Tháng Ba - Chương 160

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Chương 19

Những giọt nước từ từ rơi xuống từ những sợi tóc khô tưởng như có thể vắt chúng ra. Sehwa lau những giọt nước chảy trên má bằng tay áo và hít một hơi thật sâu. Nhìn từ xa có vẻ có rất nhiều thay đổi, nhưng khi nhìn kỹ thì chỉ có cầu thang là hơi khác một chút, tầng 2 vẫn như cũ. Tuy màu sắc đã được điều chỉnh để phù hợp với tầng 1, nhưng cảm giác u ám vẫn còn đó. Dù sao thì, vì có cầu thang làm trung gian, tầng 2 không hoàn toàn lạc lõng so với tầng dưới, đúng không?

Sehwa dừng lại ở bậc thang cuối cùng, nắm lấy lan can và luân phiên nhìn con đường cậu đã đi và con đường cậu sẽ đi. Trong khi cố gắng giữ im lặng, cậu đã kiệt sức đến nỗi không còn một quyết tâm to lớn nào nữa, cậu chỉ hy vọng rằng khoảnh khắc này sẽ trở thành một cuốn sách mới mà cậu và Ki Tae-jung sẽ mở ra. Giống như cầu thang này, cậu hy vọng rằng đêm nay sẽ là cơ hội để nhuộm màu sắc của anh và cậu một cách tự nhiên.

Cậu chậm rãi bước đi và cuối cùng cũng đến trước phòng ngủ của người đàn ông. Tiếng da thịt trên lòng bàn chân dính vào sàn nhà vang lên rõ rệt vì mồ hôi. Cậu rụt vai lại vì giật mình, nhưng may mắn thay, không có dấu hiệu nào từ tầng dưới. Bên kia cánh cửa cũng chỉ có sự im lặng.

Vậy thì bây giờ mình phải gõ cửa, đúng không…? Sehwa nắm chặt cả hai tay như một đứa trẻ và buông tay xuống vài lần. Cổ tay cậu nặng trĩu như có quả tạ treo lơ lửng, và bên trong ngực cậu cứ nhột nhột. Với cảm giác hưng phấn kỳ lạ trào dâng từ sâu bên trong, cậu cảm thấy mình đang say dần dù không uống rượu.

Âm thanh nuốt nước bọt vang vọng như xé toạc màng nhĩ. Đối phương thậm chí còn không biết cậu đã đến, nhưng cậu cảm thấy mình sắp nghẹt thở vì sự căng thẳng mà cậu đã tự tạo ra. Cậu khó khăn đưa tay lên rồi lại thả xuống, do dự rồi lại thả xuống…. Sau khi lặp lại điều đó vài lần, Sehwa hít một hơi thật sâu.

"Hừ…."

Đó là khi cậu thực sự định gõ cửa, khi cậu nhón chân lên để bước những bước nặng nề.

"…."

Kétttt. Cánh cửa phòng ngủ mở ra rất chậm. Khi tay nắm cửa xoay và âm thanh của thiết bị khớp vào bên trong, nhịp tim của cậu ngừng lại.

Sehwa thậm chí không thể chớp mắt và nhìn ánh đèn màu be bên trong phòng ngủ đang nhuộm màu bàn chân cậu theo hình quạt. Mãi đến khi ánh sáng vẽ một nửa vòng tròn rõ ràng vỡ tan và khó tìm thấy dấu vết, cậu mới nhận ra rằng có một đôi chân dài của người đàn ông ở cuối tầm nhìn của mình.

Hương thơm nồng nàn lẫn vào hương thơm của sữa tắm mà cậu vừa dùng hết hơn nửa chai. Mùi hương cơ thể của Ki Tae-jung siết chặt lấy cậu, Sehwa không thể ngẩng đầu lên.

Thậm chí việc đảo mắt cũng quá sức với cậu, và cậu chỉ lén nhìn xuống dưới thắt lưng của Ki Tae-jung như một tên trộm. Cậu chỉ có thể lờ mờ đoán rằng anh đang quấn khăn tắm quanh nửa thân dưới của mình sau khi tắm. Ki Tae-jung đang đứng nghiêng người và chống tay lên khung cửa.

Nơi nào lộ ra dưới tầm mắt của cậu đều ngứa ran đến mức cậu không thể biết ánh mắt của Ki Tae-jung đang hướng về đâu. Có lẽ nào anh ấy đã biết…? Liệu anh ấy có giả vờ không biết dù đã nghe thấy tiếng bước chân cậu đi đến đây không?

Cậu đã có những điều muốn nói, nhưng cậu không thể nhớ bất cứ điều gì. Liệu anh có muốn ngủ với cậu không, rằng cậu không ngại ngủ cùng giường mà không quan hệ tình dục. Cậu đã định đưa ra một vài lựa chọn cho Ki Tae-jung. Cậu đã luyện tập nói với một giọng điệu bình tĩnh nhất có thể để không cảm thấy xấu hổ ngay cả khi bị từ chối, nhưng cậu không thể cất lời.

Trong sự lo lắng, đôi môi khô khốc của cậu chạm vào nhau và tạo ra một âm thanh khó chịu. Ngay cả trong khi cậu lặp đi lặp lại điều đó vài lần, Ki Tae-jung vẫn không nói gì. Đến lúc này, có vẻ như cậu đã suy nghĩ quá nhiều theo cách riêng của mình. Có lẽ anh ấy chỉ định mở cửa để uống nước….

Một khoảng thời gian như vĩnh cửu trôi qua, cậu cảm thấy cổ mình hơi cứng lại vì cúi xuống quá lâu.

"…anh nghe thấy tiếng bước chân."

Cuối cùng thì Ki Tae-jung cũng nói. Một giọng nói trầm khàn đặc khiến lông tơ trên gáy cậu dựng đứng.

"Anh vẫn nghĩ rằng em đang gặp khó khăn, anh nên đưa em trở lại… Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn muốn giả vờ không biết đến cùng vì anh rất vui khi em ở đây."

"…."

"Nhưng như thế này, trước mặt một thằng khốn tồi tệ, em đang làm vậy hả."

Ánh mắt khô khốc đến mức không thể bùng cháy của anh chậm rãi lướt qua toàn thân Sehwa. Đôi chân trần ướt át, mu bàn tay được tay áo choàng che phủ, môi dưới trắng bệch vì bị răng trên ấn vào và dái tai đỏ ửng…. Lee Sehwa đang chắc chắn phát ra một tín hiệu nào đó bằng cả cơ thể.

Trái tim cậu dường như đang đập ở má và đầu cậu. Cậu cảm thấy như Ki Tae-jung và cậu đang bị nhốt trong một không gian thiếu oxy. Thật khó thở hơn nhiều so với trước.

Cậu khó khăn hít thở bằng mũi. Khi cậu nghĩ rằng mình đã nghe thấy tiếng gì đó vỡ vụn, Ki Tae-jung tiến lại gần một bước. Không xa, nhưng cũng không gần. Đó là một khoảng cách mà nếu cậu ngẩng đầu lên, biểu cảm của cả hai sẽ lộ ra không chút che giấu.

Thậm chí cậu còn cảm nhận được vị máu trong đôi môi mím chặt của mình. Cậu không ghét điều đó. Cậu cũng không bị ép buộc phải làm điều đó. Mặc dù cậu cảm thấy biết ơn và có lỗi với anh vì đã lao đến tận phòng cấp cứu, nhưng cuộc quan hệ tình dục này… tức là nếu họ quan hệ tình dục bây giờ, thì đó sẽ không phải là một sự trả nợ hay một sự trao đổi ngang giá như trước đây. Cậu chỉ có một ý nghĩ, đó là muốn đáp lại trái tim anh bằng trái tim mình.

Ki Tae-jung vẫn đang chống tay lên khung cửa và chỉ nghiêng người về phía trước. Anh chậm rãi cúi xuống và nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cậu. Nếu không phải vì cảm giác tóc cậu bị ấn xuống nhẹ nhàng, nếu không phải vì chuyển động của bóng tối, có lẽ cậu đã không nhận ra đó là một nụ hôn.

"…."

cậu không từ chối, Ki Tae-jung trượt môi xuống. Anh đặt môi lên trán cậu rồi rời ra và nhìn cậu chăm chú. Sehwa giấu lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào trong tay áo và khẽ nhấc cằm lên. Đó là dấu hiệu cho thấy cậu đồng ý. Ki Tae-jung hôn lên trán và giữa lông mày của Sehwa rõ ràng hơn so với trước. Ngay cả như vậy sao? Ngay cả như vậy em vẫn sẽ im lặng sao? Những nụ hôn tuôn rơi như lông vũ, nhưng không khí bao quanh Sehwa đang hỏi thật hung dữ và dai dẳng. Anh cẩn thận thăm dò xem liệu ý nghĩa mà anh đang nghĩ có đúng hay không, và Sehwa có thể chịu đựng đến đâu.

Cậu cảm thấy như mình đang bị đẩy đến bờ vực. Sehwa giờ mới nhận ra rằng cậu đang run rẩy. Đầu mũi anh cọ vào đầu mũi cậu, và đôi môi ướt át của anh chạm vào má cậu. Ki Tae-jung hôn lên dái tai và xương hàm của cậu, rồi nhẹ nhàng cắn môi và chờ đợi một lúc. Cậu không cảm thấy hơi thở mà cậu đã cảm thấy cho đến bây giờ. Cả anh và cậu đều ngừng thở cùng một lúc , cẩn thận quan sát phản ứng của nhau.

Rầmmm. Sehwa giật mình khi nghe thấy tiếng gì đó bị xô đẩy và cào xé thô bạo. Lấy anh làm tín hiệu, Ki Tae-jung cúi sâu người xuống và hôn lên môi Sehwa. Nó chỉ ở mức da chạm vào da như khi anh hôn lên đỉnh đầu cậu.

"Hừm…."

Một tiếng thở gấp gáp vô thức thoát ra từ mũi cậu. Đầu cậu choáng váng vì cậu thiếu hơi đến nỗi không làm gì cả. Sehwa thở hổn hển chẳng khác chi vừa chạy bộ và ngẩng đầu lên như một bông hoa héo úa.

Thân hình to lớn và đen kịt đã hợp nhất với bóng tối phía sau đèn trong phòng thu hút ánh nhìn của cậu ngay từ đầu. Sehwa lúng túng đảo mắt vì không thể nhìn thấy khuôn mặt của Ki Tae-jung. Cậu đột ngột dừng mắt khi nhìn thấy bàn tay của Ki Tae-jung đang đặt trên khung cửa.

Cậu không biết đó là chất liệu gì, nhưng có những vết lõm sâu trên khung cửa, thứ chắc chắn không phải là giấy, mà có lẽ là một con thú lớn đã cào vào nó chăng. Nhìn sang phía bên kia, tình hình cũng tương tự. Trên đầu những vết tích kinh hoàng được khắc sâu là ngón tay của Ki Tae-jung. Nhìn những đường gân xanh nổi lên từ mu bàn tay đến cánh tay của người đàn ông hệt như chúng sắp vỡ tung, Sehwa ngơ ngác chớp mắt.

Âm thanh vỡ vụn vừa nãy là cái này sao? Không, liệu một người bình thường có thể để lại những dấu vết như vậy bằng tay không không? Tất nhiên, Ki Tae-jung không phải là một người bình thường….

Sehwa nhìn chằm chằm vào các khung cửa với những dấu tay trên đó rồi đỏ mặt và cúi đầu xuống. Thực tế là một người có sức mạnh lớn như vậy đã nhẹ nhàng hôn cậu cho đến tận bây giờ, rằng anh ấy đã thà cắm ngón tay vào cột nhà để kìm chế vì sợ cậu sẽ giật mình nếu anh đột ngột hôn cậu, và… Thực tế là người đó đang khao khát cậu đến mức cậu cảm thấy thích, khiến bụng cậu nóng lên vì cảm giác ham muốn trào dâng.

Hương gỗ đặc trưng của đồ nội thất xộc thẳng vào mũi cậu, và những ngón tay dài thận trọng nắm lấy cằm của Sehwa. Cậu giả vờ không biết và bị kéo theo cảm giác bị kéo. Chụt. Khi cậu bước một bước về phía anh, có một âm thanh ướt át hơn so với trước trên bàn chân cậu.

Cậu từ từ ngẩng đầu lên, cố định mắt ở khoảng ngực của Ki Tae-jung. Đó là một khoảng cách gần đến mức cậu không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt anh, cậu chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của anh. Cậu không nhúc nhích dù chỉ một chút như một con vật mắc bẫy ...họ nhìn vào mắt nhau một lúc lâu. Sau đó, những ngón tay ướt đẫm mồ hôi của Ki Tae-jung trượt nhẹ trên khung cửa, vai Sehwa giật mình trước tiếng ma sát nhỏ đó. Cậu cảm nhận được nó ngay cả khi đầu cậu đang nóng ran.

Ngay bây giờ, đó là ngay bây giờ.

"Hức…!"

Như thể ai đó đã bắn một quả pháo hiệu, đôi môi của cả hai gấp gáp chạm vào nhau. Sehwa dùng đôi tay run rẩy ôm lấy eo của Ki Tae-jung. Những ngón tay to lớn nắm lấy tóc Sehwa không đau đớn, đầu cậu bị giật mạnh ra sau. Cằm cậu được nâng lên, và một chiếc lưỡi nóng hổi đâm sâu vào.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo