Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 69
Trong khi họ nói chuyện trong phòng bên trong, Hong Ju đứng canh ở hành lang trống trải. Có lẽ vì nơi ồn ào giờ trở nên yên tĩnh nên gió lạnh đến lạ thường. Hong Ju vùi mặt vào khăn quàng cổ đến tận chóp mũi, lặng lẽ nhìn xuống bàn.
“À à. Đúng rồi.”
Nghe tiếng cửa mở, cậu từ từ ngẩng đầu lên. Trưởng phòng Yang vừa nghe điện thoại với giọng nói lớn vừa đi lướt qua cậu. Ông ta không xuống cầu thang mà đi lại gần cửa sổ. Hong Ju im lặng chớp mắt, nhìn chằm chằm vào đôi giày đắt tiền không hợp với Trưởng phòng Yang chút nào.
“Được rồi. Khi nào mở cửa, tôi sẽ liên lạc lại, phải kiếm được một mẻ lớn chứ.”
Ông ta cúp điện thoại sau một tràng cười khàn khàn. Trưởng phòng Yang không vào ngay mà khẽ ngồi vắt vẻo trên bàn.
“Này. Điện thoại của mày đâu rồi?”
“Chắc nó cũ quá rồi ạ. Sạc cũng không được bao lâu.”
Hong Ju chỉ xuống dưới bàn. Trưởng phòng Yang nhìn chiếc điện thoại đang cắm sạc, khẽ tặc lưỡi. Bình thường thì ông ta đã làm loạn lên rồi. Nhưng có Moo Kyung ở đây nên có lẽ ông ta không dám làm vậy nữa.
“Giám đốc Moo Kyung có sai mày làm gì riêng không?”
“Dạ không, không có gì ạ.”
Hong Ju ngẩng cao đầu trả lời, vì nếu cúi xuống sẽ nhìn thấy đùi của Trưởng phòng Yang.
“Ách, mẹ kiếp, vậy thì là gì chứ.”
Ông ta tặc lưỡi, mấp máy môi trên. Mỗi lần như vậy, hàm răng vàng lại ánh lên vẻ tham lam. Trưởng phòng Yang liên tục lắc đầu như thể không hiểu chuyện gì.
“Giám đốc Moo Kyung, anh ta có thật sự là tài phiệt chỉ có tiền không ạ?”
Hong Ju hạ giọng, cố ý hỏi một cách cẩn trọng hơn. Trưởng phòng Yang đảo con mắt duy nhất của mình, nhìn thẳng vào cậu.
“Mày biết để làm gì?”
Ông ta bực bội vén miếng che mắt lên, con ngươi trong mí mắt nhăn nheo hướng về phía Hong Ju.
“Chỉ là, tôi nhớ lần trước ông bảo tôi theo dõi kỹ. Tôi cũng đang để ý, nhưng không rõ lắm.”
Hong Ju khẽ lướt qua câu nói. Cậu đang ra vẻ mình không quên lời họ nói và đang theo dõi kỹ. Để họ có thể lầm tưởng rằng dù cơ thể cậu đang ở bên Giám đốc Moo Kyung nhưng tâm trí vẫn bị trói buộc ở sòng bạc.
“...Mày làm được gì mà đòi làm?”
Tuy cách nói chuyện vẫn sắc sảo như ban nãy nhưng Hong Ju cảm nhận được sự dịu đi một cách lạ lùng.
Trưởng phòng Yang có khá nhiều mối quan hệ cùng những nguồn tin mật rải rác khắp nơi cũng khá hữu ích. Có lẽ ông ta còn biết nhiều thông tin về Moo Kyung hơn cả cậu đã gắn bó với anh bấy lâu. Hong Ju chọn một câu hỏi nhẹ nhàng nhất và không gây nghi ngờ.
“Tên anh ta là Moo Kyung, là tên một chữ đúng không ạ?”
“Ừ. Đúng đấy.”
“Thế còn tuổi tác thì sao?”
“Chuyện đó nó cũng không nói cho mày biết à?”
Hong Ju giả vờ không biết gì, ánh mắt của Trưởng phòng Yang lập tức chuyển sang vẻ khinh thường. Đã quen với ánh mắt này nên cậu chỉ gật đầu.
“Năm nay ba mươi.”
Thông tin mà ông ta biết khác với những gì Moo Kyung đã nói.
“...Thế ạ?”
Hong Ju nheo mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa bên trong. Để có thể lừa được nguồn tin khá đáng tin cậy của Trưởng phòng Yang, Moo Kyung hẳn đã rất tỉ mỉ. Ngay từ đầu, tại sao Giám đốc Moo Kyung lại sống ẩn danh? Chỉ là một nhà đầu tư giàu có thôi mà. Càng tìm hiểu càng thấy bí ẩn.
“Ở khách sạn có ai tìm mày không?”
Trưởng phòng Yang vẫn nghĩ cậu vẫn đang cùng Moo Kyung di chuyển giữa các khách sạn.
“...Dạ không. Không có ai ạ.”
“Vẫn ở phòng đó đúng không?”
“Đúng ạ.”
Hong Ju mặt không biến sắc, khéo léo đáp lời. Ông ta là một kẻ tinh ranh, không biết sẽ dùng câu hỏi nào để chọc thủng sơ hở. Cậu thẳng lưng, giữ cảnh giác.
“Giờ đừng có mà nghe lén nữa, nếu nó có cuộc gọi nào thì bảo nó ra sofa mà nghe.”
“...Tại sao ạ?”
Cậu chợt nhớ đến chiếc máy ghi âm nhỏ xíu gắn dưới bàn tiếp khách. Có lẽ họ định ghi âm suốt cho đến khi ván bài tiếp theo diễn ra rồi tìm kiếm manh mối nào đó.
“Vì mày chẳng giúp được gì cả! Hỏi gì mà hỏi?”
Nếu nghe đoạn ghi âm, họ sẽ biết cậu không ở phòng đó. Vậy thì họ lại sẽ đánh đấm cậu vì đã nói dối sao. Trừng phạt sẽ chỉ đổ lên đầu cậu chứ không phải Moo Kyung, chủ nhân của căn phòng đó. Cậu có thể đoán trước được. Thế nhưng, cậu vẫn giả vờ như không biết gì mà chỉ gật đầu.
“Sao giúp cũng bị la thế này? Tôi biết rồi.”
Cuối lời nói khẽ run rẩy, nhưng vừa lúc đó Trưởng phòng Yang đứng dậy nên giọng nói bị át đi. Hong Ju thầm nghĩ may mắn rồi nhìn chằm chằm vào bóng lưng ông ta đang đi vào phòng có két sắt.
***
Khi mặt trời lặn và không khí trở nên lạnh hơn, âm mưu mới kết thúc. Chẳng hiểu sao việc cướp tiền của người khác lại là một chuyện lớn đến mức mà họ phải chụm đầu lại cả ngày.
Guppy chìa điện thoại ra, Trưởng phòng Yang cùng Moo Kyung nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Aiz, tụt đường rồi. Chắc tại lâu rồi không động não.”
Độc Xà trông có vẻ mệt mỏi dường như không quan tâm đến những gì Guppy đang chỉ cho xem. Hắn ta rên rỉ, rúc vào người Hong Ju. Cậu không né tránh mà chỉ đứng trơ ra, vùi mũi vào khăn quàng cổ.
“Hong Ju, chúng ta đi uống một ly sữa socola đậm đà nhé?”
Độc Xà khoác vai Hong Ju đang đứng bất động, áp sát người vào cậu như trêu chọc. Ngoài việc những cử chỉ thân mật đó thật kỳ cục, cậu không thể không căng thẳng vì Độc Xà đang đứng ở bên trái cậu.
“Uống gì mà uống. Cậu nghĩ thằng nhóc này rảnh lắm à?”
Người bất ngờ xen vào là Moo Kyung. Anh khẽ gạt cánh tay Độc Xà đang quấn quanh hình xăm con rắn. Sức không lớn lắm mà hắn ta đã rũ tay xuống.
“Đứt tay rồi! Cái này có được bồi thường tai nạn lao động không?”
“Thế cậu muốn tôi rút ra rồi xử lý thật không?”
Moo Kyung phản ứng khá tốt với những lời nói vô nghĩa. Nhìn kỹ thì thấy khác hẳn khi nói chuyện với các nhân viên sòng bạc khác, khi nói chuyện với Độc Xà anh không hề tỏ ra căng thẳng. Nghe hai người đùa cợt vô nghĩa, Hong Ju khẽ lùi lại một bước. Moo Kyung lấy găng tay từ túi ra rồi đập tạch tạch vào lòng bàn tay.
“Nếu được trả lương gấp mấy lần thì tôi cũng xiêu lòng đấy.”
“Thật sự muốn nhận thì thử lại đi.”
Moo Kyung nắm găng tay trong một tay, khẽ vuốt qua vai Hong Ju. Cứ như động tác phủi bụi vậy.
“Ư.”
Anh quay người lại, bỏ mặc Độc Xà đang phát ra những âm thanh kỳ lạ. Hong Ju quen thuộc đi theo sau anh. Lúc đó, Guppy cùng Trưởng phòng Yang vẫn đang nói chuyện, vội vàng chào hỏi. Dù không phải nói với Hong Ju, nhưng anh cũng không đáp lại lời chào.
“Ơ?”
Hong Ju đang mở cửa ghế phụ một cách khá quen thuộc, mắt mở to. Cậu đã phát hiện ra một nhóm người quen thuộc đang tiến đến từ xa. Trong cái lạnh này, họ chỉ đi tất với dép lê, kẹp túi cầm tay bên hông. Đó là những đứa trẻ từng thường xuyên lui tới sòng bạc, làm việc vặt cho bọn xã hội đen. Bọn chúng đến khu này làm gì vậy nhỉ?
Cậu nhìn xung quanh với ánh mắt nghi ngờ. Chẳng có chỗ nào để đi ngoài sòng bạc tạm thời cùng một nhà nghỉ cách đó một chút.
“Lạnh đấy, mau lên xe đi.”
“À, vâng.”
Hong Ju đang nhìn chằm chằm vào họ vội vàng chen mình vào ghế phụ. Chiếc xe nhẹ nhàng rời xa sòng bạc, và nhóm côn đồ tiến lại gần hơn. Hong Ju nheo mắt, nhìn lại khuôn mặt của chúng. Dù màu tóc đã thay đổi, nhưng đó đúng là những khuôn mặt thường xuyên lui tới. Khi xe của Moo Kyung đi qua, chúng bắt đầu huýt sáo rồi hò reo ồn ào.
“Cái khu này đúng là lỗi thời thật.”
Tiếng tặc lưỡi nghe thật khó chịu. Sau khi đi qua nhóm côn đồ một lúc, cậu quay đầu lại nhìn phía sau. Chúng vừa nhảy múa vừa đùa nghịch rồi đi vào tòa nhà sòng bạc.
“...”
Khách đã giảm sút đáng kể, lại thêm dạo gần đây bọn xã hội đen cũng không đến nên chẳng lý nào chúng lại đến sòng bạc được. Guppy gọi chúng đến sao? Tại sao? Cậu nhìn chằm chằm vào tòa nhà sòng bạc đã xa đến mức không còn nhìn thấy nữa rồi lắc đầu. Có vẻ có gì đó không ổn. Chắc chắn chúng lại đang âm mưu chuyện gì đó.
Nếu thường xuyên qua lại sòng bạc thì có lẽ cậu có thể tìm ra chúng đang âm mưu gì. Nhưng liệu có nên làm vậy không. Hong Ju thẳng người, định hỏi Moo Kyung.
“Anh–”
Ánh mắt cả hai lập tức chạm nhau. Ánh mắt anh thật sâu, như thể đã nhìn cậu suốt từ nãy đến giờ, mà chiếc xe cũng đã dừng lại từ lúc nào không hay.
“Lại nhìn đi đâu lung tung thế.”
“Không phải nhìn lung tung mà...”
“Là đám côn đồ cậu quen à?”
“Vâng. Là những đứa trẻ thường xuyên đến đây ạ.”
“Mấy đứa còn chưa ráo máu đầu đã ra vào sòng bạc. Đúng là loạn thật.”
Moo Kyung lẩm bẩm rồi lại đạp ga. Chiếc xe từ từ hướng ra đường lớn. Vẫn chưa có gì chắc chắn nên tốt nhất là không nên vội vàng khẳng định. Hong Ju cẩn thận mở môi.
“Mai chúng ta có ghé sòng bạc không ạ?”
“Chắc vậy. Sao?”
“Có thể là tôi nhầm, nhưng hình như Guppy lại đang âm mưu gì đó. Tôi nghĩ tôi cần theo dõi sòng bạc vài ngày tới.”
Moo Kyung khẽ nhìn vào gương chiếu hậu. Chẳng thể nào nhìn thấy sòng bạc đã xa tít tắp.
“Gu Madam, ông ta còn chơi trò nhà chòi với lũ nhóc con à?”
Guppy là một kẻ làm mọi thứ để kiếm lợi nhuận. Hơn nữa, hiện tại ông đang nợ Moo Kyung hàng tỷ won. Điều đó có nghĩa là nếu anh lặng lẽ biến mất, ông có thể thoát khỏi nợ nần. Mặc dù cơ hội đã vụt mất một lần do bọn xã hội đen ở Gwol Eum Dong biến mất, nhưng ông chắc chắn sẽ không từ bỏ việc đe dọa Moo Kyung.
“Nếu không ghé thì tôi sẽ tự mình đến.”
Anh dùng ngón tay dài gõ gõ vô lăng như đang suy nghĩ điều gì đó. Nhìn những ngón tay di chuyển đều đặn, anh khẽ mở môi.
“Nếu tôi ở đó thì Gu Madam sẽ giữ mình. Còn nếu để cậu một mình đi...”
Chiếc xe từ từ dừng lại ở đèn giao thông, và ánh mắt Moo Kyung chậm rãi hướng về Hong Ju. Đôi mắt đen thẫm dừng lại trên má cùng sống mũi trắng nõn của cậu.
“Giữ cho khuôn mặt không bị trầy xước cũng là việc của cậu đấy. Biết không?”
Chẳng lẽ, anh đang lo lắng cậu sẽ bị đánh nếu không có anh ở đó sao? Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt khiến Hong Ju cảm thấy nóng hơn, cậu vội vùi mặt vào khăn quàng cổ.
“...Vâng.”
Câu trả lời mơ hồ bị chiếc khăn quàng cổ nuốt chửng. Đèn giao thông chuyển màu rồi chiếc xe bắt đầu di chuyển trở lại. Hong Ju khẽ nhìn phía sau. Sòng bạc đã xa đến mức không thể nhìn thấy nữa.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.