Lịch ra: T4 và T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 71
“......”
Hong Ju đi thẳng xuống tầng một, lặng lẽ bước vòng ra phía sau tòa nhà. Cậu đang tìm nơi có tiếng động.
“Vậy thì, cho đi?”
Tuy không rõ ràng lắm, nhưng dường như có tiếng nói vọng lại từ phía góc tường. Hong Ju áp sát người vào tường, ngậm điếu thuốc vào miệng. Nếu bị phát hiện nghe lén, cậu sẽ viện cớ là đang hút thuốc.
Xì. Một đốm lửa đỏ tươi bùng lên ở đầu lọc trắng. Cậu hít một hơi, nín thở trong chốc lát rồi lắng tai nghe cuộc trò chuyện mơ hồ.
“Được!”
Đó là tiếng hét của Trưởng phòng Yang. Thế nhưng, cuộc trò chuyện tiếp theo lại bị ngắt quãng. Ước gì lúc này cả hai tai đều lành lặn. Cậu dùng lòng bàn tay bịt lấy tai trái vô dụng, khẽ nhả khói thuốc.
“Chỉ cần lấy tiền......, tự mà lo liệu......”
Cậu tập trung đến mức không nhận ra tàn thuốc rơi xuống. Giữa cuộc trò chuyện xen lẫn tiếng cười, Trưởng phòng Yang như tổng kết lại, nhắc lại kế hoạch đã đề ra.
“Cứ thế mà đánh úp hai thằng đó khi chúng lên xe. Sòng bạc sẽ tạm đóng cửa, cứ im lặng cho đến khi tao liên lạc lại.”
Vậy là mục tiêu của đám côn đồ đó là cả Moo Kyung với Ho Seok. Địa điểm là chính tòa nhà sòng bạc này. Nội dung chính là sau khi trò chơi kết thúc và băng nhóm Guppy lấy hết tiền, chúng sẽ tấn công Moo Kyung với Ho Seok khi họ rời khỏi sòng bạc. Sau đó xử lý thế nào thì không cần nghe cũng biết rõ rồi.
“Mấy thằng điên.”
Bọn trẻ đó chỉ là những tên côn đồ cấp thấp, khác xa với bọn xã hội đen Gwol Eum Dong. Nhưng nếu chúng dùng số đông để áp đảo thì dù là Moo Kyung cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Hong Ju dập tắt điếu thuốc trên sàn. Cậu lại vòng qua tòa nhà, đi vào lối vào. Vừa đến tầng 3, ngồi xuống ghế bàn làm việc, cậu đã nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang.
“Ưm.”
Trưởng phòng Yang đang ngân nga một giai điệu thì ánh mắt chạm vào cậu. Ông ta kéo môi ra, để lộ hàm răng vàng. Nụ cười đó giống với nụ cười mà cậu đã thấy vào ngày đầu tiên bị bố đẩy vào sòng bạc. Mỗi khi nhìn thấy nụ cười đó, cậu luôn cảm thấy ngột ngạt.
“......”
Hong Ju nhắm chặt mắt, tưởng tượng ra cái kết bi thảm khi Moo Kyung gặp chuyện. Bỏ qua tiền bạc cùng nợ nần, cậu không muốn tưởng tượng ra điều đó chút nào.
Bỏ lại Trưởng phòng Yang đang cười một cách khó chịu, cậu đi về phía nhà vệ sinh. Khóa cửa lại, cậu lập tức lấy điện thoại ra. Dạo này cậu gần như lúc nào cũng ở bên Moo Kyung nên ít khi dùng điện thoại thành ra cậu quên sạc pin, pin đang yếu ớt.
[Vào ngày tổ chức ván bài, bọn côn đồ sẽ tấn công. Cần phải thay đổi địa điểm hoặc mang theo người nào đó.]
Cậu vội vàng nhấn nút gửi rồi chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình. Thế nhưng, không có tin nhắn trả lời nào cho đến khi có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
“Aiz, không có khách nên lười biếng thế này.”
Tên côn đồ ngáp dài, duỗi người. Máy sưởi điện bị chân hắn chạm vào làm cho trượt dài. Hong Ju nhìn ra ngoài cửa sổ nơi mặt trời bắt đầu lặn. Giờ này lẽ ra phải là lúc những kẻ với đôi mắt trũng sâu, bám víu vào giấc mơ đổi đời như zombie bò lên mới phải. Có lẽ vì đã lớn lên trong một nơi hỗn loạn và đầy tham lam như vậy suốt 15 năm nên hành lang tối tăm cùng yên tĩnh này khiến cậu cảm thấy xa lạ.
Đúng lúc đó. Bíp! Tiếng còi xe lớn vang vọng trong tòa nhà sòng bạc trống rỗng.
“Gì vậy?”
Tên côn đồ cùng Hong Ju nhìn nhau kinh ngạc rồi đứng dậy. Trưởng phòng Yang đang nằm ngủ gật trong phòng có két sắt cũng mở toang cửa.
“Vừa rồi là tiếng gì thế? Ai đến vậy?”
“Không biết nữa.”
Tên côn đồ với Hong Ju đi về phía cửa sổ trống. Nơi làn gió lạnh lẽo lướt qua, có một chiếc xe quen thuộc đang sáng đèn dừng lại.
Bíp! Tiếng còi xe lại vang lên ồn ào.
“Chẳng phải Giám đốc Moo Kyung sao?”
Cửa sổ hạ xuống, một bàn tay bất ngờ thò ra từ bên trong. Ngón tay không đeo găng vuốt nhẹ trong không khí.
“Ô, hình như anh ấy gọi cậu đấy.”
Tên côn đồ tự nhiên dùng khuỷu tay huých huých Hong Ju.
“Này, mau đi đi.”
“Giám đốc Moo Kyung đến rồi sao?”
Trưởng phòng Yang tiến lại gần, không nhìn ra ngoài cửa sổ mà đẩy Hong Ju.
“Mau đi đi, mau lên.”
Giọng nói không phải thúc giục mà gần như là quát tháo, thúc ép cậu. Hong Ju lặng lẽ bước xuống cầu thang. Vừa đi qua lối vào không có cửa, cậu đã thấy Moo Kyung gác tay lên cửa sổ ghế lái.
“Bảo ra đây mà, cãi à?”
Trái với lời nói hung dữ, anh lại mỉm cười, khóe môi nhếch lên đầy sảng khoái. Hong Ju không đáp lời, vội vàng đi về phía ghế phụ. Trước khi lên xe, cậu ngước nhìn lên tầng 3 nơi mình vừa ở. Ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt của Trưởng phòng Yang đang khoanh tay.
“......”
Vừa lúc Hong Ju định quay đi. Trưởng phòng Yang nở một nụ cười khó hiểu. Con ngươi sau miếng che mắt đó đang ánh lên vẻ gì nhỉ. Hong Ju cảm thấy nổi da gà ở gáy, vội vàng lên xe.
“Anh thấy tin nhắn chưa?”
“Ừ. Cậu sống ở sòng bạc chắc không thấy buồn chán đâu. Chẳng biết bao giờ họ lại chuẩn bị sự kiện gì nữa.”
Chiếc xe xuyên màn đêm, rời xa sòng bạc. Hong Ju thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ tầng 3. Cứ như thể ánh mắt rợn người của Trưởng phòng Yang vẫn đang dõi theo cậu đến tận đây vậy.
“Họ định tấn công khi anh thắng hết tiền và về nhà. Bọn chúng chỉ là đám học sinh hư hỏng thôi. Nhưng có vẻ chúng định kéo thêm nhiều bạn bè đến, dùng số đông để áp đảo.”
“Oa. Mấy đứa nhóc mũi dãi thò lò mà chơi trò nhà chòi ồn ào thật đấy. Gu Madam thật sự muốn loại bỏ tôi sao?”
Moo Kyung vẫn như mọi khi, hoàn toàn không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
“...Chắc là vậy rồi. Nếu Giám đốc Moo Kyung biến mất thì sẽ không cần phải trả khoản nợ lớn đó nữa.”
Hong Ju khéo léo kết hợp những đoạn hội thoại nghe lén cùng những suy luận của mình, truyền đạt đầy đủ cho Moo Kyung. Anh đang gõ gõ vô lăng, lặng lẽ lắng nghe rồi bất ngờ vươn tay ra. Hong Ju không hề cảm nhận được động tĩnh, giật mình rụt vai lại khi bàn tay anh đặt lên đầu mình.
“Sợ gì mà sợ. Cậu bị tôi đánh được bao nhiêu lần đâu mà.”
Nghe thấy lời lẩm bẩm như chế giễu, Hong Ju từ từ mở mắt ra. Cậu đã từng bị đánh vào má cùng bị siết cổ, nhưng anh quên hết rồi sao. Mà thôi, so với những lần bị đánh rồi lớn lên ở sòng bạc thì việc anh đụng chạm đến cậu cũng chẳng là gì.
“Làm tốt lắm.”
Bộp bộp, bàn tay nhẹ nhàng vỗ đầu rồi vô tình rời đi. Lông mi Hong Ju khẽ run rẩy trước hơi ấm còn vương lại trên mái tóc cậu.
“...”
Lời muốn nhờ anh giúp tìm bố cũng nghẹn lại ở cổ họng. Nhưng nếu vội vàng mà mọi chuyện đổ bể thì chỉ mình cậu chịu thiệt thôi. Thế là cậu đành nín thinh.
“Thật khó để chiều lòng ông già đó.”
Hong Ju liếc nhìn Moo Kyung đang nhẹ nhàng gõ vô lăng. Đây có phải là người vừa nghe nói mình bị nhắm đến không nhỉ. Trên khuôn mặt anh không hề có chút sợ hãi hay lo lắng nào. Có phải có nhiều tiền thì sẽ chẳng sợ gì nữa không.
Mỗi khi nhìn Sung Moo Kyung, một cảm xúc kỳ lạ mà cậu chưa từng trải qua lại cuộn trào. Nó khiến trái tim cậu rung động và đập nhanh.
Hong Ju nắm chặt tay để giấu đi đầu ngón tay tê dại rồi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu không kịp nhận ra ánh mắt dính dấp đang dõi theo phía sau gáy mình.
“Nếu đúng như lời cậu nói thì phải gây ra chút hỗn loạn cho Gu Madam rồi.”
Có lẽ đã suy nghĩ xong, Moo Kyung gọi điện thoại cho ai đó. Vừa lúc chiếc xe đến một ngôi nhà vắng người rồi đỗ xe xong.
Sợ rằng cuộc gọi của anh sẽ bị làm phiền vì mình, Hong Ju vội vàng tháo dây an toàn. Cậu định ra hiệu cho Moo Kyung là mình sẽ xuống trước, nhưng anh mấp máy môi, tạo thành chữ.
‘Thong thả.’
Động tác chuẩn bị xuống xe vội vàng của cậu chậm lại như một cuốn băng bị kéo dài.
“À, Gu Madam. Hôm nay có rảnh không? Thằng đó vừa gọi điện bảo hôm nay nó có việc đột xuất.”
Suốt đường đi không hề gọi điện cho ai. Anh nói dối một cách trôi chảy. Hong Ju liếc nhìn đôi mắt anh. Giọng điệu cùng ánh mắt vẫn như thường lệ. Khi ánh mắt chạm nhau, vẻ mặt kiêu ngạo và áp bức với lông mày khẽ động. Không giống như cậu vụng về, anh nói dối mà không hề lộ liễu.
“Vậy thì cứ đợi rồi liên lạc lại. Địa điểm sẽ thông báo sau khi quyết định xong.”
Hai ánh mắt vẫn quyện vào nhau. Như Moo Kyung từng nói, những người chơi bài thực sự chỉ cần nhìn mắt là biết. Đặc biệt là khi cầm bài. Họ có thể đoán được bài đang cầm bằng cách nhìn vào chuyển động của đồng tử, sự run rẩy của lông mi, hay sự co giật của mí mắt. Trưởng phòng Yang hay Guppy là những người lão luyện trong giới cờ bạc nên việc nhận ra những điều đó không khó.
Nếu họ nhận ra Moo Kyung đang có âm mưu gì đó... thì anh cũng có thể biến mất như nhiều người chơi đã đột ngột biến mất khỏi sòng bạc.
“......”
Moo Kyung nói thêm vài lời với Guppy rồi cúp điện thoại. Anh nói với Hong Ju đang cắn chặt môi, vẻ lo lắng.
“Hôm nay không có việc gì cần đến cậu đâu, cứ ở nhà mà trông nhà đi.”
Hong Ju nhìn chằm chằm không nói gì, Moo Kyung khẽ cười.
“Nhìn chằm chằm làm gì thế.”
“...Cẩn thận nhé.”
Đó là một câu nói lẽ ra anh sẽ đáp lại điều gì đó nhưng Moo Kyung chỉ im lặng, nhìn chằm chằm vào mắt Hong Ju. Ánh mắt sắc bén như muốn đọc thấu suy nghĩ của cậu.
“Tôi vẫn luôn thắc mắc, cậu bảo tôi cẩn thận tính mạng hay là bảo tôi giữ tiền cho tốt?”
Câu hỏi vang lên trầm thấp. Hong Ju cảm thấy nghẹt thở giống như những lần bị Moo Kyung bóp cổ vậy. Rõ ràng điều cậu nên lo lắng là tiền bạc cùng vị trí của Moo Kyung mà. Lần này cũng vậy sao? Câu trả lời bất ngờ dễ dàng hiện ra khi cậu tự hỏi bản thân.
“......”
“Không cần nói tôi cũng biết. Cậu không thể sống bằng nghề lừa đảo đâu.”
Anh thu ánh mắt lại, khẽ cười. Hong Ju nuốt một hơi thở nóng bỏng, đảo mắt. Cậu không hề phát ra tiếng động nào, vậy mà sao anh có thể đọc được suy nghĩ của cậu chứ. Hong Ju giật mình, vội vàng quay người ra khỏi xe.
“1234.”
Một giọng nói trầm thấp vọng ra từ khe cửa ghế phụ đang mở. Chắc là mật khẩu khóa cửa. Hong Ju không trả lời, đóng cửa ghế phụ lại rồi nhìn vào khuôn mặt mình phản chiếu trên cửa kính, cậu nhận ra vì sao Moo Kyung lại tự tin đến thế.
“......”
Má cậu vốn luôn có vết thương giờ lại ửng đỏ. Đỏ đến mức khăn quàng cổ cũng không che hết được.
Trong lúc Hong Ju còn đang bàng hoàng, chiếc xe đã quay đầu, đi ngược lại con đường vừa tới. Đá văng, nền đất gồ ghề bị bánh xe cào xước ồn ào. Nhịp tim đập mạnh của cậu bị tiếng ồn đó nhấn chìm.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.