Lịch update : thứ 3, thứ 6
#113
“Có vẻ như em không chỉ muốn đưa họ của em cho con tôi thôi đâu.”
“……”
“Lee Sehwa.”
Cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn, cậu rụt người lại vì không biết lần này mình sẽ bị băm vằm như thế nào. Nhưng thật nực cười, trong giọng nói gọi tên cậu của Ki Taejung lại có một chút hờn dỗi.
Cậu đã hơi ngạc nhiên khi anh có thể cảm nhận được loại cảm xúc này, và thậm chí là một người có thể thể hiện nó.
“Dù có mua đồ đạc gì hay có ném những chủ đề vớ vẩn gì đi chăng nữa thì trước mặt tôi em vẫn im thin thít, vậy mà cái chuyện đừng lấy họ của tôi thì lại dễ dàng nói ra vậy à? Còn là trước mặt người khác nữa?”
Dù cậu đã cúi gằm mặt xuống như thể chỉ tập trung vào lồng ấp, cậu vẫn đọc được tất cả các chuyển động lúng túng của các y tá. Đặc biệt là người đang sửa thông tin thì không thể bấm nút hoàn tất nhập liệu cuối cùng và chỉ lúng túng nhìn ra bên ngoài.
“Việc con tôi mang họ Ki hay họ Lee thì tôi không quan tâm. Nhưng….”
Ki Taejung đến lúc đó mới xác nhận được nơi ánh mắt của Sehwa đang hướng tới, đã không nói gì nữa và đấm mạnh vào đâu đó trên tường. Cùng lúc với tiếng vỡ đục ngầu, bức tường kính trở nên trắng đục như sữa. Có lẽ anh đã bấm một nút chặn nào đó? Dù sao thì nhờ đó mà cậu chỉ có thể xác nhận được hình bóng của mọi người qua cửa sổ, và không nghe thấy một tiếng động nào.
Tình hình ở phía bên kia cũng có vẻ tương tự. Các y tá vẫy tay rất lớn như thể muốn xua đuổi ai đó. Có vẻ như đó là một tín hiệu để cả hai cứ thoải mái trò chuyện với nhau mà không cần bận tâm đến họ.
“Em không muốn tôi dính líu gì đến con nên em chỉ khăng khăng muốn dùng họ của em thôi, đúng không?”
“……”
“Tôi đang hỏi đấy. Em nói chuyện với y tá rất suôn sẻ mà sao trước mặt tôi em lại không mở miệng vậy hả? Hả?”
Người đàn ông không thốt ra một lời chửi thề nào đã nắm lấy vai Sehwa. Anh không hề dùng sức để xoay người cậu, anh chỉ đặt tay lên vai cậu thôi, nhưng cơ thể không còn chút sức lực nào lại dễ dàng quay về phía anh. Có lẽ ngay cả một ngọn cỏ tầm thường lung lay theo gió cũng có sức mạnh hơn cậu.
“Tại… sao, quan trọng, ạ? Câu chuyện… này….”
“Cái gì? Em đang nói cái quái gì vậy?”
“Con… của tôi mà. Chuẩn tướng, đâu có quan trọng… chuyện không mà….”
“Lee Sehwa!”
Cậu không cố tình chọc tức Ki Taejung, cậu thực sự tò mò nên mới hỏi như vậy. Ngược lại, nếu cậu nói rằng mình sẽ cho Mầm Non mang họ Ki, thì anh phải nổi giận và bảo cậu đừng có ngông cuồng mới phải chứ. Sao anh lại nghiêm túc như vậy khi cậu đã bảo rằng cậu sẽ không làm phiền anh?
Anh đã bảo rằng nếu cậu không muốn đứa trẻ sống một cuộc đời tồi tàn thì hãy ngoan ngoãn đi theo anh. Đó là điều mà anh có thể nói vì cậu và đứa trẻ đều không có một chút quý giá nào.
Anh cuồng nhiệt vơ vét những đồ dùng cho trẻ sơ sinh đắt tiền mà chắc chắn chưa dùng hết một mùa đã vứt đi, cũng chỉ vì anh muốn nhìn thấy cậu lại nở một nụ cười quyến rũ và vẫy đuôi trước mặt anh như trước đây mà thôi…
“…Hừ, được thôi. Hãy đưa tên vào sổ đăng ký bằng họ của em. Tôi không quan tâm đến chuyện đó. Nhưng hãy giải thích trực tiếp lý do mà tôi có thể chấp nhận được bằng miệng của em.”
“……”
“Nếu không thì tôi sẽ không cho phép sửa đổi đâu.”
“…Vậy, tại sao, ạ?”
Trước lời đe dọa rằng anh sẽ tiếp tục để Mầm Non mang họ Ki nếu cậu không nói, Sehwa cuối cùng cũng nôn ra câu hỏi mà cậu đã chất chứa trong lòng từ lâu.
Ngoài việc nói khó khăn ra, các đầu ngón tay của cậu run lên như thể bị co giật. Ki Taejung đã nói rằng anh sẽ không ép buộc bất cứ điều gì nữa. Theo quan điểm của anh, anh có lẽ đang hành xử một cách nhẹ nhàng theo cách riêng của mình. Nhưng thái độ mà Ki Taejung đang thể hiện lúc này đối với Sehwa vẫn cảm thấy như một sự đe dọa như mọi khi.
“…Nghe nói mọi người, đều… bị giết nên tôi, tôi đã không trốn và đi ra… ạ.”
Sehwa vô ích giật lấy tay áo bệnh nhân để cố gắng che giấu giọng nói cứ run lên mãi. Cậu đã hứa với Ki Taejung rằng cậu sẽ không bao giờ cãi lời anh nữa, nhưng cậu không thể giả vờ ngoan ngoãn bò rạp trước mặt anh về vấn đề này.
“Dù có, có đeo dây vào cổ… và kéo đi như, như một con chó… thì tôi vẫn im lặng… ạ. Vì nếu không… nếu không thì, Chuẩn tướng sẽ đưa con tôi đến Khu 4, sẽ bắt nó sống như, như tôi… ạ.”
Đầu cậu vẫn còn rối tung rối mù. Các ký ức lẫn lộn bồng bềnh theo ý thích của chúng, khiến cho việc liệt kê thông tin một cách đúng đắn cũng trở nên khó khăn.
Bây giờ ngay cả việc Sehwa là người như thế nào, và cậu chính xác là một sự tồn tại như thế nào cũng trở nên mơ hồ. Cậu không biết mình nên cảm thấy gì với Ki Taejung trong tình huống này, và ngược lại, cậu không biết trái tim mình nên như thế nào, và cậu không biết phản ứng với anh như thế nào mới là đúng. Cậu không có sức lực, ý chí hay sự tự tin để đánh giá những lựa chọn tốt. Cậu không biết gì cả. Cậu thực sự cảm thấy khô khốc. Cậu trống rỗng, như một vùng đất cằn cỗi.
Có những cảnh tượng hiện lên một cách rõ ràng. Nhưng mỗi khi những cảnh tượng đó mà cậu không thể nào quên, giọng nói của Ki Taejung lúc đó ập đến mà không báo trước, Sehwa lại bị đâm một nhát vào tim mỗi lần như vậy, và cậu rơi xuống một nơi xa xăm mỗi lần như vậy. Đó là những ngày cậu bị chảy máu và sốt cao, và cậu chỉ biết cúi gằm mặt xuống.
Nhưng tại sao người đó lại cư xử như thể không có chuyện gì xảy ra? Nếu anh thú nhận sự thật, và chỉ đưa ra một lời biện minh rằng đó là vì em là điểm yếu của anh thì có thể coi quá khứ như chưa từng xảy ra sao? Tôi vẫn còn nhớ rõ những lời cay nghiệt mà anh đã thốt ra cho đến tận bây giờ….
“Vì vậy bây giờ tôi đang làm theo, những gì Chuẩn tướng sai bảo mà, mà… tôi ngoan ngoãn ở bên cạnh, đấy thôi… Thế, thì tại sao… anh lại, nổi giận ạ?”
Đúng là cậu đã trốn chạy vì không thể chịu đựng được việc Ki Taejung đã lừa dối và chơi đùa với cậu. Nhưng người đã biến Sehwa thành một người không ra gì, không, biến cậu thành một khối chỉ biết thở chứ không phải là người, không phải là anh trong quá khứ. Chính Ki Taejung của hiện tại đã tạo ra cậu như vậy.
“Dù sao thì… người đã vứt bỏ tôi, người đã vứt bỏ con… cũng là… Chuẩn tướng mà….”
“…Cái gì?”
Ki Taejung đang lắng nghe Sehwa, trợn tròn mắt như thể không thể tin được khi cậu nói rằng anh đã vứt bỏ cậu.
“Lee Sehwa, ai lại bỏ công sức như vậy để tìm lại một người mà anh ta đã vứt bỏ chứ.”
“…….”
“Lúc đó… Tôi đã nói nặng lời vì tôi ghét cái kiểu em có thói quen tự làm tổn thương mình… Ngay cả bây giờ, tôi vẫn đặt tình trạng của em lên hàng đầu hơn là đứa bé và tôi đang ra lệnh như vậy. Nhưng….”
Ki Taejung lẩm bẩm không ngừng trong khi nở một nụ cười thất thần như thể bị rút hết khí lực.
“Tôi đã vứt bỏ em à? Tôi đã vứt bỏ em?”
Nếu Mầm Non, sau này khi đã lớn hơn một chút, nói rằng nó sẽ tự mình tìm một người cha khác và rời đi, thì cậu sẽ đau lòng, nhưng cậu sẽ sẵn lòng chấp nhận điều đó.
Cậu đã quá quen với việc con cháu không ra gì của người thân là một gánh nặng lớn như thế nào trong suốt cuộc đời mình. Bởi vì những người đó là những con gà mờ khu 1 nuôi sống ở nhà thổ. Cậu tự tin rằng cậu sẽ không hề oán giận đứa bé nếu nó rời bỏ cậu vì muốn sống trong một môi trường tốt hơn.
Nhưng khoảnh khắc đó không phải là bây giờ. Thà gửi nó cho Oh Seonran, cậu sẽ không trao Mầm Non cho Ki Taejung. Đứa bé là thứ cuối cùng mà Sehwa đang cố gắng bám víu vào, thứ đã khiến cậu không thể buông bỏ mọi thứ dù cậu đã cố gắng buông bỏ.
“…Trước đây chúng ta, đã từng cá cược mà, đúng không ạ.”
Cậu không thích giọng nói khàn đặc, và cảm giác như tê liệt vẫn chưa hoàn toàn biến mất nên cậu lắp bắp như một kẻ ngốc… Nhưng khi cậu mở miệng, những lời nói lại tuôn ra khá thoải mái. Có lẽ đó là nhờ sự tuyệt vọng rằng ngay cả cái tên của Mầm Non cũng có thể bị cướp đi từ người đàn ông.
“Mỗi khi giúp đỡ lẫn nhau, thì được, thì được 1 điểm… Người nào có được 3 điểm trước, thì người đó thắng… cuộc cá cược ạ.”
“Không được.”
Dưới ánh đèn chói chang của hành lang, các loại huy hiệu mà Ki Taejung đeo lủng lẳng trên ngực áo lóe lên. Cậu lặng lẽ dò dẫm theo anh bằng ánh mắt, và người đàn ông đã cảm nhận được điều gì đó vào phút cuối đã từ chối một cách mù quáng.
“Sao tự nhiên lại nói chuyện đó.”
“tôi, tôi đã tìm thấy thứ đó, ở khu trú ẩn tại Khu 1… là cái thuốc mà Thiếu úy Kim làm, và tôi đã bảo vệ, và tôi đã bảo vệ an toàn cái ống đựng thuốc… ạ…. Và tôi cũng sẽ, tôi sẽ làm chứng trong phiên tòa sắp tới ạ. Những, những gì Thiếu úy Kim đã lên kế hoạch, tất cả ạ… nên, nên tôi sẽ nói ra ạ… Vậy thì 3 điểm đúng không ạ.”
“Lee… không, Sehwa à.”
“Vậy nên… Xin hãy từ bỏ quyền nuôi con. Mong muốn của tôi, chỉ có vậy thôi ạ.”
“……”
Ki Taejung trông như một người đã quên cả cách thở. Anh cứng đờ đến nỗi có thể nhầm lẫn rằng anh không phải là một con người mà là một bức tượng đồng.
“Anh tùy ý… làm bất cứ điều gì với tôi cho đến khi chán thì thôi, thì… thì tôi không quan tâm đâu. Tôi nói thật đấy ạ. Cho đến bây giờ dù anh, dù anh làm gì thì tôi vẫn luôn im lặng… mà… Vậy nên, tại sao… anh lại, nổi giận ạ?”
Cha ruột của Mầm Non là Ki Taejung, và quyền nuôi con cũng thuộc về anh. Cho đến bây giờ cậu mới nhận ra rằng dù Oh Seonran có ban phát lòng tốt đến đâu thì vẫn có một lĩnh vực mà người ngoài không thể xâm phạm.
Cho đến bây giờ Sehwa chỉ dự đoán rằng cậu sẽ phải cho Ki Taejung xem đứa bé bất cứ khi nào anh muốn, chỉ đến mức đó một cách mơ hồ. Nhưng có nhiều việc không thể xử lý nếu không có sự đồng ý của người có quyền nuôi con hơn cậu nghĩ. Ngay cả bây giờ cũng vậy. Ngay cả cái tên của con cậu cũng không thể quyết định theo ý mình.
Nếu cậu buộc phải bị lôi kéo cho đến khi anh thả cậu ra, vậy thì… Cậu muốn đảm bảo ít nhất là tương lai của đứa bé. Cậu không thể bắt đầu bằng cách bị cướp đi ngay cả những điều cơ bản nhất theo cách này được.
“Kể cả không phải ngay bây giờ… thì dù sao sau một thời gian nữa anh cũng sẽ làm như vậy thôi mà, nếu, anh chỉ hứa như vậy thôi….”
“……”
“À, hoặc… nếu chúng ta đưa vào hợp đồng một điều khoản rằng, đổi lại, tôi sẽ không từ chối và dạng chân ra, cho Chuẩn tướng… thì sao ạ.”
Ki Taejung vẫn không nói một lời nào. Thật khó để biết anh đang có biểu cảm gì vì cậu đang cúi đầu xuống. Ngay cả việc vuốt tóc hay thở dài anh cũng không làm nên không thể đọc được tâm trạng của anh. Cậu chỉ thoáng nhìn thấy tĩnh mạch máu nổi lên trên nắm tay đang siết chặt.
Sehwa đã nhiều lần nhìn qua lại cơ thể của người đàn ông đang chặn cậu như một bức tường không thể phá vỡ và bức tường kính mờ đục, và cuối cùng cậu chậm rãi bước đi. Cậu không thể nhìn thấy Mầm Non, và Ki Taejung cũng không hề tỏ ý định tiếp tục cuộc trò chuyện, vì vậy trước tiên cậu định quay trở lại và nghỉ ngơi.
Trong phòng có rất nhiều sách liên quan đến việc nuôi dạy con cái mà cậu vẫn chưa đọc. Và như lời y tá nói, cậu không thể tiếp tục gọi nó là Mầm Non mãi được, nên cậu cũng phải nghĩ ra một cái tên thật cho nó….
Cậu đã cố gắng nói chuyện, nhưng mắt cá chân phải của cậu vẫn chưa hoàn toàn nghe lời, nên cậu đã suýt vấp ngã khi bước qua Ki Taejung.
“Tôi….”
Cơ thể Sehwa dừng lại đột ngột như một chiếc xe bị hỏng. Cậu không thể tiến về phía trước vì cổ tay cậu đã bị nắm chặt từ phía sau. Nhưng cái bóng của hai người họ lại kéo dài đến cuối hành lang của khu bảo vệ.
“Lee Sehwa.”
“……”
“Sehwa à.”
“……”
“Sehwa… à.”
Ki Taejung bất ngờ ôm chặt lấy eo cậu. Bàn tay như rắn, thân nhiệt nóng rực như bốc cháy ôm chặt lấy Sehwa.
Anh lặp đi lặp lại “Tôi...tôi...”, vài lần rồi im lặng. Anh vùi môi vào chỗ cổ và vai Sehwa nối liền nhau và không nói gì trong một lúc.
“Việc tôi đã lôi con ra như thế…, là tôi đã sai rồi.”
Ki Taejung khó khăn mở miệng khi da thịt lộ ra do hơi thở thô ráp trở nên ẩm ướt. Giọng nói trầm thấp của người đàn ông như đang phát ra từ một nơi rất sâu vang lên.
“Tôi không hề vứt bỏ em.”
Đó là một khoảng cách gần đến mức cậu có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của người đàn ông đang run rẩy đập vào lưng cậu. Ki Taejung ôm chặt Sehwa bằng cả cơ thể và thì thầm bằng một giọng nói như thể sắp tắt lịm.
“Tại sao tôi lại vứt bỏ em chứ.”