Lịch update : thứ 3, thứ 6
#082
"Lee Sehwa?"
"Lee Sehwa đến thăm nơi này…."
"Ở đây á? Lee Sehwa đến Bộ Quốc phòng?"
"Vâng, cái… Thượng sĩ Choi nói rằng đó là một kế hoạch làm Chuẩn tướng ngạc nhiên ạ. Cậu ấy còn mua cả đống đồ ăn vặt… kiểu sự kiện bất ngờ ấy…."
Hừ. Ki Taejung nhịn cười, định bước đi thì chợt nhớ ra bộ dạng của mình liền dừng lại.
Vuốt ngược tóc, lấy chiếc cà vạt đang nhét tạm trong túi áo sơ mi ra, chỉnh lại tay áo đang xắn cho ngay ngắn. Cuối cùng định với lấy chiếc mũ quân phục đang ném trên bàn… nhưng nghĩ lại có hơi quá nên bỏ qua.
"Giờ tôi ra đón, bảo họ cho vào đến sảnh chờ đi."
Dạo này kiểm soát gắt gao, người ngoài, thậm chí Lee Sehwa còn không phải dân trong khu, chắc chắn không qua được cổng chính. Không có thời gian lắm, nhưng đích thân anh ra đón thì có vẻ ổn nhất.
"Haizz."
Ki Taejung xoa xoa cổ và vai như thể đang mỏi, rồi bật cười. Bất ngờ cái khỉ gì. Còn cả đống đồ ăn vặt nữa chứ.
Nghĩ đến khuôn mặt ngây thơ của Lee Sehwa đang cầm mấy món đồ ăn vặt lóng ngóng đứng chờ, bụng anh lại thấy nhộn nhạo. Bảo mua gì cũng không dám chọn thoải mái, còn khó khăn nhờ Thượng sĩ Choi 'Tôi muốn ăn cái này với Chuẩn tướng'… Nghĩ đến đây tự nhiên thấy hơi… ngại. Đúng là hết nói, nhát gan thế mà cũng nghĩ ra chuyện đến tận đây.
Định vượt qua Thiếu úy Park để ra ngoài, Ki Taejung nhìn vào chiếc gương treo trên tường và kiểm tra lại vẻ ngoài của mình lần cuối. Ừm. Hay là mặc chỉnh tề vẫn hơn nhỉ? Anh biết mỗi khi thấy anh mặc chỉnh tề thì Sehwa đều ngẩn người. Lúc mặc vest cũng vậy, nhưng lúc mặc quân phục thì ánh mắt cậu khác hẳn. Cái vẻ ngưỡng mộ và kinh ngạc đó anh cũng không ghét bỏ gì cho cam….
"Thưa… Chuẩn tướng."
"yaa, sao cứ gọi mãi thế."
Ki Taejung quay lại nhìn Thiếu úy Park với tâm trạng có phần phấn chấn, nhưng vẻ mặt anh dần cứng lại. Vì cậu cấp dưới đang mang tin vui đến lại đang tái mét đến đáng ngờ.
"Chuyện gì?"
"…."
"Thiếu úy Park. Không nói nhanh lên hả?"
"Cái… Lee Sehwa… lúc bị giữ lại ở trạm kiểm soát thì gặp Đại tá Oh Seonran ạ."
"Oh Seonran?"
"Vâng, sau đó, ngài ấy bảo mấy người phụ tá lui ra rồi nói chuyện riêng với Lee Sehwa… Lúc qua trạm kiểm soát cuối cùng thì cậu ấy đột nhiên…."
Thiếu úy Park nhắm chặt mắt như thể không muốn nói ra.
"…Bị ngất ạ."
"…Cái gì?"
"Trung úy Na ở phòng y tế đã đến rồi, và vì sự ổn định của Lee Sehwa là quan trọng nhất nên tất cả mọi người bao gồm cả Đại tá Oh Seonran đều đã được cho lui hết, và Chuẩn tướng!"
Chưa để Thiếu úy Park nói hết, Ki Taejung đã bật dậy.
"Thằng chó Thượng sĩ Choi đâu!"
"Chuẩn tướng! Lee Sehwa đang cần được nghỉ ngơi…!"
"Bất ngờ cái khỉ mốc, gặp Oh Seonran mà, mẹ kiếp, không báo cáo mà còn im miệng đến tận giờ á? Tôi cho cái thằng đó theo Lee Sehwa để làm thế à?"
Không có thời gian chờ thang máy. Các phụ tá hối hả đuổi theo Ki Taejung đang lao xuống cầu thang gần như bay, tạo ra một tiếng ồn ào như thể một cuộc rượt đuổi đang diễn ra trong hành lang xám xịt. Mấy tên lính gác ở mỗi tầng giật mình ngạc nhiên, đều há hốc mồm nhìn theo.
Anh biết lý do Thiếu úy Park thận trọng. Chắc cậu ta đoán được anh sẽ nổi điên lên như thế này. Ki Taejung cũng biết. Dù mọi người ít nhiều đã biết đến sự tồn tại của Lee Sehwa, nhưng sẽ rất phiền phức nếu những câu chuyện cụ thể về việc anh che chở cho Sehwa bắt đầu lan truyền. Ngoài phiên tòa ra, anh sẽ có một điểm yếu chính thức. Nhưng mà.
"Ch, Chuẩn tướng."
Cậu ta ngất rồi đấy. Còn là sau khi ở cùng với Oh Seonran.
Ki Taejung đẩy Thượng sĩ Choi đang lo lắng đi lại bên ngoài ra, nắm lấy tay nắm cửa phòng y tế. Định mở toang ra thì… anh chợt nhớ ra điều gì đó, dừng lại và dùng ngón tay cái và ngón trỏ xoa xoa mấy đường nhăn trên khóe miệng. Tuy không thể làm chúng mềm mại hơn, nhưng cũng đỡ hơn lúc ban đầu. Anh cũng chỉnh lại chiếc cà vạt đang xộc xệch vì chạy vội. Phải chỉnh trang lại vẻ ngoài để Sehwa đã giật mình còn không sợ hãi hơn nữa, rồi mới mở cửa.
"A, Chuẩn tướng."
Bị Trung úy Na đang xem xét thiết bị che khuất, anh không thấy Sehwa ngay lập tức. Nhưng nhìn tấm chăn phồng lên thì có vẻ cậu đang nằm ở đó. Cái bộ chăn ga trắng toát đó chướng mắt anh, Ki Taejung cau mày bước vào, công sức chỉnh trang coi như đổ sông đổ biển.
"…Anh đến rồi à."
Lee Sehwa trên giường… trông thật thảm hại. Khuôn mặt vốn đã trắng bệch như bột mì giờ còn tái mét hơn, cứ như đang nhìn một cái xác chỉ mở mắt ra vậy. Hôm qua rõ ràng còn má ửng hồng, líu lo như chim sẻ kể đủ thứ chuyện cơ mà.
"Các chỉ số tốt hơn nhiều so với lúc nãy rồi ạ. Cứ nghỉ ngơi thoải mái thế này thì sẽ nhanh chóng hồi phục thôi. Chỉ là…."
Trung úy Na thở dài và đưa tờ kết quả kiểm tra.
"Có một chút máu…."
"Máu?"
Ngạc nhiên hỏi lại, Sehwa vùi mặt xuống dưới gối. Như thể có tội chết không bằng. Ki Taejung nghiến chặt răng. Sau chuyện này anh sẽ cố gắng không lớn tiếng nữa.
"Chuyện này có thể xảy ra ạ. Không có gì nghiêm trọng đâu. Chuyện này cũng vậy, cứ nghỉ ngơi thoải mái, uống đầy đủ thuốc bổ, thuốc an thần là được ạ. Như anh đã biết, thể chất của Lee Sehwa đặc biệt nên trong thời gian tới cần đặc biệt chú ý đến liều lượng. Tất nhiên, thời gian uống cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt ạ. Và…."
Trung úy Na nghiêng người về phía Ki Taejung.
"…Đại tá Oh Seonran có vẻ không ổn chút nào ạ."
"Cái người đó hả? Chính hắn làm em ấy ra nông nỗi này à?"
"Không hẳn ạ… trông ông ta rất sốc và lo lắng cho Lee Sehwa thật lòng. Đến mức không thể nghĩ là diễn được ấy ạ."
Ki Taejung xem qua sơ lược các chỉ số, rồi trả lại giấy tờ cho Trung úy Na.
"…Tôi biết rồi, mọi người ra ngoài hết đi."
Anh cảm nhận được một sự náo động thầm lặng phía sau. Rõ ràng rồi. Chắc ba người đang trao đổi ám hiệu gì đó.
"…Sehwa."
Ki Taejung nhìn hết ống truyền dịch đang cắm trên giá, đến miếng dán đen đang dán trên cổ tay gầy guộc, rồi đến khuôn mặt thâm quầng của Sehwa. Ngồi xuống mép giường khiến một bên nệm lún xuống, Sehwa nuốt nước bọt. Chắc cậu nghĩ mình tự tiện đến đây gây chuyện nên sẽ bị anh mắng.
"Thế nên tại sao…."
Sao không nói ra, sao lại cứ cãi nhau ở ngoài đó. Anh định nhẹ nhàng trách móc, rồi ôm chặt lấy cậu. Hoặc vuốt mái tóc đang ướt đẫm mồ hôi. Mỗi khi ngửi thấy mùi hương của anh, mỗi khi vùi mặt vào lòng anh thì Sehwa đều nhanh chóng bình tĩnh lại. Mỗi khi anh chạm vào, cậu đều khẽ rụt người lại và tựa vào anh…. Nhưng mà….
"…Tôi, xin lỗi… ạ."
"…."
"Có, hơi sốc…."
Ngay khi anh vừa cử động, Sehwa đã giật mình như một con chó bị đá, bật người ra. Anh còn chưa chạm vào gì cả. Chỉ khẽ đưa tay lên thôi mà…. Cứ như thể anh đánh đập cậu hàng ngày vậy, phản ứng dữ dội đến mức người ngoài nhìn vào sẽ hiểu lầm mất.
Ki Taejung thu tay về, khẽ nắm lại thành nắm đấm. Không phải là anh bực bội… chỉ là trong lòng thấy hơi khó chịu. Ở trạm kiểm soát an ninh đã xảy ra chuyện gì. Và Oh Seonran đã nói gì mà em ấy thành ra thế này….
"Sao không báo trước. Nơi này vốn dĩ đã nguy hiểm rồi mà…."
"…."
"…Sehwa."
"…."
"em, khóc à?"
Chính Sehwa cũng không biết, cậu lúng túng nghiêng đầu. Bàn tay cậu ấn mạnh vào hốc mắt một cách vụng về. Nhưng dù cố gắng thế nào, những giọt nước mắt đọng trên đuôi mắt cũng nhanh chóng biến thành những dòng nước chảy dài xuống vành tai.
"Nhìn tôi này."
"…."
"Lúc nãy đã có chuyện gì xảy ra,"
"Chuẩn tướng."
Giọng nói nghẹn ngào xen lẫn tiếng nấc cụt, hoàn toàn lạc đi, khàn đặc đến mức anh chỉ muốn bảo cậu im miệng nghỉ ngơi cho rồi… một âm sắc thảm thương.
"Tôi… mua, bánh quy, đến… ạ…."
Nhưng Sehwa vẫn cố gắng nói tiếp. ‘Tôi đã chọn rất kỹ. Tôi định tặng cho Chuẩn tướng….’
"Nó… hỏng hết rồi."
Tất cả đều nát bét, hư hỏng, thành thứ rác rưởi mà không ai thích cả rồi.
Vừa lẩm bẩm đến đó, Sehwa đã vùi mặt hoàn toàn vào gối. Hai thiết bị bên cạnh phát ra tiếng cảnh báo nghiêm trọng, và máu bắt đầu trào ngược lên qua kim truyền dịch đang cắm trên tay cậu.
"…tôi biết rồi nên bình tĩnh lại, bỏ tay xuống."
"Tôi biết là Chuẩn tướng, vốn dĩ không mong chờ gì cái đó… nhưng mà tôi… tôi…."
"tôi sẽ mua cho. Cái bánh quy đó, tôi mua cả tiệm cho em, được chưa…. Đừng khóc, được không?"
Có vẻ như cậu đã bị hắt hủi đến phát sợ, Sehwa vẫn không thể bình tĩnh lại mà chỉ biết nức nở. Thật lạ. Anh thích nhất là khuôn mặt đẫm nước mắt của Sehwa, anh luôn nghĩ nó rất đẹp. Nhưng giờ anh không thấy vui chút nào. Nhìn Sehwa bị bắt nạt ở nơi anh không thấy rồi khóc lóc thảm thiết… cứ như có một cục lửa đang trào ngược trong cổ họng anh vậy.
Không thể chịu đựng được nữa, như thể anh phải nói gì đó… Ki Taejung cẩn thận gọi cái tên mà anh đã ấp ủ bấy lâu nay. Đừng khóc. Sehwa à.
"Chuẩn tướng, tôi…."
Ngay khi môi anh vừa định hé mở, Sehwa đã túm lấy anh.
"…Ừ, nói đi."
Ki Taejung nắm chặt tay Sehwa như thể sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cậu. Vừa lẩm bẩm sao tay lạnh thế, vừa xoa bóp đầu ngón tay cậu không đau.
Nếu là bình thường thì cậu đã cảm động đến đỏ cả mặt rồi. Đã rung động vì hương thơm đặc trưng và nhiệt độ ấm áp của Ki Taejung, và một mình bơi lội trong giấc mơ tuyệt đẹp. …Nhưng giờ thì không. Sehwa cố gắng nhịn cơn buồn nôn đang trào lên và quay mặt đi.
"Tôi… muốn ở lại khu 4 một lát."
"Khu 4? Với bộ dạng này mà đi đâu,"
"Chỉ một ngày thôi cũng được… cho tôi nghỉ ngơi ở đó một chút, có được không…."
"…."
"Không phải khu 4 cũng được ạ. Ở đâu cũng được. Cho tôi… một ngày thôi… cho tôi thời gian."