Lịch update : thứ 3, thứ 6
#115
Cậu vô thức ngẩng đầu lên, rồi lại nhìn xuống gối. Dù chỉ là một chuyển động nhỏ nhoi, nhưng Ki Taejung không thể không đọc được tín hiệu đó. Sehwa hết lần này đến lần khác dùng mắt vẽ lại đôi giày nhỏ. Cậu không thể dừng được cơ thể đang co rúm lại, dù biết rõ rằng đó là hành động công khai cho thấy cậu vẫn chưa ngủ.
Chắc chỉ là đồ trang trí thôi, hoặc có thể là một món đồ chơi nào đó…. Cậu đã cố gắng phớt lờ nó theo cách đó, nhưng cậu không đủ sức để đánh bại sự chắc chắn đã tràn ngập trong đầu cậu. Dù cậu có dụi mắt và nhìn lại thì đó vẫn là đôi giày mà trẻ con hay đi.
Tại sao anh ta lại đột nhiên mua thứ này? Khi sự ngạc nhiên, ngơ ngác và bối rối lắng xuống, một câu hỏi đen ngòm lan rộng như những gợn sóng.
Tất nhiên, Ki Taejung đang mua những thiết bị chăm sóc trẻ đắt tiền mỗi ngày, nhưng đó không phải là vì đứa trẻ. Anh ta đang lãng phí tiền như nước và gây áp lực cho cậu mà không hỏi ý kiến bác sĩ, làm sao cậu có thể giải thích hành động đó là yêu thương đứa trẻ được chứ.
Nhưng cái này thì khác.
Không có một lớp giấy gói lộng lẫy nào, Ki Taejung trực tiếp cầm trên tay đôi giày em bé đó….
“Ngủ nhanh đi.”
Đó là giọng nói trầm lắng nhất mà cậu từng nghe thấy. Không say rượu cũng không say ngủ, với cách phát âm nhỏ nhưng chính xác, Ki Taejung thì thầm bảo cậu ngủ đi.
Rồi anh vươn tay dài ra và chạm vào những chỗ trên cơ thể cứng đờ của Sehwa, rồi anh cẩn thận nắm lấy mu bàn tay cậu. Cậu cảm thấy một trọng lượng nhỏ trên đỉnh đầu, và một hơi thở hơi nóng. Cậu không biết anh có đang tựa cằm hay vùi má vào không… Dù sao thì có vẻ như anh định chồng người lên cậu và ngủ như mọi khi.
“Ngày mai em có kiểm tra mà.”
Sehwa nín thở và nhắm mắt lại. Cậu siết chặt đến mức da mỏng manh có lẽ sẽ dính chặt vào nhãn cầu, rồi cậu mở to mắt. Đồng thời, cậu đẩy Ki Taejung đang đắp lên người mình như chăn ra và bật người ngồi dậy.
“Sehwa à.”
Trong bóng tối lờ mờ, người đàn ông trơ trẽn lại đang cố gắng dính lấy cậu và ngủ, có vẻ như hơi ngạc nhiên trước hành động bất ngờ của cậu.
Cậu đã yêu cầu anh từ bỏ quyền nuôi con chỉ mới ngày hôm qua thôi. Nhưng anh lại định quấn lấy cơ thể cậu như dây leo như thể không có chuyện gì xảy ra, và thậm chí bây giờ anh còn mang cả thứ đó đến….
Bây giờ hãy ngủ đi, hãy ngủ ngon trong vòng tay tôi…. Giọng nói trầm thấp của Ki Taejung như được rút ra từ đầu ngón chân, và những hành động khó hiểu của anh ta đã đánh mạnh vào trái tim Sehwa.
Cậu đã cố gắng hết sức để không gợi lại những điều đó. Cậu đã cố gắng làm trống rỗng và loại bỏ tất cả những thứ có thể được gọi là cảm xúc….
Ki Taejung không tốn chút sức lực nào mà kéo phăng chiếc mặt nạ mà Sehwa đang cố gắng che đậy xuống. Như thể muốn cả hai đừng chỉ một mình cậu thanh thản, hãy cùng nhau vướng víu và lăn lộn trong địa ngục này… Anh cố gắng chọc ngoáy vào những cảm xúc đã bị thối rữa mà cậu đã cố gắng phớt lờ bấy lâu nay.
“Em đang làm cái gì vậy.”
Sehwa run rẩy, tay co giật đang cố gắng cởi cúc áo sơ mi trên cùng. Không, cậu đã cố gắng làm như vậy.
“Em định làm gì.”
Ki Taejung ngơ ngác nắm lấy bàn tay Sehwa đang loạng choạng một cách khó coi vì nó không di chuyển theo ý muốn.
“Làm tình. Anh thích mà.”
“Cái gì?”
“Nếu không phải, nếu không phải vậy… thì tại sao Chuẩn tướng và tôi, tôi, lại… nằm ngủ cùng nhau?”
Ki Taejung đã đứng dậy theo Sehwa đang cư xử một cách hung hăng… đông cứng lại trước những lời tiếp theo và chỉ đứng đó. Anh không nắm lấy cổ tay cậu để bảo cậu đứng yên, và anh cũng không ôm eo cậu để bảo cậu im lặng và đi ngủ đi. Và Sehwa càng khó chịu hơn với Ki Taejung đang hành xử theo cách này.
“Ôm ấp như người yêu, ngủ… những hành động như vậy… đâu phải là những hành động có thể làm, không phải là không thể có, giữa Chuẩn tướng và tôi… đúng không.”
Bây giờ nếu anh ta mang đến những thứ như thế này, nếu anh ta giả vờ nghĩ đến đứa trẻ dù chỉ một chút thôi… thì liệu anh ta có nghĩ rằng trái tim cậu sẽ thay đổi không? Có lẽ anh ta đã hy vọng rằng cậu sẽ cảm động như trước đây?
Cậu ghét cả Ki Taejung, người đã nghĩ rằng cậu có thể được an ủi bằng những thứ như giày em bé, và cả bản thân mình, người mà trái tim lại phản xạ đau nhói ngay khi cậu nhìn thấy cái vật nhỏ đó, dù cậu biết rõ tất cả mánh khóe của anh ta.
“Cứ, làm đi. Đừng làm những chuyện không phù hợp,chỉ cần tôi cứ… dang chân ra, rồi đâm vào, đi.”
Ngay cả khi cậu trốn đến Khu 2, Ki Taejung vẫn lộn xộn hết cả lên để gây ra dù chỉ là một vết sẹo nhỏ cho cậu. Nhưng khi những lời mà anh ta thốt ra trở thành những mũi tên và ngọn giáo đâm thẳng vào cơ thể cậu, cậu đã quên mất cả sự thù hận. Cậu đã nuốt chửng chất độc mà cậu đã phun ra một cách vụng về…. Thay vào đó, cậu nghĩ rằng hãy nhét nó vào bên trong mình và nghiền nát nó. Nếu mọi thứ bên trong cậu tan chảy và biến mất… thì có lẽ cậu sẽ không còn cảm thấy đau nữa.
Chỉ sau đó, khi cậu đã khuấy động mọi thứ trong đầu và đánh mất giọng nói trong một thời gian ngắn, và bây giờ cậu mới tỉnh táo lại, cậu mới có thể tỏ ra thờ ơ.
Nhưng Ki Taejung thậm chí còn không cho phép cậu làm điều đó. Anh tùy tiện lột bỏ sự bình yên mà cậu đã khó khăn lắm mới khoác lên người và lại làm đảo lộn trái tim cậu theo những hướng mà cậu không ngờ tới.
“Đừng như vậy.”
“Cứ làm đi chứ, sao lại không làm.”
Cúc áo trên cùng trên bộ quần áo bệnh nhân bị xé toạc vì sự giằng co quá khích của Sehwa.
“Đừng như vậy, Sehwa à.”
Ki Taejung do dự rồi cuối cùng cũng ôm Sehwa vào lòng. Anh đặt cánh tay Sehwa vào dưới nách mình và cẩn thận ôm lấy sườn và lưng cậu, không cho cậu tự do sử dụng tay. Sehwa nhất thời câm nín trước cái ôm nặng trĩu đó, rồi sau đó cậu bắt đầu thở hổn hển và lắc đầu.
“Sao, sao lại không làm….”
“Tôi đã mua nó từ rất lâu trước đây, và tôi nghĩ rằng em sẽ thích nó khi em nhìn thấy nó.”
“……”
“Nhưng tôi đã thiển cậnrồi.”
Một tiếng thở dài vang lên từ cuối câu nói của người đàn ông đang làm rối loạn mọi thứ.
Nước mắt từ từ đọng lại trong đôi mắt Sehwa vốn không thể tìm thấy bất kỳ sự bóng bẩy nào như một viên đá đã bị gọt bỏ bề mặt. Trái tim cậu, vốn tưởng chừng đã tan nát, lại đau nhói như thể lại bị giẫm đạp lên một lần nữa.
“…Chuẩn tướng, thật sự không… biết gì cả.”
Cậu đã phải suy nghĩ bao nhiêu để thừa nhận rằng cậu thích anh, và cậu đã nghĩ gì khi cậu định cho anh uống thuốc và bỏ đi, và cậu đã cảm thấy như thế nào khi cậu yêu cầu anh từ bỏ quyền nuôi con trước phòng bảo vệ ngày hôm qua….
“Bây giờ cũng vậy, Chuẩn, tướng đang hành xử theo ý mình. Việc cho đi những thứ khiến tôi vui, đó có phải là đối xử tốt với tôi không? Nếu vậy, liệu mọi chuyện có được giải quyết không?”
Vì trời tối nên cậu không thể đọc chính xác biểu cảm của Ki Taejung. Nhờ sống mũi cao mà đổ bóng đậm, càng khó phân biệt hơn, nhưng cậu có thể biết rằng anh vẫn đang mấp máy môi.
“Vậy… mọi chuyện có trở về như chưa từng có gì xảy ra không?”
“…Đúng vậy, tôi hoàn toàn không biết gì cả. Vì vậy hãy cho tôi biết đi.”
“……”
“Tôi sẽ sửa, không, tôi sẽ sửa chữa. Tất cả mọi thứ, tất cả.”
“……”
“Nếu em cho tôi biết, thì sau này sẽ không có chuyện tôi làm em hay con đau khổ nữa….”
Cổ họng cậu nhói lên như thể có gai mọc lên. Sehwa chỉ thở dốc, cậu vùng vẫy. Cơ thể anh, vốn tưởng chừng sẽ không nhúc nhích, lại dễ dàng bị đẩy ra một cách bất ngờ.
“A, ư ư, ực….”
Sehwa bật ra một hơi thở kỳ lạ, vừa không phải tiếng khóc, vừa không phải tiếng buồn nôn, và cậu rời khỏi giường. Rồi cậu loạng choạng bước về phía cái bàn như một con thú yếu ớt đang tìm chỗ chết.
“Ai, những, thứ… này….”
Ki Taejung vội vàng nhặt lấy những thứ mà anh đã đặt lên bàn. Cậu đã cố gắng tóm lấy chúng một cách thô bạo như thể muốn cướp lấy, nhưng tay cậu không thể dồn sức dù cậu có muốn trút giận đến đâu.
“Thứ như… này….”
Cậu đã định vứt mạnh chúng cho Ki Taejung và bảo anh mang chúng đi, vì cậu không cần những thứ vô dụng như thế này. Cậu đã định hét lên rằng vì đó là con của cậu, nên dù anh có mua một trăm cái, cậu cũng sẽ không bao giờ đi chúng cho Mầm Non. Cậu muốn nổi giận và bảo anh đừng quấy rầy người khác theo cách này nữa. Nhưng….
“Thứ như… này….”
Sehwa giơ tay lên cao mà không cử động được nhiều. Ki Taejung vẫn đứng im như một bức tượng trên giường. Vì vậy cậu chỉ cần ném nó đi như thế này thôi. Như vậy là… được rồi….
“Ai đã mang, những, thứ… này….”
Bàn tay Sehwa rơi xuống như một con robot hết điện. Đôi giày nhỏ như hạt dẻ lặng lẽ rơi xuống sàn.
…Cậu không thể ném chúng đi được. Đôi giày trong tay cậu quá… nhỏ. Nó vừa nhỏ bé, vừa vĩ đại.
Mầm Non vẫn còn trong lồng ấp. Sẽ còn rất lâu nữa nó mới ra ngoài, và còn lâu nữa mới đến thời điểm cậu có thể đi giày cho nó để tập đi.
Nhưng đôi giày này trông có vẻ như cậu có thể đi được chúng chỉ sau khi qua một tuổi. Ki Taejung thật lố bịch khi quan tâm đến tình trạng phát triển của trẻ sơ sinh, và lại mang cả giày em bé đến chỉ vì nghĩ rằng cậu sẽ thích nó dù anh không biết gì về nó, và….
Cậu cảm thấy buồn nôn vì có những dấu vết cho thấy anh đã chạm tay vào đôi giày trong tay cậu trong một thời gian dài…. Những món đồ trang trí mềm oặt, bên trong phồng lên vì những dấu tay còn sót lại… Có vô vàn những kết cấu mà người ta không thể tạo ra chỉ sau một hai ngày vuốt ve trên đôi giày nhỏ mà người đàn ông đã từng nói rằng anh sẽ nhốt đứa bé vào Khu 4 nếu cậu tự ý chết đi mang đến.
Một sự im lặng ngắn ngủi trôi qua, và một âm thanh sột soạt vang lên khi ga trải giường bị nhàu nát. Ki Taejung đã đứng dậy, đang bước về phía này. Đó là một động tác chậm hơn một chút so với trước đây khi anh bị ảnh hưởng bởi men rượu và không hề do dự.
“Nghỉ ngơi đi. Từ giờ tôi sẽ ngủ bên ngoài.”
Người đàn ông cúi xuống và nhặt đôi giày em bé rơi trên sàn nhà.
“Và cái này….”
Anh dùng ngón tay cái vuốt ve phần mũi giày, và Ki Taejung nhìn quanh phòng ngủ trong một lúc.
Đó là tất cả. Cậu đã nghĩ rằng anh sẽ nói thêm gì đó, nhưng Ki Taejung lặng lẽ quay đi mà không có bất kỳ lời biện minh nào.
Một khoảng thời gian ngắn đã trôi qua kể từ khi cánh cửa đóng lại và cậu nghe thấy tiếng bước chân đi về phía phòng khách, khi Ki Taejung đã khuất khỏi tầm mắt cậu. Sehwa, người đã đứng yên như trời trồng ở đó, mất hết sức lực ở chân và ngã khuỵu xuống ngay khi cánh cửa đóng lại.
“Hức… ư….”
Sehwa thu mình lại nhỏ bé, chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ mà đôi giày nhỏ đã lăn lóc ở đó. Một tiếng khóc không rõ nguyên nhân ồ ạt tuôn rơi.
Những ký ức hỗn loạn và đủ loại cảm xúc nhọn hoắt tụ lại và đâm vào trái tim cậu. Nếu cậu nghĩ đến những lời mà Ki Taejung đã trút lên cậu, và những điều mà anh đã làm, thì chừng này chẳng là gì cả. Cậu không thể nói rằng anh đã đối xử lạnh nhạt với cậu. Nhưng… đôi giày em bé đó là gì, và có gì quan trọng khi anh mang nó đến mà lòng cậu lại đau nhói đến vậy. Lời xin lỗi vụng về của người đàn ông, không giống một lời xin lỗi chút nào, đã bắn thẳng vào tim cậu như một viên đạn nặng trĩu.
Những giọt nước mắt mất phương hướng cứ chảy mãi không thôi.
Và một đêm mà không ai có thể ngủ được đã trôi qua như vậy.