Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 70
Cứ nghĩ là sẽ đi thẳng về nhà nhưng Moo Kyung lại rẽ vào một con đường lớn. Dạo này anh thường xuyên ra ngoài giải quyết công việc nên cậu cứ nghĩ anh lại đi đâu đó thôi.
Thế nhưng, nơi chiếc xe dừng lại lại là một nơi vô cùng quen thuộc đối với Hong Ju. Cậu đang tựa lưng vào ghế, dần dần ngồi thẳng dậy, bắt đầu nhìn ra ngoài.
“Cậu biết đây là đường đi đâu mà.”
“Đi sòng bạc cũ ạ?”
Đây là lần đầu tiên kể từ ngày cậu đến để chỉ Moo Kyung cách chơi bài hoa. Sau khi đi qua con hẻm chật kín cần cẩu với xe tải, một tòa nhà đang xây dựng dở dang hiện ra. Sòng bạc tồi tàn mà Hong Ju đã ở 15 năm đang biến thành một tòa nhà 3 tầng khá khang trang.
“Tiến triển tốt đấy chứ.”
Giờ đây nó đã khá định hình. Sòng bạc vốn là một nhà hàng lớn nên diện tích cũng khá rộng, lại thêm phần sân hẹp ở phía trước cùng phía sau đều được san bằng khiến diện tích trở nên vô cùng lớn. Chỉ nhìn vào vật liệu hoàn thiện đã thấy được sự đầu tư tiền bạc. Nếu gắn thêm biển hiệu tử tế, chắc chắn sẽ không ai biết đây là nơi đánh bạc hay bán rượu đắt tiền.
Nếu có thêm trung tâm thương mại bên cạnh thì sẽ có nhiều người qua lại, và những người có tiền cũng sẽ thường xuyên ghé thăm hơn. Thì ra vì vậy mà Guppy đã đầu tư vào sòng bạc với một khoản nợ khổng lồ như thế. Cậu áp sát mặt vào cửa sổ, lướt nhìn tòa nhà rồi suy nghĩ.
“Cứ coi như đây là lần cuối cùng cậu nhìn, hãy nhìn kỹ vào.”
“...Lần cuối cùng ạ?”
“Tôi bảo sẽ giúp cậu thoát ra rồi mà.”
Khi ánh mắt anh chạm vào cậu, kỳ lạ thay, cậu cảm thấy như được thở phào nhẹ nhõm. Cứ như thể ngày thoát khỏi sòng bạc đã cận kề. Cậu vô thức mím môi, gật đầu, sợ rằng mình sẽ thở phào nhẹ nhõm mất.
“Không cần nhìn đâu ạ.”
Vì nếu rời khỏi sòng bạc, đó sẽ là nơi không còn liên quan gì đến cậu nữa. Thay vì nhìn ra ngoài cửa sổ, Hong Ju ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng về phía trước. Ánh mắt Moo Kyung đang dựa vào vô lăng nhìn ra ngoài cửa sổ ghế phụ rồi hướng về phía Hong Ju. Trước ánh mắt khó hiểu đó, cậu ngượng nghịu mân mê dái tai.
“...”
Khi cậu cảm thấy ngột ngạt vì sự im lặng nặng nề, điện thoại của Moo Kyung reo lên.
“Đợi chút.”
Anh nhìn màn hình điện thoại một lần rồi nhìn mặt Hong Ju một lần, mở cửa ghế lái. Dù sao thì dù anh có nói chuyện gì, cậu cũng không thể hiểu được. Moo Kyung cố tình bước ra khỏi xe rồi đi hẳn ra xa, hướng về phía sòng bạc.
Tiếng công nhân đi lại cùng tiếng vật liệu được hạ xuống quá lớn nên giọng nói của anh cũng không lọt đến ghế phụ. Thế nhưng, thỉnh thoảng ánh mắt hai người lại chạm nhau qua lớp kính khiến Hong Ju cảm thấy kỳ lạ.
“...”
Sao cứ liếc nhìn mãi thế. Dù sao thì cũng ở khoảng cách không thể nghe thấy mà? Sao cứ bận tâm đến đây mãi thế. Cứ như thể anh đang nói điều gì đó mà cậu không nên nghe. Những gì Hong Ju học được khi sống ở sòng bạc chỉ là sự tinh ý. Và giờ đây, vẻ ngoài của Moo Kyung đủ để cậu nghi ngờ.
Chuyện gì vậy nhỉ. Cậu cắn nhẹ phần thịt mềm bên trong má, nhìn chằm chằm vào vạt áo khoác của Moo Kyung đang bay trong gió lạnh mùa đông.
Không phải Giám đốc Moo Kyung mà là Sung Moo Kyung. Không phải ba mươi mà là ba mươi mốt. Những gì cậu biết chắc chắn về anh chỉ có hai điều đó. Ngày trước, Hong Ju sẽ cho rằng biết bấy nhiêu là đủ nhưng giờ thì khác. Cậu dần dần bắt đầu tò mò về thân phận thực sự của Sung Moo Kyung.
***
Dù không nói với Guppy hay Trưởng phòng Yang, nhưng có một sự thật mà Hong Ju đã biết được khi ở cùng Moo Kyung. Không giống như lời đồn về một tài phiệt ăn chơi trác táng, anh lại là một người khá bận rộn. Anh thường xuyên mang tài liệu đi lại, hoặc ru rú trong phòng làm việc hàng giờ không ra ngoài. Anh cũng thường xuyên tránh mặt để nghe điện thoại.
Có phải ban ngày anh làm việc như vậy, còn buổi tối thì lại cắm rễ ở sòng bạc không. Moo Kyung chỉ nói tránh đi rằng "những kẻ có của thì càng bận rộn hơn thôi", nhưng ở một khía cạnh nào đó, cậu thấy anh thật đáng nể.
“...Đã 20 phút rồi.”
Đã hẹn đi sòng bạc mà. Moo Kyung không ra khỏi phòng làm việc, không biết có chuyện gì mà bận đến thế. Cửa phòng làm việc không có dấu hiệu mở ra. Hong Ju không gọi hay giục anh mà chỉ kéo khóa áo khoác đến tận chóp mũi, lặng lẽ ngồi trên ghế sofa. Ngồi giết thời gian như thế này, cậu cảm thấy mình giống như một người đi đòi nợ vậy.
Giống như khi chờ đợi con nợ, cậu dùng mũi chân gõ gõ xuống sàn rồi đếm từng giây. Đúng lúc 20 giây trôi qua, cửa phòng làm việc mở ra. Hong Ju giật mình ngẩng đầu, nhìn vào khe cửa. Có lẽ anh đã chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài và làm việc, Moo Kyung đang mặc áo sơ mi. Anh nhìn Hong Ju đang lặng lẽ ngồi trên ghế sofa một lần rồi nhìn đồng hồ đeo tay một lần.
“Sao không gõ cửa.”
“Tôi thấy anh bận quá.”
Moo Kyung đang đứng yên, nắm lấy tay nắm cửa rồi lại đi vào trong. Vẫn chưa có ý định đi sao. Hong Ju vừa định đứng dậy thì lại ngồi phịch xuống ghế sofa. Chưa kịp tựa lưng vào ghế sofa, anh bất ngờ xuất hiện ở khe cửa.
“Chỉ cần mặc áo khoác thôi. Ra xe đợi tôi.”
Anh đưa ra điện thoại cùng chìa khóa xe của mình. Hong Ju vội vàng đứng dậy, nhận lấy đồ vật. Bỏ lại Moo Kyung đang đi vào phòng, cậu một mình đi ra cửa. Cậu đi qua sân vườn được chăm sóc cẩn thận rồi thẳng tiến lên xe. Không biết để điện thoại của anh ở đâu nên cậu đành đặt nó lên đùi. Lúc đó, màn hình lóe sáng, hiển thị thông báo tin nhắn.
Đó là một số điện thoại không lưu trong danh bạ. Cậu dùng đầu ngón tay vuốt màn hình, thấy không hề có mật khẩu. Ngay lập tức, trái tim cậu đập loạn nhịp, sự tò mò trỗi dậy. Nếu có liên lạc với người khác, liệu có thể biết anh là ai không. Sung Moo Kyung rốt cuộc là người như thế nào. Cậu liếc nhìn cánh cổng đang đóng kín.
“...Thôi vậy.”
Thế nhưng, Hong Ju kiềm chế sự tò mò, lật úp điện thoại lại. Nếu vô cớ tò mò mà bị phát hiện, tất cả những gì đã làm từ trước đến nay có thể sẽ tan thành mây khói.
Dù điện thoại rung thêm vài lần nữa cho đến khi Moo Kyung lên xe, cậu vẫn phải cố gắng không để tâm đến điện thoại.
Hôm nay anh trông đặc biệt bận rộn. Cứ tưởng đến sòng bạc chỉ ghé qua một chút thôi, nhưng anh chỉ thả cậu xuống rồi biến mất ngay. Nhìn chiếc xe khuất dần, Hong Ju nuốt xuống sự tiếc nuối vô cớ đang dâng lên.
“Jjajang-, ơ? Hong Ju? Hôm nay có chuyện gì sao?”
Cậu vừa hay gặp tên côn đồ đang cầm thẻ xuống cầu thang. Tuy có chút bối rối nhưng Hong Ju vẫn lẩm bẩm những lời đã tập luyện suốt đường đi.
“Điện thoại cũ quá nên khó dùng. Tôi nghĩ thà ra ngoài còn hơn bị mắng vì không nghe máy.”
“À. Cũng đến lúc nó hỏng rồi. Cậu bảo Giám đốc Moo Kyung mua cho cái điện thoại đời mới đi. Anh ta không làm vậy sao?”
“Sao anh ta lại làm chuyện đó cho tôi chứ.”
Hong Ju khẽ lướt qua bên cạnh gã đàn ông, giọng nói cuối câu có chút mờ nhạt. Tên côn đồ gãi đầu gãi tai, đi theo sau Hong Ju.
“Hôm nay chỉ có Trưởng phòng Yang thôi.”
“Ở đâu ạ?”
“Phòng số 3.”
Nếu không chào hỏi thì không biết ông ta sẽ lại làm loạn lên như thế nào. Hong Ju miễn cưỡng đi đến phòng thứ ba. Cậu chào hỏi qua loa rồi nói rằng điện thoại của mình quá cũ, Trưởng phòng Yang vừa ngoáy tai vừa xua tay vẻ bực bội.
“Giờ thì nói với Guppy mấy chuyện tốn tiền ấy đi.”
“Guppy không thèm nghe tôi nói. Rồi lại chỉ mắng tôi vì điện thoại tắt máy thôi.”
“Aiz, phiền phức thật.”
Trưởng phòng Yang tặc lưỡi, răng vàng lóe lên, bực bội đáp lời rồi lấy điện thoại ra. Thấy ông ta di chuyển ngón tay như đang nhắn tin cho Guppy, cậu lại đi ra hành lang.
“Hong Ju, mày ăn cơm chưa?”
Tên côn đồ đang bưng chồng bát mì tương đen cùng củ cải muối đi ngang qua.
“Tôi ăn rồi.”
“Ừ.”
Ngửi thấy mùi thơm ngon, cậu nhớ đến quán mì Trung Quốc mà mình đã đi với Moo Kyung trước đây. Ngon tuyệt vời. Cậu nhớ lại những món ăn quý giá mà cậu đã nôn ra hết rồi đi đến bàn ngồi xuống.
Trong phòng bên trong, họ đang trò chuyện gì đó, thỉnh thoảng lại có tiếng cười lớn. Thoáng nghe thấy vài từ, có vẻ họ đang nói chuyện về đám cưới của tên côn đồ. Hong Ju đút tay vào túi áo khoác, tựa lưng vào ghế. Cậu nhìn chằm chằm vào tấm thảm cao su có họa tiết kẻ ô như bàn cờ, chỉ đếm những ô vuông.
Cứ thế bao lâu trôi qua. Tiếng cười ồn ào bắt đầu vọng lên từ phía cầu thang. Đôi mắt đen của Hong Ju hướng về phía cuối cầu thang.
“Ơ? Là anh trai ở sòng bạc. Mặt anh càng ngày càng đẹp trai nhỉ?”
“Sao. Kang Ju, gu của mày à? Có hứng thú không?”
“Nói gì thế. Tao thích phụ nữ lắm.”
Đám côn đồ vừa cười khúc khích vừa huých vai nhau, đó là những khuôn mặt cậu đã thấy hôm qua. Quả nhiên là chúng đến sòng bạc thật.
“Guppy không có ở đây.”
“Biết rồi ạ.”
Không phải Guppy gọi đến sao? Hong Ju khẽ lắc đầu. Thằng bé đứng đầu nhóm đi lê dép lê lết, dáng vẻ lảo đảo tiến lại gần. Mùi nước hoa rẻ tiền xộc vào mũi. Cậu vô thức nhăn mặt, vùi mũi vào khăn quàng cổ.
“Mà anh vẫn còn sống à? Cứ tưởng ốm yếu quá bị bán đi đâu rồi chứ.”
Chúng vừa giả vờ thân thiết nói chuyện vừa tự mình cười lớn. Hong Ju chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào chúng. Lúc đó, Trưởng phòng Yang bước ra khỏi phòng thứ ba với vẻ vội vã.
“Mấy đứa nhóc này, đến thì phải tìm người lớn ngay chứ. Cười đùa gì mà lố lăng vậy?”
“Aizz, em vừa nói một câu thôi mà?”
Trưởng phòng Yang đánh vào đầu thằng bé đang quát tháo rồi liếc nhìn Hong Ju.
“Khụ.”
Ông ta vô cớ ho một tiếng, kéo đám côn đồ lộn xộn xuống cầu thang. Trong suốt quãng đường đi, tiếng ồn ào cùng tiếng dép lê sột soạt dính vào sàn nhà vẫn tiếp tục vang lên.
“Mấy đứa nhóc đến rồi à?”
Tên côn đồ vừa xỉa răng vừa bưng bát đĩa trống rỗng ra. Hắn nhét bát đĩa vào túi rác rồi ợ một tiếng lớn.
“Bọn trẻ đó là những đứa thường xuyên đến sòng bạc trước đây đúng không?”
“Ừ. Chúng nó mặc đồng phục ra vào đấy. Đồ bị đuổi học.”
Tên côn đồ cười khúc khích rồi lấy ra một cốc giấy cùng một gói cà phê hòa tan.
“Cà phê không?”
Hong Ju lắc đầu. Nhìn bóng lưng hắn đang lấy nước không nóng rồi khuấy cà phê gói, cậu khẽ mở lời.
“Mà chúng nó đến đây làm gì vậy ạ?”
“Ưm. Chắc là...”
Bàn tay đang khuấy cà phê khựng lại rồi nhanh chóng di chuyển trở lại. Tên côn đồ kéo ghế lại ngồi cạnh Hong Ju, nhấp cà phê.
“Không phải là định đào tạo mấy đứa trẻ con đó thành người chơi đâu đúng không?”
“Chúng nó làm được việc gì mà cần động não chứ? Chắc là chỉ làm mấy việc vặt vãnh thôi...”
Tên côn đồ nói đến đó thì dừng lại, vô cớ uống cà phê. Hắn là một kẻ thích khoe khoang và nói nhiều, lẽ ra giờ này đã luyên thuyên những chuyện không ai hỏi rồi. Thấy hắn có vẻ giữ lời, chắc chắn có chuyện gì đó đang xảy ra mà chỉ mình cậu không biết.
Khụ, khụ, chỉ có tiếng ho khan ngượng ngùng lấp đầy sự im lặng.
“Có điếu thuốc nào không?”
“Sao. Hút à?”
“Hỏi để hút thôi mà. Làm gì chứ?”
Hong Ju trả lời sắc bén như thường lệ, tên côn đồ tặc lưỡi.
“Có người chống lưng rồi nên hỗn láo hơn nhiều.”
“Nếu thật sự có người chống lưng thì tôi có ra đây như thế này không?”
Hong Ju lẩm bẩm, chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay đang lục lọi túi quần của tên côn đồ, cảm thấy bàn tay dày cộm đó khựng lại. Có lẽ nếu cậu rời đi, hắn sẽ thì thầm với Trưởng phòng Yang rằng “Hong Ju có vẻ thật sự không có gì với Giám đốc Moo Kyung đâu nhỉ?”.
“Trả lại đi, hả? Tao tính lãi đấy.”
“Biết rồi.”
Hong Ju cầm điếu thuốc cùng bật lửa mà tên côn đồ đưa cho rồi đi xuống cầu thang. Nếu là Trưởng phòng Yang thì sẽ ở trong hoặc gần tòa nhà sòng bạc. Trong tình huống Guppy có thể xông vào bất cứ lúc nào, ông ta không thể thoải mái rời vị trí được. Hong Ju nín thở, bước xuống cầu thang. Đến tầng 2, cậu nghe thấy tiếng cười khúc khích yếu ớt.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.