Lịch update : thứ 3, thứ 6
#109
Đại tá Oh Seonran? Sehwa vô thức nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ của Ki Taejung. Cậu nhận ra rằng có lẽ mình đã làm phật ý anh, cậu ngập ngừng cúi đầu, nhưng Ki Taejung không hề trách mắng gì. Anh cũng không hề đe dọa bắt cậu uống thuốc như vừa nãy. Anh chỉ,
“Điều thêm nhân lực bảo vệ rồi cho vào.”
Anh thản nhiên ra lệnh cho Thiếu úy Park, rồi đỡ Sehwa khỏi sàn nhà lạnh lẽo.
-Nhưng thưa Chuẩn tướng,
“Việc cho người đã rạch ròi với Trung tá Kim và đến được đây thấy chúng ta bất hòa thì chẳng có lợi gì cho chúng ta cả.”
-…Vâng, tôi hiểu rồi.
Cùng lúc với tiếng của Thiếu úy Park tắt ngúm, cậu nghe thấy tiếng mọi người bận rộn đi lại. Có lẽ vì phòng bệnh im ắng như tờ nên tiếng ồn bên ngoài càng lớn hơn.
Ki Taejung ôm Sehwa lên và đặt cậu ngồi lên giường. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên cậu không kịp từ chối.
“Em đã bảo rằng lý do không uống thuốc là gì.”
Và đáng ngạc nhiên, thay vì trách móc hay quở trách vì đã chào đón người khác không phải anh, anh tiếp tục truy hỏi lý do tại sao cậu từ chối uống thuốc. Dù khí thế áp bức vẫn còn hằn rõ, nhưng khi nghĩ đến tính khí thường ngày của Ki Taejung thì hướng đi của câu hỏi này có phần bất ngờ.
“Nếu em không thoải mái ở đâu thì cũng phải nói ra thì tôi mới đổi thuốc cho em được chứ.”
“……”
“tôi đâu có cầm thìa đút tận miệng cho em đâu, cũng đâu có nhồi nhét những món quà đắt tiền cho em đâu.”
“……”
“Em cũng không phải muốn nhanh khỏi bệnh sao? Như vậy mới….”
Em mới có thể chăm sóc đứa con mà em yêu quý đến vậy.
Ki Taejung định dỗ dành và an ủi Sehwa mà không suy nghĩ kỹ, nhưng anh nhận ra muộn màng. Anh lại định lôi con ra. Anh hoàn toàn không có ý định dồn ép. Anh cũng không hề có ý định đe dọa như ở cảng, nhưng Sehwa có lẽ đã cảm thấy đủ sự đe dọa rồi.
Nhưng Sehwa không hề đáp lời. Dù cậu đã ngay lập tức im lặng, nhưng cậu có lẽ đã hiểu những gì anh định nói, nhưng cậu cũng không nói gì. Dường như những lúc cậu khóc lóc và giận dữ rằng đó cũng là con của anh đã là một lời nói dối.
“…Lee Sehwa.”
Ki Taejung bực bội kéo chiếc ghế đẩu gần giường lại và ngồi trước mặt Sehwa. Khoảng cách gần đến mức cẳng chân cậu chạm vào cơ thể Ki Taejung. Sehwa cuộn tròn người lại để không nhìn thấy người đàn ông đang lấp đầy tầm mắt mình.
“tôi không định nổi giận đâu.”
“……”
“…Ban đầu đúng là tôi đã coi thường em, và tôi cũng coi em như tòng phạm của Thiếu úy Kim. Không, dù không phải vậy… thì tôi vốn dĩ chưa bao giờ nghiêm túc với ai cả. Nói chịu trách nhiệm ấy à? Tôi chưa bao giờ nói đùa câu đó.”
Đó là một câu chuyện mà anh đã kìm nén trong lòng bấy lâu nay để xem xét tình hình. Anh đã liên tục chọn câu từ vì không muốn ném nó ra một cách thô thiển, nhưng anh nghĩ rằng anh không nên trì hoãn thêm nữa. Anh đã bỏ lỡ thời điểm này không biết bao nhiêu lần rồi. Nếu khoảng cách ở đây càng lớn hơn, thì dù anh có đưa ra một lời thú nhận được trau chuốt và bóng bẩy đến đâu thì cũng có ích gì?
Cho dù anh có nói những điều này bây giờ thì có gì thay đổi được không? Anh không chắc chắn. Anh đã thề rằng khi Sehwa tỉnh táo hoàn toàn, anh sẽ kể cho cậu nghe những lời thật lòng của mình cho đến khi cậu chấp nhận, nhưng bây giờ cậu thậm chí còn không muốn uống loại thuốc tốt cho cơ thể mà anh đưa cho.
Nhưng anh không thể làm gì khác trong tình huống này. Anh phải làm gì đó để làm lay chuyển cái khuôn mặt cứng đờ như thể đang đeo mặt nạ đó.
Đây là lần đầu tiên. Anh tham gia một trận chiến mà anh không thể chắc chắn về chiến thắng như vậy, và không những vậy, anh nghĩ rằng anh có thể thua cũng không sao….
Anh không quan tâm đến bất cứ điều gì, anh chỉ muốn Lee Sehwa có một phản ứng nào đó. Anh muốn cậu khóc hoặc giận dữ hơn là cứ ngẩn ngơ với một khuôn mặt bàng hoàng như vậy.
“Đúng, sự thật là tôi đã đối xử tệ với em… Em cũng đã biết rồi mà.”
Ki Taejung nhẹ nhàng đặt tay mình lên mu bàn tay của Sehwa.
“Rằng em đã trở thành ngoại lệ duy nhất của tôi.”
“……”
“Chuyện video là… hiểu lầm thôi. Tôi biết có camera quan sát nên tôi đã ôm em, nhưng tôi chưa bao giờ cài đặt thiết bị với mục đích nắm bắt điểm yếu của em.”
Tuy nhiên… anh chỉ có thể kể một nửa sự thật về chủ đề này. Lần này anh không cố gắng lừa dối Sehwa qua loa chỉ để bản thân được thoải mái. Anh biết rằng cậu sẽ cảm thấy điều này cũng chỉ là một lời biện minh, nhưng anh không muốn gây ra cú sốc lớn hơn cho một người không thể nói ra lời nào vì đã đóng cửa trái tim. Anh nghĩ rằng anh không nên làm thế.
Đúng là anh đã từng nghĩ rằng nếu có ghi chép về việc Lee Sehwa đang làm tình và chết mê chết mệt với anh, thì sẽ không ai có thể chỉ trích hành động ép buộc, nhưng như Sehwa đã vội vàng giải thích ngay trước khi cậu ngã quỵ, việc lắp đặt camera quan sát là một công việc cơ bản khi chiếm giữ cơ sở. Nó chỉ đơn giản là để theo dõi toàn bộ khu nhà để phòng ngừa người của Thiếu úy Kim có những hành động đáng ngờ. Ngay từ đầu đã không có một kế hoạch nào được thiết kế nhắm vào Sehwa.
Người biết về sự tồn tại của máy chủ này và có thể truy cập nó chỉ có mình anh, nhưng những điều đó sẽ không quan trọng đối với Sehwa.
“Vì vậy tôi….”
A. Ki Taejung nuốt một tiếng rên rỉ và nhắm chặt mắt rồi mở ra. Anh cảm thấy như mình đang mắc kẹt trong một mê cung không có lối thoát.
Anh không thể lừa dối Sehwa một cách tự nhiên như trước đây, và càng không thể ép buộc cậu. Ngay cả khi anh muốn thú nhận sự thật, thì bây giờ Sehwa có vẻ yếu đuối đến mức có thể vỡ tan nếu chạm vào, vì vậy anh không thể thẳng thắn một cách tùy tiện được.
Những lời nói dối mà anh đã thốt ra một cách hời hợt trong quá khứ đã tự mình phình to ra như một quả cầu tuyết, bất kể ý muốn của Ki Taejung, và bây giờ chúng đang tự do lăn xuống dốc.
“Lee Sehwa. Tôi chỉ yếu đuối trước em thôi.”
“……”
“Tôi biết rằng điều này chẳng khác nào việc la hét với tất cả mọi người rằng em là điểm yếu của tôi, nhưng tôi vẫn ở lì trong bệnh viện này đến mức này.”
“……”
“Em đã trở thành điểm yếu của một thằng quái vật như tôi, một kẻ mà không ai có thể giết được dù dùng súng, dùng dao hay bất cứ loại độc nào.”
Đối với Ki Taejung, đó là một lời thú nhận đã bộc lộ tất cả quân bài của anh. Anh đã suy nghĩ kỹ và chọn những câu đó vì anh cảm thấy rằng những biểu hiện sáo rỗng như xin lỗi hay thích em có lẽ sẽ không được cảm nhận là chân thành. Anh cũng không muốn nói về chuyện anh đã từng đùa cợt và trêu chọc Lee Sehwa ở hầm trú ẩn rằng, ừ, tôi thích em.
Trên hết, Ki Taejung thích những khoảnh khắc Sehwa truyền đạt sâu sắc trái tim mình mà không cần nói một lời thích anh. Khi cậu hỏi anh có thể gọi tên không, hoặc khi cậu cười rạng rỡ và nói rằng cậu rất vui vì cái lỗ của mình không bị Chuẩn tướng coi như cái giẻ rách…. Lee Sehwa thường thì thầm những lời từ trái tim bằng một ngôn ngữ mà chỉ mình anh mới có thể giải mã, và mỗi khi đó Ki Taejung lại cảm thấy một cảm giác trọn vẹn không thể giải thích được.
Vì vậy, anh đã cố gắng bắt chước phương pháp của Sehwa theo cách riêng của mình. Anh tin rằng Lee Sehwa sẽ hiểu được ý nghĩa to lớn như thế nào đối với anh khi anh nói rằng cậu là điểm yếu của một kẻ không thể chết dù có giết cũng không chết.
Nhưng cậu vẫn im lặng. Dù anh đã dốc hết lòng, cậu vẫn giữ vẻ mặt mệt mỏi và chỉ chờ đợi những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Như thể anh không thể kết thúc cuộc trò chuyện chỉ bằng những lời nói tốt đẹp như vậy. Có vẻ như cậu nghĩ rằng anh sẽ áp đặt những điều kiện nào để làm cậu khổ sở.
“……”
Ki Taejung chỉ mấp máy môi. Nếu cứ hành động theo tính cách của mình, anh đã mừng thầm khi Sehwa mất trí nhớ. Anh đã đối xử tốt với cậu một cách giả tạo và anh có lẽ đã hy vọng rằng cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Sẽ không có một khởi đầu mới nào thoải mái như một tờ giấy trắng cả.
Nhưng Ki Taejung đã không làm như vậy. Anh đã đối xử tốt với Sehwa, người đang đau khổ theo cách riêng của mình, nhưng anh không hề cư xử như thể không có chuyện gì xảy ra. Anh cũng không đeo vòng cổ hay xích chân cho cậu như anh đã hứa hẹn khi kéo Sehwa đến đây.
Tất nhiên, anh không cố gắng thu hút sự chú ý của Sehwa bằng cách nói rằng anh đã làm rất tốt. Anh chỉ muốn nói với cậu rằng anh đã trở nên yếu đuối đến mức nào.
“…Vậy em muốn tôi làm gì.”
Bàn tay đang chạm vào nhau khẽ giật mình.
“em muốn tôi làm gì.”
Anh nắm lấy ngón trỏ của Sehwa và kéo nó lên lòng bàn tay mình.
“tôi sẽ chấp nhận mọi thứ, nên hãy nói đi.”
“……”
“Ngoại trừ việc em không muốn ở bên cạnh tôi, và việc em làm tổn thương cơ thể mình.”
Hàng mi đang rủ xuống của Sehwa chậm rãi rung rinh. Anh có cảm giác như thể anh đang vẽ ra cảm giác đó. Cảm giác ngứa ngáy khi cậu vờn má hoặc mí mắt anh khi hôn, âm thanh xào xạc nhỏ vang lên khi cậu chà xát vào áo anh mỗi khi anh ôm chặt cậu và cậu chớp mắt….
“Lee Sehwa.”
Khi anh thúc giục cậu viết lên lòng bàn tay nếu cậu không thể nói, Sehwa mới khó khăn ngẩng đầu lên. Rồi cậu giật giật những ngón tay mảnh khảnh. Ki Taejung không thở và chỉ nhìn chằm chằm vào cách đầu ngón tay chai sạn của cậu đang cố gắng cử động. Đúng vậy, cứ chửi rủa cũng được. Cứ viết bất cứ điều gì đi. Hãy nói đi.
Cốc cốc.
Khoảnh khắc Sehwa nhắm chặt mắt và định vạch một đường lên lòng bàn tay anh, một tiếng gõ cửa lịch sự vang lên. Anh vô cùng ngạc nhiên vì vốn dĩ đã đề cao cảnh giác, và Ki Taejung khó khăn nuốt một lời chửi rủa và đứng dậy.
“…Đại tá Oh Seonran.”
Khi anh mở cửa ra, vị khách mà anh dự đoán đã đứng trước mặt anh. Ông vội vàng đỡ lấy những thứ chất đống bên trong vòng tay ông, và ông chỉ vừa mới bước vào trong. Chỉ đến khi anh giúp ông ta đỡ lấy một vài thứ ở trên cùng vì lịch sự, thì anh mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của Đại tá Oh Seonran.
Gương mặt của Đại tá Oh Seonran đang nhìn thẳng vào anh vô cùng vô cảm. Nhưng ông không thể che giấu cơn giận đang sôi sục, và những mạch máu xanh lè nổi lên ở trán và cổ. Ông cũng đang nắm chặt đồ vật đến mức các đầu ngón tay đang cầm đồ vật đã chuyển sang màu trắng.
“…Sehwa à.”
Đại tá Oh Seonran hít một hơi thật sâu rồi gượng gạo nâng khóe miệng lên để cố gắng tạo ra một biểu cảm dịu dàng. Sau đó, ông ta tiến thẳng về phía Sehwa mà không thèm để ý đến Ki Taejung.
“Ta đã nghe nói rằng con đã tỉnh lại, nhưng ta đã không thể ghé qua ngay vì ta có những việc cần giải quyết gấp. Ta nghĩ rằng con cũng cần nghỉ ngơi đầy đủ….”
Nhìn vào việc ông ta không hề ngạc nhiên khi Sehwa không chào hay đáp lời mình, có vẻ như ông ta đã biết đại khái tình hình rồi… Nhưng khi nhìn vào hành động của Đại tá Oh Seonran, anh có cảm giác như ông ta không biết gì về những gì đã xảy ra cho đến nay.
Ông ta không hề tỏ ra bất kỳ biểu hiện nào như vậy. Ông ta không hề lo lắng hỏi rằng có chỗ nào đau không, hay là chuyện gì đã xảy ra. Ông ta chỉ lặng lẽ đặt những đồ vật mà ông ta mang theo bên cạnh Sehwa.
“con không có máy tính bảng nên ta nghĩ rằng con sẽ cảm thấy thoải mái hơn với sách giấy. Có lẽ vì một ông già đã chọn chúng nên nó có thể không theo kịp xu hướng mới….”
Thứ đầu tiên mà Oh Seonran đưa ra là một cuốn sách chứa đựng những kiến thức cơ bản về việc nuôi dạy con cái. Sehwa đang rụt người lại theo một nghĩa khác so với khi nhìn Ki Taejung, mở to mắt. Cậu lúng túng vươn tay ra và mở cuốn sách, rồi cậu duỗi cổ ra và nhìn lên giường. Có vẻ như đây là lần đầu tiên kể từ khi cậu được đưa đến Khu 2, ánh mắt Sehwa trở nên sống động như vậy.
“Đây là một cuốn sách viết về cách đứa trẻ lớn lên trong lồng ấp, và những quy trình mà nó phải trải qua… Đây là một cuốn sách cho con biết cách chăm sóc trẻ sơ sinh sau khi xuất viện.”
“……”
“À, đây là một cuốn sách viết về cách chăm sóc cơ thể người mẹ sau khi sinh con, nên con đừng bỏ qua mà hãy nhớ đọc nó nhé. Tất nhiên, sẽ có những chuyên gia giúp đỡ con, nhưng dù sao thì việc con biết sơ sơ hay không biết gì cũng hoàn toàn khác nhau đấy.”
“……”
“con phải khỏe mạnh thì mới có thể chăm sóc bé con được. Đúng không?”
Sehwa điên cuồng gật đầu. Cậu mỉm cười nhẹ khi vuốt ve bìa sách màu phấn vẽ hình một chiếc chuông gió. Đó là một nụ cười rất nhạt đến mức khó nhận ra, nhưng chắc chắn là cậu đang cười.
Ki Taejung nhìn chằm chằm vào Sehwa đang như vậy với một khuôn mặt như thể vừa bị đánh một cú trời giáng. Đó là một dáng vẻ khác hẳn so với khi cậu ở bên cạnh anh vừa nãy.
“Ta có rất nhiều việc đang diễn ra… Sẽ chỉ làm con đau đầu nếu con phải nghe quá nhiều chuyện ngay bây giờ, nên ta sẽ giải thích chi tiết sau nhé.”
“……”
“Bây giờ có lẽ sẽ khó khăn ngay cả khi con chỉ nghĩ đến sức khỏe của mình và đứa bé thôi.”
Sehwa khẽ gật đầu. Đó là một cử chỉ dường như muốn truyền đạt rằng cậu đang cố gắng hết sức để thấu hiểu giọng nói của ông.
Ki Taejung nghiến chặt môi dưới. Anh cảm thấy bản thân mình thật hẹp hòi khi có những suy nghĩ như vậy, nhưng anh cũng đã cố gắng hết sức để cho cậu uống thuốc bằng cách nào đó vì anh muốn cậu khỏe mạnh. Đương nhiên anh cũng đã định đưa cậu đến sự kiện triển lãm đặc biệt đó.
Nhưng Sehwa chỉ lắng nghe giọng nói của Oh Seonran. Anh đã kể cho cậu nghe một cách khó khăn câu chuyện rằng không ai khác ngoài cậu có thể giết được anh, và anh đã hứa rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì cho cậu… Anh đã kể cho cậu nghe những điều đó chỉ vài phút trước, nhưng có vẻ như cậu không hề biết gì về điều đó.
“con đã nói rằng con không muốn tin ai nữa khi chúng ta gọi điện thoại lần trước.”
“……”
“Ta hiểu mà. Bạn của bố chỉ bỏ tiền ra một cách tùy tiện để bản thân cảm thấy thoải mái, chỉ là một người chú quen biết… Hãy chỉ coi ta đến mức đó thôi. con chỉ cần dựa dẫm vào đứa bé mà sống thôi. Hiểu không?”
“Đại tá Oh Seonran.”
Ki Taejung cảm thấy có gì đó, một cảm giác mà anh không thể chịu đựng được nữa, và anh gọi Đại tá Oh Seonran.
“Ra ngoài nói chuyện một lát đi.”