Tháng Ba - Chương 83

Lịch update : thứ 3, thứ 6

#83

Tuyệt vọng, Sehwa cố gắng lờ đi Ki Tae-jung. Cứ thế này thì chắc cậu sẽ phát điên lên mà khóc lóc, hoặc gào thét mất. Không, có khi cậu đang làm vậy rồi ấy chứ? …Cậu không chắc nữa. Nhìn cái máy móc ồn ào bên cạnh thì có vẻ cậu vẫn còn sống nhăn.

Với cái đầu nóng bừng lên vì không kìm nén được sự uất ức này, cậu không thể đưa ra bất cứ quyết định đúng đắn nào. Cậu chỉ không muốn ở cùng người này thêm một giây phút nào nữa. Chỉ vậy thôi.

Cậu không muốn cứ thế này mà quay về quản xá, ngồi đối diện ăn cơm với anh như chưa có chuyện gì xảy ra, rồi ôm nhau ngủ như một thể thống nhất.

Nhưng bây giờ, sau khi đã biết rõ mọi ý đồ của anh ta, thậm chí còn tận mắt chứng kiến tài liệu mật ghi chép cách điều chế thuốc, cậu cũng không thể lôi ra mà chất vấn anh ta. Phiên tòa mà anh ta đã dốc lòng chuẩn bị đang cận kề. Anh ta sẽ không đời nào để yên cho con tin ngốc nghếch đang ngoan ngoãn bỗng nổi loạn như vậy. Từ giây phút đó, Ki Tae-jung sẽ vứt bỏ đến cả chút diễn kịch ít ỏi còn sót lại, mà đối xử với cậu như một công cụ không hơn không kém.

Ngay bây giờ mà phản kháng thì chỉ có lợi cho Ki Tae-jung mà thôi. Hơn hết… cậu vẫn chưa đủ can đảm để đối diện với sự thật. Dù thế nào thì hiện tại cậu cũng không thể chịu đựng được.

Chỉ cần cảm nhận được sự hiện diện của Ki Tae-jung thôi mà ruột gan cậu đã muốn lộn tùng phèo cả lên rồi, nếu cậu nhận được câu trả lời khẳng định từ anh ta, nếu cậu phải đón nhận ánh mắt lạnh lẽo không chút dịu dàng nào kia…

Chắc cậu sẽ chỉ muốn chết đi cho xong.

Sehwa cắn chặt môi dưới. Cậu sẽ không khóc. Bằng mọi giá cậu phải thở cho đàng hoàng. Vì lỡ như Ki Tae-jung lại viện cớ cậu bị khó thở mà đòi hôn cậu thì sao.

Nhưng nước mắt đã tuôn trào không ngớt, tầm nhìn nhòe nhoẹt khiến cậu chẳng thấy gì cả. Hóa ra cậu thích Ki Tae-jung nhiều hơn cậu nghĩ. Ừ, mới mấy tiếng trước thôi mà chỉ cần nghĩ đến anh ta là vành tai đến đầu ngón tay cậu đã ửng hồng lên rồi.

Cậu đã thích anh ta rất nhiều. Dù không ngờ rằng mọi chuyện lại tồi tệ đến mức này, dù biết rằng cuối cùng mọi chuyện cũng chẳng đi đến đâu, cậu vẫn thích Ki Tae-jung một cách nhiệt thành.

“…Cho dù phải ở trong khu nhà này mãi mãi em cũng không sao chứ?”

Ki Tae-jung mở miệng phá vỡ sự im lặng khô khốc.

“….”

“Đi vài hôm rồi về, nhé?”

Sehwa khó khăn lắm mới ngước mắt lên nhìn Ki Tae-jung. Có vẻ như anh ta định cho cậu đi thật.

“Vì tòa nhà đó đã được chọn làm bằng chứng rồi, nên dù những nhân vật cấp cao như Oh Seon-ran có đến thì cũng có thể dùng vũ lực trấn áp được. Trong thời điểm này mà động vào khu nhà thì chỉ tổ làm lớn chuyện thôi, nên những tên khác cũng không dám bén mảng đến đâu…”

Như thể vui mừng vì cậu đã chịu nhìn mình, Ki Tae-jung khẽ gõ lên sống mũi của Sehwa. Đó là một trong những hành động mà anh ta thích. Dùng ngón tay cong cong chạm nhẹ vào khắp khuôn mặt cậu. Anh ta có vẻ như đang đánh giá xem Sehwa đã bình tĩnh lại được bao nhiêu, có thể chấp nhận sự đụng chạm của người khác đến mức nào.

“…Thật sự cho tôi đi ạ?”

Không biết anh ta đã hiểu sự im lặng của cậu như thế nào, người đàn ông khẽ cười.

“em làm cái mặt như thế thì tôi bảo không được sao được.”

“….”

“Đến mức stress mà còn nôn cả máu ra nữa chứ.”

Ki Tae-jung lần lượt liếc nhìn giá treo, thiết bị kiểm tra sinh hiệu gắn trên ngón tay của Sehwa và cả cái bụng vẫn còn phẳng lì của cậu. À… Hóa ra là vì đứa bé nên anh ta mới nương tay.

Ngẫm lại thì có vẻ như Ki Tae-jung cũng chỉ bắt đầu dần dần mềm mỏng với cậu sau khi cậu mang thai. Đến mức Oh Seon-ran còn nói rằng nếu anh ta không mua chuộc cậu thì mới lạ. Nếu cậu sảy thai vào thời điểm này thì chắc anh ta sẽ tiếc của lắm nhỉ? Ánh mắt dịu dàng của người đàn ông đã đẩy Sehwa xuống tận đáy vực sâu.

“Lee Sehwa.”

Vẫn như mọi khi, cậu ngoan ngoãn gật đầu, nhưng Ki Tae-jung lại nhíu mày như thể không hài lòng điều gì đó.

“Sao em cứ làm cái mặt như thế?”

“…Mặt… gì ạ….”

“em cứ cười kỳ quặc thế nào ấy.”

Dù không biết rõ tình trạng của cậu ra sao, nhưng nhìn cậu có vẻ đau khổ lắm hay sao ấy nhỉ? Trong tình huống này mà cậu còn phải tươi cười rạng rỡ lên à?

Nếu ‘Lee Sehwa’ chứ không phải ‘đứa bé’ hay ‘cái thân xác hữu dụng’ là chủ thể, thì việc anh ta thông cảm cho cậu khi cậu đau khổ cũng có giới hạn thôi nhỉ? Phải rồi, trước đây mỗi khi cậu ủ rũ hay tỏ vẻ buồn bã là anh ta lại ghét bỏ nói cậu hỗn xược mà.

Sehwa lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên lông mi rồi mỉm cười. Một nửa là do bướng bỉnh. Vì anh ta bảo cậu đừng làm cái mặt như vậy nên cậu đã cố gắng hết sức để kéo khóe miệng lên. Thế là Ki Tae-jung lại càng cau có mà nhìn cậu chằm chằm.

“…Hazz , em.....”

“….”

“Cho dù em có bị đối xử thế nào ở ngoài kia, Oh Seon-ran có nói gì đi chăng nữa… thì cũng bỏ ngoài tai hết đi. Đằng nào thì sau khi phiên tòa kết thúc, bọn khốn đó cũng không dám hé răng với em đâu.”

Phía sau làn nước mắt vẫn còn long lanh, hình ảnh Ki Tae-jung mờ ảo lấp đầy tầm mắt của Sehwa. Cái hình ảnh mà Sehwa đã từng yêu tha thiết đó tách ra làm hai, làm ba rồi lại hợp nhất làm một. Và mỗi lần như vậy, vô vàn cảm xúc lại lướt qua trên khuôn mặt của người đàn ông.

Dù trông có vẻ dửng dưng, nhưng Sehwa dễ dàng đọc được những cảm xúc hỗn loạn của người đàn ông. Đó là một sự giác ngộ kỳ lạ… đúng vậy, kỳ lạ. Cậu đã thích người này sâu sắc đến mức có thể đọc được cả những tín hiệu nhỏ nhặt như vậy, và Ki Tae-jung… có vẻ như đã yếu lòng đến mức không thể tin được trước những giọt nước mắt của cậu.

Nếu đặt mình vào vị trí của Ki Tae-jung, thì anh ta không cần thiết phải cho cậu một khoảng thời gian nghỉ ngơi như thế này. Có vô vàn cách để bồi bổ cơ thể cậu. Thay vì vậy thì giam cầm cậu trong phòng ngủ với lý do sức khỏe có lẽ là lựa chọn mà anh ta ưa thích hơn.

“Sao ạ?”

“Sao cái gì?”

“Tại vì tôi khóc ạ? Nên… anh mới cho tôi đi ạ?”

“…Ừ. Tại vì tôi ghét nhìn thấy em sụt sịt.”

Anh ta là người đã đóng dấu lên vùng kín của cậu, và tỏ ra khó chịu ngay cả khi cậu chỉ hơi nhúng nước. Anh ta là người không cho phép cậu mặc đến cả một mảnh áo thun chỉ vì không muốn cậu cãi lời anh ta.

Chính Ki Tae-jung hơn ai hết phải biết rõ rằng việc cho phép cậu rời xa anh ta, lại còn đến khu 4, lại còn được ở một mình trong vài ngày là một hành động hoàn toàn không giống anh ta.

Sehwa chậm rãi chớp mắt. Rồi như thể đã quyết tâm điều gì đó, cậu từ từ nâng người lên. Không, cậu chỉ vừa mới hé lộ ý định đó thôi. Ngay cả trước khi Sehwa kịp dùng sức, Ki Tae-jung đã đỡ lấy cậu với một sự ân cần đáng kể. Như thể muốn bù đắp cho sự từ chối vừa rồi.

Cậu sẽ không gán bất cứ ý nghĩa nào cho lời nói và hành động của Ki Tae-jung nữa, nhưng dù sao thì cậu vẫn muốn hỏi anh ta một lần. Cái kết của cuộc nổi loạn chỉ có thể là cái chết của kẻ nổi loạn hoặc là một cuộc cách mạng. Và Sehwa không hề kỳ vọng vào sự thành công của mình. Đây là câu hỏi tha thiết cuối cùng mà cậu đặt ra trước khi gây ra một chuyện không thể vãn hồi. Không, đây là một lời cầu nguyện tuyệt vọng, dù cho câu trả lời có thảm hại đến đâu đi chăng nữa.

“…chuẩn tướng. Tại sao tôi lại thành ra thế này ạ?”

Xin anh, ngay bây giờ hãy nói thật đi. Không cần phải giải thích dài dòng gì cả, chỉ cần một lời thôi cũng được. Xin anh.

“Ừm, có lẽ nguyên nhân lớn nhất là do stress đấy,”

“Không, ý tôi không phải vậy… Ý tôi là thể chất của tôi ấy. Sao tôi lại… biến thành ra có thể mang thai thế này ạ.”

“Sao tự nhiên lại hỏi chuyện đó, à. Chẳng lẽ Oh Seon-ran đã nói gì với em à?”

“….”

“Chết tiệt, cái người đó đã nói gì với em?,”

“…Không phải vậy. Lúc nãy là do tôi tự mình căng thẳng quá mức thôi, chỉ là… lúc nãy đi bệnh viện quản lý có hỏi tôi….”

Ki Tae-jung nhướng mày tỏ vẻ không hài lòng. Có vẻ như không phải vì anh ta cảm thấy có gì đó cắn rứt, mà vì anh ta khó chịu khi có ai đó tùy tiện đối xử với đồ vật của mình.

“Chuyện gì cũng chỉ cần nghe lọt tai thôi. Và Oh Seon-ran là cấp trên của thiếu úy Kim.”

“….”

“Chỉ cần nhìn việc ông ta cố tình tìm đến em ngay trước phiên tòa thôi là biết rồi. Dù có đưa ra chứng thư hay gì đi chăng nữa thì cuối cùng cũng chỉ là những lời nhảm nhí che đậy mưu đồ thôi.”

Dù sao thì Oh Seon-ran cũng có chứng thư. Tài liệu mật mà ông ta vừa cho cậu xem cũng hoàn toàn trùng khớp với chỉ thị mà Thiếu úy Kim đã ban hành. Nhưng còn Ki Tae-jung thì sao? Anh ta có thể chứng minh gì cho cậu chứ? Ngoài việc muốn liếm cái lỗ đít của cậu ra thì đã bao giờ anh ta thật lòng với cậu chưa? Trong lúc nhìn cậu hết lòng hết dạ nói rằng cậu yêu anh ta… Người đàn ông này đã nghĩ gì trong suốt thời gian qua?

“Sau khi phiên tòa kết thúc tôi sẽ xác nhận lại cho em. Vì chuyện ông ta lôi bố mẹ em ra nói nên tôi thấy khó chịu.”

“…Sau khi… phiên tòa kết thúc ạ.”

“Ừ. tôi sẽ xác nhận lại chứng thư… xem mọi chuyện đã xảy ra như thế nào, tôi sẽ kể hết cho em nghe.”

Sehwa xoa xoa hàng mi cứ rối tung lên rồi mở to mắt. Cậu lau đi những giọt nước mắt như mủ còn vương trên mu bàn tay. Cậu đã cố gắng hết sức để níu giữ những mảnh vỡ trong tim và tìm cách để hiểu cho anh ta, nhưng thứ cậu nhận lại chỉ là một câu trả lời hời hợt. Đến mức này chắc là cậu đã làm hết sức mình rồi. Thật sự là kết thúc rồi.

“Ừm, lần này tôi có thể được thăng chức đấy.”

Có vẻ như không thích bầu không khí cứ chìm xuống như thế này, Ki Tae-jung rải rác kể những câu chuyện ngắn ngủi.

“Nếu lên hai bậc thì tôi không còn là chuẩn tướng nữa mà là trung tướng đấy.”

“….”

“Trước khi đó toi phải giải quyết xong mọi việc đã.  thiếu úy kim phóng hỏa đốt kho ở khu 2 để phi tang chứng cứ, khiến đường hàng không ở đó bị tắc nghẽn hết cả rồi. Việc đi lại cũng khó khăn, và ngay cả nước uống cho binh lính đang đóng quân ở đó cũng không đủ… Gần đây tôi bận rộn cũng vì chuyện này đấy.”

“….”

“À, nếu lên trung tướng thì tôi sẽ được một căn nhà lớn hơn đấy? Em cứ trang trí theo ý em thích.”

“…Tôi ạ?”

“Chỗ đang ở hơi tiêu điều mà.”

Dù cậu chưa từng đồng ý, Ki Tae-jung vẫn lắp ghép cậu vào tương lai của anh ta như một món phụ tùng.

Sehwa bất giác bật cười. Một nụ cười vô vọng và trống rỗng, như thể một quả bóng xẹp lép đang cố gắng vắt kiệt chút không khí ít ỏi còn sót lại. Không sai, trên thực tế một cơn gió sắc bén như lưỡi dao đang thổi qua những kẽ hở trong trái tim đã tan nát.

Ừ, dù hiện tại cậu chưa biết gì cả, nhưng có một điều chắc chắn. Đứa bé này, khởi nguồn của mọi chuyện, thứ mà Ki Tae-jung có thể vung ra như một vũ khí lợi hại nhất, cậu sẽ định đoạt nó theo ý mình. Cậu sẽ không để cho ai, dù là Ki Tae-jung, Oh Seon-ran hay Thiếu úy Kim, thao túng nó cả. Bản thân cậu thì đã sống một cách thảm hại suốt 21 năm nay rồi, nhưng cậu sẽ không để đứa bé này trở thành nhu cầu, công cụ hay phương tiện của bất cứ ai.

Cậu không thể trốn chạy cả đời. Dù có trốn giỏi đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ bị bắt thôi. Không có cách nào để chiến thắng được lực lượng công quyền. Thậm chí, những người đang truy đuổi cậu… Sehwa rùng mình khi nghĩ đến cấp bậc của Ki Tae-jung, Oh Seon-ran và Thiếu úy Kim. Cho dù có tính toán kỹ lưỡng thì… được mấy tháng? Không, có khi một tháng cũng khó. Nhưng nếu vậy thì có lẽ cậu sẽ gây ra được chút ảnh hưởng nào đó đến phiên tòa?

Vậy nên cậu sẽ không đặt mục tiêu là trốn thoát hoàn toàn. Chỉ cần kế hoạch của những kẻ đang lợi dụng cơ thể và đứa bé của cậu, những kẻ đã đối xử với cậu như một món đồ chơi bị phá sản là đủ rồi. Bị bắt rồi bị bắn bỏ, bị chặt đầu, hay bị giam trong phòng thí nghiệm mà bị bóc lột sức lao động… Những chuyện đó cậu không quan tâm nữa. Cứ làm theo ý các người đi.

“À, phải rồi. Bánh quy.”

“….”

“Cái đó là của hãng nào vậy, tôi mua cho em.”

Sehwa cảm thấy khó chịu khi nghe giọng nói của Ki Tae-jung cứ hỏi hết cái này đến cái kia, nên cậu giả vờ mệt mỏi mà nhắm mắt lại.

Hình như ban nãy anh ta nói khu 2 đang bị tê liệt nhỉ. Nếu bầu trời bất ổn đến mức khó nhìn thấy thì chẳng phải mọi người đều sẽ đeo mặt nạ phòng độc hoặc khẩu trang hay sao? Vốn dĩ không khí ở đó cũng chẳng tốt đẹp gì nên việc ăn mặc như vậy cũng không có gì lạ…

Hơn nữa, cậu còn nắm rõ địa hình của khu 2 trong lòng bàn tay. Cậu cũng biết vài bác sĩ chui có thể nhờ vả. Chỉ cần khéo léo né tránh lực lượng giám sát của khu nhà là được… Trong lúc tính toán, Sehwa khựng lại vì cảm thấy hụt hẫng ập đến.

Cuối cùng thì cậu cũng chỉ đang trở về vạch xuất phát mà thôi. Cậu đã phải vật lộn để leo lên đến khu 4, và còn đang hớn hở vì sắp có được chứng minh thư của cư dân trong thành… Vậy mà cậu lại phải trốn về khu 2.

Nếu người của khu 4 nghe thấy thì chắc sẽ cười nhạo cậu lắm nhỉ? Nói rằng cậu đã không biết cái số phận của mình mà còn bày đặt ra vẻ, rồi bảo cậu đáng đời vì muốn sống một cuộc sống cao sang.

Mỗi khi lồng ngực phồng lên rồi xẹp xuống, không khí tràn ngập trong phổi lại trở thành gai nhọn đâm vào tim cậu. Sehwa gồng mình lên để không lộ ra vẻ hàng mi run rẩy trước mặt Ki Tae-jung.

“Được rồi. tôi muốn đi .”

“Em điên à? Em còn chưa truyền hết nửa chai nước kia mà. Chỉ số cũng không bình thường nữa.”

“Không, tôi không sao. Chúng ta đi thôi.”

Đã đến lúc cậu thôi mè nheo và tỉnh mộng khỏi những ảo tưởng mà cậu chưa từng được phép mơ đến.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo