Lịch ra: T3 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 126
Một con hổ đen hung dữ đang bước chân trước lên, đội mũ và thêm một khẩu súng. Điểm khác biệt duy nhất trong hai bức tranh gần như y hệt nhau là chữ Hán của từ Dea Gam không có trên lưng Cheon Se Joo như trên lưng Seok Yun Hyung. Có lẽ nó đã bị bỏ đi khi tên công ty được đổi từ Dae Gam Construction thành DG.
Điều quan trọng là trên lưng các thành viên tổ chức khác trong những bức ảnh còn lại không có hình xăm đó. Se Jin đã tìm kiếm hàng chục bức ảnh trên bách khoa toàn thư trực tuyến, thậm chí cả những bức ảnh được quét từ báo cũ nhưng chỉ có rất ít người có hình xăm đó trên lưng. Thêm nữa là mỗi khi được nhắc đến trên tin tức và báo chí, họ đều được gọi là 'Cán bộ của băng đảng Dae Gam' hoặc 'Thủ lĩnh của băng đảng Dae Gam'. Điều đó có nghĩa là Cheon Se Joo cũng tương đương một cán bộ của DG.
Đến lúc đó, Se Jin mới hiểu thái độ mà Choi Dong Gil và những người khác dành cho Cheon Se Joo. Cheon Se Joo ngay từ đầu đã có cấp bậc khác với họ.
Vậy thì rốt cuộc Cheon Se Joo đã trở thành cán bộ của tổ chức từ khi nào? Anh có bằng bác sĩ. Theo lời anh thì anh cũng có kinh nghiệm nội trú. Theo những gì Se Jin tìm hiểu kỹ lưỡng, ngay cả khi anh đang trong năm đầu tiên của quá trình nội trú, tuổi của anh cũng phải ít nhất là 26. Điều đó có thể xảy ra vì Cheon Se Joo sinh ngày 1 tháng 1 nên vào đại học năm 19 tuổi do sinh nhật sớm hay gì đó.
Sự băn khoăn của Se Jin bắt đầu từ đó. Một người đã làm việc tốt ở bệnh viện cho đến năm 26 tuổi, vì lý do gì và với sự thay đổi tâm trạng nào mà lại bỏ việc ở bệnh viện đang tốt đẹp để trở thành cán bộ của một băng đảng tội phạm có tổ chức? Có lẽ có liên quan đến việc anh quá thông thạo các thủ tục tang lễ. Và khi nghĩ đến đó, trong lòng Se Jin, việc Cheon Se Joo là người như thế nào đã trở nên không quan trọng nữa.
Việc cậu căm ghét sự thật rằng anh cùng loại với những kẻ như Choi Dong Gil chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi cậu chìm đắm trong nỗi đau mất Kim Hyun Kyung. Vốn dĩ Kwon Se Jin là một người luôn đặt suy nghĩ và phán đoán của mình lên hàng đầu. Se Jin là người khá bướng bỉnh vì rất tin tưởng vào bản thân, và xu hướng đó cũng thể hiện rõ trong tình cảm yêu thích ai đó.
Cheon Se Joo đã cứu rỗi Se Jin. Anh đã giúp cậu thoát khỏi cảnh khó khăn và thực hiện điều cậu khao khát. Anh là người duy nhất hiểu được tín hiệu cầu cứu của Se Jin và đến cứu cậu, nhưng lại không hề có ý muốn được đền đáp.
Khi Se Jin đau khổ, hơi ấm của Cheon Se Joo đã kéo cậu ra khỏi nỗi buồn. Hơi ấm, sự dịu dàng mà anh chia sẻ đã giúp Se Jin không bị đóng băng. Những gì Cheon Se Joo đã cho đi khiến Se Jin không thể không yêu anh một cách mù quáng.
Không, không thể không yêu. Vì vậy, Cheon Se Joo phải chịu trách nhiệm về tình cảm này, thứ tình cảm bắt nguồn từ hành động của anh.
Giờ đây Se Jin không còn cố gắng phán xét anh nữa. Cậu chỉ muốn hiểu về Cheon Se Joo và muốn trở thành người có thể mang lại sự bình yên cho anh, giống như cách anh đã làm với cậu.
Cứ thế, trong khi Se Jin đang nóng lòng muốn trở thành một phần của Cheon Se Joo, thời gian vẫn cứ trôi đi đều đặn. Cheon Se Joo thường xuyên vắng nhà, và Se Jin vẫn cứ lặng lẽ chờ đợi anh. Thế nhưng, vào cuối tháng 1, khi cái lạnh đã qua đi, bầu trời u ám và những hạt mưa bắt đầu rơi, Se Jin không thể nào ngồi yên trên ghế sofa được nữa.
1ovemyself_dy1207
Lâu rồi mới có hẹn. Do Yoon đã trang điểm xinh đẹp và đang chờ ở sảnh khách sạn rồi.
Một bức ảnh tự sướng của Kang Do Yoon chụp ở sảnh khách sạn cùng với dòng chú thích đó đã được đăng lên SNS. Se Jin bật ứng dụng với tâm trạng lo lắng trước thông báo có bài đăng mới, rồi đóng băng vì sốc.
f1rst_K_jangnyeo Em út của chúng ta sao mà xinh thế này >0< crzdohye Bé con có thể lấy vợ được rồi :D Chúc vui vẻ nha ❤ prinKDYcess Đi gặp công chúa dễ thương hả?
Dưới bức ảnh là những bình luận ồn ào của ba người chị của Do Yoon. Se Jin run rẩy cầm điện thoại, rồi chợt thở dài một tiếng bực bội và ném nó xuống sofa. Xinh cái gì mà xinh? Vui vẻ cái gì mà vui vẻ? Dễ thương cái gì mà dễ thương? Những lời thì thầm đầy ghen tị vội vã xoay tròn trong miệng cậu.
Se Jin cắn môi và ôm chặt đầu gối. Lòng cậu đau nhói vì chắc chắn Kang Do Yoon sẽ gặp Cheon Se Joo. Qua khung cửa sổ lớn, những đám mây xám xịt rải rác. Những hạt mưa rơi từ bầu trời làm ướt mặt đường, và tiếng mưa bị chặn bởi cửa sổ lại vang vọng trong đầu cậu. Se Jin nghĩ rằng những dòng nước từ bầu trời ấy giống như nước mắt của mình. Lòng cậu đau nhói vì ghen tị, không thể chịu đựng nổi.
“Khó chịu quá…”
Việc Cheon Se Joo thường xuyên liên lạc, nói rằng sẽ về muộn hay không về được, đã là chuyện từ lâu rồi. Sau khi để lộ tình cảm của mình, tần suất Cheon Se Joo liên lạc với Se Jin đã giảm đáng kể. Ngay cả khi cậu gửi tin nhắn, lượng tin nhắn trả lời cũng chỉ còn bằng một phần mười. Anh sẽ không đời nào chủ động báo cáo hành tung của mình. Cuối cùng, Se Jin chọn cách hành động hơi hèn hạ một chút, thay vì chờ đợi một tin nhắn không bao giờ đến.
Bao giờ chú về?
17:21
Đương nhiên, tin nhắn không được trả lời. Se Jin không thể chờ đợi được, gửi lại tin nhắn cho Cheon Se Joo với một lời nói dối nhỏ.
Tôi đau…
17:22
Thế nhưng, chưa đầy một phút sau khi gửi tin nhắn đó, Cheon Se Joo đã gọi điện đến. Rè rè, Se Jin nhìn xuống chiếc điện thoại đang rung trên bàn với vẻ mặt ngạc nhiên.
Anh ấy đang nhìn điện thoại sao? Hay là… anh ấy gọi điện ngay lập tức vì mình nói mình đau? Vì lo lắng ư? Vừa vui mừng vừa phấn khích, tim cậu đập thình thịch. Cậu sợ rằng nếu nghe máy, lời nói dối sẽ bị lộ.
Làm sao đây? Se Jin không dám nhấn nút gọi, chỉ cắn môi. Phải nghe máy, nhưng nếu giọng mình quá bình thường thì anh ấy sẽ phát hiện ra? Trong lúc cậu đang do dự, cuộc gọi bị ngắt. Nhưng rồi lại có một cuộc gọi khác đến, và khi cậu vẫn không nghe máy, một tin nhắn từ Cheon Se Joo đã đến.
Cheon Se Joo
Đau ở đâu? Đau lắm không? Đợi một chút. Tôi sẽ về ngay.
17:25
Vừa thấy tin nhắn đó, Se Jin đã bật dậy. Tim cậu như muốn vỡ tung. Cả thế giới như bừng sáng với những sắc màu cầu vồng khi biết Cheon Se Joo đã bỏ Kang Do Yoon mà đến bên mình.
Thế nhưng, một mặt khác, cậu lại nghĩ đến chuyện lớn rồi. Nếu anh ấy đến rồi phát hiện ra mình nói dối thì sao? Nếu anh ấy thất vọng rồi bỏ mình đi tìm Kang Do Yoon thì sao? Se Jin lo lắng đi đi lại lại, rồi đột ngột đi vào bếp.
Đặt ấm nước lên bếp, Se Jin lấy một chiếc cốc rồi đặt trước mặt, chờ nước sôi. Khi có thông báo Cheon Se Joo đã về, cậu định lấy chiếc cốc đã được làm nóng để chườm trán, giả vờ bị sốt. Lẽ ra có thể dùng máy lọc nước, nhưng Se Jin lúc đó quá hoảng loạn nên không nghĩ ra. Trong lúc cậu đang đi đi lại lại trước bếp từ thì…
“Kwon Se Jin.”
Đột nhiên một giọng nói vang lên, cùng lúc đó có tiếng động từ phía hành lang. Se Jin hoảng hốt trước sự xuất hiện quá nhanh của Cheon Se Joo, vội vàng đổ nước chưa sôi vào cốc. Nhanh lên, nhanh lên. Thế nhưng, Cheon Se Joo đến được bếp nhanh hơn Se Jin làm nóng trán.
“Nhóc đang làm gì ở đây? Đau ở đâu?”
Cheon Se Joo mặc toàn đồ đen. Gương mặt người đàn ông đội mũ và kéo mũ trùm đầu lên đầy vẻ lo lắng, nhưng Cheon Se Joo có lẽ còn không biết mình đang mang biểu cảm đó.
Thật bất ngờ, sự dịu dàng của anh mà Se Jin đã quên bẵng đi bỗng hiện hữu. Se Jin ngơ ngác nhìn người đàn ông đã chạy đến ngay lập tức khi cậu nói mình đau. Thấy ánh mắt ngây dại của cậu, Cheon Se Joo nhíu mày, vươn tay ra. Bàn tay lạnh buốt đặt trọn lên trán cậu.
“Sốt à?”
Thế nhưng, trán Se Jin lại ấm ấm. Cheon Se Joo tưởng tay mình nóng, liền đặt tay lên trán mình, rồi lại đặt lên trán Se Jin. Nhưng dù có kiểm tra thế nào, cậu cũng không có vẻ sốt. Nghĩ rằng cậu đau ở chỗ khác, anh nhìn xung quanh với vẻ mặt không hài lòng.
“Nhóc đang làm gì ở đây? Nếu đau thì đi nằm nghỉ đi chứ. Đau bụng à?”
Nhìn thấy nước đang sôi dở, bốc hơi trắng xóa nên Cheon Se Joo hỏi Se Jin. Se Jin không nói được gì, chỉ lắc đầu. Tình huống bị phát hiện nói dối một cách vụng về này khiến cậu vô cùng xấu hổ. Hơn nữa, cậu thích việc anh lo lắng cho mình. Cậu không thể nói bất cứ điều gì vì sợ sẽ thốt ra những lời vô ích.
“Tôi sẽ đun nước. Lại đây. Nhóc đau ở đâu?”
Cheon Se Joo đặt lại ấm nước bị lệch hướng lên bếp từ. Anh nắm lấy cổ tay Se Jin, kéo cậu về phía phòng mình. Hoàn toàn không có ý nghĩa gì khác. Chỉ là phòng ngủ gần nhất với bếp là ở đó, nhưng Se Jin, người đang có tật giật mình, chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.
“…”
Mở cửa phòng, Cheon Se Joo khẽ nhíu mày khi nhìn thấy chiếc giường bừa bộn của mình. Thường ngày nó luôn được dọn dẹp gọn gàng nên anh không thể biết Se Jin đã nằm ở đó. Thế nhưng, anh không thể nói gì với một đứa trẻ đang bệnh. Vì vậy mà anh chỉ vờ như không biết và đặt Se Jin ngồi xuống cuối giường.
Se Jin ngập ngừng, ngồi xuống nệm theo sự hướng dẫn của Cheon Se Joo. Hai tay cậu nắm chặt trên đầu gối, đôi mắt long lanh nhìn lên Cheon Se Joo. Anh thấy khuôn mặt có vẻ căng thẳng đó thật dễ thương, vô thức định trêu Se Jin rằng có ai ăn thịt cậu đâu, nhưng nghĩ đến Kwon Se Jin gần đây có thể sẽ bám riết lấy anh mà nói hãy ăn thịt cậu đi. Cheon Se Joo đành im lặng.
“Đã uống thuốc chưa? Đau ở đâu? Bị khó tiêu à?”
“…”
Khuôn mặt Se Jin đỏ bừng hơn so với lúc ở bếp. Cheon Se Joo không thể nào đoán được đó là do đỏ mặt hay do sốt, anh lại vươn tay ra chạm vào trán Se Jin. Anh cảm nhận được làn da mềm mại khẽ run rẩy. Thế nhưng, trán vẫn chỉ ấm ấm. Khi anh định rút tay lại và nghĩ rằng đó không phải là cơn đau tăng trưởng thì…
“Cheon Se Joo…”
Se Jin khẽ mở miệng, nắm chặt tay Cheon Se Joo. Cậu nắm chặt cổ tay anh, người đang rụt đầu ngón tay lại và cố gắng rút tay ra, rồi áp má vào lòng bàn tay anh.
Chỉ là phần rất nhỏ chạm vào nhau. Nhưng hơi ấm của Se Jin dường như đang nhuộm màu toàn thân anh. Cheon Se Joo khẽ nhếch khóe môi trước sự tiếp xúc khiến anh căng thẳng, rồi đẩy Se Jin ra. Thế nhưng, anh không thể chống lại sức mạnh của Se Jin, người cũng nắm chặt tay còn lại của anh. Nói là đau nhưng lại khỏe thế này. Cheon Se Joo nhìn cậu với ánh mắt khó chịu và cảnh cáo.
“Đừng làm thế.”
“…Tôi xin lỗi.”
Đáp lại là một lời xin lỗi gần như van lơn. Thế nhưng, cậu không hề buông tay ra. Sự run rẩy truyền đến từ Se Jin dần trở nên rõ rệt hơn, như thể sắp chạm đến anh. Cảm xúc của cậu như đang lây sang anh. Lòng anh đau nhói.
Cheon Se Joo muốn tránh bầu không khí này. Anh tàn nhẫn siết chặt nắm đấm, đẩy Se Jin ra. Lần này Se Jin đã bị đẩy lùi một cách yếu ớt. Cậu cắn môi khiến nó sưng đỏ. Nhìn xuống Se Jin, người đang rũ lông mày xuống như sắp khóc, anh nói.
“Biết lỗi rồi thì thôi đi. Đi ngủ đi.”
“…Tôi nói đau là nói dối đấy.”
“…”
Còn tiếp.
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.