Tháng Ba - Chương 100

Lịch update : thứ 3, thứ 6

#100

Gió ấm thổi nhẹ qua cửa sổ đang mở. Dù là ban đêm nhưng bầu trời vẫn rất trong xanh. Hình ảnh những đám mây xám kéo dài như thể ai đó đã đổ siro lên chúng, và mặt trăng tròn nhỏ xíu nổi lên rõ mồn một. Đêm hè ở Ngũ Tinh thậm chí cả tiếng côn trùng kêu cũng có một vẻ quyến rũ như vậy.

Sehwa tựa vào đầu giường và chỉ nhìn chằm chằm vào ảnh ba chiều của Mầm Non mà cậu vừa nhận được hôm nay. Một tấm siêu âm cho thấy Mầm Non đã lớn hơn rất nhiều so với lần cuối cậu nhìn thấy, nhưng vẫn giống như một hạt đậu, và một tấm phác thảo dự kiến về sự phát triển của đứa bé vẫn giống cậu như đúc.

Tim của Mầm Non luôn đập mạnh mẽ. Cậu thích cái âm thanh nhanh chóng như muốn lớn lên thật nhanh của nó. Mỗi khi nhìn cái cơ thể chưa đến một gang tay đang chăm chỉ tròn vo và cố gắng tạo hình người, cậu thực sự không thể chịu đựng được vì quá đáng yêu.

Ban đầu cậu đã nói rằng sẽ xóa nó đi, và sau đó cậu luôn phủ nhận và nói rằng cậu không biết, nhưng thực tế là từ khoảnh khắc đầu tiên cậu nghe thấy nhịp tim yếu ớt đó, cậu đã trao hết trái tim mình cho Mầm Non. Cậu chỉ muốn trân trọng và yêu thương nó, đến mức cậu cảm thấy có lỗi khi bây giờ mới thừa nhận điều đó.

Nhưng hình ảnh Mầm Non trong ảng ba chiều chụp hôm nay lại vô cùng thảm hại. Cậu không thể tin vào cái nhịp đập chậm chạp và u ám đó, nên ban đầu cậu đã nghĩ rằng thiết bị bị hỏng.

Mầm Non hầu như không cử động. Đứa bé trong bản phác thảo dự kiến phát triển cũng nhắm chặt mắt và mất đi vẻ hồng hào.

Trung úy Na đã khám cho cậu, không thể an ủi cậu một lời nào và chỉ bảo cậu nghỉ ngơi thật nhiều. Nhưng dù sao vẫn còn may mắn vì vẫn chưa có dấu hiệu sảy thai.

Kể từ đó, Sehwa cứ vuốt ve bụng mình mãi. Cậu xin lỗi và không thể gọi nó là "Mầm Non". Cậu sợ rằng mình đang liên tục tìm kiếm đứa bé đang mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi mà không nhận ra điều đó.

Nếu cậu cứ ngồi im như một bức tượng, thượng Choi sẽ tự mình mang đến bữa ăn cho cậu. Đương nhiên là cậu không muốn ăn gì cả. Không, chỉ cần nghĩ đến bất cứ điều gì cậu cũng cảm thấy buồn nôn. Cậu thực sự không muốn ăn chút nào, không phải là cậu cố tình từ chối.

Nếu không phải vì lời khẩn cầu tha thiết của thượng Choi rằng cậu phải ăn gì đó thì thuốc mới có tác dụng và đứa bé trong bụng mới khỏe mạnh, thì có lẽ cậu đã bỏ đói mình rồi.

Cậu nuốt vài thìa cháo khó khăn, nôn ra mấy lần, uống một viên thuốc điều trị đã được cho phép... Cứ như vậy Sehwa chỉ ở một mình cho đến khi đêm xuống. Trên chiếc giường rộng thênh thang mà mấy người nằm cũng không chật, bên cạnh Sehwa chỉ có chiếc vòng cổ đã được tháo ra nằm trơ trọi.

Giữa đầu giường được thiết kế riêng có một cái cọc đen ngòm được đóng vào một cách đe dọa, và một sợi dây xích treo ở đầu cọc được nối với vòng cổ mà Sehwa đã đeo.

Hôm qua, khi cậu đeo cái này vào cổ mà không kịp kiểm tra kỹ, cậu đã nghĩ rằng nó rất nặng. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy nó, nó mỏng hơn cậu nghĩ và không nặng đến mức đó.

Cậu vẫn không biết chất liệu của nó là gì. Có vẻ như không phải sắt... Dù sao thì cậu cũng có thể cảm nhận được rằng nó đã được chế tác với rất nhiều công sức. Nếu không có cái vòng lớn nằm ở phía sau, cậu có lẽ đã có thể khăng khăng rằng đó là một chiếc vòng cổ bình thường. Thậm chí cả sợi dây xích dài cũng trông đẹp đẽ khi nhìn từ bên ngoài.

Nhưng Ki Taejung đã sử dụng cái vật lấp lánh này như một chiếc dây xích chó. Anh ta đeo nó trước mặt mọi người và kéo cậu đi như một con chó theo đúng nghĩa đen. Trong tình huống đó, dù hình dạng của vật này thế nào, giá trị của nó bao nhiêu, thì có gì quan trọng đâu chứ. Cậu chỉ là một con vật đối với Ki Taejung, chứ không phải là một con người.

Sehwa nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ một lúc rồi nhanh chóng mất hứng và gục trán lên đầu gối đang gập lại.

Tối qua, khi tỉnh táo lại một lúc, cậu đã không thể tin được khi nhìn thấy cả dây xích, nhưng buồn cười thay, khi cậu ngủ lại một giấc và thức dậy, tất cả những thứ trói buộc đều đã được tháo ra. Cậu giật mình sờ soạng bên cạnh, nhưng không có dấu hiệu cụ thể nào cho thấy có ai đó đã nằm ở đó. Có vẻ như ai đó đã lén vào lúc cậu đang ngủ, tháo cái thứ đang siết cổ cậu ra, vứt bỏ nó và bỏ đi theo ý mình.

Thực sự thì chuyện này là sao? Anh ta đeo những thứ kinh khủng như vậy vào cổ cậu rồi lén lút đến tháo ra khi cậu đang ngủ. Mặc dù anh ta không dọn dẹp hoàn toàn cái cọc và những thứ đáng sợ đó....

Sehwa động đậy bàn chân phải vẫn còn khó chịu. Dù sao thì tình trạng cũng đang được cải thiện nhờ thuốc tốt. Nhưng như lời cảnh báo của Trung úy Na, dù cơ thể đã khỏe lại, nhưng trái tim cậu vẫn cứ lảo đảo vì không biết nên đi về đâu.

Dù bị kéo đến đây, cậu vẫn không có ý định ngoan ngoãn chịu khuất phục. Cậu đã quyết tâm sẽ làm những chuyện còn tồi tệ hơn cả việc dụ dỗ Ki Taejung uống thuốc ngủ nếu có cơ hội. Nhưng... khoảnh khắc anh ta nhắc đến Mầm Non, tất cả động lực của cậu đều tan biến.

Thay vào đó, những vấn đề mà cậu chưa từng lo lắng trước đây tràn ngập trong đầu cậu. Cậu đã quên mất, nhưng dù sao thì Ki Taejung cũng là cha ruột của Mầm Non. Ngay cả khi cậu được Đại tá Oh Seonran nhận làm con nuôi, quyền nuôi con của anh ta cũng không biến mất. Ngay cả khi phiên tòa kết thúc, anh ta vẫn có thể cướp Mầm Non khỏi cậu nếu anh ta không vừa ý.

Nếu anh ta bằng mọi giá nhốt Mầm Non vào Khu 4 và bắt nó sống cuộc đời long đong lận đận như cậu đã từng sống... Vậy thì cậu nên làm gì đây?

Trong khi lo lắng về những vấn đề không có lời giải đáp, cậu dùng mắt vẽ lại những nút thắt của băng gạc, thì đột nhiên cậu nghe thấy tiếng nắm cửa. Sehwa theo phản xạ rụt người lại. Xét về thời gian và... người có thể tùy tiện mở toang cánh cửa của không gian riêng tư nhất như vậy, thì đương nhiên chỉ có thể là chủ nhân của dinh thự này.

"..."

Quả nhiên, cái bóng lớn đổ xuống trên cửa quen thuộc đến mức cậu có thể vẽ lại nó ngay cả khi nhắm mắt lại. Hình dáng mái tóc được chải chuốt, đường nét của bộ quần áo đang mặc... Tất cả mọi thứ về người đàn ông bỗng trở nên quá hiển nhiên đối với Sehwa.

Ki Taejung đứng im một lúc, tay đặt trên khung cửa. Có lẽ vì anh ta đang đứng quay lưng lại với các cảm biến được bật ở hành lang, nên hình ảnh của người đàn ông hôm nay có vẻ đe dọa hơn bao giờ hết. Bên trong phòng ngủ yên tĩnh đến đáng sợ, và vì vậy mỗi khi anh ta mấp máy môi như thể sắp nói gì đó, ngay cả những tiếng thở rất nhỏ mà anh ta phát ra cũng vang vọng rõ ràng.

Sau một lúc, Ki Taejung vẫn bước vào không chút do dự như thể không có chuyện gì xảy ra. Như thể không hề quan tâm đến sự tồn tại của cậu, anh ta đi thẳng vào phòng tắm trong phòng ngủ.

Chỉ đến khi nghe thấy tiếng bộ quân phục nặng nề rơi xuống sàn, và tiếng nước xối xả xuống sàn, Sehwa mới bừng tỉnh.

Có một lý do tại sao anh ta lại nhốt cậu trong phòng ngủ chứ không phải một nơi như nhà kho. Một kẻ đã bỏ trốn sau khi cho cậu uống thuốc ngủ độc hại thì có gì tốt đẹp mà lại để cậu nghỉ ngơi thoải mái trên một chiếc giường tốt chứ. Rõ ràng, khi tắm xong Ki Taejung sẽ ôm cậu. Đến giờ cậu mới nghĩ đến điều này thì thật đáng trách.

"...A."

Sehwa chắp hai tay lại và thở dốc. Dù chỉ là một tiếng thở dài, nhưng cổ họng cậu đã cứng đờ như thiêu đốt vì đây là lần đầu tiên cậu cất tiếng nói hôm nay. Nhưng nỗi đau này chẳng là gì so với những gì mà Ki Taejung sắp gây ra.

Trước đây anh ta đã không làm tình qua đường hậu môn vì cậu sợ rằng nó sẽ làm tổn thương cơ thể cậu, nhưng bây giờ tình hình đã khác. Ki Taejung muốn làm tổn thương cậu. Vì mọi chuyện đã bị phơi bày và anh ta không cần phải giả tạo thêm nữa... lần này anh ta có lẽ sẽ muốn làm tình. Anh ta sẽ tròng dây xích chó vào cổ cậu và cố gắng thỏa mãn những ham muốn đã tích tụ bấy lâu nay.

Thà rằng anh ta đánh cậu còn hơn. Miễn là anh ta không đá vào bụng, dù anh ta có bẻ gãy lại cổ tay hay mắt cá chân của cậu thì cậu cũng không quan tâm, nhưng... Ki Taejung biết chính xác những điểm nào cậu sẽ gục ngã nếu anh ta chạm vào. Nếu cậu không làm theo những gì anh ta bảo, cậu không biết lần này anh ta sẽ gây ra những mối đe dọa nào cho Mầm Non.

Cảm xúc của cậu không phải là ưu tiên hàng đầu. Cậu chỉ cần mở cơ thể và chấp nhận thứ của anh ta, và cuối cùng phải rên rỉ vì thích thú... Cậu chỉ nghĩ đến thôi mà đã đau khổ đến nghẹt thở, nhưng miễn là Mầm Non ổn thì cậu không quan tâm.

Cậu sẽ lặp lại rằng bản thân mình chỉ là một cái lồn và một cái lỗ của anh ta? Những lời nói thô tục và dâm ô? Cậu có thể nói bao nhiêu tùy thích. Nhưng... cậu muốn bằng mọi giá tránh việc có điều gì đó không thể cứu vãn xảy ra với Mầm Non chỉ còn thoi thóp vì hành vi quan hệ thâm nhập.

Sehwa vặn vẹo cổ tay đã bớt sưng. Nó vẫn tê, nhưng cậu có thể cử động được. Mắt cá chân vẫn chưa lành hẳn, nhưng cậu có vẻ có thể quỳ được. Vậy thì... cậu có nên cầu xin anh ta thay thế bằng tay hoặc miệng không?

Hay... hay là cậu có nên bảo anh ta đánh cậu cho đến khi hết giận không? À, có lẽ cậu nên đề nghị viết hợp đồng thì sao. Anh có thể tùy ý chơi đùa với cậu sau khi sinh Mầm Non, vậy nên anh có thể nhịn quan hệ tình dục cho đến lúc đó được không....

Trong khi suy nghĩ một cách chăm chỉ, Sehwa chìm sâu vào tuyệt vọng. Không có câu trả lời nào cả. Cậu nghĩ rằng chẳng có lý do gì để Ki Taejung lắng nghe cậu cả. Anh ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn bây giờ, anh ta không phải là người sẽ nhường nhịn người khác trong khi còn đang xem xét hoàn cảnh của người khác.

Phải làm sao đây. Trong lúc không thể nghĩ ra gì khác ngoài câu đó, Ki Taejung bước ra khỏi phòng tắm. Anh ta nhấn nút và chiếc đèn đọc sách màu be trên đầu giường bật sáng... Và khi ấy cả hai mới có thể nhìn thấy nhau.

Ki Taejung lau tóc ướt bằng khăn. Anh ta chỉ mặc chiếc quần lót đen, và cậu có thể nhìn thấy rõ mọi chuyển động của cơ bắp và xương nổi rõ trên cơ thể anh ta. Anh ta không nói gì, nhưng Sehwa tự mình giải mã ý nghĩa tình dục trong từng hành động của người đàn ông và run rẩy một mình.

"...Tôi nghe nói em không ăn uống gì tử tế cả."

Ki Taejung lẩm bẩm và hất phần tóc mái vẫn còn ẩm ướt về phía sau.

"Em chỉ ăn vài thìa cháo, và thậm chí còn nôn ra gần hết."

Sehwa cúi gằm mặt và im lặng chấp nhận ánh mắt đang đổ dồn về phía cậu. Trong lúc đó, một bên nệm từ từ lún xuống. Với cái trọng lượng đó, Sehwa càng thêm co rúm người lại. Ki Taejung vén mép chăn lên và chuẩn bị đến gần cậu.

"Em có nhớ chuyện tôi đã hứa sẽ cho em thân phận mới sau khi mọi chuyện kết thúc không?"

"..."

"Việc tôi cố tình đưa tên em vào phiên tòa, dù biết rằng vị thế của em sẽ trở nên nguy hiểm hơn... là vì dù sao bất cứ ai táy máy vào chuyện này cũng không thể không biết đến sự tồn tại của em, nên tôi nghĩ rằng tốt hơn là nên công khai nó. tôi nghĩ rằng tôi có thể giúp em xóa sạch những hành động trong quá khứ trong dịp này."

"..."

"Nếu chúng ta nhấn mạnh trong suốt phiên tòa rằng em là cư dân Khu 4 không còn cách nào khác ngoài việc tuân theo chỉ thị của cấp trên, đặc biệt là một người lính, thì em có thể được chính thức tuyên bố vô tội đối với cả những việc làm bất hợp pháp mà em đã làm cho đến nay."

Anh ta đã nói rằng cậu có thể có được chứng minh thư của cư dân trong thành mà cậu đã khao khát đến vậy, và anh ta thậm chí còn nói rằng sẽ xóa sạch quá khứ mà cậu muốn rũ bỏ, nhưng Sehwa không có phản ứng gì. Ki Taejung cắn môi vì lo lắng, rồi lại nói tiếp.

"Dù sao thì em cũng sẽ không phải ra tòa, nên cứ biết thế đi.... Hôm nay Đại tá Oh Seonran cũng đã cử tùy tùng đến và thông báo rằng đã bắt đầu các thủ tục liên quan đến việc nhận con nuôi."

Anh ta đã đưa ra chủ đề mà cậu quan tâm nhất, nhưng cậu vẫn chỉ im lặng.

Anh ta đã nghĩ rằng nếu cậu mở lời, cậu sẽ tra hỏi anh đủ thứ chuyện. Anh ta nghĩ rằng cậu ít nhất cũng sẽ khóc lóc hoặc la hét như hôm qua... Anh ta không quan tâm. Anh ta đã định duy trì cuộc trò chuyện bằng cách đó, nhưng....

Sehwa vẫn im lặng. Cậu thậm chí còn không hỏi về tung tích của dì Song, và chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân mình với đôi mắt tối sầm lại như thể đã tắt hết đèn.

Hình ảnh còn sót lại của cậu vào ngày hôm qua, khi cậu mỉm cười dịu dàng và thì thầm "Mầm Non à", vẫn còn lảng vảng. Anh ta không mong đợi cậu sẽ thể hiện một thái độ hòa nhã như vậy, nhưng Ki Taejung cũng cảm thấy khó xử vì cậu không có phản ứng gì.

"...Ít nhất thì lại đây đi."

Dù cậu chỉ ăn vài thìa cháo vào ban ngày, nhưng thượng Choi đã nói rằng ngay cả như vậy cũng không dễ dàng gì. Anh ta không cần phải nghe ý kiến của Trung úy Na. Chỉ cần nhìn thôi cũng có thể thấy được tình trạng của Sehwa không tốt chút nào.

Vì vậy, trước hết anh định ôm cậu vào lòng và dỗ dành cậu. Anh định giúp cậu thở một chút. Dù thế nào đi nữa, Lee Sehwa chỉ sống sót khi ở trong vòng tay anh. Cậu chỉ thư giãn và nhắm mắt khi hít lấy hương thơm cơ thể của anh . Nhưng,

"... Có được không, nếu, không làm thì?"

Thay vào đó, Sehwa lại trở nên cứng đờ và nắm lấy Ki Taejung. Cậu dùng đôi tay run rẩy chặn lấy cánh tay đang vươn về phía cậu và liên tục lẩm bẩm điều gì đó bằng giọng nhỏ xíu. Mồ hôi lạnh thậm chí còn nhỏ giọt từ trán và gáy cậu.

"Sao vậy. Em đau ở đâu à?"

"Chuyện đó, chuyện đó, tình dục thì... Sau khi con được sinh ra an toàn rồi mới làm thì không được sao...."

"...Cái gì?"

Câu hỏi phản xạ bật ra trước khi anh ta có thể hiểu đúng ý nghĩa của những lời nói đó. Vài giây sau, Ki Taejung mới nhận ra ý nghĩa của những lời mà Lee Sehwa vừa nói và anh ta cảm thấy không thể tin được. Em nghĩ rằng tôi sẽ bắt em làm tình và cắn xé em dù cơ thể em đang trong tình trạng này sao?

"Trung úy Na đã cho tôi thuốc rồi. Vì vậy bây giờ tay tôi có thể sử dụng hoàn toàn bình thường."

Nhưng Sehwa có vẻ đã giải thích câu hỏi của Ki Taejung là một sự phủ nhận, và cậu càng bám víu vào anh ta một cách tuyệt vọng hơn.

"Hoặc... hoặc tôi có thể mút nó bằng miệng được không? Có vẻ như điều đó sẽ không có vấn đề gì...."

"...Lee Sehwa."

Ki Taejung nhìn Sehwa đang sắp chết với vẻ mặt như thể vừa bị đánh một cú trời giáng. Anh không phải đã nói rõ ràng trước đây rồi sao? Anh lo lắng rằng tử cung của cậu có thể bị tụt xuống, vì vậy anh  sẽ không làm bất cứ điều gì như quan hệ trong một thời gian. Và anh  thực sự đã làm như vậy.

Nhưng Sehwa có vẻ đã quên hết chuyện đó.cậu run rẩy, cậu tin chắc rằng anh ta sẽ cưỡng hiếp cậu, và rằng cuối cùng anh ta sẽ làm tổn thương đứa bé trong bụng cậu.

"Tôi đã đi siêu âm vào buổi sáng và tình trạng của con không được tốt lắm...."

"..."

"Chứng minh thư gì đó... anh không cần phải cho tôi cũng được."

"Chứng minh thư gì đó?"

Đó là một câu hỏi được hỏi lại một cách khó tin. Cậu đã muốn có nó, cậu đã cố gắng hết mình cho đến nay để có được cư dân của một vì sao. Lee Sehwa nói "chứng minh thư gì đó" khiến anh cảm thấy khó hiểu. Lee Sehwa trân trọng đứa con của anh ta đến mức có thể từ bỏ cả ước mơ bấy lâu nay, Lee Sehwa dường như không còn coi trọng bất cứ ý nghĩa nào trong cuộc sống nữa, và điều đó... khiến anh có chút sợ hãi.

"Tôi, tôi xin lỗi. Tôi không có ý xấu... Ý tôi là tôi thực sự không cần gì cả...."

Cậu lắp bắp như khi anh truy vấn cậu tại nhà thổ. Anh không còn có thể tìm thấy sự bướng bỉnh trẻ con hay cái đuôi kéo dài mềm mại mà chỉ mình anh có thể nhìn thấy. Cái còn lại sau khi nước mắt đã khô là nỗi sợ hãi dành cho anh.

"À, từ giờ tôi sẽ không dùng cơ thể mình để đe dọa anh nữa, và tôi cũng sẽ không... nói cộc lốc như hôm qua, và... tôi cũng sẽ không la hét."

Sehwa quỳ xuống vụng về vì cái nẹp ở mắt cá chân và liên tục cầu xin. Không, cậu đang van xin.

"Tôi sẽ làm thật tốt... để anh có thể hài lòng bằng tay hoặc miệng...."

Sehwa, người ghét sự hiểu lầm rằng mình đang bán thân hơn bất cứ điều gì, giờ đây đang tự mình ra giá cho một đêm.

"Xin hãy... làm ơn...."

Ki Taejung giật giật những đầu ngón tay lạnh cóng rồi nắm chặt tay lại, chịu đựng cái cảm giác tê buốt.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo