Lịch update : thứ 3, thứ 6
ẦM! Cánh cửa sắt của lối thoát hiểm mở ra một cách ồn ào. Tiếp theo đó, tiếng gót giày quân sự đập mạnh xuống đất vang vọng khắp trung tâm thương mại yên tĩnh. Như thể đã xác định rõ mục tiêu, bước chân không ngần ngại đó dẫn đầu, tiếng hô xung, thành từ sâu trong lồng ngực của những người lính vang vọng như sóng triều.
"Không được làm như vậy. Đại tá Oh Seon-ran đang ở bên trong."
Tiếng chào nghiêm nghị dứt ngang khi những vị khách không mời mà đến tiến đến hành lang dẫn vào quán cà phê. Khi những phó quan có cấp bậc cao hơn những kẻ đang đứng gác bên ngoài cố gắng ngăn cản đối phương xông vào, bầu không khí nặng nề ngay lập tức trở nên căng thẳng.
"Chuẩn tướng, xin dừng lại...!"
"Không được, ngăn lại!"
Một cuộc ẩu đả nhỏ nổ ra giữa những người cố gắng ngăn cản và những người cố gắng xông vào. Tiếng đánh đấm và xô đẩy vang lên ồn ào. Và vượt qua mớ hỗn độn đó, một bóng dáng cao lớn xuất hiện.
Ki Tae-jung, mặc bộ quân phục màu xanh navy của không quân có thể dễ dàng trở nên quê mùa, nhưng lại hợp với anh như thể nó đã là của anh từ khi sinh ra.
Như thể tất cả những náo loạn này không liên quan gì đến mình, anh ta bước đi một cách thản nhiên về phía này. Sự xuất hiện của Ki Tae-jung trong bối cảnh những người lính đang hỗn chiến dường như không có thật.
"Chuẩn tướng..."
Dù có thể nhận ra khuôn mặt, nhưng dù có gọi to đến đâu thì cũng không thể vọng đến tai anh. Hơn nữa, giọng nói của Lee Se-hwa nhỏ đến mức Oh Seon-ran ở gần cũng chỉ nghe thấy một cách khó khăn. Chắc chắn anh ta biết điều đó, nhưng Lee Se-hwa vẫn lẩm bẩm lặp đi lặp lại. Chuẩn tướng, chuẩn tướng...
Ánh mắt của đứa trẻ từ trước đến nay vẫn luôn hướng về bất cứ đâu giờ đây đang hướng về một điểm duy nhất một cách rõ ràng. Trong ánh mắt nhìn qua vai Oh Seon-ran, sự xa lạ và mờ mịt đã tan biến từ lúc nào.
A. Oh Seon-ran nuốt một tiếng thở dài cay đắng.
Tôi dự định sẽ có một cuộc gặp riêng với Ki Tae-jung trong thời gian sớm nhất. Không, tôi phải làm như vậy. Dù tôi không tin vào những lời vớ vẩn của Kim Seok-cheol, nhưng Ki Tae-jung cũng có những điểm đáng ngờ. Đặc biệt là liên quan đến việc Lee Se-hwa mang thai. Liệu việc này có xảy ra do loại thuốc từ 'Thu hoạch' hay do thể chất bẩm sinh của Lee Se-hwa, và liệu Ki Tae-jung có biết tất cả những điều này mà vẫn lợi dụng đứa trẻ hay không. Tôi nhất định phải xác nhận.
Nhưng... thời điểm đó không phải bây giờ. Tôi không thể hỏi rõ ngọn ngành sự việc trước mặt đứa trẻ mà trái tim đã hoàn toàn hướng về Ki Tae-jung như thế này.
Giờ đây, tôi đã có thể phân biệt được cả cái nhíu mày của Ki Tae-jung. Anh ta đang nắm chặt chiếc mũ quân phục và cà vạt trong một tay, tay còn lại thì phủi những chiếc lá dính trên áo khoác và má một cách qua loa. Vài sợi tóc rớt xuống, gấu quần hơi nhăn... Xem ra anh ta đã di chuyển từ phòng họp đến đây bằng trực thăng.
Kẻ xâm nhập vô lễ dùng các ngón tay vuốt ngược mái tóc rối bù của mình một cách gọn gàng, rồi đội chiếc mũ quân phục màu xanh navy, biểu tượng của không quân lên đầu. Sau đó, anh ta quấn chiếc cà vạt đang nắm trong lòng bàn tay quanh cổ áo sơ mi. Theo những động tác thắt nút và kéo cà vạt của người đàn ông đang cài lại chiếc cúc trên cùng đang mở và thắt nút cà vạt, yết hầu của Lee Se-hwa khẽ rung động.
Cuối cùng, sau khi vỗ nhẹ tay lên tay áo và áo khoác phía trước vài lần, anh ta đã có một dáng vẻ ít nhất là không bị bắt bẻ trước mặt cấp trên.
"Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau như thế này thì phải."
Ki Tae-jung tiến đến và chào một cách qua loa.
"Đại tá Oh Seon-ran."
Như thể không cần nghe câu trả lời cho lời chào, Ki Tae-jung chỉ giữ một chút lễ nghi tối thiểu và tiến thẳng đến chỗ Lee Se-hwa đang ngồi. Nhìn hình dáng miệng mấp máy của anh ta, có vẻ như anh ta đang thúc giục cậu đứng dậy. Oh Seon-ran cũng định đứng dậy ngay lập tức để giấu đứa trẻ phía sau mình... Nhưng khi nhìn thấy anh ta giữ Lee Se-hwa lại phía sau và dỗ dành cậu ân cần, hỏi thăm cậu có khỏe không... Lực nắm chặt tay vịn đến mức tưởng chừng như muốn bóp nát nó của tôi đã hơi thả lỏng ra một chút.
"Chắc ngài cũng biết tôi là một kẻ thất học nên tôi sẽ không vòng vo nữa."
Gương mặt Ki Tae-jung lộ rõ vẻ giận dữ đến mức khó có thể diễn tả bằng lời, khi anh ta che chắn cho Lee Se-hwa cẩn thận rồi quay lại nhìn Oh Seon-ran.
"Nếu ngài còn tiếp cận Lee Se-hwa theo kiểu này thêm một lần nào nữa, thì tên của ngài cũng sẽ được ghi vào bản cáo trạng đấy. Tôi biết rằng ngài đã có đủ chuyện để giải thích vào ngày ra tòa rồi."
Ki Tae-jung nghiến răng nghiến lợi nói với đôi mắt bừng bừng lửa giận, như thể anh ta sẽ giết tôi ngay lập tức nếu không phải vì cấp bậc của tôi.
Tôi đáng lẽ phải tức giận vì sự vô lễ của một kẻ cấp dưới vô đạo đức. Nhưng trớ trêu thay, khi nhìn thấy Ki Tae-jung bảo vệ Lee Se-hwa một cách khá chân thành, sự khó chịu của tôi đã dịu đi. Dù không đến mức toát ra vẻ dịu dàng, nhưng ít nhất thì đó cũng là một hình ảnh khác hẳn với Ki Tae-jung mà Oh Seon-ran biết.
Đương nhiên, nếu Ki Tae-jung đã cưỡng hiếp Lee Se-hwa như lời Kim Seok-cheol nói, hoặc giam cầm cậu và đối xử với cậu một cách tùy tiện... thì tôi thậm chí không cần đến phiên tòa quân sự. Tôi sẽ ra tay xử lý anh ta ngay lập tức. Nhưng khi nhìn thấy cách hai người cư xử với nhau một cách gượng gạo, có vẻ như hai người đã có một sự đồng cảm nào đó.
Nhưng dù sao đi nữa, sao cậu ấy lại chọn một tên như vậy... Dù không phải là dáng vẻ càn quấy như thường ngày, nhưng Ki Tae-jung vẫn không phải là một đối tượng xứng đáng với đứa trẻ.
Không phải tôi đang soi mói xuất thân hay gia cảnh. Chỉ là tôi cảm thấy rằng Lee Se-hwa có một tính cách hiền lành, dù chỉ sau một cuộc trò chuyện ngắn. Ngay cả khi cậu ấy vẫn chưa mở lòng với tôi. Nếu cậu ấy kết giao với một người ôn hòa và dịu dàng hơn, phù hợp với tính cách của cậu ấy, tôi sẽ sẵn lòng chúc phúc cho họ.
Không, không chỉ là chúc phúc. Tôi sẽ huy động tất cả sức mạnh của mình để kéo người yêu của Lee Se-hwa đến bên cạnh cậu. Nhưng Ki Tae-jung thậm chí còn không đưa người mình yêu đang mang thai lên làm vợ, cũng không đứng ra làm người bảo hộ hợp pháp cho cậu ấy. Dựa vào cái gì mà tin được cái tên này chứ...
"Se-hwa à."
Tôi gọi tên đứa trẻ đang đứng sau lưng Ki Tae-jung, cố gắng kìm nén những lo lắng đang sôi sục. Lee Se-hwa mở to mắt như thể bị sét đánh và hé đầu ra nhìn. Cậu ấy có vẻ không quen với cái tên của mình được gọi một cách dịu dàng, chậm rãi chớp đôi mắt tròn xoe.
"Tôi đã nói chưa nhỉ? Cậu giống cha cậu như đúc đấy."
Oh Seon-ran khẽ cười và đứng dậy. Tôi lại muốn hỏi Lee Jin-woo một lần nữa. em có thật sự cảm thấy Se-hwa không giống em chút nào khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy không? Đến cả những biểu cảm nhỏ nhặt như thế này cũng giống hệt nhau... Dù biết rằng tôi sẽ không thể gặp lại em trong giấc mơ, tôi vẫn có những suy nghĩ vô ích như vậy.
"Dù sao thì hôm nay tôi đã có những hành động vô lễ, vậy nên tôi xin phép đi trước."
"..."
"Tôi có thể liên lạc với cậu sau được không?"
Ki Tae-jung nắm chặt tay Lee Se-hwa. Chặt đến mức làn da vốn đã trắng như tờ giấy của cậu ấy càng trở nên tái nhợt. Tôi định ngăn cản nếu tôi cảm thấy có dấu hiệu ép buộc nào, nhưng Lee Se-hwa lại lén nhìn Ki Tae-jung với vẻ mặt hơi cảm động. Có vẻ như cậu ấy cảm thấy anh ta đang bảo vệ mình khỏi người lạ.
"Tôi sẽ giải thích cho cậu nghe tất cả mọi chuyện nếu cậu đã sẵn sàng. Cha của cậu là người như thế nào,em ấy đã nhớ cậu đến mức nào... Tại sao tôi lại không thể tìm thấy cậu trong suốt thời gian qua, những điều như vậy."
"...Vâng. Nhưng tôi mong ngài cho tôi thêm chút thời gian để suy nghĩ."
"Đương nhiên rồi. Cậu có thể xác nhận mọi chuyện với Chuẩn tướng Ki Tae-jung. Cậu cũng có thể cùng tôi đến văn phòng làm việc của tôi để xem xét cái chứng thư lúc nãy. Bất cứ khi nào cậu có thắc mắc gì, hãy đến bất cứ lúc nào, dù là nhà riêng hay văn phòng làm việc. Hãy suy nghĩ thêm về vấn đề đứa trẻ. Vẫn còn sớm, chúng ta hãy từ từ nói chuyện nhé."
Oh Seon-ran cất chứng thư vào phong bì. Ở khoảng cách này, Ki Tae-jung chắc chắn có thể nhìn thấy vật đó. Chắc chắn một chuẩn tướng như anh ta không thể không biết. Đôi mắt sắc sảo của Ki Tae-jung nheo lại thành hình quả hạnh nhân. Anh ta đang chửi rủa tôi bằng ánh mắt, rằng tôi đang giở trò gì.
Đúng là trẻ con. Oh Seon-ran tặc lưỡi trong lòng. Tư thế xông lên bất chấp tất cả là tốt, nhưng lại quá thô bạo. Chắc chắn anh ta cũng đã thể hiện khía cạnh đó với Lee Se-hwa. Chỉ cần nhìn cách đứa trẻ lưỡng lự khi chọn giữa hai loại trái cây lúc nãy là đủ biết. Nếu anh ta đối xử tốt với cậu ấy, thì cậu ấy đã không do dự gì, mà thoải mái chọn lấy bao nhiêu tùy thích rồi.
"À, Se-hwa à."
"...À, vâng."
"Cha của cậu bảo rằng khi mang thai cậu, ông ấy đã rất thèm ăn bánh gạo trắng."
"Bánhgaoj trắng ạ?"
"Đúng vậy. Dù tôi gặp em ấy sau khi em ấy đã sinh con rồi, nhưng em ấy đã nhắc đến điều đó vài lần."
Ngay cả sau khi tôi và Lee Jin-woo bắt đầu trao đổi bằng bút đàm, anh ấy vẫn lặp lại câu chuyện này một hai lần. Điều đó có nghĩa là ngay cả đối với một người hiền lành và điềm tĩnh như anh ấy, đó cũng là một điều gì đó ám ảnh anh ấy đến mức khắc cốt ghi tâm.
"Vậy nên nếu cậu thèm ăn gì thì nhất định phải ăn nhé. Dù có khó chịu vì ốm nghén. Cậu đừng bỏ qua đại khái và nghĩ rằng không sao đâu. Sau này cậu sẽ cứ nghĩ đến nó mãi và cảm thấy buồn đấy."
Lee Se-hwa khẽ gật đầu và dùng tay không bị Ki Tae-jung nắm lấy để sờ lên mắt mình. Cậu ấy có vẻ đang lo lắng không biết mắt mình có bị lé hay không.
Vì vẻ ngây thơ đó quá đáng yêu, Oh Seon-ran khẽ cười và quay đi. Ngay cả khi Lee Se-hwa là một tên tội phạm tồi tệ và độc ác, tôi cũng sẽ bao bọc cậu ấy. Tôi sẽ cố gắng yêu thương cậu ấy bằng mọi giá. Nhưng tôi đã không hề ngờ rằng cậu ấy lại rạng rỡ và xinh đẹp đến thế... Tôi đã không ngờ rằng cậu ấy lại giống Lee Jin-woo từ ngoại hình đến tính cách đến thế.
Và sau khi tôi đã tạo một khoảng cách nhất định với Se-hwa... Lúc đó, một giọt nước mắt lớn đã lăn dài trên cằm tôi. Quyết tâm tìm lại, giải cứu và yêu thương đứa trẻ đó, hóa ra chỉ là một sự kiêu ngạo. Xét cho cùng, tôi cũng góp một phần không nhỏ vào việc khiến cuộc đời Se-hwa trở nên tồi tệ. Vậy với tư cách đó, tôi có đủ tư cách để can thiệp vào cuộc đời cậu ấy hay không.
Oh Seon-ran dùng tay lau mắt và cố gắng kìm nén hơi thở đang nghẹn ứ, rồi lại tiếp tục bước đi mệt mỏi. Tôi không được gục ngã vào lúc này. Thay vì chỉ biết xin lỗi một cách thảm hại như thế này, tôi phải trả lại cho Se-hwa những gì mà cậu ấy đã đánh mất trong quá khứ.
Đã đến lúc tôi thực hiện lời hứa với Lee Jin-woo.
"Sao Chuẩn tướng lại ở đây... Á!"
Ki Tae-jung, người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Oh Seon-ran và đoàn tùy tùng của ông ta đang biến mất ở đằng xa, đột nhiên ôm chặt lấy tôi. Có vẻ như cậu có thể đẩy anh ấy ra, nhưng... Má anh ấy đang áp vào gần cằm cậu, môi anh ấy đang vùi vào cổ cậu. Dù chỉ chạm nhẹ thôi, nhưng cậu vẫn cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang đập loạn xạ một cách bất an của anh ấy, nên cậu cảm thấy khó mà bảo anh ấy buông cậu ra.
"Chuẩn tướng."
"..."
"Có phải anh lo lắng cho tôi... không?"
Thay vào đó, tôi cẩn thận hỏi. Những hành động của anh ấy dường như chỉ hướng về một hướng duy nhất, nên tôi hỏi vì một tia hy vọng.
"Bây giờ em còn hỏi câu đó được à?"
Nói rồi anh ấy định chửi thề, nhưng có vẻ như đã cố gắng kìm lại việc phát âm ra. Ki Tae-jung hít một hơi thật sâu. Se-hwa đã cố gắng che giấu tiếng cười suýt chút nữa thì bật ra. Tôi chỉ bảo anh ấy đừng chửi thề với em bé trong bụng, chứ không bảo anh ấy phải thay đổi hoàn toàn thói quen chửi thề của mình mà...
"Tôi thật là một thằng điên khi chỉ phái có một Trung sĩ Choi đi theo em."
Se-hwa đang hít lấy mùi hương nam tính mát lạnh và sảng khoái, xoa dịu tâm trạng, thì cảm thấy có một cảm xúc kỳ lạ khi ngửi thấy mùi gió mà anh ấy đã mang theo cùng với mùi thuốc lá thoang thoảng mà gần đây cậu đã không còn ngửi thấy. Có vẻ như anh ấy vẫn hút thuốc ở bên ngoài, vậy tại sao anh ấy lại không ngậm tẩu thuốc khi ở bên cậu? Anh ấy thật sự... lo lắng cho cậu, cho cơ thể cậu sao?
"Từ giờ trở đi, em chỉ được ra ngoài với tôi thôi. Dù sao thì tôi cũng là chuẩn tướng nên còn có thể tranh cãi được đến mức này, chứ nếu đối phương là Đại tá thì với một thiếu úy hay trung sĩ thì chẳng ăn thua gì đâu."
"Sao vậy ạ? Có... chuyện gì nguy hiểm sao?"
"em sẽ là một con mồi ngon cho những kẻ muốn đứng về phía Thiếu úy Kim. Bọn chúng chắc chắn đang rình rập để đổ hết mọi tội lỗi lên người em đấy."
A... Lúc này Se-hwa mới có thể giữ lại được tâm trí đang bay bổng trên những cánh đồng hoa của mình.
Cậu đã quá ngạc nhiên khi một Đại tá lại đến tìm cậu và nói chuyện. Thậm chí nội dung lại là những điều mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến trong đời, nên cậu chỉ cảm thấy mơ hồ... Khi nghĩ theo một hướng khác, cậu đã hơi sợ hãi.
Đại tá Oh Seon-ran biết chính xác cậu đang ở đâu và làm gì nên đã tìm đến. Hơn nữa, ông ta còn biết rằng cậu đang mang thai con của Ki Tae-jung. Đương nhiên, ông ta không cố gắng dụ dỗ hay đe dọa cậu, nhưng... Dù sao thì điều đó cũng có nghĩa là các nhân vật trong quân đội có thể dễ dàng nắm bắt được hành tung của cậu. Có vẻ như thông tin của cậu cũng đã lan truyền một cách công khai...
"Tôi đã nghĩ rằng nếu ngài ấy tiếp cận một người đang mang thai con của tôi ở hạng 5 một cách liều lĩnh như vậy, thì điều đó có thể gây ra phản ứng dữ dội cho họ, nên họ sẽ không hành động một cách tùy tiện..."
Ki Tae-jung lẩm bẩm rằng anh không ngờ rằng Đại tá Oh Seon-ran lại tự mình xuất hiện.
"Có thể em không nhìn thấy, nhưng cũng có không ít kẻ khác đang bảo vệ em đấy. Bọn chúng cũng đang theo dõi đường đi nước bước của chúng ta..."
Se-hwa chậm rãi chớp mắt. Sao nhỉ. Đáng ngạc nhiên là Ki Tae-jung... có vẻ như đang biện minh cho cậu. Rằng anh ấy không cố ý ném cậu vào nguy hiểm, rằng anh ấy không hề bỏ mặc cậu dù đã biết hết mọi chuyện. Rằng đây là một tai nạn mà anh ấy thật sự không ngờ tới.
"Dù sao thì từ giờ trở đi, em chỉ được ra ngoài mua gì với tôi thôi."
"..."
"Sao em không trả lời?"
Như thể muốn nhìn vào khuôn mặt không nói lời nào của tôi, thân trên đang cúi xuống của anh ấy rung lên mạnh mẽ. Se-hwa ngập ngừng một lúc rồi kiễng chân. Dù có cố gắng kiễng chân hết sức, tôi vẫn không thể chạm được đến đỉnh đầu của người đàn ông... Dù sao thì tôi cũng cố gắng vươn tay ra và vỗ nhẹ vào lưng Ki Tae-jung vài lần.
"...tôi biết rồi."
Cơ thể rắn chắc như được rèn bằng thép của người đàn ông run lên trước những cái chạm vụng về của Se-hwa.
"Từ giờ tôi sẽ chỉ ra ngoài với Chuẩn tướng thôi."