Tháng Ba - Chương 112

Lịch update : thứ 3, thứ 6

BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA.
----------------
#112

Tim cậu đập nhanh đến mức cậu cảm thấy nó sắp nhảy ra khỏi miệng. Mạch máu toàn thân cậu rung động như một chiếc trống lớn đang rung lên.

Sau một khoảng thời gian ngắn, Ki Taejung nghiêng đầu khẽ. Trên đường cằm và chóp mũi trơn tru của người đàn ông lộ ra thoáng qua có những cảm xúc khó khăn mà Sehwa hoàn toàn không thể đọc được.

“Ư, mẹ, bố ơi…! Thằng hạ lưu đó…!”

Đứa trẻ đang lơ lửng trên không trung và chỉ biết nhìn sắc mặt của người khác đã nhận thấy bầu không khí đã trở nên dịu dàng hơn và lại bắt đầu lẩm bẩm một cách đau khổ.

Ki Taejung cũng không đặt đứa trẻ xuống đất, và anh cũng không quay hẳn người lại để kiểm tra tình trạng của Sehwa. Anh chỉ im lặng thở ra trong khi eo anh đang bị một bàn tay yếu ớt nắm lấy.

“Haa….”

Sehwa nuốt nước bọt và cố gắng làm sao để lưỡi mình cử động.

Cậu không nghĩ rằng mọi thứ nên được tha thứ chỉ vì đó là một đứa trẻ. Hơn nữa, cậu thấy đứa trẻ đó đủ tuổi để nhận thức được rằng không nên nói những điều xấu với người khác.

“…Đừng, làm… thế, ạ….”

Dù vậy… đối phương là người lớn hay trẻ con thì cũng không cần phải dồn người khác đến chỗ chết như vậy.

“Đừng, làm… thế, ạ….”

“……”

“Nó, là trẻ… con mà….”

Cậu cảm thấy giọng nói của mình xa lạ sau một thời gian dài mới nghe lại. Dù vậy, cậu thậm chí còn không thể phát âm đúng ở cuối câu, và mồ hôi đổ ra như mưa chỉ với việc nói từng đó.

“Dừng… lại… đi.”

Bờ vai rộng lớn của Ki Taejung nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở của anh. Dù bị che khuất bởi quần áo, cậu vẫn có thể cảm thấy những cơ lưng trải dài như những rặng núi đang dựng đứng lên. Có vẻ như anh chỉ phản ứng như vậy khi cậu quấn lấy anh và hưng phấn đến cao độ….

“…tôi không cố tình dồn thằng nhóc vào chân tường đâu.”

Người đàn ông vẫn đứng như một pho tượng đá chậm rãi cúi người xuống.

“nó bảo cái gì mà Chuẩn tướng với em, nhưng trước mặt tôi thì nó chỉ tìm bố mẹ nó rồi khóc thôi.”

Ki Taejung đặt đứa trẻ xuống đất như thể ném nó đi, rồi tháo chiếc vòng cổ chống lạc ra. Đứa trẻ sụt sịt khóc nấc lên vì nước mắt và nước mũi dính đầy mặt.

“Tất nhiên thằng nhóc đó chắc cũng chỉ làm theo lời bố mẹ nó bảo thôi. Nhưng đáng lẽ nó phải im miệng khi nhìn thấy mặt tôi rồi mới phải. Những thứ có khắc khu 5 trong sổ đăng ký thì khi đến độ tuổi này cũng phải nhớ tên và mặt của những tướng lĩnh chủ chốt chứ.”

Dù không ép buộc, nhưng chỉ cần bị bố mẹ nắm tay kéo đi khắp nơi thì tự nhiên cũng phải biết. Ngay cả Ki Taejung, người thờ ơ với những trò lố bịch cao thượng như các buổi gặp gỡ giao lưu hay các sự kiện, cũng đã quen mặt với con cái của những người nổi tiếng.

“Nhưng nó thì nhận ra rõ ràng, trong khi lại bảo rằng không biết tôi là ai? Điều đó là vô lý.”

Ki Taejung nâng chiếc vòng cổ lên ngang tầm mắt rồi lướt nhìn nó. Có hai biểu tượng lục quân được khắc, nhưng thông tin liên lạc của người giám hộ không phải là số điện thoại mà quân nhân sử dụng. Những kẻ muốn khoe khoang rằng mình có quân nhân trong dòng họ nhưng lại không phải là người thân trực hệ thường sử dụng những mánh khóe hời hợt như thế này.

Hơn nữa, họ của đứa trẻ là Kim. Người họ Kim có người thân trong lục quân…. Vẫn còn quá sớm để kết luận, nhưng anh đã đoán được ai đã sai khiến việc này.

Ki Taejung dùng mũi chân đẩy đứa trẻ qua lại rồi cúi xuống nhặt hóa đơn. Không cần phải xem xét kỹ, món đồ này cũng đáng ngờ.

“Ngay cả khi nó bảo rằng đã đánh rơi nó ngay khi vừa nhận nó từ cửa hàng thì nó cũng không thể nào thẳng đơ hơn thế này được.”

Cách làm của gã bác sĩ đã lảm nhảm trước mặt Lee Sehwa một cách tùy tiện trước đây cũng tương tự. Không có một chiến lược chi tiết nào, và cũng không có một logic hợp lý nào cả. Tất cả chỉ là việc ném ra những lời có thể gây tổn thương cho Sehwa mà không cần ngữ cảnh.

Thằng nhóc này, hay đúng hơn là bố mẹ của thằng nhóc này, có vẻ như cũng chỉ là một quân bài rẻ tiền để vứt bỏ như gã bác sĩ đó đối với Trung tá Kim, vì vậy có lẽ không cần thiết phải thẩm vấn chúng một cách nghiêm túc… Nhưng dù sao thì cũng cần phải chú ý hơn.

Có một giới hạn nếu anh không đưa Sehwa vào dinh thự. Cho dù anh có hạn chế sự tiếp cận của người khác đến đâu, thì cũng không thể hoàn toàn loại bỏ những người lạ lướt qua vì cậu liên tục ra khỏi phòng hồi phục để xem con. Ngay cả một y tá trong phòng bảo vệ lồng ấp cũng có thể phát điên vì số tiền mà Trung tá Kim đưa cho và nói những điều vớ vẩn với Sehwa.

Và ngay cả khi không có lời khuyên của Oh Seonran, thì Ki Taejung cũng biết rõ rằng cả thể xác lẫn tinh thần của Sehwa đều đã suy yếu rất nhiều. Trong tình huống này, nếu anh cứ bám lấy đứa trẻ, cậu có lẽ sẽ có những suy nghĩ điên rồ.

Ki Taejung liếc nhìn xung quanh. Một số nhân viên bảo vệ lẽ ra phải ẩn mình như hình với bóng đang lộ diện và chĩa súng về một nơi nào đó. Khi anh nhìn về hướng đó, anh thấy hai thanh niên nam nữ đang trốn sau cột, run rẩy giơ hai tay lên. Tất nhiên, một số người trong số họ vẫn đang ngắm bắn thẳng vào đứa trẻ.

“Dù sao thì… tôi không cố tình làm thằng nhóc đó đau khổ đâu.”

Sehwa không biết phải phản ứng thế nào, vì vậy cậu chỉ đứng im như tượng gỗ. Có lẽ vì căng thẳng nên nước bọt đọng lại trong miệng cậu liên tục trôi xuống.

Dù sao thì anh cũng không còn lắc lư đứa trẻ trước mặt, và anh cũng nói rằng anh không cố ý làm hại nó… Có lẽ cậu không cần phải giữ anh lại nữa. Bản thân việc chạm vào người đàn ông đã khó chịu rồi, nhưng mỗi khi anh nói bằng giọng trầm thấp, những rung động truyền đến tận đầu ngón tay lại khiến Sehwa không biết phải làm sao.

Khi Sehwa bỏ tay ra khỏi eo Ki Taejung, người đàn ông ngay lập tức quay lại. Vì cậu đã chạm mắt với anh mà không báo trước nên Sehwa giật mình và lùi lại vài bước.

“Vậy… đó là tất cả những gì em muốn nói sao?”

Thu hẹp khoảng cách trong nháy mắt, Ki Taejung ra hiệu nhỏ về phía sau để Sehwa không nhận ra. Ý anh là bắt tất cả những kẻ bất lương.

“Em không có gì muốn nói với tôi ngoài việc bảo tôi đừng làm hại thằng nhóc đó sao?”

“……”

“Sehwa à.”

Đừng làm thế ạ. Cơn khát không thể nào nguôi ngoai chỉ với một câu nói ngắn ngủi đó. Cho dù không phải là một câu hoàn chỉnh cũng được. Dù đó có là sự từ chối rằng cậu ghét anh cũng được, anh chỉ muốn nghe giọng nói của cậu thêm một chút nữa thôi. Nhưng Sehwa đã đạt được mục đích của mình, lại mím chặt môi một lần nữa.

Ki Taejung thở dài  rồi đưa cho Sehwa chiếc cốc mà anh đang cầm trên tay. Giữa những loại đồ uống đầy màu sắc là những đám mây kẹo bông như bông. Anh đã chọn nó vì nó có vẻ ngoài kỳ lạ mà Sehwa có lẽ sẽ thích, mặc dù có vẻ như nó không tốt cho sức khỏe chút nào. Về hương vị thì ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng có vẻ ngọt ngào rồi.

“……”

Sehwa định quay đầu đi như thể không quan tâm, nhưng đột nhiên cậu dừng lại và ngập ngừng nhận lấy chiếc cốc mang đi.

Có vẻ như cậu thích nó rồi. Khóe miệng Ki Taejung định cong lên thành một đường cong. Ánh mắt của Lee Sehwa đang nắm lấy chiếc cốc một cách vụng về hướng về phía thằng nhóc đang cố gắng nặn ra nước mắt. Dù chỉ là thoáng qua, nhưng chắc chắn là như vậy.

Khóe miệng đã dịu lại của anh lại khép thành một đường thẳng. Anh nghĩ rằng loại đồ uống mà anh đã chọn đã thu hút sự chú ý của Sehwa… Không phải vậy, mà có vẻ như cậu lo lắng rằng anh sẽ trở nên cáu kỉnh và làm hại đứa trẻ.

Cổ họng anh khô khốc như nuốt phải cát. Anh đã giải thích đầy đủ lý do tại sao anh lại thô lỗ với thằng nhóc đáng ngờ đó. Anh cũng đã nói rằng anh không có ý định làm hại nó. Dù vậy, Lee Sehwa vẫn không tin lời anh chút nào. Mặc dù anh đã cho cậu xem bằng chứng trước mắt và thêm vào một lời giải thích có phần hợp lý.

“…Uống thử đi. Bảo là nó nổi tiếng lắm đấy.”

Ki Taejung ngay lập tức nói chuyện với Sehwa bằng một giọng điềm nhiên như thể không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Sehwa vẫn không mở miệng, như thể cậu không có gì để nói với anh ngoài việc bảo anh đừng làm hại ai cả.


Dân hạ lưu bên ngoài thành.

Đó là một sự miệt thị quen thuộc mà cậu thường nghe từ khách hàng, nhưng kỳ lạ thay, cậu cứ nghĩ mãi về những lời mà đứa trẻ đã nói với cậu.

Gã bác sĩ đáng ngờ đó cũng đã nói những lời tương tự về nguồn gốc của cậu. Lúc đó cậu có hơi ngạc nhiên, nhưng nó không hề đọng lại trong lòng cậu…. Lần này, có lẽ vì cậu đã nghe thấy những lời buộc tội bằng giọng của một đứa trẻ, nên cậu cứ cảm thấy như thể những suy nghĩ của mình đang bị chôn vùi trong chủ đề này.

Không giống như cậu, Mầm Non, bé rất khỏe mạnh, sẽ lớn lên mạnh mẽ và nhanh chóng xây dựng một xã hội nhỏ của riêng mình… Và người bố xuất thân từ tầng lớp hạ lưu đến từ Khu 2 sẽ là một khuyết điểm không thể xóa nhòa đối với đứa trẻ đó trong suốt quãng đời còn lại.

Mầm Non cũng sẽ được gọi là con trai của Samwol từ nhà thổ, chứ không phải bằng tên của bé. Ngay cả khi cậu có thể định cư bên trong thành nhờ sự giúp đỡ của Đại tá Oh Seonran, thì đó cũng sẽ là một vấn đề. Khi đó, nó sẽ bị khinh miệt như con trai của một kẻ hạ lưu đã lọt vào đây mà không biết thân phận mình.

Khi tương lai của Mầm Non, đứa trẻ sẽ phải sống một cuộc sống khó khăn hơn cả cậu dù đó không phải là lỗi của nó, được vẽ ra một cách cụ thể, cậu không thể không đau lòng. Cậu đã không thể suy nghĩ thấu đáo vì đã quá vội vã muốn ra biển và bén rễ ở một nơi khác, và những suy nghĩ non nớt của cậu có thể trở thành bất hạnh cho con cậu trong tương lai, nhưng dù sao đó cũng chỉ là một lời biện minh thôi.

Không phải giai đoạn nào đứa trẻ cũng chỉ cần tình yêu thương là đủ. Có lẽ một ngày nào đó Mầm Non cũng sẽ có mong muốn được sống trong một môi trường tốt đẹp vừa phải với tình yêu thương vừa phải, chứ không phải là tình yêu thương vô bờ bến không bao giờ cạn kiệt? Nếu người bố kia thực ra là Chuẩn tướng thì sao, và nếu nó nổi giận với cậu vì đã không nói cho nó biết và bảo cậu rằng nó không cần tình yêu thương của cậu mà chỉ muốn sống dưới trướng người đó thì….

“Lee Sehwa.”

Ki Taejung chọc má Sehwa và kéo cậu từ thực tại trở về.

“Em đang suy nghĩ gì mà tập trung thế.”

Kể từ khi cậu khó khăn thốt ra một lời đừng làm thế ạ, Ki Taejung đã luôn ở trong trạng thái đó. Anh không hề cố gắng che giấu việc anh đang rất mong chờ được nghe giọng nói của cậu. Có lẽ nào… người đàn ông đã lầm tưởng rằng việc cậu mở miệng là một dấu hiệu cho thấy cậu đã bắt đầu cho anh một chút cơ hội?

“Tôi nghe nói rằng sau khoảng 3 tuần nữa họ có thể chuyển lồng ấp đến phòng hồi phục của em…. Tất nhiên, sẽ có rất nhiều người túc trực nên có lẽ em sẽ khó có thể nghỉ ngơi thoải mái.”

“……”

“Em muốn làm gì?”

“……”

“Nhưng vẫn nên để nó ở gần em thì tốt hơn nhỉ?”

Sehwa vẫn mím chặt môi. Cậu vẫn có thể nói nếu cậu muốn, nhưng cậu không muốn cho Ki Taejung bất kỳ cơ hội nào để hiểu lầm theo ý mình.

-Sản phụ Lee Sehwa, Chuẩn tướng Ki Taejung đã đến ạ.
Khi họ đến trước phòng bảo vệ, một giọng nói trong trẻo như thường lệ vang lên. Cậu nghe thấy tiếng bánh xe lăn bên trong, và chiếc lồng ấp của Mầm Non trên một chiếc xe đẩy đến gần. Số lượng dây điện cắm vào đã giảm đi một so với lần trước cậu nhìn thấy.

Mầm Non đang lớn lên khỏe mạnh mà không gặp bất kỳ vấn đề gì như cái tên của nó. Giống như một chồi non chỉ chứa đựng những điều tốt đẹp và xinh đẹp, nó đang vươn mình hướng về bầu trời tươi sáng.

“A.”

Ki Taejung định ngồi cạnh Sehwa, nhăn mặt khi kiểm tra điều gì đó.

“Em cứ ở đây một mình một lúc đi. Tôi sẽ không đi đâu xa đâu.”

Có vẻ như có một câu chuyện nào đó mà anh không muốn cậu nghe, Ki Taejung gõ vào đồng hồ đeo tay và đi ra xa một chút. Nhưng anh cũng không hề rời khỏi chỗ đó hoàn toàn, và nếu cậu chạy thì anh có thể đến được chỗ cậu chỉ trong vài giây.

-Bé đã bước vào giai đoạn 2 rồi ạ. Sớm thôi thì cậu có thể ở chung phòng với bé, hoặc cậu có thể đến thăm phòng bảo vệ như bây giờ. Cậu muốn thế nào ạ?

A…. Sehwa, người đang lơ lửng ở cuối tầm mắt của người đàn ông đang đứng cách xa, tỉnh táo lại và lắc đầu.

-cậu nghĩ rằng vẫn còn quá sớm để ở chung phòng sao ạ?

Sao cậu lại không muốn ôm ấp và nhìn ngắm nó chứ. Cậu thậm chí còn muốn vuốt ve ảnh ba chiều ảo của Mầm Non đang lơ lửng trên lồng ấp.

Nhưng nếu một trong số rất nhiều dây điện đó bị rối trong quá trình di chuyển nó đến gần cậu thì sao. Nếu cậu vô tình nhấn nhầm một nút nào đó thì sao…. Những tưởng tượng đáng sợ và bất an cứ dâng lên, và Sehwa nghĩ rằng tốt hơn là nên để đứa trẻ ở lại an toàn trong phòng bảo vệ như thế này.

-cậu nói đúng đấy, có rất nhiều sản phụ cũng sợ hãi. Chúng tôi luôn sẵn sàng, vì vậy hãy cứ thoải mái nói với chúng tôi nếu cậu thay đổi ý định nhé. À. Khi bước vào giai đoạn 2, chúng tôi phải nhập mã danh mới ạ. Vì cậu vẫn chưa quyết định tên cho bé nên chúng tôi sẽ giữ tổ hợp chữ cái như trước và chỉ thêm họ ạ.

Khi y tá gõ nhẹ vào đâu đó trên lồng ấp, một màn hình ghi thông tin cá nhân hiện lên. Ngày phẫu thuật, thời gian đưa vào lồng ấp, thông tin chương trình đang chạy, số tuần tuổi hiện tại của bé và giới tính của bé, v.v… Tất cả đều được ghi lại một cách cẩn thận. Nhưng….

-Ơ, sao vậy ạ?

Có gì đó không ổn. Không, không chỉ là không ổn, mà có một phần đã sai nghiêm trọng.

Khi cậu lắc đầu dữ dội và chỉ vào ô ghi tên, y tá hoảng hốt nhìn vào lồng ấp. Có vẻ như cô ấy đã rất ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên cậu thể hiện cảm xúc mạnh mẽ như vậy.

“…Không, phải… vậy.”

-Dạ?

“Sai, rồi… ạ….”

Khi Sehwa cất tiếng nói lần đầu tiên, y tá, người đã tròn mắt ngạc nhiên, cố gắng xóa đi vẻ ngạc nhiên và hỏi một cách bình tĩnh.

-Có lẽ nào cậu muốn nói về một phần nào đó….

“Tên, ở, họ….”

Chỉ có họ lơ lửng trong ô tên của Mầm Non. Nhưng đó không phải là họ Lee, mà là họ Ki. Mọi người đã tùy tiện gán họ Ki của Ki Taejung cho Mầm Non thay vì họ Lee của Lee Sehwa.

“Cái này, không, phải… vậy….”

-À….
Y tá
 đã phải mất một lúc để chọn lời nói sau khi cậu chỉ ra rằng đứa trẻ này không được mang họ Ki, thận trọng lên tiếng.
-Tôi xin lỗi. Đáng lẽ chúng tôi phải hỏi cậu trước khi nhập nó…. Chúng tôi đã nhập họ của Chuẩn tướng vì thường có một quy trình để quyết định họ của em bé, chứ chúng tôi không có ý gì khác ạ.

Y tá giải thích rằng họ của người sống ở khu vực cao cấp hơn trong số bố mẹ, và người có nghề nghiệp cao cấp hơn sẽ được ưu tiên. Và như mọi chuyện khác, quân nhân được coi là ưu tiên hàng đầu hơn các nghề nghiệp khác.

-Chúng tôi không cố ý làm cậu đau lòng ạ, luật đã quy định như vậy rồi… Tất nhiên, nếu hai người đã đồng ý với nhau thì chúng tôi có thể sửa lại ạ.

“Vâng… Nhưng, con, của… tôi… mà….”

Ý cậu là đứa trẻ này hoàn toàn là con của cậu, không liên quan gì đến Ki Taejung, nhưng y tá có vẻ như không hiểu đúng ý nghĩa những lời này của Sehwa. Tuy vậy, cô vẫn cười thân thiện như mọi khi và bảo rằng cô sẽ sửa lại ngay khi Chuẩn tướng đến.

-À, ngài ấy đến rồi kìa.

Cùng với tiếng bước chân vững chãi hướng về phía này, mùi nước hoa quen thuộc ập đến. Sehwa nắm chặt tay thành nắm đấm. Không phải chứ. Mầm Non là con của riêng cậu, không cần đến sự cho phép của người đó mà…
-Thưa Chuẩn tướng, sản phụ Lee Sehwa vừa yêu cầu sửa đổi họ cho bé ạ.
Ki Taejung
 đang định gấp trang công việc lại trong khi thao tác các nút trên đồng hồ, chậm rãi ngẩng đầu lên.
“…em
ấy tự mình nói sao? Thật sao?”

Việc Sehwa mở miệng và yêu cầu xóa bỏ họ Ki khỏi tên của Mầm Non…. dù sao thì giọng nói của Ki Taejung, người đang hỏi lại một cách nhỏ nhẹ, cũng có vẻ không ổn chút nào.

-Vâng, chúng tôi đã xin lỗi ngay lập tức về sai sót của mình, và chúng tôi định báo với ngài rằng chúng tôi sẽ tiến hành thủ tục sửa đổi ngay khi ngài đến ạ. Vậy chúng tôi sẽ cập nhật thông tin của bé bằng họ của sản phụ nhé ạ.
Ngay lập tức, một ánh nhìn nóng rực dồn vào khuôn mặt cậu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo