Tháng Ba - Chương 86

Lịch update : thứ 3, thứ 6

#086

Ki Tae-jung hít một hơi thật sâu rồi mở cửa văn phòng. Anh định gọi Se-hwa ngay lập tức. Anh định hỏi cậu có nghỉ ngơi tốt không, tình trạng cơ thể thế nào..., anh định nói một vài câu sáo rỗng như vậy. Vì chắc chắn cậu đang khóc nên anh muốn an ủi cậu một chút dù chỉ là một chút thôi.

Nhưng đôi môi anh đang mấp máy lại không tài nào mở ra được. Se-hwa à. Anh vẫn nói như vậy rất suôn sẻ trước mặt các sĩ quan phụ tá, nhưng khi đối diện với chính người đó thì anh lại không thể thốt ra bất kỳ câu nào. Gọi cậu bằng những danh xưng sến súa như "em yêu" còn dễ hơn. Vì nó gần giống như trêu chọc vậy.

Nhưng bây giờ anh đã hiểu quá rõ tâm trạng của Se-hwa khi cậu chọn danh xưng "em yêu" thay vì tên của cậu, và cậu quyết tâm không để anh gọi tên cậu nữa..., nên việc thân thiện bỏ cả họ và gọi cậu là Se-hwa à, không hề dễ dàng như anh nghĩ.

Ki Tae-jung liên tục xoa khuôn mặt khô khốc của mình vì bực bội. Chết tiệt. Thời điểm tồi tệ thật. Tại sao chuyện lại xảy ra đúng lúc này chứ. Anh vừa nghĩ rằng anh không muốn khiến cậu khóc nữa, rằng anh muốn giữ Se-hwa bên cạnh mình càng lâu càng tốt.

Anh đã nói thật khi anh nói rằng anh sẽ giải thích mọi chuyện sau khi phiên tòa kết thúc. Dù không phải ngay lập tức nhưng anh định thú nhận mọi chuyện một cách thành thật trong tương lai gần. Để tiếp tục ở bên nhau, không phải chỉ để chơi đùa rồi vứt bỏ mà để chịu trách nhiệm như anh đã nói với cậu. Vì anh không thể lừa dối cậu mãi được.

"Đằng nào chán rồi cũng hết, từ trước đến giờ mình có muốn sống cùng ai đâu, lần này chắc cũng chỉ là hứng thú nhất thời thôi, nhưng có nhất thiết phải nói thật cho rắc rối chuyện ra không, vậy thì cứ làm như không biết gì là được." Đó là những lời nói dối xuất phát từ suy nghĩ đó.

Ban đầu anh đã nghĩ về Se-hwa một cách nhẹ nhàng. Nhìn lại thì anh đã bắt đầu chú ý đến cậu một cách kỳ lạ từ khá lâu rồi.... Nhưng lúc đó ngay cả anh cũng không biết phải gọi cảm xúc này là gì. Vì vậy, anh đã dồn ép cậu, thỉnh thoảng trêu chọc cậu và thường xuyên khiến cậu khóc. ...Nếu anh phải tìm ra một cái cớ để bào chữa cho mình thì đó là vậy.

Thực ra anh đã biết rõ rồi. Rốt cuộc thì nếu tóm tắt tất cả những câu chuyện này lại, thì chỉ còn lại một lời duy nhất: "tôi xin lỗi."

Ki Tae-jung bỏ mũ đội đi để che giấu sự bồn chồn của mình rồi đi dọc theo hành lang ở lối vào, tiến về phía phòng khách. Anh cảm thấy rằng nếu anh liên tục đưa ra những lý do giải thích tại sao anh đã lừa dối Se-hwa thì bản thân nó sẽ lại gây thêm tổn thương, nhưng nếu anh chỉ định ném một lời xin lỗi thì có vẻ như lại quá hời hợt.

Đến lúc này anh mới nhận ra. Đây không phải là một trận chiến có thể phục hồi được. Đây không phải là một cuộc chiến mà anh có thể trả lại những gì đã cướp đi, và thảo luận về các biện pháp bồi thường nếu có sai sót. Những cảm xúc mà anh và Se-hwa đã chia sẻ gần gũi với sinh mạng của mỗi người hơn là thế. Một khi nó héo úa thì không có gì có thể thay thế được nó, một điều gì đó vĩnh viễn không thể đảo ngược được.

"tôi về rồi."

Ki Tae-jung cố gắng kìm nén những cảm xúc ồn ào trong lòng, những lời đầu tiên mà anh lựa chọn sau một hồi suy nghĩ kỹ lưỡng lại khô khan và cộc lốc đến mức anh phải bật ra tiếng thở dài.

"...Lee Se-hwa."

Se-hwa đang ngồi co ro trên ghế. Chắc chắn cậu đã cảm nhận được sự hiện diện của anh, nhưng cậu lại không quay lại nhìn anh. Cái gáy tròn tròn nhô cao của cậu vừa đáng yêu vừa đáng thương, và có điều gì đó khiến lòng người xao xuyến.

Ki Tae-jung chợt hiểu ra lý do tại sao Se-hwa chỉ thở thoải mái trong vòng tay anh. Ngay khi nhận ra sự tồn tại của anh, cậu dường như đã thả lỏng một cách kỳ lạ. Anh cảm thấy mình sống lại được một chút khi nhận ra rằng mùi hương cơ thể của Se-hwa tràn ngập khắp nơi, không phải bằng mũi mà bằng đầu óc.

Vẫn chưa đến 6 giờ chiều và giờ đây mùa hè ngày cũng đã dài hơn nhiều, nhưng Hạ viện vẫn tối tăm như thường lệ. Ngay cả khi so sánh với khu 4 thì nơi này vẫn là nơi đặc biệt ít ánh sáng mặt trời.

Ánh nắng chiều đỏ rực và đen kịt len lỏi vào văn phòng mà không có một ngọn đèn nào được bật. Mỗi khi Ki Tae-jung tiến gần hơn đến ghế, cái bóng dài của anh lại đâm mạnh vào cái bóng tròn trịa đang run rẩy của Se-hwa như một con dao.

"...Em có khỏe không?"

Ki Tae-jung nhìn chằm chằm vào Se-hwa với khuôn mặt như thể đã bị xới tung bằng một vật nhọn, rồi anh ngồi phịch xuống chiếc дhế đối diện.

Se-hwa chỉ ngẩng đầu lên nhưng ánh mắt cậu vẫn nhìn nghiêng. Nhìn vào đôi mắt cụp xuống đỏ hoe của cậu, có vẻ như cậu đã khóc liên tục trong suốt thời gian anh không nhìn thấy cậu.

Nhìn lại thì đã có rất nhiều khoảnh khắc mọi thứ trở nên chệch choạc. Chính anh là người luôn khiến Se-hwa khóc. Anh đã dùng lưỡi dao sắc bén trên lưỡi của mình để cắt xẻo trái tim cậu. Anh đã biết cậu sẽ bị tổn thương, không, anh đã cố tình chọn những lời lẽ tồi tệ để trút lên cậu.

Nhưng Se-hwa luôn là người đưa tay ra trước. Cậu vừa thu mình lại vừa dò xét thái độ của anh, vừa líu lo vừa nói những điều vô nghĩa. Hoặc cậu ước ao những điều nhỏ nhặt đến mức đáng kinh ngạc. Và cuối cùng những gì cậu có được là tình cảm ngày càng lớn hơn.

Vì Se-hwa đối xử với anh như một vật thể vô tri vô giác nên Ki Tae-jung, người vốn đã không biết phải làm gì, lại càng khó mở lời hơn. Điều may mắn là chiếc túi mà cậu luôn mang theo bên mình vẫn ngoan ngoãn nằm bên cạnh cậu. Ít nhất thì cậu vẫn định về nhà cùng anh. Đồng thời một cảm giác tự hào ích kỷ cũng len lỏi vào lòng anh. Đúng vậy, Lee Se-hwa thích mình. Rốt cuộc thì cậu vẫn thích mình.

Ki Tae-jung đưa bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm lên miệng và ho khan vài tiếng. Anh lưỡng lự không biết có nên làm bộ quan tâm đến chiếc áo choàng đang rơi xuống chân cậu không, rồi anh quyết định cứ giả vờ như không biết gì đi.

Rồi anh chợt nhớ đến ngày anh lần đầu tiên cho phép Se-hwa ra ngoài. Cậu đã mua một cây kem giá 3.000 won, đeo chiếc túi ni lông lủng lẳng trên cổ tay, và mò mẫm trong bóng tối chỉ để tìm anh. Anh đã bắt cậu cởi quần áo mà anh khoác lên người dưới danh nghĩa kiểm tra và đã thèm muốn cơ thể trắng trẻo như của riêng anh một hồi lâu.

Lại có lần anh đã ôm Se-hwa an ủi khi cậu buồn bã vì Chủ tịch Sohn ở đây. Họ đã ngồi đối diện nhau và cùng nhau hóa trang đặc biệt, và anh còn tò mò về "chuyện đó" mà cậu làm giỏi hơn cả tình dục nên đã yêu cầu Se-hwa tái hiện lại cảnh cậu tiếp khách.

Chỉ trên một chiếc ghế thôi mà đã có khá nhiều kỷ niệm rồi. Vấn đề là có vẻ như không thể gọi đây là hồi ức được...

Ki Tae-jung đặt chiếc túi nặng trịch lên bàn. Không phải là anh chưa từng tưởng tượng rằng mọi chuyện sẽ như thế nào nếu anh làm thế này, mọi chuyện sẽ như thế nào nếu anh làm thế kia... Nhưng anh không thể quay ngược thời gian được. Nếu không có gì có thể thay đổi được thì anh chỉ có thể tiến về phía trước. Anh sẽ đối xử tốt với cậu hơn trước. Anh sẽ an ủi cậu thật tốt. Dù sao thì Se-hwa cũng thích anh vì anh là một người như thế này mà, đúng không.

"...Hay là chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé."

"......"

"tôi nghĩ rằng em có điều gì đó muốn hỏi tôi."

Se-hwa từ từ ngẩng đầu lên như thể vừa nghe thấy những lời không thể tin được. Cậu cau mày nhìn chằm chằm vào Ki Tae-jung, người đang đứng ngược sáng, rồi cậu cười khẩy.

Sau khi cười như vậy một lúc, Se-hwa đột ngột cúi đầu xuống. Cậu đặt trán lên đầu gối và điều chỉnh nhịp thở trong giây lát, rồi cậu duỗi thẳng người. Đúng vậy, duỗi thẳng. Ánh mắt nhìn thẳng của cậu còn toát ra một quyết tâm khó tả.

"Sao anh cứ phải dò xét tôi làm gì ạ? Tôi nghĩ rằng anh đã đoán ra hết những gì tôi biết rồi mà."

"...tôi không biết rõ đâu, em đã nghe được những chuyện gì ở đâu."

"......"

"tôi thấy lạ vì em hỏi những điều vô nghĩa, và tôi chỉ đoán rằng em đã nghe được những điều gây sốc từ bác sĩ mà Thiếu úy Kim đã cài cắm, hoặc từ Oh Seon-ran... Nên em mới ngã quỵ. Và tôi,"

"Chuẩn tướng thì..."

Se-hwa đột ngột cắt ngang lời anh như thể không muốn nghe, rồi cậu cắn môi nghiến răng một cách méo mó. Mạnh đến mức môi cậu rướm máu.

Se-hwa đã mặc bộ quần áo này từ vài ngày trước. Đó là bộ quần áo mà cậu đã mặc vào cái ngày mà cậu bị đuổi khỏi phòng y tế của Bộ Quốc phòng và chạy trốn đến Hạ viện như một kẻ bị ruồng bỏ. Anh chắc chắn đã cử người mang quần áo và nhiều thứ khác để cậu thay, nhưng có vẻ như cậu đã không động đến chúng. Phải rồi, cậu chỉ khoác áo choàng tắm khi ở đây, nên cậu không cần tìm đến những thứ mới làm gì.

Nhưng khi nhìn Se-hwa không thay đổi nhiều so với vài ngày trước, anh có cảm giác như thời gian đã ngừng trôi. Như một ngày bình thường trước khi vết nứt bất ngờ này xuất hiện, như thể anh có thể đảo ngược mọi thứ. Anh cứ muốn tin như vậy.

"Vậy đó là tất cả những gì anh muốn nói ạ? Anh không có gì để nói với tôi sao ạ?"

Nhưng có vẻ như Se-hwa không nghĩ như vậy. Cậu đang run rẩy như thể vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng kinh hoàng. Không, cậu trông giống như một người vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ ngọt ngào và giờ đây mới phải đối mặt với thực tế địa ngục.

"...Tôi định giải thích, tất cả mọi chuyện. Nhưng tình trạng của em bây giờ,"

"Chắc chắn anh đã nói như vậy mà ạ. Rằng anh không hề muốn một đứa trẻ."

"......"

"Rằng nếu anh biết thì anh đã cẩn thận tránh thai rồi, rằng anh thực sự không biết gì cả."

Giọng nói cắt ngang lời Ki Tae-jung như thể không muốn nghe thật dứt khoát.

"Đương nhiên là tôi không tin những lời đó rồi ạ. Tôi nghĩ rằng chắc chắn có gì đó, chắc chắn sau này anh sẽ nhận ra thôi. Anh đã xuất tinh vào bên trong và tận hưởng nó, rồi sau đó anh mới nhận ra rằng cơ thể tôi đã thay đổi, chắc là vậy.... Nhưng những lời biện minh mà anh nói thêm nghe có vẻ chân thành, nên tôi đã nghĩ rằng, à... Chắc là xui xẻo nên mọi chuyện mới rối tung lên như vậy..."

"......"

"...Nhưng chuyện này, không phải là ở cái mức mà anh biết mọi chuyện ngay từ đầu nữa rồi."

Đầu cằm cậu run rẩy. Mỗi khi Se-hwa nhắm nghiền mắt rồi mở ra, mỗi khi cậu nghiến răng đến mức phía trong môi cậu tái mét và bật ra, anh có cảm giác như thể những cảm xúc mà cậu ấp ủ đang vỡ vụn thành từng mảnh.

"Sao anh có thể là con người như thế này, sao anh có thể tàn nhẫn đến mức như vậy...?"

Ki Tae-jung không nói một lời nào, chỉ im lặng nhìn cảnh suy sụp đau khổ đó. Anh không thể làm gì được. Anh chỉ có thể im lặng quan sát đôi mắt cậu đang sôi sùng sục đến giới hạn rồi từ từ nguội lạnh dần... Anh không thể làm gì khác.

"Anh thấy vui lắm ạ? Mỗi khi anh thấy tôi nói rằng tôi thích anh trong khi tôi còn không biết tôi đang bị đối xử như thế nào ấy...."

Chắc hẳn anh đã nghĩ rằng "Đúng là một thằng ngu ngốc mà," Cuối cùng thì Se-hwa cũng khóc.

"Không phải vậy đâu."

"......"

"Lee Se-hwa,"

"Tôi... Với tâm trạng nào..."

"......"

"Với quyết tâm nào tôi mới chấp nhận thích anh... Anh không biết gì hết."

Anh không biết. Chắc anh không biết, anh không đời nào, muốn biết cả. Lời nói đau khổ của cậu bị chôn vùi trong tiếng nấc. Se-hwa dùng tay che miệng và điều chỉnh nhịp thở đang hổn hển của mình. Chắc hẳn cậu đã gầy đi nhiều trong khoảng thời gian ngắn đó, ống tay áo rộng thùng thình tuột xuống cánh tay cậu.

...Cậu không thể tính toán gì được nữa. Cậu chỉ biết mở miệng mà thôi.

Tôi  xin lỗi. Se-hwa à, tôi xin lỗi.

Những lời mà anh không thể nói ra và đã lưỡng lự rất nhiều lần suýt chút nữa thì bật ra.

"Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi ạ. Tôi muốn trả lại cho anh y hệt như vậy."

Nhưng Se-hwa, người đang vô cùng tức giận, có vẻ như không có ý định cho Ki Tae-jung bất kỳ cơ hội nào nữa.

"Nhưng... Có vẻ như vô ích thôi ạ. Tôi không có tiền, không có quyền lực, không thông minh... Tôi không có gì cả..."

Se-hwa nhìn vào đôi bàn tay trống rỗng của mình, rồi từ từ quay đầu về phía Ki Tae-jung. Ánh mắt u ám của cậu lướt qua quân hàm gắn trên ngực anh.

"Hơn nữa anh còn coi tôi như một bằng chứng quan trọng chứ không phải là một con người... Làm sao tôi có thể gây ra những vết thương giống như những gì tôi đã nhận được chứ."

"Không phải vậy mà! Tôi đã nói rồi mà!"

Anh định nói rằng anh xin lỗi, anh xin lỗi. Cuối cùng thì anh lại phủ nhận một cách giận dữ.

"Chết tiệt, tôi..."

Anh không muốn tỏ ra đe dọa. Anh không thể chịu đựng được ánh mắt ngày càng trở nên lạnh nhạt của Se-hwa nữa. Anh có cảm giác rằng anh biết biểu cảm điềm tĩnh mà anh chưa từng thấy của cậu có ý nghĩa gì. Anh đã thề rằng anh sẽ đáp ứng mọi thứ cậu muốn, rằng anh sẽ giải quyết mọi chuyện từ từ, nhưng anh lại mất bình tĩnh và hét lên vì lo lắng.

"Đúng là ban đầu tôi đã không coi trọng em, đúng là tôi đã coi em như một phương tiện, đúng là tôi đã không coi em như một con người. Nhưng..."

"......"

"Em biết rằng bây giờ không phải vậy mà."

"......"

"So với trước đây thì tôi đã thay đổi rất nhiều, rằng tôi không còn đối xử tệ với em nữa mà."

"......"

"...Em cũng biết mà."

Đáp lại lời thú nhận thảm hại mà anh cố gắng thốt ra, Se-hwa chỉ im lặng chớp mắt. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, những màu sắc đa dạng lướt qua đôi mắt buồn bã của cậu như thể cậu đang thay phim, và... Cuối cùng thứ còn lại là màu đen trống rỗng.

"...Không ạ, tôi không biết."

Se-hwa vội vã cúi đầu xuống như thể không nghe thấy gì cả. Rồi cậu xắn tay áo lên đến tận vai.

"Tôi cũng không muốn biết thêm nữa."

Trên cánh tay gầy guộc lộ ra có quấn chằng chịt vài hàng miếng dán. Giống như một câu thần chú cổ xưa.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo