Lịch update : thứ 3, thứ 6
#111
“…Vì vậy, nếu cậu kích hoạt chế độ này, bé sẽ không cảm thấy nhiều đau đớn khi lớn lên. Những tin đồn lan truyền rằng số lần trẻ quấy khóc đã giảm đáng kể, đó là lý do tại sao đây là sản phẩm được tìm kiếm nhiều nhất ngày nay.”
Sehwa gật đầu gần như vô hồn. Cậu không quan tâm đến chiếc nôi hay bất cứ thứ gì được trang bị công nghệ mới nhất, cậu chỉ muốn cảm ơn vì đã giải thích cho cậu.
Nhưng Ki Taejung có vẻ đã hiểu nó theo nghĩa tích cực, và anh ta ngay lập tức đưa thẻ cho nhân viên. Đó là thẻ của Ngân hàng Liên bang màu đen và dày mà Sehwa đã quen thuộc. Sự khác biệt duy nhất so với cái mà anh ta đã đưa cho cậu có lẽ là dấu hiệu của Không quân được khắc lớn ở giữa.
Cậu lắc đầu có nghĩa là đừng làm vậy, nhưng Ki Taejung có vẻ như không nhận ra. Hoặc có lẽ anh ta đang phớt lờ cậu…. Và rồi hôm nay một vật dụng khác mà cậu không biết dùng để làm gì lại được chất chồng trước mặt Sehwa.
"Màu sắc chỉ có thế này thôi à?"
"Có thể làm theo yêu cầu. anh có muốn một màu khác không?"
"Chà, đứa trẻ giống em ấy như đúc... Tôi nghĩ rằng tông màu sáng hơn và rực rỡ hơn sẽ hợp với nó."
"Ôi trời, nghe nói bé giống phu nhân, chắc bé cũng xinh lắm. Vậy tôi sẽ tìm một màu hợp với tông da của phu nhân."
Nhân viên lịch sự chào tạm biệt và nói rằng anh ta sẽ gửi một bảng màu cho Chuẩn tướng bằng thông tin cá nhân của anh ta.
Giường được khuyên dùng khi trẻ ngủ trưa thì liên quan gì đến màu da của tôi? Sehwa chỉ biết thở dài.
Ki Taejung mỗi ngày đều đến phòng yến tiệc với cậu và gom hết những thiết bị đắt tiền được trưng bày trong buổi triển lãm đặc biệt. Có vẻ như tin đồn rằng cậu cảm thấy khó chịu đã lan truyền, và bây giờ các nhân viên thậm chí còn không nói cho cậu biết giá cả và chỉ nhận thẻ từ Ki Taejung. Anh ta không biết rằng chính điều đó lại càng khiến Sehwa khó chịu hơn... Không, có lẽ các nhân viên cũng không quan tâm. Khách hàng quan trọng có lẽ là Chuẩn tướng Ki Taejung.
Ki Taejung chắc chắn đã trở nên kỳ lạ kể từ khi Đại tá Oh Seonran đến thăm. Trước đây anh ta thường ném quà cho cậu như một vụ nổ bom theo ý mình, nhưng dạo gần đây thì... Không biết phải giải thích thế nào, nhưng cảm giác và cách anh ta đối xử với cậu đã khác trước đây.
Trước hết, anh ta chỉ mua đồ cho trẻ sơ sinh thay vì những món xa xỉ như quần áo hay đồng hồ. Đồng thời, anh ta cũng hỏi cậu nhiều điều về Mầm Non mặc dù cậu không thể lên tiếng. Như thể anh ta đang cố gắng để cậu có thiện cảm với anh.
“…….”
Sehwa rụt rè kéo tay áo Ki Taejung. Đó là tín hiệu của riêng cậu để nói rằng hãy dừng lại.
"Sao em không có chút tham vọng nào vậy?"
Ki Taejung tặc lưỡi nhưng vẫn dừng bước chân đang định hướng về gian hàng bên cạnh.
"Còn hơn một tuần nữa thôi. Phiên tòa thứ hai. Lần này tôi chắc chắn sẽ kết thúc vụ án...."
Ki Taejung khẽ hắng giọng khi quay trở lại lối vào phòng yến tiệc.
"Sau đó... tôi đã sắm hết những thứ cần thiết cho dinh thự rồi nên hãy xem qua đi. Ít nhất sẽ không có gì bất tiện khi nuôi con đâu."
Cậu không biết anh ta mong chờ phản ứng gì từ việc này. Không, cậu có vẻ biết mơ hồ. Có vẻ như Đại tá Oh Seonran đã gây ra một số kích thích cho anh ta.
Ki Taejung gần đây có vẻ như đang cố gắng không đưa ra những đề nghị với cậu như thể đang ra lệnh cho cậu. Cậu cảm nhận được điều đó khi thấy anh ta cắn chặt môi như thể điều đó không đúng khi nói ra, hoặc khi anh ta lén lút làm mờ đi phần cuối của câu nói. Tuy nhiên, thói quen đó vẫn chưa biến mất hoàn toàn, và anh ta vẫn đang cố gắng thương lượng với cậu bằng cách đưa cho cậu những gói thuốc và những đồ dùng nuôi con đắt tiền....
"Em không cần gì thêm sao? Chà, tôi đâu có kinh nghiệm nuôi con đâu."
"……."
Sehwa im lặng đi theo Ki Taejung. Lồng ngực cậu nặng trĩu như bị nghẹn lại. ...Cậu chưa bao giờ mong muốn những điều này ngay cả trong giấc mơ của mình. Những cuốn sách và áo liền quần mà Đại tá Oh Seonran đã đưa cho là đủ rồi.
Nếu có thể, cậu cũng muốn làm những điều tốt nhất cho Mầm Non. Bất cứ ai có con cũng sẽ như vậy. Nhưng đó chỉ là nói đến "những điều tốt nhất mà tôi có thể làm cho con ở mức độ của mình", chứ không phải là muốn tích trữ những vật phẩm đắt tiền mà dù có bán nội tạng hàng trăm lần cũng không mua nổi.
"À, tôi cũng đang tìm người giữ trẻ. Vẫn còn lâu nữa mới được ra khỏi phòng bảo vệ, nhưng... Họ nói rằng phải liên hệ trước để tuyển dụng được một người tốt."
Người giữ trẻ...? Sehwa nuốt nước bọt thay vì thở dài.
Những thứ mà Ki Taejung đưa cho cậu cuối cùng đều là nợ. Mục đích của anh ta là chiến thắng trong phiên tòa, vì vậy không có lý do gì để cố gắng liên quan đến cậu, người đã hết giá trị sử dụng, sau đó. Bây giờ anh ta có thể đang phung phí cái này cái kia như thể đang thay đổi tâm trạng, nhưng nếu có điều gì đó không ổn? Ai mà biết khi đó anh ta sẽ thay đổi như thế nào và vắt kiệt người ta chứ.
Tất nhiên, trước đây cậu đã nghĩ rằng nếu anh ta không chán cậu ngay cả sau đó, cậu sẽ sẵn lòng tiếp tục mối quan hệ. Nhưng bây giờ thì....
Sehwa cảm thấy cổ họng mình rát như nuốt phải nước nóng, và cậu gõ gõ vào yết hầu. Cậu không nghĩ rằng tất cả những gì Ki Taejung đã thể hiện cho cậu thấy đều là giả dối. Khi đôi mắt anh ta đảo ngược một nửa vì cơn giận dữ đen tối, cậu đã run rẩy rằng tất cả đều là diễn xuất... Nhưng khi nghĩ về nó bây giờ, người này vốn dĩ không có tính cách để diễn ra những cảm xúc mà một người như cậu không có.
Giống như những gì anh đã nói khi cho cậu uống thuốc và quay lưng lại. Vấn đề chỉ là ở sự chân thành, anh có vẻ như đã thích cậu. Tuy nhiên, trái tim anh cuối cùng bắt nguồn từ một mục đích đặc biệt. Nó khác với trái tim mà cậu đã có.
Hơn nữa, tôi không biết tại sao anh ta đột nhiên chăm sóc đứa bé khi đã nói rằng anh ta sẽ vứt Mầm Non vào Khu 4. Điều nực cười hơn nữa là anh ta đã đương nhiên cho rằng cậu sẽ vào dinh thự và sống.
"Ngồi đây một lát đi."
Ki Taejung đưa Sehwa đến một khu nghỉ ngơi được dựng lên trước phòng yến tiệc và nói rằng anh ta sẽ đi mua đồ uống.
Dù có vẻ như cậu đang ở một mình, nhưng cậu không hề ở một mình. Cậu biết rằng có đầy những người đang trốn và canh gác cậu. Mầm Non dù sao cũng đang ở trong phòng bảo vệ của lồng ấp. Anh ta biết rõ rằng cậu không thể bỏ con mà trốn thoát một mình, vậy tại sao anh ta lại làm vậy?
Sehwa ngồi phịch xuống ghế sofa và vỗ vỗ vào đùi và đầu gối cậu. Trung úy Na nói rằng việc đi lại dường như đã được cải thiện một chút, nhưng cậu cảm thấy nó vẫn nhức nhối như cũ. Và cổ cậu đã tiếp tục ngứa ran từ nãy đến giờ,
"……."
…A. Sehwa giật mình và véo mạnh vào vùng cổ. Dù chỉ làm khổ lớp da bên ngoài, nhưng cậu chắc chắn cảm thấy đau nhức bên trong.
Cậu đã nghĩ rằng các giác quan của cậu có vẻ như đã trở nên phong phú hơn trước kể từ khi Đại tá Oh Seonran đến thăm. Nhưng cậu không bao giờ nghĩ rằng cổ họng của mình sẽ thông dần dần nhờ điều đó.
Người đó không thực sự làm gì cho cậu. Ông ta cũng không đưa ra những lời an ủi to lớn, hay kể cho cậu nghe về những bản thiết kế lấp lánh trong tương lai. Ngay cả khi ông ta đến thăm lại một vài ngày trước, ông ta chỉ đọc những cuốn sách mà ông ta đã mua và tìm kiếm và cho cậu xem những từ mà cậu không biết. Vậy tại sao….
Sehwa bối rối nhìn xung quanh mình rồi rũ vai xuống. ...cậu không biết nữa
Sehwa đưa mắt nhìn vào hành lang trống trải một cách vô nghĩa, và cậu nghiêng đầu sang một bên khi phát hiện ra thứ gì đó đang rơi trên sàn và bay phấp phới. Xem xét hình dạng và kích thước của nó, nó có vẻ như là một biên lai.
Có lẽ Ki Taejung đã làm rơi nó? Sehwa định phớt lờ và lờ đi với vẻ mặt buồn bã, nhưng cuối cùng cậu vẫn đứng dậy một cách nặng nhọc. Chà, nếu cậu nhặt nó lên, cậu có thể lén trả lại tiền sau này. Nói rồi, cậu hạ thấp thân trên trong khi xoa dịu đôi chân đang kêu cót két của mình, nhưng,
"Đau!"
Cậu đã va mạnh vào một đứa trẻ đang lao về phía cậu từ đâu đó một cách dữ dội. Sehwa giật mình và rụt rè tiến về phía đứa trẻ bị ngã.
Kem mà đứa trẻ đang cầm đã bị nhét một cách lộn xộn vào đáy quần, nhưng chuyện này chỉ cần giặt là xong... Nó đã tạo ra một tiếng động khá lớn, liệu nó có bị thương nhiều không? Sehwa bối rối chợt tỉnh táo và đưa tay ra. Thật may là ở đây có bệnh viện. Nếu nó nói rằng nó đang đau ở đâu đó thì….
"Đừng chạm vào tôi!"
Nhưng đứa trẻ nhíu mày và đánh mạnh vào mu bàn tay của Sehwa.
"……."
"Tôi biết anh là ai! Một thường dân đã đổi đời nhờ có con với Chuẩn tướng!"
Khuôn mặt của Sehwa, người đang cố gắng lịch sự ra hiệu lại để đứa trẻ không cảm thấy xấu hổ, từ từ cứng đờ lại.
"Với tư cách là một thường dân thậm chí còn không thể đặt chân đến khu 5, bây giờ anh còn định tùy tiện ăn cắp biên lai của mẹ tôi?"
À, không phải của Ki Taejung à. Chà, đúng rồi. Không đời nào anh ta lại mang theo những thứ này. Anh ta càng không phải là người có tính cách làm rơi nó.
Sehwa buồn bã lùi lại vài bước khỏi đứa trẻ. Cậu hơi bối rối khi ngay cả một đứa trẻ cũng chỉ tay vào cậu và nói rằng cậu là một thường dân, nhưng đó không phải là điều mà cậu không ngờ tới.
Khu 5 rất nhỏ bé. Thậm chí cậu biết rằng giai cấp có thể được điều trị trong bệnh viện này chỉ là một phần trong số đó. Có lẽ đứa trẻ này đã lớn lên được đối xử đặc biệt không kém gì Thiếu úy Kim, và nó cho rằng việc chà đạp người khác bằng đặc quyền của mình là điều đương nhiên.
"Nếu là một thường dân, thì anh nên đến một cơ sở bảo vệ chứ không phải ở đây!"
Cậu nghĩ rằng một đứa trẻ có thể biết gì chứ. Có lẽ nó đang bắt chước những gì nó đã nghe từ cha mẹ hoặc những người lớn xung quanh. Tuy nhiên, Sehwa gật đầu, nghĩ rằng những lời đánh giá rằng cậu đã đổi đời nhờ Ki Taejung là hơi oan ức. Ý cậu là cậu sẽ đi, vì vậy không cần phải hét lên như vậy.
"Áaaa!"
Nhưng một bàn tay lớn đột nhiên vươn ra bên cạnh má cậu và túm lấy cổ áo của đứa trẻ rồi kéo mạnh nó lên.
"Nói lại xem."
Đó là Ki Taejung.
Anh ta xuất hiện đột ngột mà không gây ra tiếng động nào và nhấc đứa trẻ lên như thể đang trừng phạt một con thú vô lễ. Bằng bàn tay còn lại, anh ta đang nắm chặt đáy của hai cốc nước uống cùng một lúc, và chất lỏng bên trong không hề bắn tung tóe vì anh ta đang di chuyển một cách bình tĩnh như thế nào.
"Bảo nói lại xem."
Mồ hôi lạnh nhỏ giọt xuống sống lưng cậu. Ki Taejung không phải là người phân biệt đối xử với mọi người khi anh ta nổi điên. Mượn lời của Ki Taejung, anh ta đối xử với tất cả mọi người một cách công bằng. Nhưng dù vậy, sao anh ta lại có thể đối xử thô bạo với một đứa trẻ nhỏ như vậy? Cậu không bị thương ở đâu cả, không, ngay cả khi cậu bị thương, tại sao anh ta lại làm vậy với một đứa trẻ chỉ mới sáu hoặc bảy tuổi...?
"Mẹ kiếp, cái này học được cái kiểu ăn nói đó từ đâu vậy hả?"
"Á, áaaa...! Mẹ...! Bố ơiiii...!"
Ki Taejung xoay đứa trẻ vòng vòng trên không trung. Sau đó, anh ta phát hiện ra một dấu hiệu quen thuộc trên chiếc vòng cổ chống thất lạc và anh ta cười lạnh lùng.
"Bọn khốn này..."
Sehwa không cần phải suy nghĩ thêm nữa và nhanh chóng bám lấy Ki Taejung.
“…….”
Cậu ôm chặt lấy anh như muốn ôm chầm lấy anh. Cơ thể rắn chắc như áo giáp của người đàn ông, những cơ bắp đan xen dày đặc đã bị đầu ngón tay đang run rẩy của Sehwa ấn vào và giật mình.
“……,…ạ đi.”