Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Chương 17
Sehwa ngẩng đôi mắt bơ vơ lên nhìn Ki Tae-jung. Không, cậu định nhìn anh. Cậu không thể nhìn thẳng vào mắt anh, nên cậu cố định ánh mắt vào đâu đó quanh cằm anh và lẩm bẩm.
Chắc chắn anh đã nghe thấy những gì cậu nói, nhưng anh không trả lời. Tuy nhiên, một khi cậu đã thốt ra, thì không khó khăn lắm sau đó.
"Em và Haerim… sẽ cùng đi."
Sehwa nói một lần nữa, nhấn mạnh vào những lời nói của mình. Cậu nói rõ ràng quyết tâm của mình, giống như khi cậu bảo nhân viên xin lỗi.
Cậu muốn ở bên Ki Tae-jung. Ngay cả khi không có lời đề nghị của anh, cậu đã muốn làm điều đó từ lâu rồi.
"…."
Thật kỳ lạ. Cậu nghĩ anh sẽ thích nó…. Tại sao anh không nói gì? Sehwa đảo mắt và nhận ra rằng cậu đã quá đơn phương khi nhìn thấy khuôn mặt thất thần của anh.
"À… nếu anh không thích nhà công vụ, thì chúng ta có thể đến nhà em cũng được. Em chỉ là…."
Khi Sehwa bối rối vẫy vùng, Ki Tae-jung cuối cùng cũng khẽ mỉm cười.
"…Được thôi. Đi thôi."
Ki Tae-jung lẩm bẩm một lần nữa, nhấm nháp dư âm.
"Em, Haerim và anh. Cùng nhau nhé."
Mỗi khi Ki Tae-jung chậm rãi chớp mắt, vô số cảm xúc lại dâng lên. Anh vui mừng, nhưng đồng thời cũng đau đớn. Anh muốn hôn cậu ngay lập tức, nhưng đồng thời anh dường như hối hận về một điều gì đó trong quá khứ, đồng thời anh lại tuyệt vọng. Anh run rẩy vì vui sướng, nhưng bằng cách nào đó anh dường như muốn khóc một chút.
Đôi mắt của Sehwa cũng rung động khi cậu nhìn Ki Tae-jung. Cậu cảm thấy những cảm xúc dao động của anh đang được truyền sang cậu.
"Chúng ta cùng đi, tất cả chúng ta...."
Sehwa cố gắng ngăn những giọt nước mắt tự nhiên hình thành và gật đầu.
Ki Tae-jung thở ra một thứ gì đó không rõ là tiếng cười hay tiếng thở dài và xoa trán. Anh nhắm mắt lại và ở yên một lúc, rồi vuốt tóc ra sau và ra hiệu về phía trước bằng cằm. Trong đôi mắt sâu thẳm của Ki Tae-jung, vẫn còn những cảm xúc khó có thể hiểu được đang lay động. Sehwa biết rõ một từ duy nhất thể hiện những cảm xúc phức tạp này. Đó là tình yêu.
Đó là một thời điểm mơ hồ, không phải buổi tối cũng không phải đêm, khi hoàng hôn và bóng tối hòa quyện vào nhau. Con đường từ bệnh viện đến nhà công vụ của Ki Tae-jung vẫn như trước đây.
Có lẽ đây là một quyết định quá bốc đồng…. Kể từ khi cậu bắt đầu nhìn thấy những tòa nhà quen thuộc, ánh mắt của Sehwa không thể rời khỏi sàn nhà.
"em có thể quay lại bất cứ lúc nào."
Khi thông báo rằng đích đến đã đến gần vang lên, Ki Tae-jung nói. Đó là lần đầu tiên anh nói kể từ khi lên xe. Sự im lặng của anh không phải là bỏ mặc, mà là tôn trọng, vì vậy cậu không cảm thấy khó chịu trong suốt chuyến đi. Thực tế, cậu không có đủ tinh thần để quan tâm đến phản ứng của Ki Tae-jung.
"Cho dù là ở đây hay khi vào trong, em không cần phải chịu đựng nếu mọi chuyện khó khăn đâu."
Cậu đang cúi đầu, nên cậu không thể thấy biểu hiện của Ki Tae-jung. Tuy nhiên, cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi anh nói điều đó. Quyết định ở lại nhà công vụ một ngày chỉ là một trong số nhiều lựa chọn. Sẽ không có gì xảy ra nếu cậu lùi bước, và cậu có thể đến vào một ngày khác nếu hôm nay quá khó khăn….
Cậu sẽ không bị mắng vì sợ hãi và bỏ chạy. Khi cậu nghĩ đến điều đó, cậu có thể khẽ ngẩng đầu lên khi động cơ tắt.
"…Ơ?"
Sehwa rụt cổ lại như một con rùa và khẽ ngẩng đầu lên. Cậu đã hét lên một cách kỳ lạ vì quá ngạc nhiên. Haerim mơ màng, giật mình và bắt đầu quấy khóc vì tiếng kêu chói tai như tiếng mèo bị giẫm phải đuôi.
"Đã có một chút thay đổi, phải không?"
Ki Tae-jung ra hiệu khi ôm Haerim, bé đang nhăn nhó với khuôn mặt dính đầy giấc ngủ. Khuôn mặt anh vẫn bóng bẩy và không có gì khác biệt so với trước đây, nhưng một chút bối rối có thể được cảm nhận trong khuôn miệng của anh khi anh ngập ngừng nói.
"Một chút thôi sao…."
Đúng vậy, nhà công vụ đã thay đổi quá nhiều.
"Có phải đây là lý do tại sao anh cứ bảo em chuyển đến đây không…?"
Vì đó không phải là không gian trong ký ức của cậu, nên không có chỗ cho những chấn thương tái phát. Mặt tiền được chia thành hai màu đơn sắc vẫn còn đó, nhưng vì nó được bao phủ bởi nhiều màu sắc cầu vồng, cậu đã gần như nghĩ rằng đó là một ngôi nhà mới xây khi cậu nhìn thoáng qua.
Những cái cây nhỏ đứng san sát nhau trong khu vườn cằn cỗi chỉ có cỏ, cậu cũng có thể nhìn thấy một nhà kính nhỏ bằng kính chứa đầy hoa ở phía sau. Có một chiếc ghế dài màu ấm áp làm nổi bật kết cấu của gỗ và một chiếc ghế trẻ em nhỏ có hình một chú voi con.
Sehwa ngơ ngác bước vào hành lang theo Ki Tae-jung, vô tình thốt ra một tiếng than thở gần như thán phục. Nội thất còn tuyệt vời hơn. Bên trong hoàn toàn là màu kem mềm mại, sáng đến mức khiến tầm nhìn trở nên rõ ràng, nhưng cậu không cảm thấy lạnh lẽo. Cậu không biết vật liệu là gì, gạch lát sàn ấm áp nhưng chắc chắn, có vẻ như cậu sẽ không bị trượt ngay cả khi vô tình ngã.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là tất cả các góc của đồ nội thất đều tròn, chả lẽ chúng đã được cắt bằng kéo chăng. Có vẻ như họ đã đặt hàng để hoàn thiện theo hình thức này ngay từ giai đoạn sản xuất, chứ không phải chỉ đơn giản là dán silicon hoặc thứ gì đó tương tự.
"Wow…."
"Oa oa…."
Haerim cũng lẩm bẩm nhỏ theo Sehwa vì ngạc nhiên .Ki Tae-jung nghịch ngợm bằng cách đưa ngón tay vào rồi lại rút ra khỏi miệng đứa bé giống như chim non đang há mỏ hình thoi. Haerim dường như rất thích nó, nên cười lớn đến mức phát ra những âm thanh đáng êu.
"Anh đã, từ khi nào…."
Sehwa nhìn xung quanh phòng khách, ánh mắt dừng lại đột ngột tại căn phòng lớn, nơi trước đây có đầy thiết bị y tế.
"Phải không, chỗ này… chỗ…."
Nơi cậu biết rằng cơ thể mình đã thay đổi? Căn phòng nơi cậu đã làm một cuộc kiểm tra đơn giản? Cậu không biết nên gọi nó là gì, nên cậu đã lẩm bẩm, nhưng Ki Tae-jung đã hiểu rõ và gật đầu ngắn gọn.
"Đúng vậy, căn phòng đó."
"Anh đã làm thế nào…."
Dù sao thì căn phòng đó đã biến thành phòng em bé. Một bức tranh lớn vẽ cầu vồng màu phấn, ngỡ như nó đã được ngâm trong sữa , và được vẽ ở một bên bức tường dán giấy dán tường màu xanh da trời nhạt. Những chiếc kệ trắng ngắn được đặt rải rác dường như mô phỏng những đám mây, và đồ trang trí ngôi sao và hành tinh treo trên trần nhà tinh xảo như thật.
Nó đã được biến đổi đến mức cậu không thể nhớ bất cứ điều gì đã xảy ra ở đây, đúng như nghĩa đen của việc thiên đường khai sáng.
"Ơ ơ…."
Trong số đó, những vật phẩm quen thuộc có thể được nhìn thấy thoáng qua trong một tủ trưng bày cao. Đó là những vật dụng chăm sóc trẻ em mà anh đã mua rất nhiều tại sảnh tiệc của bệnh viện, những vật dụng không phù hợp với độ tuổi của Haerim. Cậu nhớ mang máng rằng anh đã chuyển chúng đến nhà công vụ, nhưng cậu không ngờ rằng anh sẽ giữ chúng cho đến bây giờ.
Sehwa nhìn những đồ vật được trưng bày bên trong với một tâm trạng mới lạ, rồi nheo mắt khi nhìn thấy một vật nhỏ bị khuất sau thiết bị. Ơ, chắc chắn đây là….
Cậu tiến lại gần tủ kính vì cậu nghi ngờ điều đó, và cậu đã chắc chắn. Mũi của đôi giày em bé mà cậu đã ném vào Ki Tae-jung đang nhô ra.Những kí ức đó....
Đây là một chuyến thăm bất ngờ, vì vậy anh có lẽ đã không cố tình lấy chúng ra để cậu nhìn thấy. Anh đã lấy chúng ra và mân mê chúng trong một thời gian dài. anh có lẽ đã cẩu thả đẩy chúng ra phía sau vì anh không ngờ rằng ai đó sẽ nhìn thấy chúng….
Sehwa không thể với tay ra nắm lấy đôi giày, cậu cũng không thể thoải mái nhìn chúng, cậu do dự đứng trước chúng. Có lẽ Ki Tae-jung đã tiếp tục nhìn vào đôi giày này kể từ ngày hôm đó. Anh đã lấy chúng ra, mân mê chúng, và sau đó ngượng ngùng giấu chúng phía sau …. Có lẽ anh đã lặp lại những hành động đó.
"Sao vậy?"
"À, em nghĩ những thứ ở đây có lẽ không còn dùng được nữa…."
"Chắc chắn rồi."
Ki Tae-jung thờ ơ trả lời và đặt Haerim lên giường. Có vẻ như anh không biết rằng cậu đã tìm thấy đôi giày. Cậu có nên đề cập đến nó không? Sehwa đã do dự một vài lần, nhưng quyết định im lặng vào lúc này. Liệu ngày mà cậu có thể thoải mái nói về chuyện này sẽ không đến sớm thôi sao? Hôm nay cậu đã dồn hết can đảm để bước chân vào nhà công vụ, vì vậy cậu quyết định không ép mình nữa.
"Em đã bảo là Haerim đã nôn sau khi ăn sữa, phải không?"
"Dạ? À, vâng…. Em nghĩ em có thể cho bé ăn lại sau nếu bé đói và thức dậy ạ."
Đứa bé hiếu kỳ lăn đôi mắt to tròn và nhìn xung quanh, nhưng đứa bé đã mệt mỏi vì đã di chuyển đến nhiều nơi khác nhau hôm nay, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
"Ngủ ngon ghê. Ngay cả ở một nơi xa lạ à."
"Em cũng nghĩ vậy ạ."
Sehwa nắm lấy lan can giường và nhìn kỹ phòng em bé trong một thời gian dài. Một nơi nơi những vật dụng chăm sóc trẻ em không còn sử dụng được và một phòng tập thể dục cho trẻ em mà có vẻ như mới mua gần đây được đặt cùng nhau. Không gian này, nơi một số thời điểm đã ngừng lại và hiện tại hòa quyện vào nhau, dường như là một sự tóm tắt về mối quan hệ giữa Ki Tae-jung và cậu.
"Em nghĩ em biết lý do tại sao Haerim ngủ ngon rồi."
"Tại sao?"
"Đó là bởi vì ở đây…."
Vì căn phòng tràn ngập hương thơm cơ thể của Thiếu tướng ạ. Sehwa vô thức định trả lời như vậy khi nhìn quanh phòng như thể đang say, nhưng cậu tỉnh táo lại và mím chặt môi.
Đó không phải là một lời nói dối. Vì căn phòng tràn ngập hương thơm của người đã ôm bé hàng ngày, Haerim có lẽ đã không cảm thấy xa lạ chút nào. Hơn nữa, ngay cả cậu cũng cảm thấy như mình đang được ôm trong vòng tay của anh….
"Ở đây, có gì?"
"Dạ? À, ừm… Em nghĩ có một vài thứ quen thuộc…."
"Dù sao thì anh cũng đã mua tất cả đồ đạc của Haerim trong dinh thự mà."
"…Em nghĩ Đại tướng Oh Seon-ran đã mua một nửa trong số đó…."
Khi cậu rụt rè đáp trả , Ki Tae-jung cười khúc khích, không thể tin được.
Giờ đây, anh không còn tỏa ra mùi xì gà nồng nặc. Loại nước hoa anh thường dùng vẫn còn đó, nhưng từ khi nào đó, mùi cơ thể của người đàn ông đã bị pha trộn với rất nhiều chất. Mùi hương đặc trưng của sữa mà Haerim uống, hoặc mùi hương của xà phòng rửa tay hoặc nước xả vải được đặt trong phòng tắm, mùi hương êm dịu của cuộc sống mà chỉ những người sống chung dưới một mái nhà mới có thể chia sẻ đã thấm đẫm.
Cậu chưa từng nghĩ nhiều về điều đó cho đến tận bây giờ, nhưng một khi cậu nhận thức được nó, mặt cậu đột nhiên nóng bừng lên.
"Người trông trẻ sẽ đến sớm thôi, nên hãy cho Haerim uống vitamin nhé."
"À… à, vâng! Đây ạ."
Sehwa đưa cho Ki Tae-jung chiếc túi thuốc mà cậu đã đeo trên cổ tay nãy giờ. Đó là vitamin cho trẻ sơ sinh được pha với sữa. Trước khi khởi hành đến nhà công vụ, Sehwa đã ghé vào hiệu thuốc trong bệnh viện để chọn những thứ cần thiết, và Ki Tae-jung đã mua sữa bột ở một siêu thị nhỏ ngay bên cạnh.
Và sau đó, tại hiệu thuốc, Sehwa đã bí mật khỏi Ki Tae-jung….
"Lee Sehwa."
Ki Tae-jung búng ngón tay trước mặt Sehwa.