họ đã vật lộn qua lại được ba mươi phút rồi. Se Jin không còn sức để nâng tay lên. Cậu không nhận lấy bình mà ngồi dậy, há miệng về phía anh. Cậu nhắm mắt lại, lè lưỡi ra ý muốn anh đổ nước vào thì đột nhiên Cheon Se Joo bật cười khẩy, dùng mũi chân chạm vào chân Se Jin. Cuối cùng, Se Jin không chờ đợi được nữa, cậu chậm rãi mở mắt ra hỏi:
“Sao?”
“Nhóc là gà con à?”
“Tay tôi không nhấc lên được.”
“Đừng có làm quá chỉ vì chút thế này.”
Cheon Se Joo tuyệt đối không nhân nhượng khi tập luyện. Khi Se Jin nhắc đến mẹ, anh im lặng ôm lấy cậu, vuốt ve đầu cậu nhưng lại không chấp nhận bất kỳ lý do hay sự làm nũng nào không liên quan. Se Jin thật sự ghét sự dịu dàng có điều kiện đó. Cậu ước anh luôn dịu dàng với mình mọi lúc. Bỗng dưng cảm thấy tủi thân, Se Jin rụt vai lại và lườm anh.
“Không phải làm quá đâu. Chú làm tôi đau mà.”
“Tôi còn chưa làm gì đau thật sự đâu.”
“Không phải. Đau thật mà.”
“Đừng có giở trò.”
Cheon Se Joo coi sự mè nheo của Se Jin là tín hiệu muốn dừng tập. Không phải vậy đâu. Má Se Jin dần phồng lên tròn trịa. Cậu mím môi. Se Jin lườm anh với ánh mắt đầy bất mãn, rồi giật lấy bình giữ nhiệt trong tay Cheon Se Joo và uống nước lạnh cho đỡ khát. Khoang miệng khô ran được làm ẩm, cậu mới cảm thấy có chút sức lực trở lại. Se Jin đứng dậy, kéo quần lên và đứng giữa tấm thảm.
Cheon Se Joo đặt bình giữ nhiệt lên tủ và quay lại. Se Jin buông thõng tay, lặng lẽ nhìn anh và nói:
“Làm lại đi.”
Nghe vậy, Cheon Se Joo có vẻ ngạc nhiên, nheo mắt nhìn cậu rồi bất ngờ lao vào Se Jin mà không có bất kỳ tín hiệu nào. Cánh tay thon dài vươn tới gần cổ cậu. Se Jin nắm lấy cổ tay Cheon Se Joo, áp sát người vào anh. Tuy nhiên, Cheon Se Joo khéo léo xoay người, thoát ra khỏi vòng tay Se Jin. Cảm thấy anh di chuyển ra phía sau mình, Se Jin nhanh chóng giãn khoảng cách. Cheon Se Joo khẽ cười khi suýt chút nữa đã tóm được gáy Se Jin, rồi thì thầm "Giỏi lắm". Se Jin nhíu mày quay người lại khi nghe giọng nói làm cậu nhột nhạt.
Se Jin không phải lúc nào cũng muốn thua Cheon Se Joo. Cậu yêu anh nhiều đến mức muốn thể hiện một hình ảnh thật ngầu trước mặt anh, và muốn nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên của anh khi bị cậu khống chế. Thế nhưng, dù có cố gắng thế nào, Se Jin cũng không thể thắng được Cheon Se Joo. Mặc dù bây giờ Se Jin đã cao hơn và to con hơn anh nhưng khi đối đầu với Cheon Se Joo, cậu không thể sử dụng bất kỳ sức lực nào.
Không giống Cheon Se Joo, người biết cách dùng sức vừa đủ ở đúng chỗ cần thiết, Se Jin lại lao vào như một con chó con chỉ dựa vào thân hình to lớn, nên kết quả là điều hiển nhiên. Cheon Se Joo là người được coi là có năng khiếu bẩm sinh với việc sử dụng cơ thể kiểu này, trong khi Se Jin thậm chí còn chưa từng tập Taekwondo. Việc cậu đánh bại Cheon Se Joo là điều bất khả thi suốt đời.
“Hộc, hộc…”
Khi cuộc giao đấu tiếp diễn, hơi thở của Se Jin ngày càng dồn dập. Khác với Se Jin đang thở hổn hển, Cheon Se Joo đứng yên tại chỗ với tư thế không chút xao động. Điểm khác biệt duy nhất so với ban nãy là trên gáy anh có thêm vài giọt mồ hôi. Nhìn vẻ ngoài có vẻ thong dong của anh, Se Jin nghiến răng lao vào tấn công.
Kwon Se Jin là một chàng trai 20 tuổi đầy khao khát chiến thắng, và một khi đã bùng cháy, ngay cả người mình yêu cũng không phải là ngoại lệ. Vì càng muốn thắng khi đối thủ là Cheon Se Joo nên Se Jin vươn tay ra với thái độ kiên quyết phải đánh gục Cheon Se Joo. Nắm đấm xé gió.
“Tôi bảo nhóc tự vệ, chứ có ai bảo nhóc tấn công đâu.”
Tuy nhiên, nỗ lực đó đã thất bại ngay lập tức. Cheon Se Joo quật ngã Se Jin xuống tấm thảm, rồi nắm lấy hai cánh tay cậu. Một giọng nói không chút hơi ấm quở trách Se Jin. Kwon Se Jin mím chặt môi, ngước nhìn Cheon Se Joo với vẻ mặt oan ức.
“Cũng như nhau thôi mà.”
“Tôi đã nói là khác rồi.”
“Tôi muốn học cách tấn công, Cheon Se Joo.”
“Cái nhóc cần học là khống chế. Tôi sẽ không dạy nhóc cách tấn công lúc này.”
Cheon Se Joo cứ giải thích như vậy, nhưng thành thật mà nói, Se Jin không hiểu có gì khác biệt. Đánh cho người ta ngất thì chẳng phải cũng là khống chế đối phương sao? Hơn nữa, ban đầu anh nói sẽ dạy cách đánh người, vậy giờ tại sao lại không muốn? Se Jin nhìn Cheon Se Joo với vẻ mặt sưng sỉa.
“Người ta nói tấn công là cách phòng thủ tốt nhất mà. Vậy thì phòng thủ tốt nhất chẳng phải cũng là tấn công sao?”
Trong tư thế ấy, cậu cố giải thích lý lẽ của mình cho anh nghe, nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Cheon Se Joo nghe lời Se Jin, bật cười khó hiểu, rồi nhìn xuống cậu và nói:
“Nhóc không có tài năng về mảng đó đâu.”
Trước câu nói dứt khoát ấy, Se Jin nheo mắt lại. Chính cậu là người đã đánh gục Lee Hae Gyun và Kim Byeong Joon bằng khay thức ăn. Vậy mà anh lại dám nói về tài năng bạo lực với cậu sao? Lòng tự ái bị tổn thương, Se Jin cố gắng kìm nén cảm xúc bùng lên rồi rút tay ra khỏi tay anh. Trong tình trạng đó, cậu thốt ra sự thật mà Cheon Se Joo không hề hay biết.
“Là vì đối thủ là chú đấy. Người khác thì tôi có thể đánh đàng hoàng mà.”
Se Jin là một người rất nguy hiểm và hung hãn. Cậu chỉ không dám ra tay mạnh vì sợ làm đau Cheon Se Joo, chứ nếu thật sự muốn, cậu có thể làm đau người khác như cách anh làm với cậu.
Thế nhưng, khi nghĩ đến điều đó, Se Jin chợt cảm thấy tủi thân. Liệu Cheon Se Joo có dùng hết sức với mình không? Liệu anh ấy có thật sự đánh mình không? Mình thì không thể chạm vào một ngón tay của anh ấy… Cheon Se Joo không có chút tình cảm nào với mình sao? Buồn bã, Se Jin lặng lẽ mím môi.
“À, thế à? Là vì đối thủ là tôi nên từ trước đến giờ nhóc chưa thắng được lần nào sao? Giờ nhóc còn to hơn tôi nữa mà?”
Cheon Se Joo không hề để tâm lời Se Jin. Anh rõ ràng coi lời nói của Se Jin là lời khoác lác và bỏ qua. Anh nắm chặt cổ tay Se Jin đang cố lươn lẹo thoát ra khỏi tay mình. Nhìn xuống, anh khiêu khích đối mắt với cậu.
“Nếu nhóc đánh được tôi một lần, tôi sẽ tin lời đó.”
“Tôi đã nói rồi mà! Tôi làm sao mà đánh chú được? Trên đời này có đứa con nào đánh cha mẹ mình chứ?”
Se Jin lập tức phản bác như thể điều đó thật vô lý. Thực ra, cậu muốn hỏi trên đời này có kẻ rác rưởi nào lại đánh người mình yêu được chứ, nhưng sợ Cheon Se Joo lại bỏ chạy nên đã dùng lý do là người giám hộ. Cheon Se Joo dường như thấy lời nói đó thật buồn cười. Anh khịt mũi, coi thường Se Jin mà nói.
“Nếu không đánh được thì cố gắng khống chế tôi đi. Nhưng nhóc cũng không làm được điều đó mà.”
“…”
Thật ra, trong một trận đấu, việc khống chế đối thủ khó hơn nhiều so với việc đánh đổi chiêu. Tuy nhiên, Se Jin không biết điều đó, cậu chỉ nghiến răng trước thái độ thong dong của Cheon Se Joo. Lòng cậu bừng bừng tức giận.
Thật ra, Se Jin không nghĩ tình cảm của mình dành cho Cheon Se Joo là đơn phương. Dù không phải là tình yêu hoàn hảo như cậu nhưng Se Jin tin rằng Cheon Se Joo cũng có một chút tình cảm nào đó dành cho mình. Bởi vì nếu không, anh sẽ không thể đối xử dịu dàng với cậu đến thế. Dù đó gần như chỉ là một niềm tin mơ hồ nhưng dù sao cũng là như vậy.
Mỗi khi anh hành động như thể không có chút ý đồ riêng tư nào với cậu, Se Jin lại cảm thấy khó chịu vô cớ. Không có chút cảm xúc nào với mình đến mức có thể đánh mình, vậy tại sao lại đối xử tốt đến thế? Tại sao lại dịu dàng đến thế? Tại sao lại nhìn mình như vậy? Cậu cảm thấy oan ức, buồn bã đến mức phát cáu.
Khao khát muốn phá vỡ vẻ mặt thong dong của anh bỗng dâng lên. Có vô số cách để phá vỡ sự bình tĩnh của Cheon Se Joo. Trong số đó, Se Jin biết chính xác cách dễ nhất, và cũng là cách cậu muốn nhất.
Em thích anh, nếu cậu nói ra câu đó thì Cheon Se Joo sẽ ngay lập tức mất hết sức lực và loạng choạng. Khống chế anh lúc đó chẳng có gì khó khăn. Trong khoảnh khắc ấy, khi tưởng tượng cảnh Cheon Se Joo bối rối trước mặt mình, lời tỏ tình mà cậu đã kìm nén bấy lâu trong lòng bỗng hùng hổ lớn dần lên.
Em thích anh, thật sự rất thích anh. Lời thật lòng chưa thể nói ra tràn ngập trong đầu, và Se Jin đã mất hết lý trí.
“Chú nghĩ tôi không làm được sao?”
Se Jin nghiến răng hỏi, rồi giật lấy tay Cheon Se Joo đang nắm cổ tay mình. Cậu đan ngón tay vào tay anh, người đang nhìn xuống cậu với nụ cười nhạt, như thể muốn nói cứ thử đi.
Dư âm của cuộc vật lộn vẫn còn khiến lòng bàn tay nóng ấm của họ chạm vào nhau. Nhớ lại hành động gần đây của Cheon Se Joo, lẽ ra anh nên lạnh lùng hất tay ra ngay khi họ vừa nắm tay. Nhưng có lẽ anh nghĩ đây là cách chiến đấu của Se Jin nên anh mở miệng mà không chút nghi ngờ.
“Tư thế không tốt lắm.”
Không biết cậu định làm gì, anh vẫn cứ chỉ trích tư thế như một ông già. Kệ anh, Se Jin nắm chặt hai bàn tay anh.
Đánh bại Cheon Se Joo dễ thôi. Điều khó là sau đó. Se Jin đã mất bình tĩnh nhưng vẫn lo sợ Cheon Se Joo sẽ bỏ chạy nên nắm chặt tay hơn một chút. Rồi cậu ngước nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh ở cự ly gần và lập tức tấn công.
“…Em thích anh.”
Giọng nói trầm thấp vang vọng khắp căn phòng.
Còn tiếp.
Khi mọi người đọc thì sẽ có những câu làm mọi người cảm thấy thắc mắc vì ngôi xưng không đúng. Thì lý do là những câu đó nó là suy nghĩ của Se Jin và Se Joo nha mọi người. Nó sẽ hơi rối nên mọi người thông cảm cho mình nha.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.