Tháng Ba - Chương 76

Lịch update : thứ 3, thứ 6

 

“A, cái đó, dù vậy thì…”

Ki Tae-jung phủi tay mấy cái, mảnh vải vụn rơi xuống một cách yếu ớt. Se-hwa khẽ nấc cụt. Cái loại đồ lót có độ co giãn tốt hơn vải bình thường rất nhiều, thậm chí còn ướt đẫm… lại có thể bị xé rách như giấy thế này sao…?

“Chỉ cần không cho vào là được chứ gì.”

Đáng ngạc nhiên là anh không banh chân Se-hwa ra hay lật người cậu lại. Dù cậu biết rõ anh thích nhất là tư thế gập người đến mức đầu gối chạm ngực rồi thẳng đứng đóng xuống, hoặc chỉ nhấc mông lên rồi đâm từ phía sau, hay là liếm lỗ đít…

“Lúc có thai mọi người vẫn làm tình ngon ơ mà… chỉ là em thì hơi, tình hình nó vậy nên…”

Rõ ràng là anh đang dồn hết sức lực vào việc xé toạc cái quần lót ướt đẫm một cách tùy tiện, nhưng những ngón tay thúc đẩy cậu lại không hề thô bạo như trước. Ki Tae-jung chống khuỷu tay xuống bên cạnh mặt Se-hwa, giữ một khoảng cách nhất định giữa cơ thể hai người. Như thể anh lo lắng cơ thể rắn chắc của mình sẽ đè bẹp cậu vậy. Và sự quan tâm xa lạ và vụng về đó khiến Se-hwa hưng phấn hơn bất kỳ lời thì thầm hay vuốt ve dâm dục nào.

“Sao em ra nhiều nước thế này.”

…Tất nhiên, thói quen ăn nói thì vẫn vậy.

“Nhìn em ra nhanh hơn bình thường nhiều… thì ra em thích quân phục đến vậy hả?”

Những lời thì thầm trầm thấp vang vọng trong đầu khiến cậu xấu hổ, nước chảy ào ào theo rãnh mông.

“Không phải tại…”

“Không phải tại ?”

Giọng người đàn ông lặp lại câu nói của cậu, mang theo vẻ thản nhiên nhưng tinh quái.

“Đây là phòng ngủ của chuẩn tướng mà, đúng không…”

Se-hwa ngọ nguậy kéo cơ thể lên phía đầu giường và nhìn quanh.

“Nằm xuống là toàn mùi của chuẩn tướng nên… nên…”

Dù không làm gì ghê gớm, nhưng cậu đã chảy nước tùm lum cả trước lẫn sau như lời Ki Tae-jung nói, khiến cậu hơi xấu hổ. Lâu lắm rồi cậu mới làm mấy chuyện này, nhưng dù có xét đến điều đó thì phản ứng của cậu vẫn nhanh hơn bình thường.

“Không biết phải làm thế nào… thì tốt…”

Cuối cùng Se-hwa cũng lúng búng nói. Ki Tae-jung không biết điểm dừng thích hợp. Anh đã vậy trong nhiều phương diện, nhưng đặc biệt là tình dục thì lại càng như vậy. Cậu vừa xấu hổ, vừa cảm thấy nghẹn ngào nên việc từ chối trước tiên đã trở thành thói quen của cậu. Cũng có một phần sự thật là cậu lo lắng không nên làm mấy trò đồi trụy này với cơ thể này… nhưng.

Thành thật mà nói, thật ra cậu thích đến chết đi sống lại. Cái kiểu vuốt ve như trẻ con hiện tại còn thích hơn bất kỳ cuộc làm tình nào cậu đã từng có. Sự cố gắng của người đàn ông để không đối xử thô bạo với cậu, và cả khuôn mặt của Ki Tae-jung đang hưng phấn tột độ khi nhìn cậu….

“……”

Ki Tae-jung im lặng nhìn Se-hwa đang ngập ngừng vì xấu hổ một lúc, rồi đột nhiên nắm chặt tay thành nắm đấm đến mức phát ra tiếng răng rắc.

“Aah!”

Chưa kịp hết hồn vì âm thanh đáng sợ đó, cơ thể cậu đã bị túm lấy. Cùng lúc với việc bị kéo mạnh xuống dưới, một nụ hôn mãnh liệt hơn trước ập đến.

“Hức, chuẩn… tướng…”

“…Em, cố tình làm vậy đúng không?”

“A…, gì…”

“Em học được cái kiểu quyến rũ người ta bằng mấy lời đó ở đâu vậy, hả?”

“Không, không có, hức!”

Chiếc cà vạt lỏng lẻo trên cổ Ki Tae-jung cứ cọ vào da thịt cậu gây ngứa ngáy. Cậu định đẩy nhẹ cơ thể rắn chắc như được bọc thép của anh ra, nhưng không hiểu sao chỗ tay cậu chạm vào lại hơi ướt. Vì tò mò nên cậu liếc nhìn thử, thì thấy chiếc áo sơ mi quân phục ướt sũng ở vài chỗ. Đặc biệt là phần cổ tay áo gần như bị dội nước, đến nỗi cậu có thể nhìn rõ cả những đường gân xanh nổi rõ.

Se-hwa nuốt nước bọt và vội vàng cụp mắt xuống. Cậu cảm thấy mặt mình như bốc hỏa. Có lẽ… quần áo vốn dĩ vẫn còn tươm tất đã trở nên như thế này là do chất lỏng mà cậu tiết ra.

“Đến cả đầu vú cũng to ra thế này.”

Có lẽ nhận ra lý do Se-hwa đột nhiên xấu hổ, Ki Tae-jung khẽ cười và gõ nhẹ vào nhũ hoa đang nhô lên.

“Chỉ nhìn thôi mà đã cương cứng thế này thì có chấp nhận được không hả?”

“Tại…, lâu, rồi nên…”

“À ha, lâu rồi nên vậy à.”

“Hức… ư!”

“Vậy ra là do vậy nên mới chảy nước ròng ròng thế này. Chỗ này cũng sưng đỏ lên rồi.”

Ki Tae-jung vuốt ve hai bầu ngực gầy gò rồi ngậm lấy toàn bộ nhũ hoa như muốn hút trọn.

“…Tôi phải làm sao với em đây hả?”

Người đàn ông vừa ngậm lấy miếng thịt nhỏ nhắn như trái cây vừa thì thầm. Giọng anh trầm thấp, chứa đầy tiếng cười và hơi ẩm.

“Em ướt hết cả rồi này. Mà tôi còn không biết để ga dự phòng ở đâu nữa.”

Nghe anh chỉ ra những vết loang lổ lan rộng dưới mông cậu, Se-hwa đang mơ màng vì khoái cảm bỗng giật mình tỉnh táo lại.

“Chắc phải mua giường mới thôi.”

Nói thì nói vậy, nhưng đương nhiên là cái giường không có vấn đề gì cả. Nếu chỉ vì thế này mà phải đổi nệm, thì nên kiện công ty nội thất thì hơn.

“Cái này là tôi đặt làm riêng theo chiều cao của tôi nên chắc phải mất khá nhiều thời gian mới hoàn thành được.”

Cho dù phải mua lại thì cũng không có vấn đề gì. Một cái giường thì đáng bao nhiêu chứ. Chỉ là anh biết Se-hwa sẽ khó xử khi nghe những lời này.

“…Vậy thì làm sao, ạ?”

Đúng vậy, anh chỉ nói vậy vì muốn nhìn thấy vẻ mặt đó của cậu.

“Làm sao thì… đến khi giường mới đến thì phải ngủ chung phòng với em chứ sao, và…”

Anh đỡ Se-hwa đang đỏ bừng vì xấu hổ nằm nghiêng, ấn vào kheo chân khiến chân cậu gập lên hình chữ L.

“Hức, chuẩn tướng, cái này thì…”

Tư thế này không chỉ ít gây áp lực lên bụng dưới hơn tư thế truyền giáo hay tư thế úp thìa, mà chỉ cần nắm lấy xương chậu và xoay nhẹ thôi là lỗ đít sẽ lộ ra hoàn toàn. Thậm chí còn hở hang hơn cả lúc banh chân ra nhìn đối diện, chắc chắn sẽ dễ liếm mút hơn nhiều.

“Người ta bảo tử cung em hơi tụt xuống.”

“……”

“Tôi không đến mức phát cuồng vì tình dục đến nỗi phải đâm chọc vào cái cơ thể đó đâu.”

Không cho vào, tôi sẽ không làm đến cùng. Ki Tae-jung nhấn mạnh lại một lần nữa. Se-hwa nằm nghiêng co người lại như bào thai, chỉ nhìn về phía trước và chớp mắt.

Rồi đột nhiên cậu tròn mắt lên, nhếch miệng cười với khuôn mặt như socola tan chảy dưới ánh nắng gay gắt. Hì hì. Như thể người ta có thể ghi lại âm thanh đó vậy. Thật đột ngột… có thể nói là vậy, tinh khiết. Ki Tae-jung khựng lại trước nụ cười ngây thơ và tinh khiết của Se-hwa. Như một kẻ bại trận bị tấn công bất ngờ trong khoảnh khắc không thể ngờ tới.

“…Thích mà còn....”

“……”

“Chuẩn tướng thích lắm mà, cái… việc đó.”

Cứ như thể anh đang ôm một người xa lạ vậy. Ki Tae-jung cứng đờ người, không thể đáp lại. Anh còn không biết phải cử động cơ mặt như thế nào nữa.

“Tôi đùa… thôi.”

Không thấy Ki Tae-jung đáp lại gì, Se-hwa ngượng ngùng rụt người lại. Dù đang căng thẳng và thở dốc, cậu vẫn ngốc nghếch nhếch miệng cười và liếc nhìn anh.

“A, và bây giờ tôi mới nghĩ ra… có khi không nên cho đứa bé nghe mấy cái này thì phải?”

“……”

“Đi khám bệnh cũng được mấy ngày rồi nên chắc giờ này tai nó mọc ra rồi cũng nên… ừm, trung úy bảo với tôi là cho đến khi giải quyết xong thì cả tôi và đứa bé cũng sẽ trải qua những quá trình giống như người bình thường thôi, a…!”

“…Tôi, mẹ kiếp.”

Ki Tae-jung banh hai bên mông trước mắt ra và thô bạo xoa xát vào lỗ đít cậu. Một luồng nhiệt khó hiểu bùng lên từ đầu ngón chân.

Giờ thì anh đã hiểu lời Se-hwa nói lúc nãy rằng cậu không biết phải làm sao. Anh không biết phải diễn tả cảm giác xa lạ đang trào dâng như thế nào, cũng không biết cách giải tỏa nó. Vì vậy anh chỉ biết túm lấy và nhào nặn miếng thịt mềm mại như bột mì trong tầm tay.

“Mẹ kiếp, tại em mà…”

Anh không muốn làm tổn thương cậu, nhưng anh cũng muốn cắn nuốt cậu. Khi cậu khóc là lúc cậu đẹp nhất, nhưng anh cũng tò mò muốn biết những biểu cảm khác mà cậu đang giấu giếm. Những mâu thuẫn này không chỉ xa lạ, mà còn không cần thiết. Anh biết rằng đây là những lo lắng vô ích, nhưng anh không thể ngừng nghĩ về Se-hwa… vì vậy lòng anh bồn chồn không yên.

“A, không được, khoan đã…”

“Em đang rên rỉ vì thích thú đấy thôi. Vậy thì đứa bé cũng sẽ thích thôi.”

Phần thịt mềm mại như marshmallow lòi ra giữa các ngón tay anh. Dù gầy gò nhưng mông và đáy chậu của cậu lại tròn trịa bất thường.

“Đúng là dâm đãng mà….”

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt đang dán chặt vào chỗ đó, cái lỗ ướt át co rúm lại và tiết ra chất nhờn. Chất lỏng dính dính và trong suốt kéo dài như sợi chỉ giờ đã tan ra như nước và chảy xuống làn da trắng nõn.

“Thả lỏng cái lỗ ra đi.”

“A hức, ư…!”

“Đâu phải trai tân mà sao cứ mím chặt thế không biết.”

Anh chỉ đưa một đốt ngón tay vào và lướt nhẹ qua thành trong, vậy mà chỉ có thế thôi mà nước đã bắn ra tứ tung.

“Nghe thấy không?”

Đến cả khi mút trọn cái đó của anh cậu còn không ướt đến thế này. Vừa cắn vành tai cậu vừa thì thầm, Se-hwa không chịu đựng được nữa và che mặt lại. Cậu xấu hổ đến nỗi anh có thể cảm nhận được hơi nóng lan đến tận đây.

“Lee Se-hwa.”

“……”

“Em vẫn còn xấu hổ cái gì vậy?”

“Thì, thì đương nhiên là…”

“Có con rồi mà còn ra vẻ trong trắng thế này, cứ như là đang địt một người đã kết hôn đoan trang vậy, cảm giác lạ hoắc.”

“A, làm ơn, đừng nói vậy… chuẩn tướng…”

Cái hang ấm nóng dường như thích thú với bàn tay đang khuấy đảo bên trong, cứ ngậm chặt lấy nó và không chịu buông ra. Chất nhờn dâm đãng tích tụ theo sự co thắt đó chảy ròng ròng xuống cổ tay rồi xuống tận cánh tay anh.

“Ưm, cứ như đang nghiền một trái cây mọng nước vậy.”

Thơm tho, mọng nước và dính dính. Ví dụ như quả đào chẳng hạn.

“Mỗi lần khuấy bên trong là chất nhờn dính dính lại chảy ròng ròng,”

“Đừng nói vậy mà, a….”

“Em bảo lo đứa bé nghe thấy mà. Nên tôi mới nói năng nhỏ nhẹ đấy thôi.”

Anh mút tay đến tận miệng rồi lại đâm mạnh vào. Chất nhờn đang tuôn ra xối xả lại bị đẩy ngược vào trong. Những giọt chất lỏng trong suốt vỡ ra thành tiếng bốp bốp. Dù không banh rộng ra nhưng cái lỗ đã đầy ắp chất lỏng đến nỗi không nhìn thấy một nếp nhăn nào.

“A, ghét, đừng… đừng nói vậy…”

“Vậy thì chọn ra một điều em ghét nhất đi.”

“…Hả?”

“Trong những lời dâm dục mà tôi nói, điều em ghét nhất ấy. Tôi sẽ cố gắng không nói điều đó.”

“Thật ạ?”

Đây rõ ràng là một lời đề nghị đáng ngờ dù nghe có vẻ hào phóng, vậy mà Se-hwa lại mừng rỡ như gặp được cứu tinh. Ki Tae-jung bỗng cảm thấy bực bội dù chính anh là người đã giăng bẫy. Không. Cái kiểu dễ bị lừa thế này thì cậu làm sao mà leo lên được chức quản lý quán bar chứ?

“Vậy, thì…”

“Vậy thì?”

“…Nước, ạ.”

“Nước?”

“…Chất, chất nhờn…”

Nghe câu trả lời bất ngờ, Ki Tae-jung nhướn một bên mày lên. Anh cứ tưởng cậu sẽ chọn những cách miêu tả trực tiếp như chim hay lỗ đít gì đó chứ.

“Cái, chuyện cứ… bảo chảy… nước…”

“À ha. Em sẽ đỡ xấu hổ hơn nếu tôi không nói đến chuyện em chảy nước ròng ròng à?”

“À, vâng, cái, ừ ừ, chỉ… cần…”

“Được thôi. Vậy thì tôi sẽ không nói câu đó nữa… còn em hãy đáp ứng một điều tôi mong muốn nhé.”

Anh dùng ngón tay gẩy mạnh cái lỗ như thể đang đánh nhẹ, khiến chất lỏng trong suốt, hay là chất nhờn tuôn ra xối xả.

“Nói cho tôi biết em thích gì khi làm tình với tôi, chứ không phải là những điều em ghét hay không được.”

“…Hả?”

“Tôi mút và liếm chỗ nào thì da thịt em sẽ run rẩy, tôi đâm như thế nào thì em sẽ thích, hay là cảm xúc hiện tại của em như thế nào… những điều như vậy ấy.”

Ki Tae-jung ôm chặt Se-hwa vào lòng. Anh áp ngực mình vào lưng cậu đang cong lên, vừa khít như thể anh đã đặt may riêng vậy.

“Hức…!”

Anh vuốt ve cái nhũ hoa đang đỏ ửng như trái cây rồi đưa tay xuống cái đó của cậu, trước khi kịp làm gì thì cậu đã rên rỉ như khóc lóc rồi.

“Chụ, chuẩn tướnng…”

Giọng cậu nài nỉ kéo dài hơn bình thường. Không phải là cậu cố tình làm nũng, mà có vẻ như đó là dáng vẻ trẻ con mà cậu vô thức bộc lộ khi lòng cậu tan chảy.

“Vậy thì làm như thế này em thích hay không thích?”

“…, A, thích….”

“Tôi không nghe thấy.”

Anh gẩy nhẹ chỗ lõm dưới quy đầu và sợi thắng, khiến Se-hwa run rẩy như bị điện giật.

“Lee Se-hwa. Phải giữ lời hứa chứ?”

“A hức!”

“Em không muốn nghe tôi bảo chảy nước mà?”

“Hức… t, thích…”

“Gì cơ?”

“Thích, ạ…”

“A a, chỗ này à? Sờ chim em thích à?”

“Ừ, vâng, thích… hức…”

“Vừa nắm chim vừa mút cái lỗ cho em nhé? Chắc em sẽ thích hơn đấy.”

“A, không…”

“Tôi không hỏi em có ngại ngùng không, mà tôi hỏi em có cảm thấy dễ chịu hay không.”

“Cái đó thì…”

Se-hwa ngập ngừng không trả lời ngay được. Thấy cậu nhíu mày nghi hoặc, có vẻ như giờ cậu mới nhận ra chỉ mình cậu chịu thiệt.

“Nhưng mà chuẩn tướng làm thế này, không công bằng…”

“Đến giờ em mới biết à?”

Chỉ bỏ ra một điều mình ghét so với việc phải kể ra hết những điều mình thích. Đương nhiên đây là một giao dịch bất lợi cho Se-hwa.

“Ai bảo em ngốc làm gì. Lúc em chia bài ở quán bar chắc cũng vậy thôi.”

“A, ư ức!”

Anh chỉ đưa hai ngón tay vào một nửa rồi banh ra như cắt kéo. Chỉ cần khuấy mạnh thêm một chút nữa thôi là sẽ chạm đến chỗ nhạy cảm của Se-hwa. Ừm. Có nên khuấy mạnh một lần rồi sờ phía trước cho cậu không nhỉ?

“Chuẩn, chuẩn tướng, tôi,…”

Se-hwa ngọ nguậy xoay người lại nhìn Ki Tae-jung. Cậu hé miệng và nghiêng đầu, có vẻ như cậu muốn được hôn.

“Chuẩn tướng…”

Dù lời gọi vụng về này không phải là quyến rũ hay thúc giục gì, nhưng anh cũng không có lý do gì để từ chối. Anh vui vẻ nghiêng người xuống và chạm môi cậu. Đó là một nụ hôn tham lam đến nỗi nuốt trọn cả tiếng rên rỉ rung rung trong cổ họng của Se-hwa.

Cậu từng từ chối rằng cậu không thích hôn, anh có thể đâm đít cậu thế nào cũng được nhưng không được hôn, vậy mà giờ cậu lại đòi hôn trước. Tất nhiên, có vẻ như đó chỉ là một thủ đoạn để đánh lạc hướng anh khỏi sự khoái lạc lớn hơn mà cậu đang sợ hãi…

Anh không hiểu sao một người dễ bị nhìn thấu như vậy lại có thể leo lên đến chức quản lý được. Ki Tae-jung bật cười, rồi bỗng nhiên… anh tự hỏi rằng nếu anh không đối xử thô bạo với Se-hwa ngay từ đầu thì mọi chuyện sẽ như thế nào.

Khi nhìn Se-hwa đang ngoan ngoãn giao phó cơ thể cho anh và hoàn toàn dễ bị anh nắm bắt, đột nhiên anh lại có một câu hỏi như vậy. Câu hỏi nhỏ bé như một chấm nhỏ nhanh chóng phình to ra như một cái cây khổng lồ.

Nếu anh nói với cậu thân phận thật sự của mình là gì, anh có những việc phải làm trong tương lai và anh cần sự giúp đỡ của cậu. Nếu anh nói với cậu về loại thuốc mà thiếu úy Kim đã cho cậu uống và hỏi cậu có biết rằng cậu có thể mang thai không. Nếu anh nói rõ mọi chuyện và bắt đầu thì….

Liệu cậu vẫn sẽ thích anh chứ? Lúc đó cậu sẽ cười và nép vào lòng anh, và đòi hôn nhanh hơn như lúc nãy chứ?

“Chuẩn, tướng…?”

Thấy anh chỉ ngậm môi cậu và đột nhiên không có phản ứng gì, Se-hwa khẽ gọi anh. Hơi thở ấm áp tràn đầy sức sống của cậu lùa vào. Như thể để đánh thức cái suy nghĩ đã ngừng trệ như chết của Ki Tae-jung.

“Lee Se-hwa.”

“…Vâng?”

“Nếu chúng ta gặp nhau một cách bình thường… em sẽ gọi tôi là gì?”

Như thể không hiểu câu hỏi, Se-hwa chớp mắt rồi khẽ nghiêng đầu.

“Không phải chuẩn tướng, em sẽ gọi tôi là gì?”

Một bên vai của Se-hwa khẽ nhướng lên như thể cậu cảm thấy ngứa ngáy vì tay anh đang vuốt ve má cậu. Cậu nhăn tít cả hai mắt rồi chầm chậm mở hàng mi dài và nhìn thẳng vào mắt anh.

“Sao đột nhiên lại hỏi vậy…”

“Tôi cũng gọi em theo cách em muốn mà.”

Đột nhiên bụng dưới của anh ngứa ngáy không chịu được. Không, không phải ngứa mà…. Anh phải gọi cái này là gì nhỉ. Như thể có gai đang cào xé bên trong anh vậy. Anh cứ thấy nôn nao và muốn nôn ra mọi thứ….

“A ức!”

Ki Tae-jung ấn mạnh ngón tay cái vào đáy chậu ướt át để xua tan cảm giác xa lạ. Se-hwa vội vàng lắc đầu vì áp lực đột ngột tác động từ bên trong lẫn bên ngoài.

“Chuẩn…, xin anh đừng, aah!”

“Tôi còn chưa đến ba mươi tuổi thì gọi là chú có hơi quá…”

Nói rồi Ki Tae-jung chỉ lẩm bẩm trong lòng ba âm tiết dịu dàng mà Oh Seon-ran đã gọi Se-hwa một cách thoải mái vào lần đầu tiên ông ta gặp cậu.

Se-hwa à.

“Anh? Chú?”

Nếu anh gọi cậu như vậy. Nếu anh bỏ họ ra và chỉ gọi tên cậu thôi… thì lần này cậu sẽ có biểu cảm gì đây. Cậu sẽ khóc hay cười.

“Nhanh lên.”

Vì cảm thấy ngượng ngùng nên anh không thể phát âm ra thành tiếng mà cứ thúc giục Se-hwa. Anh vừa lẩm bẩm vừa lặp đi lặp lại trong miệng mấy lần. Se-hwa à.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo