Lịch update : thứ 3, thứ 6
#085
Se-hwa lê bước về căn phòng nhỏ có giường nước. Cậu không còn lựa chọn nào khác. Cậu ghét phòng ngủ của Ki Tae-jung hơn cả nơi này. Chiếc дhế trong phòng khách mà cậu và anh đã lăn lộn cũng kinh khủng không kém.
Nhưng nếu ngủ trên sàn nhà thì chỉ mình cậu chịu thiệt. Cậu cần nghỉ ngơi tốt để có thể di chuyển vào ngày mai. Vì vậy, cậu đã chọn ngả lưng vào thứ gì đó dù chỉ mang dáng hình của một món đồ nội thất... Nhưng sự bồng bềnh của chiếc nệm chỉ tập trung vào khoái lạc còn khó chịu và thô tục hơn cả những gì cậu nhớ, khiến cậu không tài nào ngủ được.
Se-hwa chỉ im lặng nhìn lên trần nhà, rồi chợt nhớ lại lần đầu tiên cậu quan hệ với Ki Tae-jung ở đây, cậu cười lạnh nhạt.
Dù không uống thuốc nhưng hậu môn của cậu vẫn tự động ướt đẫm dưới bàn tay của anh khiến cậu cảm thấy kỳ lạ, cậu níu lấy anh, rên rỉ hỏi. Liệu thuốc kích dục hôm qua cậu uống vẫn còn tác dụng, hay miếng dán vốn là thứ như vậy... Có lẽ là vậy.
Lúc đó Ki Tae-jung đã trả lời thế nào nhỉ? Có vẻ như anh đã đồng tình với cậu, nói rằng cậu nói đúng. Vì phản ứng của anh không quá mạnh mẽ đến mức cậu phải ấn tượng, nên giờ Se-hwa cũng không nhớ rõ. Bây giờ nghĩ lại, câu trả lời đó thật cẩu thả. Mặc kệ người ta có bối rối hay không, anh chỉ muốn chịch cậu ngay lập tức nên đã xoa dịu cậu cho xong chuyện.
Phải rồi... Cậu là người không đáng để anh dỗ dành cẩn thận, nên mọi chuyện mới thành ra như vậy. Liệu có khoảnh khắc nào anh thành thật và chân thành với cậu không? Chỉ cần một lần thôi cũng được.
Se-hwa dùng ánh mắt vẽ theo hoa văn của lớp giấy dán tường rẻ tiền, rồi từ từ nhắm mắt lại. Cậu đã cố gắng hết sức để không nhìn bất cứ thứ gì, nhưng những dây thần kinh thị giác đỏ rực và xanh lét vẫn rung lắc như thể đang nhảy múa sau mí mắt cậu. Tàn ảnh mờ nhạt hiện lên rồi biến mất ở cuối đường hầm đó lại là Ki Tae-jung vào một thời điểm nào đó.
Se-hwa nằm nghiêng và thu mình bé nhỏ lại. Vì mọi chuyện đã thành ra như thế này rồi, cậu hãy cố gắng thích anh đi, những chuyện mà cậu từng có thể chịu đựng được khi chỉ tràn ngập ánh sáng... Tại sao bây giờ lại khiến cậu cảm thấy tủi thân đến vậy?
Cậu biết rằng nếu nhớ lại từng chuyện một thì sẽ không bao giờ kết thúc, nhưng trái tim mà cậu đã vô tư ném về phía anh đã quay trở lại như một chiếc boomerang. Tình cảm đơn phương mà cậu ấp ủ đã trở thành chất độc thạch tín và sự chế giễu hướng về chính cậu, dùng những góc cạnh sắc nhọn đập mạnh vào trái tim vốn đã tả tơi của cậu.
Thứ mà cậu đã vất vả có được và vui mừng, thứ mà cậu đã ôm ấp trân trọng không phải là mùa xuân bên ngoài khu vực tuyết chưa tan. Mà chỉ còn lại những vết sẹo vĩnh viễn không tan, không thể xóa nhòa, như tuyết vĩnh cửu không bao giờ tan chảy trong bất kỳ mùa nào.
"Đợi đã. Tao ra ngoài câu giờ cho."
Người buôn đồ gian loạng choạng bước về phía cửa ra vào. Nghe giọng nói ồn ào của bà ta đang hỏi han đủ thứ với đám lính, Se-hwa nhìn chằm chằm vào số điện thoại lạ trên màn hình điện thoại.
Có vẻ như danh tiếng của bà ta không phải là hư danh, người buôn đồ gian đã chuẩn bị mọi thứ một cách hoàn hảo và tìm đến Se-hwa ngay khi mặt trời vừa ló dạng. Thậm chí những thứ chỉ là cái cớ như ống tiêm cũng được bà ta chuẩn bị đầy đủ với chất lượng cao nhất.
Se-hwa sờ soạng dấu ấn bí mật được khắc trên bao bì thuốc, rồi một lần nữa đếm số huy hiệu còn lại. Có lẽ Oh Seon-ran đã nói chuyện tử tế với bà ta, nhưng có vẻ như huy hiệu thực sự là một thứ tuyệt vời. Nếu không thì bà ta đã không mang đến cho cậu những thứ tốt đẹp một cách nhanh chóng như vậy.
Vậy thì sau này cậu càng phải sử dụng chúng một cách thận trọng hơn nữa. Chính cậu cũng chỉ biết được công dụng của nó sau khi người buôn đồ gian nói cho cậu biết, thứ này không hề phổ biến. Cậu không thể dùng huy hiệu để thay thế tiền mặt, cậu nhất định phải thông qua người khác, và vì một món hàng quý giá và có giá trị đã xuất hiện, nên chắc chắn tin tức sẽ nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Vì vậy, huy hiệu này chỉ nên dùng để lẻn vào khu 2, hoặc khi con cậu gặp vấn đề. Cho dù là đến bệnh viện hay tìm đến lang băm thì cậu cũng chỉ nên giữ lại cho một lần duy nhất đó. Dù sao thì nó cũng được làm ra để cậu dễ dàng bị phát hiện mà...
-Se-hwa à?
Cậu đang ngơ ngác chờ tín hiệu thì âm thanh kết nối cuộc gọi đột nhiên thay đổi một cách bất thường. Se-hwa giật mình suýt đánh rơi điện thoại khỏi tai vì âm thanh máy móc chói tai, rồi Oh Seon-ran vội vã gọi từ bên kia đầu dây.
-Se-hwa à, tôi đây.
"...Đại tá Oh Seon-ran?"
-Ngạc nhiên vì nghe thấy những âm thanh lạ hả? Xin lỗi nhé. Tôi bị trễ một chút vì phải phát tín hiệu gây nhiễu sóng. Giờ thì cậu có thể nói thoải mái rồi, nhưng có lẽ chúng ta sẽ không có nhiều thời gian đâu.
Se-hwa liếc nhìn về phía cửa ra vào. Người buôn đồ gian vẫn đang tranh cãi gay gắt với đám lính đứng bên ngoài. Những câu chuyện vô bổ như vẫn còn đồ chưa mang vào, hay nếu không cho thêm người vào thì mấy người phải ra đây đi cùng tôi chứ...
"tôi cũng vậy nên tôi sẽ không nói dài dòng đâu ạ. Xin hãy giúp tôi một lần thôi."
-Se-hwa à.
"Xin hãy làm tê liệt hệ thống camera an ninh của các bến cảng và trạm kiểm soát trên toàn quốc từ 8 giờ tối nay trong một giờ... Không, chỉ cần 30 phút thôi ạ. tôi biết điều này có thể khó khăn, nhưng sau này tôi sẽ không bao giờ làm phiền Đại tá nữa đâu ạ."
-Se-hwa, không lẽ cậu định...?
"Dù sao thì việc Đại tá giúp tôi cũng không phải là vô ích đâu ạ. Dù sao thì việc một bằng chứng hoàn hảo như tôi đột nhiên biến mất như thế này chắc chắn sẽ gây trở ngại cho quá trình xét xử,"
-Vấn đề không phải là ở đó! Ai cũng biết cậu không có người thân quen ở khu vực khác, hơn nữa cậu còn đang mang thai, cậu lại còn làm tê liệt cả camera an ninh, vậy cậu định đi đâu chứ!
"......"
-Tôi sẽ cử người đến đó ngay lập tức, đến chỗ tôi đi nhé.
Oh Seon-ran nói rằng nếu cậu muốn trốn đi đâu đó thì tốt hơn là cứ ở lại dinh thự của ông ta. Không, ông ta đã cầu xin cậu như vậy. Bà ta vừa tức giận vừa lo lắng, nhưng cậu có thể cảm nhận được ông ta đang cố gắng kìm nén để không làm cậu sợ.
"Đại tá."
-Nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì thà tôi ra ngoài sống còn hơn,
"Không ạ, không cần phải làm vậy đâu ạ."
Thật đáng quý. Nếu là cậu, cậu nghĩ rằng cậu sẽ không thể chăm sóc một cách tha thiết cho con của một người bạn thân, thậm chí là một người mà cậu còn chưa xét nghiệm máu để biết chắc chắn liệu có phải là ruột thịt của mình hay không.
"tôi xin lỗi, nhưng giờ tôi không tin ai cả."
-...Se-hwa, cậu.
Vấn đề là, trái tim của cậu giờ đây không còn cảm thấy bất cứ lời nào là chân thành nữa.
"Tôi biết rằng tôi sẽ bị bắt lại ngay thôi ạ. Tôi biết hết mà... Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng khi phiên tòa bắt đầu, sẽ không ai có thể dùng tôi như một con át chủ bài cả. Chỉ có vậy thôi ạ."
Vốn dĩ con át chủ bài đầu tiên luôn là quan trọng nhất. Làm sao người ta có thể tin tưởng và tung ra một con bài có nhiều biến số đến mức ngay từ đầu đã không thể đưa ra được chứ? Trở thành một phương tiện vô giá trị đối với tất cả mọi người. Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
-Nếu ngay cả cậu cũng coi cậu như một công cụ... Thể chất của cậu khó đến mức dù được chăm sóc cẩn thận trong bệnh viện tốt nhất ở khu 5 cũng khó mà khỏe lại được... Rồi cậu sẽ làm gì với cơ thể của mình và cả đứa trẻ chứ?
"...Tôi vẫn chưa biết ạ. Tôi muốn suy nghĩ thêm về vấn đề đó."
Cậu có thể cảm thấy một sự ồn ào nhỏ từ bên kia điện thoại. Có vẻ như thời gian còn lại không còn nhiều. Oh Seon-ran chỉ lặp đi lặp lại tên của Se-hwa vài lần, rồi bắt đầu liệt kê những việc mà ông ta có thể làm trong tình hình hiện tại bằng một giọng run rẩy.
-30 phút thì không khó đâu. Một giờ thì... Tôi sẽ cố gắng. Nhưng sau này tôi sẽ không còn cách nào để giúp cậu nữa đâu.
Đương nhiên rồi. Có bao nhiêu người có thể làm tê liệt tất cả các bến cảng và trạm kiểm soát trên toàn quốc chứ? Ki Tae-jung hay Thiếu úy Kim chắc chắn sẽ nghi ngờ Oh Seon-ran đầu tiên, và từ giờ họ sẽ chỉ chú ý đến mọi hành động của ông ta.
Khi cơ thể lớn thì càng dễ bị chú ý. Chức vụ đại tá vừa là vũ khí mạnh nhất của Oh Seon-ran, nhưng ngược lại, trong những trường hợp như thế này, nó lại trở thành xiềng xích khiến ông ta không thể di chuyển linh hoạt.
-Thay vào đó, chúng ta hãy gặp nhau sau 3 tuần nữa. Cho đến lúc đó tôi sẽ không can thiệp vào bất cứ việc gì cậu làm đâu. Nếu tôi hành động vụng về thì lũ kia có thể bám theo cậu mất.
"Nhưng,"
-Nếu cậu muốn nhìn thấy Ki Tae-jung và Kim Seok-cheol gặp rắc rối, thì khoảng thời gian đó là đủ rồi. Không có gì khiến bọn khốn đó trở nên lố bịch bằng việc tôi trực tiếp ra mặt giúp cậu cả.
Se-hwa à, làm ơn đi. Cái tên của cậu được ai đó gọi một cách tuyệt vọng khiến cậu cảm thấy xa lạ, Se-hwa không nói được gì, chỉ mấp máy môi.
-Nếu ngay cả cậu cũng xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không còn mặt mũi nào nhìn Jin-woo... Tôi sẽ không còn mặt mũi nào gặp lại bố cậu dù đã chết. Vì vậy làm ơn...
"...Tôi sẽ suy nghĩ thêm ạ."
Lúc đó Oh Seon-ran mới thở phào nhẹ nhõm và chọn ra một vài địa điểm hẹn gặp. Đó đều là những nơi mà Se-hwa biết rõ, vì cậu thông thuộc địa hình khu 2.
-Nếu sau 10 phút mà tôi vẫn không xuất hiện, thì hãy lập tức rời khỏi đó. Rồi di chuyển theo chiều kim đồng hồ từ địa điểm đầu tiên mà tôi nói, và nếu vẫn không thấy ai thì hãy đến lại vào ngày hôm sau. Tôi cũng sẽ làm như vậy.
Cậu có thể nghe rõ giọng của thuộc hạ thúc giục ông ta, có lẽ đây thực sự là điểm cuối cùng.
-Và hãy chuyển tiền mặt cho người buôn đồ gian...
Giọng của Oh Seon-ran đang cố gắng gấp gáp nói thêm điều gì đó bị chôn vùi bởi một âm thanh máy móc chói tai rồi đột ngột ngắt quãng. Có vẻ như tín hiệu gây nhiễu đã bị ngắt. Người buôn đồ gian cũng chẳng còn gì để viện cớ, lững thững quay trở lại phía cậu.
"Nói chuyện ổn chứ?"
Se-hwa gật đầu và trả lại điện thoại cho bà ta. Đến giờ cậu mới nghĩ đến việc có thể họ đang ghi âm, nhưng cậu không có tâm trạng để lo lắng về những chuyện đó. Cậu sẽ chỉ chịu thiệt nếu làm phật lòng người buôn đồ gian. Dù sao thì nội dung cũng chỉ là việc Đại tá Oh Seon-ran đối xử đặc biệt với cậu, nên cho dù sau này họ có nghe được đoạn ghi âm, cậu tin rằng ông ta sẽ chỉ đối xử tốt với cậu hơn chứ không nổi giận vì cậu đã lừa dối ông ta.
"Mày có biết tay buôn lậu nổi tiếng nào ở khu 2 không? Tên là Geum-dong."
"Cháu biết ạ."
"Tao có một món đồ cần gửi cho nó. Tao có thể giấu mày vào trong container đó. Nếu là đi lên trên thì không nói, chứ nếu là đi xuống dưới thì chỉ cần đút lót cho trạm kiểm soát một chút là xong... Nhưng giấu một người thì giá hơi cao đấy."
"Dạ. Sau khi qua khu 2, cháu sẽ chuyển huy hiệu cho bộ phận hỗ trợ khẩn cấp."
"Ê, có câu lòng người thay đổi khi đi vệ sinh còn gì. Nếu qua khu 2 rồi mày không đưa thì tao cũng hết cách. Phải tính toán xong xuôi ngay bây giờ chứ."
"Đại tá Oh Seon-ran nói là đã trả trước hết rồi mà dì?"
"Cái, cái đó thì..."
Người buôn đồ gian ấp úng không nói nên lời. Bà ta chỉ hỏi dò thôi mà có vẻ như bà ta thực sự đã nhận được gì đó từ Oh Seon-ran. Quả nhiên là không thể tin ai được. Cậu cứ tưởng dì đối xử với cậu rất tốt chứ... Nhưng Se-hwa, người chịu nhiều thiệt thòi, lại một lần nữa quyết định giả vờ như không biết gì.
"...Dù sao thì cháu cũng phải rời khỏi khu 4 trước 8 giờ tối."
"Vậy thì mày phải đến cửa hàng tiện lợi trước 6 giờ 20 phút... Mày làm được không đấy? Tao không nói dối đâu, lính đứng canh cứ cách một viên gạch là một tên. Thậm chí còn có cả lính có vũ trang nữa."
"Chuyện đó cháu sẽ tự lo, dì đừng lo lắng, dì cứ chuẩn bị đèn pin trước đi ạ."
"Đèn pin à? Để làm gì nữa... Thôi, giờ tao có hỏi mày cũng vô ích thôi. Tao biết rồi."
Nếu việc đe dọa Ki Tae-jung thành công, cậu sẽ phá tan tất cả các hộp cầu chì và mạng lưới liên lạc. Tất cả các thiết bị tối tân mà anh sử dụng đều cần điện để hoạt động. Tất nhiên, chắc chắn anh sẽ có các biện pháp dự phòng, nhưng cậu nghĩ rằng cậu nên cắt hết dây điện trước để gây bất tiện cho anh dù chỉ một chút.
"Dạ. Khi tất cả đèn trong tòa nhà này tắt và hệ thống liên lạc hoàn toàn bị tê liệt, thì hãy coi đó là tín hiệu cho thấy cháu sắp đến."
Ngay cả khi nhắm mắt lại, Se-hwa vẫn có thể chỉ ra mọi thứ bên trong tòa nhà này. Vì cậu thường xuyên lén lút trốn chạy như một con chuột để lôi kéo khách, để trốn tránh bị đánh đập, để lén lút ăn uống, nên dù không cố gắng thì cơ thể và đôi chân của cậu vẫn tự động di chuyển.
Ki Tae-jung đã nói như vậy khi anh phá hủy các cơ sở quân sự và bay trên biển bằng ô tô. Rằng anh là bất khả chiến bại trên bầu trời. Đáng tiếc thay, Hạ viện này, thành phố thẳng đứng như một hang kiến lại là điểm cuối cùng của bầu trời đó. Và một con chuột là vua trong một cống rãnh tăm tối không có cả ánh đèn điện.
Ki Tae-jung bước ra khỏi trực thăng và chỉnh trang lại quần áo. Anh xịt loại nước hoa mà anh đã mang theo rồi đưa cổ tay lên gần mũi, nhưng anh không cảm thấy gì đặc biệt. Anh hoàn toàn không hiểu lý do tại sao Se-hwa lại cảm thấy an toàn chỉ khi ngửi thấy mùi hương cơ thể của anh, trong khi mùi nước hoa nào cũng giống nhau.
Tất nhiên, bây giờ có lẽ cậu không muốn nhìn mặt anh, nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên họ gặp lại nhau sau vài ngày. Anh nghĩ rằng cậu đã không thể ngủ ngon trên chiếc giường khó chịu đó trong suốt thời gian qua, nên trước hết anh muốn cậu được thoải mái nghỉ ngơi trong vòng tay anh. Anh có thể nói chuyện với cậu trên đường trở về dinh thự mà.
"À, đây là cuốn sổ mà ngài đã yêu cầu ạ."
Thiếu úy Park lấy ra một cuốn sổ cũ từ trong cặp tài liệu và đưa cho anh. Tên của Se-hwa được viết nhiều lần trên bìa cuốn sổ rách nát được dán băng dính khắp nơi trông như một bộ quần áo rách. Có vẻ như cậu đã viết nó mỗi khi điều kiện hợp đồng thay đổi.
Tên được viết trên cùng, có lẽ là tên mà cậu đã viết khi cậu vừa kế thừa khoản nợ và không biết gì cả... Trông nó giống như đang vẽ theo một chữ tượng hình hơn là viết chữ. Chữ viết ngoằn ngoèo ngày càng trở nên ngay ngắn hơn khi xuống phía dưới. Chỉ cần nhìn vào bìa cuốn sổ nợ cũng có thể cảm nhận được những năm tháng đã qua của Se-hwa.
"Và ông chủ Son đang gây rối đòi gặp Chuẩn tướng ạ."
Ông chủ Son đã bị giam giữ trong phòng làm việc kể từ ngày Ki Tae-jung "dọn dẹp". Anh đã cho người canh gác nhưng không theo dõi sát sao.
Dù sao thì tên khốn đó cũng không thể trốn thoát được. ông ta đã lên đến vị trí đó không phải chỉ nhờ ăn bám người khác, anh đã biết rõ điều đó mà không cần ai phải nói cho anh biết. Việc ông ta sống sót được ít nhất là vì anh đã đứng về phía ông ta chứ không phải Kim Seok-cheol.
"Hắn vẫn chưa biết việc 12 tỷ won đã đến chỗ Se-hwa à?"
"Dạ chưa."
"Vậy thì từ từ nói cho hắn biết. Khi bị sốc có lẽ hắn sẽ im miệng thôi. Và trước khi về dinh thự thì hãy đốt cái này đi, chuẩn bị trước đi."
"Chuẩn bị ý ngài là..."
"Sao, cái thùng phuy mà cậu đã thấy ở kho khi lần đầu gặp Se-hwa ấy. Hãy nhét nó vào đó và đốt hết đi."
"À, dạ. Tôi hiểu rồi."
Thượng sĩ Choi đang đứng phía sau ngơ ngác nhìn bèn lén đưa cho anh hai chiếc túi mua sắm. Đó là quà tặng cho Se-hwa.
Lần này không phải thẻ tín dụng, đồng hồ hay trang sức gì cả. Mà là hai đôi giày bình thường. Anh đã tự mình lựa chọn chúng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mà không cần hỏi ý kiến người mua sắm hay sĩ quan phụ tá.
Dạo gần đây gót chân của Se-hwa không được yên. Anh đã mua cho cậu tất cả những thứ nổi tiếng, đắt tiền và tốt nhất, nhưng lớp da non bị xước bởi da giày mới vẫn dễ bị rách và rướm máu. Vì vậy, Se-hwa đã ra ngoài với đôi giày thể thao cũ kỹ vốn là của cậu, bất kể cậu mặc gì lên người.
Vì chuyện đó mà mỗi khi đi mua sắm cùng nhau Ki Tae-jung đều phải cố gắng kìm nén tiếng cười. Cậu ăn mặc bảnh bao với quần áo mới nhưng đôi giày cậu đang đi lại cũ kỹ và bẩn thỉu. Anh chưa từng để lộ cảm xúc của mình, sợ rằng nếu cậu nhận ra rằng anh đang thấy cậu thú vị, à không, đáng yêu, thì cậu sẽ cố gắng nhét chân vào đôi giày mới bằng mọi giá.
Dù sao thì anh cũng nghe nói rằng mẫu giày này đặc biệt được các bà bầu ở khu 5 ưa chuộng. Chất liệu và thiết kế đều tuyệt vời, và trên hết, họ không cảm thấy quá khó chịu ngay cả khi chân bị sưng.
Trên hết, điều khiến Ki Tae-jung thích thú là có một đôi giày trẻ em với thiết kế giống hệt. Khi nhìn vào món đồ còn nhỏ hơn cả lòng bàn tay đó, anh có cảm giác rằng Se-hwa sẽ thích nó.
Ki Tae-jung có hơi lúng túng nắm lấy quai túi mua sắm rồi bước vào Hạ viện.
Anh không biết Se-hwa biết đến đâu, cậu đang nghĩ gì, và anh nên làm gì để xoa dịu bầu không khí vốn sẽ trở nên lạnh lùng một cách bất đắc dĩ... Anh không thể biết bất cứ điều gì.
Nếu có sai sót, anh sẽ đưa ra phương án thay thế và xin lỗi bằng cách mang đến những kết quả tốt hơn. Anh nghĩ rằng cách đó hợp lý hơn nhiều, và tất cả những người đeo quân hàm đều đã sống như vậy. Không, chỉ có như vậy thì họ mới có thể sống sót trong quân đội.
Tuy nhiên... Nếu Se-hwa oán hận anh vì chuyện này, và vì vậy mà cậu muốn điều gì đó. Anh sẵn sàng đáp ứng bất cứ điều gì.
Và anh sẽ thành thật thú nhận rằng anh đã cố gắng lấp liếm bằng những lời nói dối vì anh không muốn mất cậu. Và rằng anh muốn chịu trách nhiệm cho cả Se-hwa và đứa trẻ, rằng những chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa... Anh sẽ thú nhận từ tận đáy lòng lần đầu tiên trong đời. Mặc dù anh không biết cách nên có lẽ sẽ chẳng có chút lãng mạn nào.