Tháng Ba - Chương 104

Lịch update : thứ 3, thứ 6

#104

"Chuẩn tướng!"

Cánh cửa đột ngột mở toang mà không cần gõ cửa. Xét đến cả địa điểm và tình huống hiện tại, Trung úy Park sẽ không cố gắng nói chuyện với anh trừ khi đó là một vấn đề quan trọng, đã ồn ào một cách kỳ lạ.

"Tôi vừa nhận được thông tin từ Trung úy Na rằng Lee Sehwa đã tỉnh lại!"

Đôi mắt đang nhìn xuống một điểm mờ ảo nào đó trên sàn nhà của Ki Taejung bỗng sáng rực lên.

"Tôi đã nhận được điện đàm từ Trung úy Na trên đường đến báo cáo với anh."

À....

"Tình trạng của Lee Sehwa thế nào?"

Ki Taejung đứng bật dậy. Giọng nói chất vấn của anh gấp gáp đến mức hơi bị bẻ cong ở cuối câu.

"cậu ấy chỉ vừa trải qua một vài bài kiểm tra chức năng cơ thể đơn giản, nhưng có vẻ như không có vấn đề lớn nào vào lúc này."

Trung úy Park liên tục cười toe toét. Anh ta đã không cười rạng rỡ như vậy ngay cả khi anh đã chọn đổi tên thay vì được thăng cấp bậc, hay ngay cả khi anh cuối cùng cũng cầm trong tay chứng minh thư có in một cái tên bình thường.

Anh biết rằng Trung úy Park đã luôn bị dày vò bởi cảm giác tội lỗi, dù anh ta đã cố gắng không thể hiện ra ngoài.

Sau khi anh nhìn đứa bé trong phòng bảo vệ lồng ấp và quay trở lại hành lang phòng chăm sóc đặc biệt, Trung úy Park đã cúi gập người và xin tha thứ.

Anh đáng lẽ nên im miệng một cách tế nhị khi Chuẩn tướng đang đi lên cầu thang và kiệm lời, nhưng có vẻ như mọi chuyện đã trở nên tồi tệ như thế này vì anh đã luyên thuyên mà không nghĩ rằng Lee Sehwa đã tỉnh lại, rằng cậu ấy có thể đã ra đến ngoài cửa, rằng anh thực sự xin lỗi.

Ki Taejung dứt khoát vạch ra một ranh giới và nói với Trung úy Park, người đã yêu cầu anh đưa ra bất kỳ hình phạt nào dù chỉ là để trút giận, rằng anh không nên nghĩ như vậy. Thực tế là không có gì sai ở anh ta cả. Chính anh là người đã tỉ mỉ hủy hoại mọi thứ về Lee Sehwa, chứ không phải ai khác.

"Chúc mừng anh."

Mặc dù có vẻ như đó không phải là một lời chào phù hợp cho lắm, nhưng Trung úy Park đã thực sự vui mừng. Có lẽ cho đến giờ anh vẫn không thể rũ bỏ được cảm giác tội lỗi đối với Sehwa.

Trong khi đi theo Trung úy Park, Ki Taejung đã bị bắt gặp với một cảm xúc kỳ lạ.

Có phải người ta thường có những suy nghĩ này không? Có phải người ta có những cảm xúc này không?

Việc Lee Sehwa ngã xuống hoàn toàn là trách nhiệm của anh. Trung úy Park chỉ là hơi không may mắn thôi. Thế nhưng anh ấy đã muốn xin lỗi anh và Sehwa, và anh ấy đã thực sự đau khổ.

Nếu cách suy nghĩ của người bình thường là như thế này, nếu đây là điều bình thường và đúng đắn thì.... Vậy thì có lẽ anh cũng nên xin lỗi Lee Sehwa trước thì phải.

Anh nghĩ rằng sẽ không có tác dụng gì nếu anh cố gắng giải thích bây giờ. Quá khứ chỉ là một mảnh vụn. Dù anh có suy ngẫm về nó bao nhiêu đi nữa, cũng không có gì thay đổi cả. Vì vậy, anh đã luôn nghĩ rằng việc trao cho nhau một tương lai khác biệt sẽ là một con đường tốt hơn cho cả hai người.

Tuy nhiên, khi nhìn Trung úy Park đang bối rối, anh chợt nghĩ rằng có lẽ Sehwa cũng... đã chờ đợi một lời xin lỗi từ anh. Như những người khác. Một cách bình thường.

"...Trung úy Park."

"Dạ!"

"Liên lạc với Đại tá Oh Seonran. Nói rằng Sehwa đã tỉnh lại."

"Vậy..., anh có chắc không ạ?"

Anh đã cố gắng hết sức để ngăn chặn câu chuyện lan truyền, nhưng sự phòng thủ vững chắc chỉ có thể thực hiện được trong khoảng 3 ngày đầu.

Dù cơ sở của anh trong nước đã suy yếu đi, nhưng Oh Seonran là một đại tá, và anh là một thành viên của một gia đình danh tiếng. Anh ta sẽ không gặp khó khăn gì trong việc bố trí một nguồn tin từ bệnh viện ở khu 5, nơi là sản phẩm của tiền bạc và các mối quan hệ.

Sau khi biết rằng có những giới hạn trong việc che giấu mọi chuyện, anh đã tăng cường lực lượng tối đa và bao vây Lee Sehwa. Những kẻ tầm thường đang dò xét tình hình đã lùi bước sau khi nhìn thấy các vũ khí tối tân được triển khai trong bệnh viện và máy bay chiến đấu đang chờ đợi trên tầng thượng.

Tuy nhiên, trái ngược với mong đợi... Đại tá Oh Seonran đã không có bất kỳ động thái nào dù ông ta đã nghe được những thông tin khái quát. Anh chỉ nghi ngờ sự im lặng đáng ngờ đó trong một thời gian rất ngắn. Ki Taejung nhanh chóng nhận ra rằng sự im lặng của Đại tá Oh Seonran là một sự tức giận không thể diễn tả bằng lời.

Đại tá Oh Seonran đã không tấn công Ki Taejung bằng lời nói hay bạo lực. ông ta chỉ gửi một loạt các tài liệu chính thức như thể Ki Taejung không đáng để nói chuyện cùng.

Thông báo về tiến trình nhận con nuôi, thông báo và giấy chứng nhận rằng công việc đó đã được hoàn thành một cách an toàn, và thậm chí cả thông báo về việc sẽ chuyển Sehwa đến khu 5 dựa trên điều đó đã đến.

Việc đưa một người con ngoài giá thú hoặc con nuôi vào sổ đăng ký thường trú không có nghĩa là khu vực cư trú của họ tự động theo cha mẹ trên giấy tờ. Việc quy định thân phận là phương tiện kiểm soát thuận tiện nhất, và vì vậy các quy tắc là nghiêm ngặt nhất. Ngay cả khi đó là một vấn đề liên quan đến mối quan hệ huyết thống, họ cũng không cho phép bất kỳ ngoại lệ nào.

Việc chuyển đến khu 5 từ Khu 4 bằng cách hối lộ vẫn có thể thực hiện được bằng cách nào đó. Các quan chức cấp cao cũng không quan tâm đến tình hình của những người thuộc tầng lớp thấp hơn, và dù sao thì điều này cũng không thường xuyên xảy ra.

Tuy nhiên, không dễ để một cư dân bên ngoài thành phố tiến vào khu 5. Oh Seonran cũng biết điều đó, vì vậy ông ta đã tấn công một cách quyết liệt ở mọi nơi như thể ông ta định dốc toàn bộ phần đời còn lại của mình vào việc này.

Ngoài ra, các tài liệu chứng minh rằng tài sản đã được chuyển giao cho Sehwa và các tài liệu dày cộp giải thích về các quyền liên quan đã được gửi đến sau vài giờ. Và ở cuối những tài liệu đã được chuyển giao luôn có một bản cam kết từ bỏ quyền nuôi con.

"Bây giờ Đại tá Oh Seonran có thể đứng ra và tuyên bố các quyền hợp pháp của mình với tư cách là cha nuôi."

"...cậu nói không sai. Bây giờ tôi không còn là người giám hộ của Lee Sehwa nữa rồi."

Quyền người bảo vệ sản phụ của Ki Taejung đã bị thu hồi đồng thời với việc mã lồng ấp được đăng ký vào hệ thống máy tính của bệnh viện. Nếu có một ca phẫu thuật bổ sung nào đó là cần thiết, thì người duy nhất có thể ký vào giấy đồng ý phẫu thuật bây giờ là cha nuôi Oh Seonran.

Ki Taejung lặng lẽ nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa thang máy. Các đồ trang trí, cầu vai và phù hiệu trên bộ quân phục của anh lấp lánh dưới ánh đèn.

Đây... là những gì anh đã muốn. Anh đã cầm cự cho đến bây giờ để gắn ngôi sao này lên ngực mình, và ngay cả cho đến khi chiếm được nhà thổ, anh đã nghĩ rằng giờ đã gần kết thúc rồi.

Anh đã khinh bỉ những người thương hại quá khứ của anh. Anh đã tin rằng anh đã tự giải cứu mình khỏi địa ngục đó bằng chính sức mạnh của mình, cho dù đó là nhờ tính cách tàn nhẫn của anh, hay là nhờ khả năng thể chất vượt trội của anh... Vậy thì ai là người thương hại ai chứ?

Nếu anh hoàn thành thành công các cuộc đàm phán với gia đình Kim, thì anh sẽ gắn thêm nhiều ngôi sao lên ngực mình, và anh sẽ có được tư cách là một người cựu sau khi xuất ngũ, vì vậy anh sẽ có thể tha hồ chế nhạo những ông già mục ruỗng. Thậm chí, sự thật rằng điểm khởi đầu của tất cả những chuyện này là sự ngu ngốc của thiếu úy Kim, người đã sống buông thả khi chỉ tin vào danh tiếng của gia đình mình, còn thú vị hơn.

Có thể nói rằng mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.

...Anh đã nghĩ như vậy.

Vậy thì cái gì mà anh đang có được vào thời điểm phiên tòa mà anh đã mong mỏi bấy lâu nay bắt đầu? Khoảnh khắc anh lên án những kẻ đã nuôi dưỡng anh trở thành một cỗ máy giết người đang ở ngay trước mắt. Vậy mà tại sao anh vẫn cảm thấy như thể mình đang bị mắc kẹt trong một lò lửa đang bốc cháy rừng rực?

Anh không thể tin rằng sự ấm áp của Lee Sehwa mà anh có thể chạm vào chỉ bằng cách vươn tay ra đã biến mất, và anh đang vùng vẫy mỗi ngày, nhưng nếu nơi này không phải là địa ngục thì là nơi nào chứ? Anh cảm thấy như mình sẽ chết chìm trong cảm giác mất mát mà dường như không thể lấp đầy được. Vậy mà sự cứu rỗi? Rằng anh đã tự cứu lấy mình?

"Chuẩn tướng, vậy còn giấy đăng ký kết hôn... Chúng ta nên xử lý nó như thế nào?"

Trung úy Park thận trọng hỏi trong khi nhìn thẳng vào mắt anh qua gương.

Việc đăng ký kết hôn có thể được tiến hành đầy đủ mà không cần Lee Sehwa. Trên thực tế, tất cả công tác chuẩn bị đã được hoàn thành. Tuy nhiên, anh đã chờ đợi để nhìn Sehwa tự tay viết tên mình vào đó. Tất nhiên, cậu viết bằng chữ ký tự nguyện, nhưng như mọi khi, anh sẽ mắng cậu mà không hề chớp mắt, hù dọa cậu, và cuối cùng bắt cậu ký vào đó trong khi khóc lóc....

"Tôi có thể nộp đơn ngay bây giờ và nó sẽ có hiệu lực ngay lập tức...."

Tuy nhiên, Ki Taejung đã im lặng và không trả lời gì cả. Trung úy Park cảm thấy điều đó mới mẻ, vì vậy anh đã không nói thêm về chủ đề này nữa và chỉ đáp lại rằng anh sẽ liên lạc với Đại tá Oh Seonran.

"Anh đã nói đó là một phòng đặc biệt... À, có lẽ ở đằng kia."

Phòng bệnh đã chuyển đến nằm không xa phòng chăm sóc đặc biệt và phòng phẫu thuật, và ở một nơi yên tĩnh không dễ bị mọi người chú ý. Anh đã tự hỏi tại sao họ lại chọn một vị trí mơ hồ như vậy, mặc dù cậu đã được chuyển sang phòng bệnh bình thường, nhưng khi anh nhìn thấy nó trực tiếp, con đường di chuyển khẩn cấp hóa ra lại rất hiệu quả.

"...Vậy thì, cái này tiếp tục...."

Trong khi bước về phía tấm biển phòng đặc biệt, anh bắt đầu nghe thấy giọng của Trung úy Na.

Ki Taejung vô cớ dùng lòng bàn tay gõ nhẹ vào dưới xương đòn của mình. Anh cảm thấy một con đường nổi rõ từ thực quản xuống dưới ngực mình, như thể anh vừa nuốt một cốc nước nóng một hơi.

"À... Tôi sẽ yêu cầu thêm nhân viên y tế và nhân viên bảo vệ đến khu vực này."

Trung úy Park lén lút lùi lại và nói rằng anh sẽ liên lạc với Đại tá Oh Seonran và báo cáo với anh. Có vẻ như đó là một sự quan tâm dành cho anh, rằng anh nên có thời gian ở một mình vì có nhiều việc phải giải quyết và nhiều điều phải nói. Không giống như Thượng sĩ Choi, người có một vài góc cạnh láu cá, anh ta là một người hoàn toàn bất tài trong việc diễn trò như vậy, và anh đã bật cười vì sự vụng về của anh.

Ki Taejung vươn tay ra và sờ soạng khuôn mặt đang hơi nhếch lên của mình. Lần cuối cùng anh cười là khi nào nhỉ....

"CậuLee Sehwa, trước hết tôi sẽ giải thích cho cậu."

Giọng của Trung úy Na ngày càng rõ ràng hơn. Anh đi nhanh hơn, như thể anh đang cố gắng được đền bù cho thời gian đã ngừng trôi. Anh không muốn vội vàng, nhưng anh không thể chịu đựng được vì ruột gan anh đang nhức nhối.

Đã hơn một tuần rồi anh chưa được nhìn thấy khuôn mặt của Sehwa. Có vẻ như đã rất lâu rồi anh chưa được nghe giọng của cậu. Anh muốn cảm nhận làn da của cậu rằng cậu vẫn còn sống, vì vậy cậu có thể chửi rủa anh, cậu có thể khóc lóc rằng cậu ghét anh, cũng được.

Ki Taejung hít một hơi thật sâu và nắm lấy tay nắm cửa.

"Tôi không biết có chuyện gì, vậy nên trước hết cô hãy đeo cái này vào, à... Chuẩn tướng."

Khi anh mở cửa và bước vào, Trung úy Na đã giơ tay chào một cách vụng về. Cô cầm ống thở oxy lủng lẳng trên tay còn lại.

Và Lee Sehwa... chỉ đang đặt một chân xuống khỏi giường. Tư thế như thể cậu định chạy ra ngoài ngay lập tức. Cậu đã phải vật lộn giữa sự sống và cái chết, và có vẻ như cơ thể cậu vẫn chưa khỏe, nhưng... Có vẻ như cậu muốn trốn thoát khỏi anh ngay khi vừa mở mắt ra.

Anh cảm thấy như một vết nứt khổng lồ đang hình thành dưới ngực mình trước sự từ chối rõ ràng đó. Tuy nhiên, nhờ nỗi đau này mà anh cuối cùng cũng cảm thấy như mình vẫn còn sống. Ki Taejung đã run lên trước sự sống động của Sehwa, người đang sợ hãi và xa lạ anh, sự sống của cậu đang giãy giụa vì anh dù chỉ là do sự căm ghét của cậu.

Tuy nhiên,

"...Anh là ai?"

Ki Taejung choáng váng trước câu hỏi tiếp theo của Sehwa. Trung úy Na cũng chết lặng như thể hơi thở của cô đã ngừng lại.

"Tôi xin lỗi, nhưng có lẽ anh là khách của tôi sao?"

"..."

"Tôi không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng, ừm...."

Đôi mắt to hơn vì cậu đã giảm cân đã quét qua phòng bệnh và cái cột có túi truyền dịch.

"Có vẻ như anh đã đưa tôi đến một bệnh viện tốt... Tôi cảm ơn anh, nhưng tôi không có khả năng ở lại một nơi như thế này. Và cơ thể tôi không có vấn đề gì cả."

Sehwa cố gắng nâng cánh tay không có sức lực của mình lên và vung chân mình như thể để cho anh thấy.

"Câu Lee Sehwa."

Trước lời gọi của Trung úy Na, Sehwa cau mày với một biểu cảm kỳ lạ và mím chặt môi lại. Trong khi đó, cậu lẩm bẩm tên mình là Lee Sehwa bằng hình dạng miệng của mình. Cậu có vẻ ngạc nhiên như thể đây là lần đầu tiên cậu gọi theo cách đó.

"Cậu Lee Sehwa bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tôi ạ? Tôi hai mươi tuổi...."

"..."

"Tại sao... mọi người lại như vậy?"

Cả Ki Taejung và Trung úy Na đều không thể nói gì và chỉ nhìn Sehwa một cách ngơ ngác. Có vẻ như Sehwa đang cố gắng tránh ánh mắt của họ trong khi gãi má vì cảm thấy không thoải mái trước ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.

Hai mươi tuổi.

Đó là một năm trước kể từ bây giờ, và là trước khi cậu gặp anh. Anh đã tự hỏi cậu đã ghét đến mức nào, cậu đã ghét anh kinh khủng đến mức nào mà Lee Sehwa đã xóa sạch tất cả ký ức về tuổi 21, cái tuổi mà cậu đã biết đến anh.

"Điều cuối cùng mà cậu nhớ đến... Ý tôi là,  có thể cho tôi biết chuyện gì đang hiện lên trong đầu cậu không?"

Có lẽ cậu đã cảm thấy rằng mọi chuyện đang diễn ra không suôn sẻ, một ánh mắt cảnh giác đã xuất hiện trên khuôn mặt của Sehwa. Trung úy Na mở miệng như thể định giải thích gì đó, nhưng cô đã lắc đầu ngay lập tức.

"Chuẩn tướng, tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải chuẩn bị một cuộc kiểm tra kỹ lưỡng trước."

Nói rằng cô sẽ báo cáo chi tiết sau, Trung úy Na nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Một dấu chấm hỏi nhỏ đã nổi lên trên khuôn mặt của Sehwa, người đã ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô.

Sehwa, người đã hành động như thể cậu định bỏ chạy ngay lập tức cho đến vừa rồi, đang ngồi ngoan ngoãn ở mép giường. Có vẻ như cậu đang đoán rằng có điều gì đó lớn lao đang xảy ra với cậu. Chà, đúng vậy. Cậu đã cảm thấy như vậy ngay cả khi họ mới gặp nhau lần đầu, nhưng cậu không phải là kiểu người không có manh mối trong những chuyện như thế này.

Sehwa giơ tay lên và nhìn vào cả hai bàn tay của mình, sau đó cậu cúi người và nhìn vào chân mình. Rồi cậu cau mày ôm bụng như thể có gì đó không thoải mái.

Ki Taejung cắn môi dưới và do dự rất lâu. Anh muốn nói rằng nó nguy hiểm, vì vậy hãy ngồi yên, hoặc tốt hơn là hãy nằm xuống. Nhưng anh đã sợ rằng giọng nói của mình có thể trở thành một chất xúc tác, rằng anh có thể làm hỏng tâm trí cậu, vốn đã đang rất hỗn loạn.

"Tôi... Anh khách."

Sehwa đang ngồi một cách bấp bênh, cẩn thận gọi anh.

Không có bất kỳ cảm xúc nào trong ánh mắt đó. Không có tình yêu, không có sự căm ghét, không có sự tức giận, không có nỗi sợ hãi hay sự từ bỏ... Không có gì cả. Đó chỉ là ánh mắt khô khan của một người lạ như thể cậu chưa bao giờ thực sự có anh trong tim.

"...Ừm, có vẻ như tôi đã gặp tai nạn gì đó...."

Lee Sehwa hai mươi tuổi, Lee Sehwa mà anh đã gặp một cách bình thường mà không có bất kỳ cơ hội nào như anh đã tưởng tượng trước đây, bình tĩnh và điềm tĩnh hơn nhiều so với những gì Ki Taejung đã biết. Đôi mắt của cậu nhìn xung quanh một nơi xa lạ rất bình tĩnh, và cậu đã không run rẩy ngay cả khi cậu đang nói chuyện với anh. Chắc chắn là cậu đang để ý đến anh, nhưng chắc chắn là cậu không sợ anh.

Đó là điều đương nhiên. Anh đã không ép cậu quỳ gối như thể cậu là đồng phạm của thiếu úy Kim, anh đã không đá cậu, và anh đã không bắt cậu phải đeo miếng dán và uống thuốc. Cậu đã không biết gì về việc cậu đã phải hiến dâng mình cho anh như một công cụ hay cậu đã gục ngã trước một tình yêu nhuốm màu dối trá, vì vậy cậu chỉ là một người hai mươi tuổi.

"Tôi loáng thoáng nghe thấy bác sĩ gọi anh là Chuẩn tướng. Có đúng không?"

"..."

"Cả bộ quần áo mà anh đang mặc nữa... Nếu anh là một người lính thì...."

Rồi Sehwa khẽ cụp mắt xuống. Có vẻ như cậu đang suy tính xem Chuẩn tướng là cấp bậc nào trong khi đầu ngón tay cậu đang giật giật.

"...Chuẩn tướng là một sĩ quan trong quân đội."

Ki Taejung mở miệng và che giấu những gì đang rung chuyển bên trong anh. Khuôn mặt kinh ngạc đang ngước lên nhìn anh giống hệt như khi cậu nghe câu chuyện này lần đầu tiên.

"Chỉ cần vượt qua bốn cấp bậc trên tôi, thì sẽ gặp nguyên thủ quốc gia."

Những chuyện đã xảy ra với Sehwa sau đó, khuôn mặt cậu đã khóc và đã cười khi nhìn anh... Vô số dư ảnh đã ập đến như thể chúng đã được phát lại nhanh hơn nhiều lần. Chỉ có Lee Sehwa mới lấp đầy tầm nhìn của anh.

"Còn thiếu úy thì thấp hơn tôi sáu cấp bậc."

Tuy nhiên, ảo ảnh cuối cùng đã tan vỡ, và cái còn lại chỉ là một khuôn mặt ngây thơ đang xa lạ anh.

Người đang ngồi trước mặt anh là Lee Sehwa, nhưng cậu không phải là Lee Sehwa. Đó là một người chưa từng để Ki Taejung bước vào thế giới của mình, một người đã quên hết tất cả những chuyện đã xảy ra một năm sau.

"Tên tôi là Ki Taejung, và như tôi đã nói trước đó, nghề nghiệp của tôi là một người lính, cấp bậc là Chuẩn tướng."

Đó là một lời giới thiệu mà anh đáng lẽ đã phải trao đổi khi họ mới gặp nhau lần đầu. Ki Taejung cất tiếng chào đã quá muộn và cẩn thận bước một bước về phía Sehwa, người đã xóa bỏ anh.

"...Và tôi là người đã làm rất nhiều điều sai trái với em."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo