Tháng Ba - Chương 79

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

 

“……”

Một con chim nhỏ không biết từ đâu xuất hiện, bắt đầu lạch bạch đi lại ở phía dưới màn hình. Nó có thân như một khối trắng xóa như nặn từ tuyết, đôi mắt và cái mỏ lại đen như hạt vừng, nếu không có đôi chân gợi nhớ đến loài chim thì nó trông chẳng khác gì cục bột mì hay bánh dày.

Con chim giống nắm cơm đang đội cái vỏ trứng vỡ trên đầu như một chiếc mũ bỗng lạch bạch bay lên. Rồi nó mổ mổ cái mỏ bé xíu vào chỗ con trỏ đang nhấp nháy như muốn bảo mọi người hãy nhìn vào đây đi. Như thể đang thúc giục người ta hãy nhanh chóng điền vào những ô trống ghi tên người bảo hộ và tên gọi của đứa bé.

“Lúc cài đặt họ bảo là chọn cái nào cũng được nên…”

Có lẽ nhận ra ánh mắt chăm chăm của Ki Tae-jung, Se-hwa giải thích với giọng nhỏ dần đi.

“tôi có thể chọn được hả? Cái con vật này?”

“À, vâng. Trong Hwatu tháng 11 là một quân rất tốt. Tất nhiên nếu sai sót thì sẽ nguy hiểm gấp đôi, nhưng… dù sao thì con chim được vẽ trong đó là phượng hoàng, à, nhưng ở đây lại ghi là chim đuôi dài má trắng…”

Có vẻ như cậu đang xấu hổ nên Se-hwa đã thêm vào một tràng những lời giải thích.

“Họ bảo là không thể thay đổi sau khi đã cài đặt nên… tôi cũng không cố gắng suy nghĩ đến mức đó đâu ạ, nhưng dù sao thì tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra mà…”

Đôi vai đang căng cứng của Ki Tae-jung bỗng mềm nhũn ra. Người nên xấu hổ hơn lại là anh mới phải. Những việc anh đã âm thầm liệt kê tất cả những con đường mà Oh Seon-ran có thể tiếp cận Se-hwa, những người mà anh nghi ngờ là gián điệp bỗng trở nên vô nghĩa vì đây lại là một thứ vô hại đến mức đó.

“Lee Se-hwa.”

“Tôi xin lỗi ạ. Tôi định cho anh xem sau khi tôi đã quyết định chắc chắn rồi. Dù là theo hướng nào đi chăng nữa. Giờ cho anh xem cũng chỉ khiến anh thêm lo lắng thôi… tôi không cố ý giấu anh đâu ạ. Tôi chỉ là…”

“…Không, không phải vậy.”

Nhìn Se-hwa đang cố gắng hết sức để giải thích, bỗng dưng anh lại cảm thấy không vui. Có lẽ cảm giác này là khi lũ kiến cắn xé bên trong bụng anh? Một cảm giác xa lạ dâng trào như thủy triều lên đến tận đỉnh đầu anh, rồi lại rút đi nhanh chóng như thủy triều xuống. Thứ còn sót lại ở cái chỗ trống rỗng đó là một cơn đau nhói mà ngay cả Ki Tae-jung cũng không thể giải thích được.

“…Tôi thấy trong đó có một thiết bị liên lạc mà tôi chưa từng thấy nên tôi hơi, hơi hoảng hốt hỏi cậu thôi.”

“À à, vâng…”

Tôi không định dồn ép em. Tôi cũng không định chế giễu em vì đã cất công chọn nhân vật.

Những lời giải thích lởn vởn trong miệng anh nghe thật vụng về. Ki Tae-jung không quen với việc giải thích và thuyết minh. Vốn dĩ anh đã luôn hoàn thành nhiệm vụ một cách chu đáo để không có những chuyện như vậy xảy ra, và nếu có những tình huống cần đến những biện pháp bổ sung, anh sẽ thể hiện bằng hành động hơn là nói thêm bất cứ điều gì. Vì nó nhanh hơn và gọn gàng hơn nhiều.

“A, táo ở đây này!”

Nhưng bây giờ anh lại muốn nói bất cứ điều gì. Anh cứ không ngừng nghĩ đến Se-hwa lúc nãy đã rụt người lại vì sợ hãi dù anh không hề truy hỏi một cách gay gắt, nên anh cảm thấy mình phải làm gì đó.

“Chuẩn tướng, anh sẽ ăn táo chứ ạ?”

Trong khi Ki Tae-jung đang lựa chọn câu văn để nói thêm, Se-hwa đã khơi mào một chủ đề khác trước. Như thể việc xoa dịu bầu không khí đóng băng này là nhiệm vụ đương nhiên của cậu. Như thể vai trò của cậu là trút sự đáng yêu và làm nũng với anh vậy.

“Hôm nay có vẻ đặc biệt tươi đấy ạ.”

Ánh mắt Se-hwa đang xem xét trái cây như không có chuyện gì xảy ra trông khá là nghiêm túc.

Ngẫm lại thì mỗi khi Se-hwa bước vào khu thực phẩm, cậu lại đi thẳng đến quầy trái cây và luôn chọn táo trước. Những quả cherry hay blueberry cậu thích ăn lại bị bỏ lại phía sau.

Cậu không ăn nhiều cho lắm nhưng lại cất công chọn táo nên anh cứ nghĩ là cậu thích cái mùi của nó. Se-hwa thường phản ứng nhạy cảm với mùi hơn là bản thân đồ ăn mà.

Nhưng khi nhìn Se-hwa làm những hành động này, bỗng dưng anh lại nghĩ có lẽ không phải vậy. Anh sẽ ăn táo chứ ạ, chuẩn tướng. Anh luôn coi thường cái cách cậu hỏi mỗi lần, nhưng có vẻ như cậu bỏ những thứ đó vào giỏ hàng vì đó là loại trái cây anh thích.

Ki Tae-jung cắn chặt môi và lướt nhìn Se-hwa. Khuôn mặt trắng trẻo của cậu đang tập trung với đôi môi hé mở và tay đặt lên đầu gối.

Anh đã muốn Se-hwa ngoan ngoãn vâng lời. Anh muốn cậu hoàn thành bất cứ việc gì anh ra lệnh. Vì vậy nên ngay từ đầu anh đã đè ép cậu xuống để cậu không dám cãi lại hay chống đối. Anh đã bẻ gãy và làm tan vỡ cậu. Cái việc Se-hwa sợ hãi đến mức rụt người lại chỉ cần anh ép buộc cậu một chút thôi là kết quả mà chính anh đã tạo ra chứ không phải ai khác.

Vậy nhưng tại sao…. Anh không phải là nên cảm thấy hài lòng vì mọi chuyện đã diễn ra như mong muốn hay sao? Tại sao anh lại cứ cảm thấy tồi tệ hơn khi Se-hwa dè dặt nhìn anh như vậy?

Ki Tae-jung vừa xem xét chiếc máy tính bảng nhỏ đang gây rắc rối vừa ném phịch cái thứ đồ bỏ đi đó vào bên trong túi đựng thuốc. Vì chuyện đó mà con chim nhỏ có màu trắng hay hói gì đó bay đi đâu mất, và ảnh ba chiều bồng bềnh nổi lên.

Ki Tae-jung đang định quay mặt đi sau khi nhìn lướt qua quỹ đạo tầm thường đó bỗng giật mình lùi cằm lại. Vì cái đang hiện ra không phải là bản ghi siêu âm thực tế, mà là dự kiến tăng trưởng.

Đứa bé đột nhiên hiện lên trên màn hình với khuôn mặt như sắp khóc và ngước lên nhìn anh. Cứ như thể nó đang hỏi sao anh lại ném nó đi vậy. Không, chỉ là một ảnh ba chiều, hơn nữa nó còn là một chương trình ảo thôi mà, có cần phải giống thật đến mức này không?

Vì tự dưng cảm thấy bực bội nên anh đã định phớt lờ nó đi, nhưng mà….

“A, mẹ kiếp….”

Đứa bé trong ảnh ba chiều mà anh đã lén lút liếc nhìn khi Se-hwa không để ý đang rơi những giọt nước mắt to như hạt đậu. Ki Tae-jung vừa xoa trán vừa nhắm chặt mắt rồi mở mắt ra. Rồi anh đành bất lực đặt chiếc sổ tay mà anh đã ném bừa lên trên hộp thuốc.

“Chuẩn tướng, giống táo này đặc biệt lắm đó ạ.”

Anh chỉ khẽ nâng mắt lên nhìn Se-hwa đang gọi anh. Dù gì thì cũng chỉ là táo thôi mà. Không biết có gì mà cậu lại chu môi và cười rạng rỡ đến vậy.

“Họ bảo là nó được đặt theo tên của người thu hoạch ấy ạ. Chắc là cũng có cả những nghệ nhân hái táo nữa đấy ạ.”

Ánh mắt của Ki Tae-jung đang lặng lẽ quan sát khuôn mặt đó từ từ chuyển đến ảnh ba chiều bên trong sổ tay. Có lẽ nó đã được thiết kế để phản ứng với những cú chạm, đầu ngón tay anh vừa lướt qua thì đứa bé ảo trong ảnh ba chiều đã treo những giọt nước mắt lấp lánh trên đuôi mắt và nở một nụ cười tươi rói.

Đó là một khuôn mặt giống hệt với Se-hwa đang luyên thuyên không ngừng ngay trước mặt anh.


“Vậy thì tôi sẽ đợi ở đây ạ.”

Thượng sĩ Choi cúi đầu chào rồi lùi lại.

Dạo gần đây cậu có cảm giác như mình dành thời gian với thượng sĩ Choi còn nhiều hơn cả với Ki Tae-jung. Anh không biết anh đi làm và tan làm lúc nào, nhưng dù sao thì anh cũng đã cho cậu thấy mặt một lần một ngày.

Người đàn ông đó đột nhiên tìm đến vào khoảng giờ ăn tối rồi lại rời đi. Anh xem xét cơ thể Se-hwa như thể muốn kiểm tra xem cậu có bị thương ở đâu không và hỏi cậu đã ăn gì hôm nay.

Se-hwa mới là người muốn hỏi Ki Tae-jung cơ. Rằng chuẩn tướng thì có ăn uống đầy đủ không.

Anh đã bảo là phiên tòa đầu tiên sắp diễn ra. Khuôn mặt của Ki Tae-jung trở nên sắc bén hơn so với bình thường, mang theo một chút mệt mỏi và một chút căng thẳng. Không, hay nên nói là hưng phấn thì hơn? Anh trông như một người đang ngứa ngáy tay chân vì muốn lao vào chiến trường ngay lập tức. Cái khí thế sắc bén đó vừa có chút khó khăn vừa có chút xa lạ, nên cậu không biết nên bắt chuyện với anh như thế nào.

Dù sao thì cũng khó mà tóm lấy một người như vậy và bảo anh đi đâu đó hoặc nói rằng cậu muốn ăn gì đó, nên Se-hwa cũng mỗi lần chỉ nói qua loa cho xong.

Không biết anh có ngủ không nữa? Cậu cảm thấy mùi nước hoa của anh thoang thoảng khi cậu thức dậy, có vẻ như anh đã nằm xuống bên cạnh cậu rồi rời đi.

“A, có vẻ như bây giờ cậu có thể vào ngay đấy ạ. Cậu có muốn đi theo lối này không ạ?”

Người quản lý đã kiểm tra lịch trình và lên tiếng một cách dịu dàng.

Bệnh viện đa khoa này nằm không xa nhà khách, chỉ có quân nhân và gia đình của họ, và những người trong Khu hạng 5 đã nhận được sự cho phép mới có thể ra vào. Có vẻ như việc Se-hwa đang mang thai đứa con của một chuẩn tướng không quân đã được xem xét. …Thật ra cậu cũng không biết chắc nữa. Dù đó là một chuyện về nguyên tắc là không thể nào, liệu Ki Tae-jung có tạo ra điều đó bằng mọi giá không?

“Sao rồi, cậu đã viết gì vào sổ tay mang thai chưa ạ?”

“A… chưa ạ. tôi chỉ là…”

“Cậu không cần phải quá áp lực đâu. Hôm nay tâm trạng cậu thế nào, cậu cảm thấy thế nào khi xem siêu âm, chỉ cần viết đơn giản khoảng một dòng là được ạ.”

“Ưm…”

“Việc đó chắc chắn sẽ giúp cậu Se-hwa thay đổi tâm trạng đấy ạ.”

Se-hwa à. Se-hwa vừa xoa cánh tay vừa nghe cách gọi có gì đó sến súa. Ở đây thì ngay từ thời điểm đặt lịch hẹn cậu đã được chỉ định một người quản lý riêng. Họ gọi nó là dịch vụ chăm sóc cá nhân gì đó, cậu đã quên mất cái tên chính xác vì có quá nhiều từ ngữ hoa mỹ.

Người quản lý sẽ đảm nhận tất cả những việc liên quan đến việc thăm bệnh viện của cậu. Không chỉ quản lý lịch trình khám bệnh, mà mỗi lần cô ấy còn đưa xe đến trước nhà khách cho cậu. Cô ấy nói cậu không được cảm thấy bất tiện dù chỉ một chút khi đến bệnh viện, nên dạo này Se-hwa gần như không làm gì ngoài việc đi bộ cả.

“Vậy thì cậu hãy khám bệnh thật tốt nhé, nếu cậu ra thì tôi sẽ sắp xếp lịch trình tiếp theo cho cậu ạ.”

“Cảm ơn ạ…”

Người quản lý đã làm những chuyện đương nhiên như gõ cửa phòng khám và hé mở cửa. Se-hwa nuốt tiếng rên rỉ. Chốc nữa cậu có nên nói chuyện nghiêm túc với cô ấy và bảo cô ấy không cần phải làm những chuyện này không nhỉ….

“Chào....,”

“Cơ thể cậu thế nào.”

Vừa bước vào phòng khám Se-hwa vừa chào hỏi, nhưng bác sĩ đã cắt ngang lời cậu và hỏi một cách hờ hững.

“À…”

Se-hwa xấu hổ cười gượng. Cậu đã khám bệnh nhiều đến nỗi hai bàn tay cậu cũng không đếm xuể hết được rồi, hôm nay có lẽ người bác sĩ phụ trách có hơi khó tính thì phải. Thôi thì những ngày như thế này cũng có mà. Vốn dĩ cậu là người không đủ tư cách để đặt chân đến nơi này, nên cậu quyết định sẽ không bất mãn vô cớ.

“Ừm, có vẻ ổn ạ. Tôi không thích mùi nước hoa, nhưng tôi cũng không kén ăn gì cho lắm,”

“A, không phải vậy!”

Giọng của vị bác sĩ cắt ngang lời cậu nghe có vẻ khó chịu.

“Có phải là cậu bị chảy máu, hay bị đau bụng dữ dội không. Ý tôi là hỏi những chuyện này.”

“…À, không ạ. Tôi không có những triệu chứng đó.”

Nhìn kỹ thì có một biểu tượng nào đó được thêu trên túi áo khoác của bác sĩ. Có phải là quân y không? Anh ta thuộc đơn vị nào nhỉ…. Cậu không biết rõ lắm, nhưng có vẻ như anh ta là một người có cấp bậc khá cao. Vì vậy nên anh ta mới gay gắt như vậy à? Rằng sao tôi lại phải chăm sóc cho cái thứ này chứ.

“Cậu làm gì đấy? Không lại đây à.”

“À, tôi xin lỗi ạ.”

Se-hwa hoảng hốt vội đặt chiếc ba lô đang ôm trong lòng xuống và lạch cạch đi về phía chỗ ngồi. Vừa lấy máy siêu âm và gel, bác sĩ vừa thở dài như thể muốn cho cậu nghe thấy.

Cái máy đang xoa xoa lên bụng cậu một cách qua loa có cảm giác lạnh hơn bình thường rất nhiều. Phải làm sao đây. Có nên bắt chuyện không nhỉ. Có lẽ điều đó sẽ giúp bầu không khí cứng đờ dịu đi. Se-hwa đã mấp máy môi mấy lần, rồi bỏ cuộc.

Có những vị khách thường lui tới quán bar mỗi ngày, nhưng lại không muốn nói chuyện với những kẻ thấp hèn. Thời còn chưa biết gì cậu cũng từng cố gắng khuấy động bầu không khí bằng cách bắt chuyện với khách trước, và chủ động dọn chỗ cho họ. Nhưng thứ cậu nhận lại được chỉ là những lời trách mắng vì đã làm những việc mà không ai bảo cậu làm và những cái tát.

Có lẽ vị bác sĩ này cũng giống với những vị khách đó, nên Se-hwa quyết định sẽ ngậm miệng lại.

“Có phải Lee Se-hwa đã nài nỉ hay không?”

Vị bác sĩ đang ấn nút một cách cẩu thả để lấy ảnh ba chiều đột nhiên đặt ra một câu hỏi.

“Hả? Cái gì ạ…”

“Cậu chắc cũng thấy bệnh viện khu hạng 5 này rất thú vị. Cậu cũng cảm thấy dễ chịu vì được quản lý phụ trách và được cúi đầu chào.”

Vì không hiểu ý anh ta nên Se-hwa chỉ biết chớp mắt.

“Tôi cảm thấy cậu cứ nhờ chuẩn tướng cho cậu đến khám bệnh hoài, nhưng đâu cần phải đến thường xuyên như vậy. Tôi xem hồ sơ của cậu thì thấy cậu đến khám bệnh gần như là cứ hai ba ngày một lần. Tôi cứ tưởng là cậu có vấn đề gì lớn lắm chứ.”

“À, tôi thì…”

“Không phải cậu đang tự tiêm thuốc an thần à?”

“…Thì cũng đúng là vậy ạ…”

“Không phải là cậu được sinh ra với thể chất tốt thì tôi đã không cho cậu ra ngoài lang thang rồi. Nghe nói là cậu toàn đi mua sắm và đi chơi thôi hả?”

“Dạ? Cái đó là sao…”

Bác sĩ nói rằng cái tin một người thuộc tầng lớp hạ lưu không rõ danh tính đang mang trong mình đứa con của chuẩn tướng Ki Tae-jung ngày nào cũng đến trung tâm thương mại đã lan truyền khắp thành rồi.

“Khu hạng 5 vốn dĩ rất nhỏ nên tin đồn lan nhanh lắm. Nghe nói cậu Lee Se-hwa bày vẽ đủ điều ở khu thực phẩm? Dù cậu vốn dĩ có mua được cái gì đâu.”

“……”

“Cậu có biết cái phòng chờ mà Lee Se-hwa cậu đã thoải mái chọn quần áo mấy hôm trước là nơi mà chỉ những sĩ quan cấp tướng trở lên mới có thể đặt chân vào không? Ngay cả tôi, một người đã sống ở khu hạng 5 từ khi sinh ra cũng không vào được đấy…”

“Cái đó thì…”

Se-hwa á khẩu. Cậu có lẽ đã biết được cái gì ở mình mà vị bác sĩ hôm nay đang khó chịu rồi. Nhưng những lợi ích mà anh ta đang bới móc ra đều không phải là những thứ mà cậu đã từng mong muốn trước.

Cậu chỉ mua những thứ mà cậu sẽ ăn cùng với Ki Tae-jung mỗi ngày. Và cái phòng chờ đó thì… cậu cũng không biết gì cả. Chỉ là cậu đã đi theo anh đến nơi mà anh đã bảo cậu muốn mua cái gì đó thôi. Ki Tae-jung chỉ ngồi tại chỗ gõ gõ vào máy tính bảng và hoàn thành việc mua hàng, nên cậu cũng không biết anh đã chọn cái gì.

“Sao, cậu định mách với chuẩn tướng à? Rằng vị bác sĩ mà cậu gặp hôm nay rất khó ưa?”

“Không ạ, sao tôi lại…”

“Cứ thử làm theo ý mình xem. Cậu nghĩ tôi sẽ nói những lời này mà không có ai chống lưng chắc?”

Có lẽ bây giờ mới là lúc cậu nên than thở về những khó chịu trong cơ thể mình. Cứ như thể có ai đó đang dùng một chiếc kim lớn đâm vào bụng cậu vậy. Nhưng… vì cậu sợ rằng nếu mình nói ra những lời khó chịu thì sẽ có thêm những lời gì trút xuống cậu, nên Se-hwa chỉ biết cụp mắt xuống.

Cậu cố gắng siết chặt tay để nuốt trôi cái cảm giác nghẹn trào đang dâng lên. Thật ra những lời này còn chưa thể gọi là bạo ngôn được. Dạo gần đây Ki Tae-jung cũng đã dịu dàng hơn với cậu, nên cậu đã tạm thời quên mất cái lưỡi của con người có thể xé nát lòng người đến mức nào.

“Nếu có chuyện gì xảy ra với đứa bé thì Se-hwa cũng sẽ buồn mà? Cậu đã cố gắng biết bao nhiêu để đổi đời bằng cách uống thuốc đến nỗi này.”

“……”

“Nếu có chuyện gì xảy ra thì tất cả trách nhiệm sẽ đổ lên đầu chúng ta. Vì Lee Se-hwa đi ra ngoài sẽ không có ai được lợi gì cả, nên làm ơn, cứ ngoan ngoãn ở nhà thôi. Hiểu chưa?”

Việc gật đầu trước tiên đã trở thành thói quen của cậu. Đây là một vị khách khó tính và khó chiều, chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này thì mình sẽ không phải gặp lại người này nữa…. Cậu vừa điều chỉnh lại nhịp thở vừa nhặt nhạnh những lời nói cay độc mà vị bác sĩ đã ném ra.

“…Thưa bác sĩ, xin chờ một chút ạ.”

Se-hwa đang cúi gằm mặt bỗng ngẩng phắt đầu lên. Trong những lời nói thoảng qua đó có một điều khiến cậu giật mình. Thuốc? Cái chuyện uống thuốc để đổi đời là sao?

“Thuốc… là sao ạ?”

“Thì ai cũng biết rồi nên cậu không cần phải giả nai làm gì. Chính cậu đã bắt tay với thiếu úy Kim để tạo ra loại thuốc có thể mang thai mà.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo