Tháng Ba - Chương 105

Lịch update : thứ 3, thứ 6

BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA.
----------------
#105

Sehwa nhăn mặt, nghiêng một bên vai như thể vừa cắn phải thứ gì đó chua. Có vẻ như cậu hơi ngượng ngùng với từ "sai lầm". Cậu ngập ngừng một lát rồi,

"A...."

Nhăn trán lại như thể chợt nhớ ra điều gì đó.

"Vừa nãy anh nói...."

Mặc dù đó là một lời chào chứa đựng cảm xúc hoàn toàn khác so với lần đầu, nhưng có vẻ như cậu đã nhớ ra điều gì đó từ cụm từ lặp lại đó.

"Em có nhớ ra gì không?"

Ki Taejung khựng lại khi chuẩn bị tiến lại gần Sehwa, nắm chặt tay lại và lùi lại một bước. Lại nữa rồi. Anh đã lo lắng rằng lời nói và hành động của mình có thể kích hoạt điều gì đó trong tiềm thức của Sehwa, nhưng anh chỉ nghĩ đến bản thân và hành động tùy tiện.

"....Nếu có chỗ nào khó chịu thì đừng kìm nén mà hãy nói cho tôi biết. Em vừa trải qua một cuộc phẫu thuật lớn mà."

"Phẫu thuật ạ?"

Sehwa hoảng hốt sờ soạng khắp cơ thể mình. Cậu cảm thấy bực bội vì không thể nhớ ra gì cả, rồi túm chặt lấy tay áo bệnh nhân rộng thùng thình và nhìn vào tên bệnh viện.

"....A."

"Sao vậy?"

"tôi nhìn cái này rồi chợt nhớ ra, có một điều mà tôi không được quên."

Sehwa mang vẻ mặt buồn bã như thể chỉ còn lại cảm giác rằng có một điều gì đó tuyệt đối không được quên, một điều gì đó quan trọng.

"Ở bên này, họ dường như đang phun sơn trắng lên mọi thứ để bảo tôi quên hết đi... Còn ở bên kia, họ dường như đang cố gắng cho tôi thấy điều gì đó một cách cưỡng ép, như thể không thể nào quên hết được."

Sehwa lần lượt chạm vào hai bên thái dương bằng ngón trỏ. Sau đó, cậu buông thõng tay xuống và lẩm bẩm một cách u ám.

"Là gì nhỉ...."

Ánh mắt cậu chìm xuống và rơi vào chân mình. Ki Taejung ngập ngừng một lúc rồi chọn tông giọng dịu dàng nhất mà anh có thể tạo ra.

"Trước hết hãy nghỉ ngơi đi. Trước khi phẫu thuật em cũng đã rất đau rồi."

"À, vâng."

Tuy nhiên, thứ trở lại chỉ là một cảm xúc đơn giản đến mức vô nghĩa.

Ki Taejung nhận ra rằng Sehwa thực sự đã quên anh từ thái độ xa lạ đó. Nếu là bình thường, cậu đã đỏ mặt và cảm động rồi. Hơn nữa, từ đầu đến giờ, trong khi bị anh nắm giữ trong tay, Lee Sehwa chưa bao giờ trả lời ngắn gọn như vậy. Anh không chỉ ngạc nhiên vì cậu trả lời bằng một từ đơn. Anh cảm thấy rõ ràng rằng trong cậu, anh chỉ là một người lạ mà không cần phải trả lời tử tế, anh đã bị phân loại như vậy.

Anh đã tự hỏi làm thế nào một người mà anh có thể đọc được mọi suy nghĩ dù đã cố gắng che giấu đến vậy, có thể leo lên đến vị trí đó... Anh đã nhầm. Lee Sehwa đã cho phép anh nhìn thấy tất cả. Ban đầu là vì cậu sợ anh, và sau đó là vì cậu đã trao hết trái tim cho anh.

"Lee Sehwa."

"....Dạ?"

"Em không phải hai mươi tuổi mà là hai mươi mốt...."

Ki Taejung nói thêm một cách vô thức. Trong đôi mắt tĩnh lặng và thờ ơ của cậu, anh thấy hình ảnh mình đứng như một người lạ.

"Trong thời gian qua em đã rất đau khổ vì tôi.tôi đã... lừa dối và lợi dụng em."

"...."

"....Thực ra đã có vài cơ hội để nói sự thật...."

tôi thích cái cách em thích tôi.

tôi cũng thích em.

tôi đã nói dối vì sợ rằng ánh mắt mê mẩn của em khi nhìn tôi sẽ thay đổi.

Tuy nhiên, Ki Taejung nuốt chửng những lời tiếp theo và quay đi. Bây giờ những lời này có ích gì chứ. Người cần nghe lời biện minh này không phải là người trước mặt anh, mà là Lee Sehwa đã buông tay anh ngay trước khi ngã quỵ.

"Tôi... thấy hơi bối rối. Không ai không lừa dối và lợi dụng tôi cả, nhưng đây là lần đầu tiên có người xin lỗi vì điều đó."

Sehwa mân mê tay áo một cách vô nghĩa như thể không biết nên phản ứng thế nào.

"Đây là lần đầu tiên tôi nói những lời này với em. Trước đây tôi định giấu kín đến cùng. Vì tôi nghĩ rằng điều đó thoải mái hơn."

"Chà... dù sao thì bây giờ anh cũng đã nói cho tôi biết rồi mà."

Bàn tay đang giấu sau lưng giật mạnh. Ki Taejung biết rằng nhận được câu trả lời "không sao" từ Sehwa bây giờ là vô ích, nhưng anh vẫn cảm thấy như thể vừa túm được sợi dây cứu sinh.

"Vậy thì... chúng ta có thể bắt đầu như thế này sao?"

"Chắc... vậy ạ?"

Nếu anh cứ liên tục xin lỗi bên cạnh cậu rằng anh xin lỗi, anh xin lỗi. Nếu anh cứ nói như vậy cho đến khi trái tim cậu tan chảy. Vậy thì họ có thể trở lại như trước được không? Trở lại cái lúc mà họ cùng nhau đi chợ, lo lắng về việc nên nuôi dạy con như thế nào, và ôm nhau thật chặt trước khi đi ngủ, một lần nữa.

"Ừm... Tôi xin lỗi. Tôi chợt thấy hơi buồn ngủ."

"À, ừm.... Em nghỉ ngơi đi."

Sehwa xoa trán liên tục như thể cậu đang bối rối vì cơn buồn ngủ ập đến, rồi nằm xuống giường. Cảm giác giống như cậu bị kiệt sức và ngã xuống hơn là ngủ.

Ki Taejung ngập ngừng mấy lần rồi cuối cùng cũng đưa tay ra. Anh kéo chăn lên cẩn thận và kiểm tra túi truyền dịch.

Sẽ có vấn đề nếu ký ức của Sehwa không quay trở lại, và cũng sẽ có vấn đề nếu ký ức của cậu quay trở lại. Tất nhiên, ngay cả khi Sehwa tỉnh táo lại vào ngày mai, anh cũng sẽ không lặp lại những sai lầm tương tự như trước đây. Anh muốn cho cậu cảm nhận được sự khác biệt ngay cả chỉ một ngày thôi.

Nhưng suy cho cùng, đó chỉ là sự tự mãn khi muộn màng đối xử tốt với người suýt chết. Nếu Sehwa đã nhớ lại mà lại coi khoảnh khắc này là một sự lừa dối lớn hơn thì sao.... Vậy thì lúc đó anh phải làm gì để giải quyết đây.

Ngồi trên ghế đẩu bên cạnh giường và nhìn chằm chằm vào tấm lưng gầy gò của Sehwa, Ki Taejung từ từ nghiêng người và vùi mặt vào ga trải giường.

Chết tiệt, anh chẳng hiểu gì cả.

Khi Lee Sehwa làm hại cả cơ thể mình để bỏ trốn, anh chỉ nghĩ đến việc phải bắt cậu về và trói cậu lại. Nhưng cuối cùng anh đã không thể thực hiện được điều đó. Anh đã không đeo cũng như không cất đi chiếc vòng cổ mà anh đã treo trên giường.

Sau đó, khi cậu nghe được một sự hiểu lầm... không, thành thật mà nói, khi cậu nghe được câu chuyện mà anh không thể gọi là một sự hiểu lầm hoàn toàn và Sehwa ngất xỉu, và khi anh nghe được rằng cậu có thể chết vì điều đó, anh thực sự đã phát điên.

Anh không muốn mất Sehwa theo cách này. Anh đã thề rằng ít nhất anh sẽ không làm cậu khóc theo cách này nếu cậu tỉnh lại bình an vô sự.

Anh muốn làm gì đó cho cậu... Nhưng những lời nói và hành động có thể lấp đầy cái "gì đó" đó mãi mà không xuất hiện. Anh chưa bao giờ học được chiến lược này ở đâu cả. Anh cũng không được dạy về nó.

Ki Taejung lặng lẽ nhắm mắt lại. Anh cảm thấy như mình đã trở thành một người khổng lồ trong một câu chuyện thần thoại cổ xưa, người phải gánh chịu một hình phạt vô tận.


May mắn hay bất hạnh, kết quả kiểm tra không có gì bất thường. Não cũng như khu vực phẫu thuật đều hoàn toàn bình thường. Vì không có tổn thương hay chảy máu nên ngoài việc mong muốn tình trạng của cậu được cải thiện, anh không thể làm gì khác.

Sehwa cứ liên tục buồn ngủ. Và mỗi khi cậu nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, cậu lại đau khổ vì những ký ức xa lạ ập đến. Khi cậu vừa tỉnh táo lại, cậu đã nghĩ rằng đó là tháng đầu tiên của tuổi hai mươi, nhưng vài ngày trước, cậu lại lẩm bẩm rằng mùa xuân thật khó để nộp tiền phạt, và rồi cậu đột nhiên liệt kê những việc phải làm khi mùa hè đến. Dễ so sánh thì giống như có một cuốn lịch trong đầu cậu, nhưng một người không biết gì về nó lại đang xé nó một cách ngẫu nhiên.

Hôm qua, cậu cuộn tròn trên giường và viết gì đó một cách chăm chú, nên anh lén nhìn vào và thấy cậu đang viết tất cả các công thức điều chế ma túy mà cậu nhớ ra bằng chữ viết nguệch ngoạc. Cậu nói rằng cậu sẽ gặp rắc rối lớn nếu quên mất điều này, vì cậu còn phải làm việc nhiều hơn nữa để trả hết nợ.

Cậu đã xóa hết oán hận dành cho anh, và thậm chí cả đứa con mà cậu trân trọng, và cậu chỉ biết đến mình là samwol của nhà thổ. Cậu đã cố gắng ghi nhớ chỉ những công việc liên quan đến ma túy như thể không có giá trị nào khác đối với anh.

Và trong bối cảnh đó, Ki Taejung tin chắc rằng ngay cả ký ức về những năm hai mươi tuổi của Sehwa cũng không còn nguyên vẹn. Cậu biết rằng bản thân là quản lý của nhà thổ, một tay chơi bài hoa và chủ yếu phụ trách phân phối ma túy, nhưng cậu không thể nhớ ra gì hơn thế. Ví dụ, những việc liên quan đến Kim Seokcheol chẳng hạn.

Anh biết rằng cậu đã giao dịch với thiếu úy Kim vào thời điểm đó, nhưng cậu hoàn toàn quên mất điều đó và thậm chí không đề cập đến nó. Cậu chỉ nghiêng đầu như thể cậu định nói về điều gì đó liên quan, nhưng sau đó cậu lại nhanh chóng im lặng.

"Anh đến rồi ạ."

Khi anh bước vào phòng bệnh, Sehwa chào anh với khuôn mặt trông mệt mỏi hơn cả buổi sáng.

"....Ừ, tôi về rồi."

Ki Taejung gật đầu chậm rãi. Điều khác biệt lớn nhất giữa Sehwa trước và sau khi mất trí nhớ là việc chào hỏi như thế này.

Vài ngày trước, khi một việc không thể giải quyết đã xảy ra trong phòng bệnh và anh chuẩn bị ra ngoài một lát, Sehwa đã nói với giọng điệu thờ ơ rằng hãy đi cẩn thận. Ki Taejung đã cứng đờ như thể bị sét đánh bởi những lời đó và trả lời một cách rất vụng về rằng anh sẽ đi.

Lời chào tầm thường và bình thường đó đã dần dần lớn lên kể từ đó. Ngày hôm sau, Sehwa đã hỏi một cách cẩn thận rằng có chuyện gì không, và Ki Taejung đã giải thích rằng anh có một tài liệu phải trình lên trụ sở.

Nghĩ lại thì Sehwa đã không hỏi gì cả. Cậu đã kiệt sức vào buổi sáng vì đã làm tình đến tận đêm khuya, và anh đã để cậu như vậy và đi làm việc của mình. Anh đã bỏ cậu   trong vài ngày mà không nói một lời nào nếu có việc gì gấp.

Dù là ở nhà thổ hay trong dinh thự, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc thậm chí chỉ nói cho Sehwa biết một cách đơn giản... Anh biết rằng Sehwa không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi anh, không, anh thành thật mà nói, anh đã thích thú khi nhìn vào khuôn mặt ngoan ngoãn chỉ nhìn mình anh.

Ki Taejung tự hỏi liệu có phải Sehwa đã tự đốt cháy đầu mình để khiến anh nhận ra điều này hay không. Rằng thứ cậu muốn từ anh không phải là những món đồ xa xỉ đắt tiền chất đống như núi mà chỉ là những điều nhỏ nhặt như thế này, một lời nói chân thành....

"em không khỏe ở đâu sao?"

Sehwa chỉ chớp mắt một cách ngây ngốc khi anh hỏi một cách thận trọng vì cậu trông đặc biệt mệt mỏi.

"....Tôi không biết nữa."

Sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt nghiêng mà cậu đang cúi xuống. Sehwa đang chiến đấu với chính mình một cách khốc liệt ngay cả trong khoảnh khắc này.

"tôi đã mua nó về."

Khi anh đưa ra món quà mà anh đã giấu sau lưng, Sehwa mang vẻ mặt bối rối.

"Đây là thứ em thích."

Đôi mắt cậu hơi sáng lên khi nhìn thấy chiếc hộp bánh nhỏ có vẽ những đám mây màu xanh da trời và hồng.

Trên thực tế, anh muốn tặng cậu một món quà lớn hơn nhiều. Tuy nhiên, dù anh có suy nghĩ thế nào đi nữa, Sehwa chỉ vui vẻ với những thứ như bánh ngọt và trái cây. Thẻ tín dụng với số tiền lớn, quần áo đắt tiền, đồ trang sức... Cậu không hề cảm động trước bất cứ thứ gì anh tặng. Không, cậu chỉ cảm thấy gánh nặng và khóc.

"Wow...."

Quả nhiên, Sehwa khẽ thốt lên khi nhìn thấy chiếc bánh anh đào với lớp kem màu hồng nhạt phủ đầy.

"Cảm ơn anh."

Anh tìm và đưa cho cậu một cái nĩa, nhưng Sehwa chỉ nhìn nó một lúc như thể cậu không nỡ ăn. Sau đó, cậu chợt nhớ ra điều gì đó và quay phắt lại nhìn Ki Taejung.

"em có cần gì thêm không?"

"Không, không phải vậy...."

"Em cứ nói thoải mái đi. Bất cứ điều gì."

"Ừm.... Dù sao thì tôi nghĩ chuẩn tướng cũng không biết đâu...."

"Chuyện gì?"

"Có ai tên là Mầm Non vào trong năm nay không ạ? Trong nhà thổ ấy."

Ki Taejung định ngồi xuống ghế đẩu nhưng khựng lại và đóng băng một lúc. Mầm non. Cơ hàm của anh cứng đờ vì cái tên bất ngờ đó, và anh không thể mở miệng.

"Chỉ có mỗi câu đó cứ lơ lửng trong đầu tôi thôi. tôi muốn đưa cái này cho Mầm non."

"...."

"Những người mà tôi quen chỉ có các người làm hoặc khách hàng của nhà thổ thôi mà... Thường thì người làm không ai đặt tên là Mầm non cả nên tôi thấy hơi lạ."

"....À, vậy à?"

"Chắc chắn rồi ạ. Người làm hạng bét mà lại mang biệt danh như thế thì không ai đến mua đâu."

Một biệt danh như thế. Ki Taejung cảm thấy như mình vừa bị đánh một trận tơi bời vì giọng nói của Sehwa đánh giá cái tên Mầm non một cách lạnh lùng.

"Có lẽ vì vậy mà tôi cũng không nên ăn cái này thì hơn."

Sehwa chỉ dùng nĩa chọc vào lớp kem trang trí.

"Mầm non... có muốn ăn cái này không?"

"Tôi không biết ạ? Tôi không nhớ người đó là ai nên tôi không nghĩ đến chuyện đó. Chỉ là...."

"...."

"À, chính xác hơn thì... ừm, tôi muốn cho người đó biết. Vâng... tôi nghĩ vậy."

"...."

"Tôi muốn Mầm non cũng cảm nhận được hương vị này. ...Cảm giác mạnh mẽ nhất mà tôi có ngay bây giờ là như vậy."

Dù sao thì ý của cậu là cậu muốn ăn cái này khi mang thai.... Có phải là cậu thèm một chiếc bánh có vị anh đào hơn là chính quả anh đào không? Nhưng tại sao cậu lại không nói gì chứ? Anh đã không hề nghi ngờ vì cậu chỉ ăn trái cây tươi mà không hề phàn nàn.

Ngay cả khi cậu trốn đến Khu 2 thì cũng đành, nhưng trước đó, sau khi hôn nhau ở trụ sở, anh nghĩ rằng mối quan hệ của họ đã trở nên khá tốt rồi. Anh cũng nghĩ rằng anh đang thể hiện cảm xúc thay đổi của mình với Sehwa mà không hề giấu giếm.

"....Vậy ra em thực sự không mong đợi gì ở tôi cả."

"Dạ?"

Không phải là anh bảo cậu nếu muốn ăn gì thì cứ nói với anh sao, và nếu cậu muốn lột da ai thì cứ nói với anh mà. Cậu nghĩ rằng anh sẽ không giúp cậu đến mức đó sao? Ngay cả khi cậu đang cười rạng rỡ nhất bên cạnh anh sao?

"chuẩn tướng?"

Ki Taejung không thể chịu đựng được nữa và nắm chặt tay Sehwa. Anh dựa trán lên đó một cách cẩn thận, cúi xuống tấm lưng rộng lớn như thể đó là nơi duy nhất còn lại sự thật.

"tôi cũng vừa mới nhìn thấy thôi."

"...."

"Chắc chắn là em không bị lé."

"....Cái gì ạ?"

Còn bao nhiêu câu chuyện ẩn giấu của em mà tôi không biết, tôi đã bỏ lỡ sao? Liệu có bao giờ tôi có cơ hội biết được tất cả không?

"chuẩn tướng?"

Lee Sehwa.

tôi xin lỗi.

Ki Taejung lặp đi lặp lại những câu không quen thuộc trên đầu lưỡi mình. Anh đã hèn nhát dựa dẫm vào Lee Sehwa hai mươi tuổi, người đã bảo anh cứ tiếp tục thử vì anh đã nói ra ngay cả bây giờ rồi, và anh đã luyện tập những lời thú tội mà anh không thể nói ra. Làm như thế này là được đúng không, từ bây giờ cũng vậy.

"....tôi sẽ nói với em nhiều lần nữa. Cho đến khi em khỏe lại, tôi sẽ tiếp tục nói."

Vì vậy, hãy quay trở lại đi.

Hãy quay trở lại và nghe tôi nói.

Đừng giữ lại khoảnh khắc kinh khủng đó làm ký ức cuối cùng của em.


"Đã sinh con rồi à? Sớm hơn dự kiến thì phải?"

Trung tá Kim vuốt cằm nhọn hoắt bằng ngón cái và ngón trỏ khi xem ảnh ba chiều trên màn hình.

"Vậy ra Oh Seonran đang ráo riết hành động vì chuyện này à? Vì người giám hộ hợp pháp đã biến mất?"

"Vâng. Việc nhận con nuôi đã được xác nhận, và bây giờ họ đang tiến hành thủ tục thay đổi nơi cư trú."

"Cái gì? Thay đổi nơi cư trú á? Đến đâu?"

"Chẳng phải họ đang cố gắng hợp nhất vào khu 5 sao."

Ha, ông bật cười thành tiếng vì quá sốc. Sau khi chuyện này kết thúc, ông phải đưa ra ý kiến về việc tái thiết khu vực. Ông không quan tâm nếu chúng tự vật lộn và sống với nhau bên ngoài thành, nhưng ông không thể để cho lũ tiện dân đặt chân lên đất khu 5.

"Dù sao thì cũng tốt thôi. Nộp giấy triệu tập nhân chứng đi. Nó đã sinh con rồi thì bây giờ nó không có lý do gì để từ chối cả, đúng chứ?"

"Đúng là vậy, nhưng... Ki Taejung cũng vậy, và đại tá Oh Seonran liệu có chịu ngoan ngoãn,"

"Cái thằng chó điên Ki Taejung tự mình gây sự thì rắc rối thật, nhưng nếu Oh Seonran đứng ra làm lá chắn cho Lee Sehwa thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn."

Trung tá Kim vung tay để làm biến mất ảnh ba chiều, rồi ngả người sâu vào lưng ghế. Đôi chân ngắn ngủn mà ông đang đặt lên bàn đung đưa một cách vui vẻ.

"Ông nghĩ sao nếu nguyên soái vĩ đại của chúng ta biết rằng một sĩ quan cấp tướng như Oh Seonran lại không cho phép máu mủ của mình ra hầu tòa?"

"À... Tôi nghĩ rằng ngài ấy có thể coi đó là một hành động thách thức quyền lực của ngài ấy."

"Đúng vậy, chính là thế."

Nhà độc tài già bệnh hoạn nổi cơn thịnh nộ mỗi khi một quan chức cấp cao có dấu hiệu nổi loạn dù chỉ là nhỏ nhất. Việc cho phép Oh Seonran ở lại nước ngoài cũng là do đã có một thỏa thuận ngầm rằng sẽ giúp ngăn chặn sự thông đồng giữa các sĩ quan. Việc Oh Seonran từ chối kết hôn và không có con cũng có thể đã có tác động tích cực. Vì sẽ không có chuyện chúng liên kết với những nơi khác và giúp đỡ lẫn nhau.

Nhưng Oh Seonran đó lại đột nhiên mang một tên khốn như chó chết về làm con nuôi, và hành động như thể sẽ hiến dâng cả gan và mật cho nó. Hơn nữa, theo tin đồn, cha mẹ của tên khốn đó có liên quan đến một thí nghiệm hóa học đã xảy ra hơn 20 năm trước.

Thí nghiệm đó là thất bại mà người thống trị muốn xóa bỏ và là một điều ô nhục mà tất cả mọi người đều im lặng. Nhưng liệu ngài ấy có nhìn nhận một cách tích cực việc một người có liên quan đến nó được nhận làm người thừa kế và sử dụng quyền lực làm lá chắn hay không? Trung tá Kim sẵn sàng đặt cược một số tiền lớn rằng Oh Seonran cuối cùng sẽ phải cởi bỏ quân phục.

"Sẽ rất lạ nếu lão già đó không khó chịu. Dù sao thì từ bây giờ hãy chuyển trọng tâm sang hướng đó đi. Thiếu úy cũng bị tố cáo và phải ra tòa án quân sự, nhưng thật vô lý khi một thường dân từ chối làm chứng chỉ vì người đó là con nuôi của một vị đại tá."

"Vâng, tôi hiểu rồi."

Trung tá Kim gật đầu với khuôn mặt bóng nhẫy và cười rạng rỡ. Dù sao thì đó cũng chỉ là một phiên tòa trên danh nghĩa mà thôi. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, có lẽ ông có thể sử dụng tên hạ dân đó để kìm hãm không chỉ Ki Taejung mà còn cả thế lực của Oh Seonran nữa. Nếu dư luận ủng hộ, việc biến phiên tòa lấy lời khai của Lee Sehwa thành phiên tòa thẩm vấn cũng không phải là một việc khó khăn.

"Tôi không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này, nhưng dù sao thì đây cũng sẽ là một tấm gương tốt."

Không phải tự nhiên mà có câu "trong họa có phúc". Ông sẽ nhân cơ hội này để loại bỏ những kẻ ngáng đường, và ông cũng sẽ cho thấy rõ rằng sẽ không có một kết thúc tốt đẹp nếu ai đó chống lại gia tộc của chúng ta.

"Tốt nhất là đổ hết tội cho Lee Sehwa, nhưng nếu tình hình không cho phép, thì chúng ta hãy đổ tội cho nó là đồng phạm. Như thế thì chúng ta có đủ cơ hội thắng đúng không?"

"Đúng vậy. Hoàn toàn không có vấn đề gì cả."

"Đúng thế. Dù khó mà đạt được án tử hình, nhưng chúng ta chỉ cần tống nó vào tù bằng mọi cách thôi."

Chà... Tai nạn bất ngờ xảy ra cho tù nhân trong tù là một chuyện khá phổ biến mà.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo