Vừa nãy… anh ta bảo thuốc gì cơ?
“Dù cậu có tham lam đến đâu thì cậu cũng không nghĩ đến chuyện thử nghiệm lâm sàng trên cơ thể mình chứ? Gan cậu cũng lớn thật đấy.”
Thuốc có thể mang thai? Hơn nữa còn là làm chung với thiếu úy Kim?
“Ở đây ai cũng biết. Mọi người đều biết cậu đã thay đổi cơ thể mình thành một thể chất có thể mang thai như thế nào.”
Se-hwa mím chặt môi như vỏ sò và chỉ chớp mắt. Có lẽ vì cho rằng cậu đang sợ hãi nên mới có phản ứng như vậy, bác sĩ càng tuôn ra những lời cay nghiệt hơn. Dù sao thì việc khám bệnh cũng đã bị bỏ lại phía sau. Không, hình như anh ta ngay từ đầu đã không có ý định khám cho cậu một cách đàng hoàng rồi. Có phải là bác sĩ trong lĩnh vực này không vậy? Anh ta có thật sự là bác sĩ không? Đến cả chuyện đó giờ cậu cũng cảm thấy nghi ngờ.
“Nghe nói ban đầu cậu định bám lấy thiếu úy Kim rồi mới đổi sang Ki Tae-jung đúng không? Dù cậu có là trai bao rẻ tiền đến đâu, thì việc cậu hành xử vô liêm sỉ đến mức đó cũng hơi đáng xấu hổ đấy?”
“……”
“Cậu có vẻ rất thích thú vì mọi người lại nhìn cậu và xuýt xoa mỗi khi cậu đến bệnh viện. Nhưng mà cậu có biết không? Không chỉ người quản lý mà tất cả mọi người ở đây đều đang chửi rủa và chế giễu cậu đấy.”
Đôi mắt của Se-hwa đang run rẩy và chứa đầy nước trước sự lạnh nhạt vô lý vô tận, bỗng dưng lóe lên một tia lạnh lẽo. Kỳ lạ. Chắc chắn, có gì đó không đúng.
Đúng như lời của bác sĩ nói. Dù họ đang nghĩ gì trong lòng, những người khác vẫn đối xử với cậu một cách tận tâm. Cái thái độ đó có xuất phát từ sự chân thành hay không thì có quan trọng gì. Dù sao thì tất cả những đặc ân mà Se-hwa đang tận hưởng bây giờ đều chỉ có thể có được nhờ có Ki Tae-jung mà thôi.
Vậy mà người này lại dựa vào cái gì mà lại trút những lời lẽ thậm tệ này vào cậu, không, là vào Ki Tae-jung đang đứng sau lưng cậu chứ? Anh ta bảo là có ai đó chống lưng cho anh ta à? Nhưng mà một người thậm chí còn không thể ra vào phòng chờ ở trung tâm thương mại thì có vẻ không có một mối quan hệ lớn lao nào cả….
Khi cậu nắm lấy góc những lời lẽ cay độc mà cậu vốn luôn định im lặng bỏ qua và nhìn vào bên trong, cậu đã thấy một vết nứt rõ ràng. Cậu có cảm giác như cách ăn nói của vị bác sĩ vốn có vẻ đầy ghen tị và tự ti cũng có gì đó gượng gạo và khoa trương.
“Sao lại có những tin đồn như vậy nhỉ. Chuyện đã xảy ra ở phòng chờ… là hiểu lầm ạ. Nhân viên đã mang đến giới thiệu trước, chứ tôi không yêu cầu họ mang ra thứ gì trước ạ.”
Se-hwa cố gắng mím chặt môi hết sức có thể để tạo ra một cái lúm đồng tiền giả tạo. Cứ như thể cậu đang lúng túng và không biết phải làm gì vì tình huống này khó xử vậy. Đó là vẻ mặt cậu thường xuyên tạo ra mỗi khi cậu đang cố gắng hết sức để van xin khách hàng ngay trước khi đồng bọn của mình bị phát hiện ra là đang lừa đảo.
“À, vậy ra cái việc cậu ra vẻ là cư dân Khu hạng 5 ở đó là thật à? Cậu mang đủ thứ đến bày ra cứ như là cống phẩm dâng lên, cậu cứ như thể là một nhân vật quan trọng lắm ấy…”
À ha. Se-hwa có thể chắc chắn nhờ lời vừa rồi. Cái tên này là tay sai của thiếu úy Kim.
Có vẻ như vị bác sĩ này còn không biết phòng chờ mà chỉ có sĩ quan mới có thể ra vào kia được vận hành theo hệ thống như thế nào. Ở đó các nhân viên sẽ không tự mình hành động trước. Họ chỉ đứng ở đó như không có gì và chờ khách hàng ra lệnh thôi.
Lần đầu cậu đặt chân đến đó, cậu đã hỏi Ki Tae-jung rằng có phải chỗ nào cũng như thế này không vì cậu cảm thấy như mình sắp bị đè bẹp bởi sự yên tĩnh đó. Ki Tae-jung đã hờ hững gật đầu. Anh bảo là ở đây những câu chuyện bí mật thường xuyên được trao đổi, nên các nhân viên sẽ không bao giờ xuất hiện trừ khi được gọi.
Vậy thì bây giờ vấn đề là tại sao một người mà thiếu úy Kim đã khó khăn lắm mới cài cắm lại mang đến một kịch bản sơ sài đến vậy….
“Tôi biết gì đâu mà làm vậy chứ.”
Se-hwa thở dài một cách khoa trương. Đó là một kiểu hù dọa. Vì cậu không biết đối phương đang nắm trong tay quân bài nào, nên cậu cũng đang tỏ vẻ mờ ám. Như thể cậu đã biết hết những gì anh ta sắp nói.
“Tôi chỉ làm theo những gì thiếu úy Kim bảo thôi mà….”
Trong khoảnh khắc, cái máy đang xoa lên bụng cậu khẽ rung lên. Đó là một sự rung động nhỏ đến mức khó mà nhận ra bằng mắt thường, nhưng vì đó là một cái máy rất nhạy cảm nên không thể che giấu được sự rung động đang chạm trực tiếp vào da cậu.
Se-hwa làm bộ chăm chú nhìn vào màn hình siêu âm và luyên thuyên phàn nàn. Vừa nói cậu vừa khẽ cụp mắt xuống và nhìn xung quanh phòng khám. Nếu đây là một sự sơ hở có chủ ý… thì có lẽ anh ta không cố gắng lấy thông tin từ cậu, mà có lẽ anh ta đang cố gắng thao túng bằng chứng.
Trước mắt không thấy điện thoại hay đồng hồ đáng nghi nào cả. Có lẽ anh ta không thể gắn thêm thiết bị gì vào những thiết bị đắt tiền như máy siêu âm…. Vì tầm nhìn hạn chế nên cậu khó mà tìm được gì nên cậu định bỏ cuộc thì một chiếc máy tính bảng đặt trên bàn ở đằng xa lọt vào mắt cậu. Nếu ở góc độ đó, có lẽ nó có thể quay phim hoặc ghi âm được.
“Chuẩn tướng đã bảo là mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ tại tòa án, nên tôi chỉ tin vào điều đó thôi ạ.”
Đương nhiên đó là nói dối. Se-hwa không biết gì cả. Ki Tae-jung đã không hề nói gì với cậu về chuyện liên quan đến phiên tòa. Việc anh đã nộp đơn tố cáo tên thiếu úy Kim và lý do anh dạo này bận rộn đều là cậu nghe được từ thượng sĩ Choi cả.
À, trước đây Ki Tae-jung từng nói rằng nếu cậu có thể liên kết thể chất của cậu và thí nghiệm hóa học mà bố mẹ anh đã trải qua để tấn công đối phương, thì anh sẽ dùng đến cả câu chuyện đó không sót một chút gì. Nhưng cậu không biết chuyện đó có liên quan gì đến phiên tòa hiện tại hay không, và cũng không biết anh đang thêu dệt câu chuyện đó như thế nào.
Cậu cũng không cố hỏi. Thượng sĩ Choi đã bảo cậu có thể thoải mái hỏi Ki Tae-jung bất cứ điều gì, nhưng cậu lại không muốn làm vậy. Cậu sợ rằng nếu cậu nhận lại được những lời nói rạch ròi hoặc những lời chế giễu thì cậu sẽ rất buồn. Cậu đã cố gắng lảng tránh vì cậu không muốn thêm vết thương vào trái tim vốn đã tả tơi của mình.
Sau đó cậu đột nhiên có thai nên cậu cũng không có thời gian và sức lực để quan tâm đến những chuyện khác nữa….
“Thế, thế thì có ích gì chứ…!”
“Dù sao thì tôi cũng hơi buồn vì có tin đồn tôi là trai bao…. Khách hàng lui tới quán bar đều biết là tôi không kinh doanh bằng cơ thể mà. Tất cả mọi người, bao gồm cả những người có địa vị cao nữa.”
Vị bác sĩ đang lúng túng không nói nên lời cuối cùng đã chọn im lặng. Có vẻ như anh ta đã không ngờ rằng Se-hwa sẽ đột nhiên phản ứng như thế này.
“Đứng lên đi. Xong hết rồi.”
Se-hwa vừa lau bụng bằng khăn vừa nhìn lại một lần nữa vào biểu tượng được thêu trên áo blouse của bác sĩ. Ra khỏi phòng khám cậu sẽ tìm kiếm biểu tượng đó trước. Dù gì thì manh mối về cái chỗ dựa lớn lao đó cũng sẽ ở đó thôi.
“Thưa bác sĩ. Tôi là cư dân khu 4 nên tôi không biết rõ về cách thức hoạt động của những cơ sở dành riêng cho VIP ở khu hạng 5 cho lắm.”
“……”
“Nhưng ở cái phòng chờ mà tôi đã đến ấy thì các nhân viên sẽ không đến bắt chuyện trước. Họ sẽ không lộ mặt ra cho đến khi mình gọi. Chắc chắn không có cái bầu không khí chủ động giới thiệu sản phẩm và khuyến khích khách hàng tiêu dùng đâu ạ.”
Vị bác sĩ nhíu mày và nhìn Se-hwa như thể cậu đang nói những lời vô nghĩa.
“Ý tôi là kịch bản mà anh vừa đọc quá sơ sài đấy ạ.”
Se-hwa đứng dậy và lẩm bẩm một cách nhỏ nhẹ, vị bác sĩ giật mình như bị sét đánh.
“Anh đã quá coi thường tôi rồi.”
Se-hwa vừa chỉnh đốn lại quần áo vừa tiến đến gần chiếc máy siêu âm.
“Dù còn trẻ và trông cũng yếu đuối thật đấy, nhưng tôi cũng có lý do để có thể làm quản lý một quán bar lớn nhất nước chứ bộ?”
Cậu vừa thì thầm vừa ghé sát lại gần đến nỗi giọng cậu như sắp tắt, vị bác sĩ tái mét mặt và lùi lại.
Thật ra Se-hwa cũng biết rõ cái bộ dạng hiện tại của mình buồn cười đến mức nào. Cậu không có quyền gì để chế giễu sự vụng về của vị bác sĩ. Nhìn kỹ thì biểu cảm của cậu cũng sẽ gượng gạo, và giọng điệu cậu nói cũng mang tính kịch tính cao. Cái việc vượt qua bằng ứng biến, che mắt khách hàng trong chốc lát… vốn dĩ là việc cậu làm như cơm bữa, nhưng chỉ vì cậu đã tạm thời buông lỏng tay mà tất cả mọi thứ đã trở nên tệ hại.
Mặt khác, nó cũng có nghĩa là cái người kia quá gà đến nỗi không nhận ra được điều này.
“À, bác sĩ. Bác sĩ có thể cho tôi xem tất cả ảnh ba chiều đã chụp hôm nay không ạ? Họ bảo là tôi có thể chọn cái để cho vào sổ tay mà.”
Se-hwa vừa nghiêng người về phía máy vừa nói rõ ràng như không có chuyện gì xảy ra. Cậu đã nghe thấy âm thanh bác sĩ nuốt nước bọt bên cạnh mình.
…Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ.
Vị bác sĩ đã cố gắng dồn ép để Se-hwa có vẻ như là người đã chủ động tất cả mọi chuyện. Dù gì thì việc một người có địa vị cao cố gắng dùng người ở dưới làm lá chắn cũng là chuyện không hiếm thấy, nên cậu cũng cho qua. Điều cậu không hiểu là tại sao chuyện mang thai của cậu lại đột ngột xuất hiện ở đây.
Cậu đã có thể thực hiện xuất sắc những chỉ thị của thiếu úy Kim nhờ cơ thể không nghiện ma túy. Nhưng Ki Tae-jung và trung úy Na đã bảo là cơ thể cậu không chỉ không bị ảnh hưởng bởi ma túy mà còn không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ loại thuốc nào khác. Oh Seon-ran mà cậu đã gặp chớp nhoáng cũng đã biết sự thật này rồi.
Có lẽ nào bên phíathieeus úy Kim không biết chuyện này? Dù thiếu úy Kim ở thời điểm đó có thể không biết, thì giờ này gia đình hắn ta được cho là rất quyền lực kia chắc cũng đã có được một lượng thông tin nhất định rồi chứ….
Giả sử cái loại thuốc đó có thể, có tác dụng phụ và có thể thay đổi thể chất của một người. Thì kể cả vậy thì những người nếm thử và tiêm thử thuốc mới cũng sẽ không dùng miếng dán như vậy, nên những câu chuyện đó hoàn toàn không liên quan đến cậu.
Đây là một lý lẽ có thể bị phản bác ngay lập tức…. Tại sao vị bác sĩ lại cứ nhắc đi nhắc lại câu chuyện này? Cứ như thể cái việc cậu mang thai là một thiết bị quan trọng nào đó vậy.
Se-hwa lặng lẽ nhìn đứa bé đang ngọ nguậy ngay trước mắt cậu, đứa bé trong bụng cậu đã lớn hơn một chút so với mấy ngày trước. Cậu cũng nhìn khuôn mặt giống hệt cậu trong hình dự kiến phát triển bên cạnh.
Cậu đảo mắt và liếc nhìn bác sĩ. Có lẽ vì cậu đã quá dễ dàng nhìn thấu được việc anh ta là tay sai của thiếu úy Kim, nên cậu lại cảm thấy bất an hơn. Chuyện này không đời nào được giải quyết dễ dàng như vậy được…. Vận may như thế không đời nào đến với cậu được.
“…Nếu như anh đang làm chuyện này vì bị đe dọa, thì hãy viết số điện thoại của anh vào ô giá trị trên ảnh ba chiều khi anh đưa hình ảnh ba chiều vào sổ tay mang thai ấy ạ.”
“……”
“Vì tôi có thể bảo Ki Tae-jung cũng như… nếu cần thiết thì tôi có thể bảo cả đại tá Oh Seon-ran cứu anh mà.”
Đại tá Oh Seon-ran. Có lẽ anh ta đã không thể tưởng tượng được một nhân vật tầm cỡ như vậy lại có thể thốt ra từ miệng Se-hwa, vị bác sĩ giật mình run rẩy.
Tất nhiên cậu cũng không liên lạc riêng với Oh Seon-ran sau đó. Cậu cũng không tin tất cả những gì ông ta đã nói. Thành thật mà nói thì câu chuyện đó quá phi thực tế, nên cậu còn không thèm suy nghĩ nghiêm túc về nó nữa. Chỉ là nếu đây là người mà thiếu úy kIM đã cài cắm, thì có vẻ như cái tên Oh Seon-ran sẽ hiệu quả hơn là cái tên Ki Tae-jung nên cậu đã mượn tên ông ta một cách khéo léo. Chắc… người mà vốn đã đầy sơ hở đến mức bị cậu phát hiện dễ dàng như vậy sẽ không tự mình tìm đến Oh Seon-ran và hỏi xem có thật là anh quen biết Lee Se-hwa không đâu.
“Vậy tôi xin phép đi ạ, bác sĩ. Cảm ơn anh.”
Se-hwa vừa quay lưng lại với vị bác sĩ đang tái mét mặt vừa bước ra, người quản lý đã chạy đến với vẻ mặt kinh ngạc.
“Cậu xong sớm vậy ạ?”
“Vâng ạ. Vì vốn dĩ không phải là tôi có vấn đề gì nghiêm trọng nên tôi mới đến thường xuyên mà…”
Se-hwa đã nói qua loa như vậy rồi thôi. Giờ cậu phải cẩn thận cả người quản lý nữa. Có lẽ cô ta đã cố ý đặt lịch hẹn cho cậu với vị bác sĩ đó. Có khi người này còn nguy hiểm hơn cả tên bác sĩ chẳng ra gì kia vì cô ta biết rõ mọi thông tin về cậu.
“Ồ, hôm nay cậu xong sớm đấy ạ?”
Thượng sĩ Choi đang đứng thẳng lưng ở hành lang dẫn đến phòng chờ niềm nở lên tiếng. Vừa nói anh vừa giữ tư thế vô cùng cung kính. Trước đây anh đã có phần tử tế với cậu, sau khi cậu mang thai thì anh lại càng cố gắng đối xử với Se-hwa như một vị thánh sống.
“Thượng sĩ Choi.”
Sau khi từ chối người quản lý đang bảo sẽ chuẩn bị xe đưa cậu về, cậu vừa nói nhỏ vừa để chỉ mình thượng sĩ Choi nghe được.
“Chuẩn tướng đang ở trong văn phòng làm việc chứ ạ?”
“Giờ này thì… vâng, đúng vậy.”
“Ở đó có phải là tòa nhà mà chuẩn tướng dùng riêng không ạ? Giống như nhà khách ấy?”
“À, cũng có một tòa nhà dành cho sĩ quan không quân, nhưng… hiện tại anh ấy đang xử lý công việc tại văn phòng trong Bộ Quốc phòng. Như tôi đã nói đấy, phiên tòa sắp diễn ra nên hầu hết các nhân vật chủ chốt trong quân đội đều đang tập trung ở đó để giải quyết vấn đề.”
Thượng sĩ Choi vừa trả lời một cách hài hước vừa bảo thiếu úy Park cũng đang héo hon dần ở đó.
“Ừm… vậy thì bây giờ tôi mà đến tìm chuẩn tướng… chắc là gây phiền phức lắm nhỉ.”
“Cậu định đến gặp anh ấy ạ? Đến gặp chuẩn tướng ạ?”
Thượng sĩ Choi vừa hỏi lại vừa rạng rỡ cả mặt mày. Cậu đã nghĩ rằng anh TA sẽ có phản ứng tích cực lần này vì anh ta là một người thích cậu quan tâm đến Ki Tae-jung, nhưng… anh ta còn vui hơn cả những gì Se-hwa đã dự đoán.
“Nhưng mà tôi nghe nói anh ấy đang bận…”
“Ôi, không đâu ạ. Tôi sẽ đưa cậu đi ngay ạ.”
“Nhưng mà…”
“Cậu đến gặp anh ấy một lát thì có vấn đề gì đâu ạ. Nhân tiện cậu cũng tham quan văn phòng làm việc của anh ấy luôn đi ạ.”
Thượng sĩ Choi vừa huyên thuyên vừa bảo ngay cả một người đàn ông như anh ta nhìn Ki Tae-jung khi làm việc cũng thấy anh khá ngầu.
“Vậy thì… anh có thể giữ bí mật với chuẩn tướng về việc bây giờ tôi đang đến không ạ?”
“À, bất ngờ hả ạ? Tuyệt vời!”
Thượng sĩ Choi vui vẻ gật đầu và gõ vào đồng hồ. Anh ta bảo cậu đã từ chối xe hộ tống của bệnh viện rồi nên anh ta sẽ điều động phương tiện đi lại ngay.
“A…!”
Anh ta vừa liệt kê một tràng những loại đồ ăn vặt mà cậu sẽ mua rồi ngập ngừng nói thêm như thể anh ta vừa nhớ ra điều gì đó.
“Mà ừm, chỉ là… như tôi đã nói đấy, toàn bộ Bộ Quốc phòng dạo này đang hơi căng thẳng nên. Có đủ loại người tụ tập ở đó, tôi không biết cậu có giật mình không, tôi hơi lo về chuyện đó. Tôi đã không suy nghĩ kỹ rồi.”
“À, không sao ạ. Chỉ là… tôi có chuyện muốn hỏi chuẩn tướng thôi ạ.”
Những mảnh vỡ của vụ án mà Se-hwa đang nắm trong tay chỉ to lớn chứ không hề có bất kỳ chi tiết cụ thể nào. Vì vậy cậu tò mò muốn biết lý do tại sao vị gián điệp của Thiếu úy Kim mà cậu đã gặp hôm nay lại nhất quyết nhắc đến chuyện cậu mang thai dù đã mang đến những bằng chứng vớ vẩn.
Vốn dĩ khi bắt đầu một kế hoạch người ta sẽ không mang những quân bài chưa từng có đến để dụ dỗ con mồi. Nếu sự an toàn của cậu là một thiết bị quan trọng của vụ xét xử này, thì có lẽ Ki Tae-jung cũng nên biết chuyện này. Và vì những chuyện đã xảy ra trên cơ thể cậu… nên biết những chuyện gì đang diễn ra đến nỗi lại có những câu chuyện như thế này… nên cậu có lẽ có quyền hỏi những điều đó chứ?
Se-hwa không ngừng vuốt ve cổ họng mình bằng tay. Những lý do để cậu nghi ngờ vị bác sĩ, và cả lý do để cậu đến tìm Ki Tae-jung bây giờ… tất cả đều hợp lý. Vì quá suôn sẻ nên từ sâu trong lòng cậu cứ có một cảm giác nhói nhói trỗi dậy.
Những gì mà vị bác sĩ đã nói, những chuyện cái loại thuốc mà cậu đã làm chung với Thiếu úy Kim có công dụng như vậy là không đúng sự thật. Chuyện đó không thể nào xảy ra được. Không thể nào có chuyện đó được. Cậu đã không hoàn toàn tin tưởng Ki Tae-jung, nhưng những thái độ và trái tim mà anh đã thể hiện với cậu sau đó chắc chắn không phải là giả dối. Nó không phải là diễn xuất.
“Có người đông thì tôi thấy vẫn tốt hơn là ít ạ.”
“Ừm…. Thì đúng là vậy, nếu quá tiêu điều thì cậu cũng sẽ thấy sợ. Vốn dĩ tòa nhà Bộ Quốc phòng cũng rất tiêu điều mà.”
Thượng sĩ Choi vừa im lặng một lúc vừa cố gắng nói giảm nói tránh. Có vẻ như anh ta nghĩ cậu nói vậy là vì cậu hoàn toàn không biết về tình hình ở đó.
Nhưng đó là sự thật. Se-hwa đã muốn có rất nhiều người ở đó. Cậu đã muốn tất cả các nhân vật trong quân đội tụ tập lại và thảo luận rôm rả, và… trong số đó, cậu cũng muốn có cả đại tá Oh Seon-ran. Vì không chỉ có mình Ki Tae-jung, mà cậu còn có những điều muốn hỏi ông ta.