Tháng Ba - Chương 89

Lịch update : thứ 3, thứ 6

#089

Ki Tae-jung lặng lẽ nhìn chiếc túi mua sắm đặt trên bàn, rồi quay đi như thể không còn chút luyến tiếc nào. Giống như Lee Se-hwa đã làm vừa nãy.

"Gọi Trung úy Na. Có dụng cụ lấy máu không? Tôi muốn dùng nó ngay bây giờ."

"Có trong xe ạ..."

"Mang nó theo, không. Làm trên đường đi."

"Tôi xin lỗi... Chuẩn tướng, tôi có thể hỏi có chuyện gì đã xảy ra với anh không ạ?"

Thiếu úy Park thận trọng hỏi.

Anh ta biết rằng Lee Se-hwa đã trốn thoát khỏi đây bằng một phương pháp bất thường... Anh ta không thể tin rằng Ki Tae-jung đã dễ dàng cho phép cậu ta rời đi như vậy. Ngay cả khi anh ta đang lên kế hoạch đưa cậu ta trở lại, với tính cách của cấp trên, ngay cả khi Lee Se-hwa khóc lóc van xin anh ta cho đi, anh ta cũng sẽ giữ cậu ta lại trước...

"Lee Se-hwa đã cho tôi uống thuốc."

"...Dạ?"

"Hesta, Alion, Tiran. Trộn cả ba lại khoảng 30mL."

Khi Ki Tae-jung đọc tên các loại thuốc, khuôn mặt của hai phụ tá tái mét vì kinh ngạc. Trộn cả ba thứ mà chỉ cần một thứ thôi cũng đã gây chết người. Hơn nữa còn là 30mL... Với liều lượng đó, người bình thường chắc chắn đã chết rồi.

"Nhưng... có thể cậu ta chỉ nói vậy thôi, còn thuốc thực tế đã sử dụng có thể khác thì sao ạ."

Thiếu úy Park im lặng với khuôn mặt cứng đờ, còn Thượng sĩ Choi thì lắp bắp cố gắng biện hộ cho Lee Se-hwa.

"Nếu không phải là những loại thuốc đó, không phải là liều lượng đó, thì tôi đã không ngất xỉu mất ý thức rồi."

"Nhưng... cậu ta, chắc chắn cậu ta không có ý đó đâu ạ. Lee Se-hwa cũng biết rằng Chuẩn tướng khác với những người bình thường. Cậu ta chắc chắn rằng nó sẽ không gây chết người..."

"Cậu ta có ý đó."

Ki Tae-jung nhét tờ giấy mà anh đã cầm trên tay từ sau khi thức dậy vào túi áo một cách tùy tiện.

"Cậu ta đã chọn những loại thuốc độc này, như thể cậu ta không quan tâm nếu tôi chết."

"...Chuẩn tướng."

"Thiếu úy Park."

"Dạ."

"Tiếp tục thủ tục đăng ký người bảo hộ cho người mang thai. Đằng nào thì việc đó cũng có thể làm mà không cần sự đồng ý của Lee Se-hwa."

"Đúng là vậy ạ..."

Đã quá hạn đăng ký từ lâu rồi. Nhưng anh đã không thúc giục và chờ đợi. Anh biết rõ rằng Lee Se-hwa sẽ trở nên nhỏ bé đến mức nào mỗi khi chủ đề này được nhắc đến, nên anh đã không hé răng nửa lời cho đến bây giờ.

Nếu quá thời hạn đăng ký người bảo hộ, mỗi ngày sẽ bị phạt tiền. Đối với Ki Tae-jung, đó là một số tiền không đáng kể, nhưng đối với Lee Se-hwa, đó là một số tiền lớn đến mức có thể khiến cậu ta ngất xỉu. Anh đang lặng lẽ xử lý việc này mà không hề tỏ ra rằng anh sợ cậu ta sẽ vội vàng đăng ký nếu cậu ta biết điều này.

Anh muốn nghe Lee Se-hwa nói rằng cậu ta muốn anh trở thành người bảo hộ. Anh muốn tự tay viết tên mình vào tài liệu và nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cậu ta khi quay lại. Nhưng, nếu mọi chuyện thành ra như thế này.

"...Đáng lẽ tôi nên đi đặt làm nhẫn, chứ không phải là giày."

Ki Tae-jung nheo mắt lại và dùng một tay tạo thành một vòng tròn. Mắt cá chân của Lee Se-hwa có lẽ cỡ này? Rồi anh dùng hai tay vẽ một hình trụ nhỏ và vặn vẹo nó. Anh nhớ là vòng cổ của cậu ta cỡ này... Vậy kích thước của cái đó là cỡ nào nhỉ.

Bàn tay của Ki Tae-jung, đang mò mẫm và vuốt ve những tàn ảnh hư ảo, dần siết chặt lại. Anh định làm những món đồ trang sức xa hoa nhất trên thế giới cho Lee Se-hwa, người mà anh sắp bắt được. Anh sẽ ném vào đó những viên đá quý đắt tiền phù hợp với khuôn mặt xinh xắn của cậu ta, đeo chúng lên khắp người cậu ta, và không cho cậu ta bước ra khỏi phòng ngủ dù chỉ một bước.

"Nếu tôi để cậu ta đeo những dấu ấn cho thấy cậu ta là của tôi ở khắp mọi nơi, thì cậu ta đã không có thời gian để nghĩ đến những chuyện vớ vẩn đó."

Lee Se-hwa nói rằng cậu ta không biết thái độ của anh đã thay đổi như thế nào so với lúc đầu, và bây giờ cậu ta đang có những suy nghĩ gì. Vậy thì nhân cơ hội này, anh sẽ cho cậu ta nhận ra. Anh sẽ xiềng xích hai mắt cá chân và cổ của cậu ta, trói chặt cả gốc rễ để cậu ta không thể tự mình đi vệ sinh, và nếu anh không đưa cho cậu ta cả áo choàng thì cậu ta sẽ nhận ra thôi.

"Chuẩn tướng, hãy bình tĩnh lại..."

"Tôi đã đủ bình tĩnh rồi."

Việc anh cứ lơ lửng suốt ngày như thể vừa dùng thuốc đá còn tồi tệ hơn, bây giờ anh đã tỉnh táo như thể vừa bị dội một xô nước đá. Cả tinh thần lẫn tầm nhìn của anh.

Cuối cùng, Lee Se-hwa sẽ tự nguyện ở bên cạnh anh.

Anh tự tin rằng anh sẽ nắm bắt được việc Lee Se-hwa đã trốn khỏi sòng bạc như thế nào, bây giờ đang ở đâu, đã liên lạc với ai và đã ăn gì trong vòng một ngày.

Có lẽ đó là một bất hạnh lớn đối với cậu ta, nhưng Ki Tae-jung là người đã quen với việc truy đuổi đến cùng những kẻ bị truy nã. Hơn nữa, Lee Se-hwa chỉ là một thường dân. Dù cậu ta có lớn lên trong ổ tội phạm và là một tên buôn ma túy có tiếng, cậu ta cũng không thể đánh bại được một người lính. Vì vậy...

"...A."

Ki Tae-jung đang bước đi một cách dứt khoát, bỗng nhắm chặt mắt lại vì cảm giác buồn nôn đột ngột ập đến.

Việc Lee Se-hwa gọi anh là quái vật, việc cậu ta nói rằng cậu ta không quan tâm nếu anh chết... Còn hơn cả những lời nói đó.

Lời dặn dò đừng thích người khác như vậy trong tương lai, việc Lee Se-hwa tự ti trộn lẫn với nước mắt khi cho rằng anh sẽ nhanh chóng quên cậu ta và sống tốt, lời tuyên án cuối cùng rằng tôi không còn tình cảm với anh nữa đến mức có thể nói về tương lai với người khác...

Chúng trở thành những chiếc kim và lưỡi dao sắc bén, cứa vào trái tim của Ki Tae-jung.


Se-hwa với vẻ mặt ủ rũ đổ nước vào nồi. Cái bếp cũ kỹ kêu lạch cạch như sắp chết rồi mới nhen được ngọn lửa.

Hôm nay cậu cũng không tìm được việc.

Không ai tin tưởng và thuê cậu. Dù cậu có cố gắng hết sức nói rằng cậu đã làm đủ thứ việc, nhưng mọi người đều đẩy cậu ra khỏi cửa, chê bai giọng nói non nớt phát ra từ phía sau chiếc mặt nạ phòng độc. Họ còn mắng mỏ thêm rằng trẻ con không nên đến những nơi như thế này.

Nếu cậu mở đầu bằng việc nói rằng cậu đến để trả nợ và cậu sẽ chết nếu không kiếm được tiền, thì họ sẽ tỏ ra quan tâm một chút, nhưng khi họ nhìn thấy đôi tay khô khốc của cậu, họ sẽ tặc lưỡi và hỏi rằng cậu sẽ làm được gì với đôi tay đó.

"Tôi thực sự có thể làm tốt mà..."

Cậu biết rõ khu vực nào ở khu 2 là hang ổ của bọn nghiện ma túy. Cậu cũng biết rõ rằng cậu có thể dễ dàng kiếm tiền bằng cách dụ dỗ chúng. Cậu chỉ cần giúp chúng trộn và tiêm thuốc vài lần. Sau đó, chúng sẽ tự động mang tiền đến và van xin cậu trộn thuốc cho chúng. So với việc tiếp khách ở sòng bạc thì nó còn không thể gọi là công việc.

Nhưng... cậu không muốn kiếm sống bằng cách đó. Cũng có tính toán rằng nếu tin đồn lan truyền thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng cậu không muốn làm như vậy vì đứa bé trong bụng. Việc ăn no nê và ngủ ngon trong một nơi ấm áp như vậy có ý nghĩa gì chứ.

"Ha..."

Theo kế hoạch ban đầu, hôm nay cậu nên chuyển chỗ ở. Cậu biết rằng việc đăng ký tên ở nhiều nhà trọ cùng một lúc để gây nhầm lẫn cho những kẻ đang truy đuổi mình là điều cơ bản khi bỏ trốn. Vì vậy, cậu đã định gom tiền công lại và chuyển chỗ ở tùy theo tình hình...

Không phải là cậu không có đồng nào. May mắn thay, bọn buôn lậu đã đưa Se-hwa đến khu 2 an toàn, và thậm chí còn lịch sự yêu cầu cậu giao dịch thêm.

Anh ta đưa cho cậu một vài chiếc mặt nạ phòng độc, quần áo dự phòng, một vài gói mì và một ít tiền mặt để đổi lấy huy hiệu. Mặc dù đó là một số tiền ít ỏi, không đủ để trả giá cho một chiếc huy hiệu, nhưng đó là một tình huống mà ngay cả số tiền đó cũng rất cần thiết.

Nếu đó là yêu cầu từ một tên buôn đồ gian đang muốn bán hàng ở chợ, cậu có lẽ đã từ chối, nhưng nếu là một tên buôn lậu thì có lẽ sẽ ổn thôi. Vì đó là người hiểu rõ giá trị của món đồ hơn ai hết. Ngay cả khi cậu không yêu cầu riêng, anh ta cũng sẽ không sử dụng nó ngay lập tức. Anh ta sẽ tiết kiệm và chỉ lấy ra vào thời điểm cần thiết. Chỉ cần vậy thôi là đủ.

Vì vậy, dù có thoải mái hơn lúc đầu... Cậu cũng không thể chỉ ăn chơi và sống qua ngày trong 3 tuần hoặc hơn được. Cậu phải tìm việc bằng mọi giá.

"Wow, lần này mình nấu ngon thật."

Mùi nước dùng mì cay nồng lan tỏa khắp căn bếp cũ kỹ. Se-hwa cố tình lẩm bẩm với giọng điệu phấn khích. Chỉ cần nói như vậy thôi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nếu cậu nghĩ rằng đây là quả cherry và nhai nó, đôi khi cậu sẽ cảm thấy như nó là quả cherry thật, và nếu cậu tưởng tượng rằng nó có vị dâu tây thì nó sẽ có vị như vậy.

Se-hwa lau vội cái bàn ăn chung dính dớp và ngồi phịch xuống ghế. Cậu khắc ghi vị trí của cánh cửa và cửa sổ phía sau có thể trốn thoát vào trong đầu, lắng nghe những tiếng động bên ngoài một lúc rồi mới yên tâm cầm đũa.

Đứa bé khá mè nheo. Có lẽ vì từ trước đến giờ nó chỉ ăn những thứ cao cấp? Nó cứ mè nheo đòi Se-hwa mua những món ăn đắt tiền mà ngay cả ở khu 4 chứ đừng nói đến khu 2 cũng khó mà kiếm được.

Se-hwa ép mình nuốt thứ nước dùng mì mà cậu đã ngán đến tận cổ, và nhớ lại quả cherry mà cậu đã ăn lần đầu tiên. Rồi cậu không thể không nhớ đến chủ nhân của bàn tay đã đưa trái cây cho cậu. Khuôn mặt của Ki Tae-jung, người đã nhìn cậu và cười nhẹ như thể đang nhìn một thứ gì đó quý giá, và giọng nói trầm ấm gọi cậu là Lee Se-hwa, ùa về như sóng, và rồi...

Cuối cùng, cậu chẳng làm được gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của sự lười biếng của mình trong chiếc thìa rẻ tiền.

Cậu không thể tin rằng cho đến tận gần đây, cậu đã ngủ cùng người đàn ông đó trong một ngôi nhà hai tầng rộng lớn, trên một chiếc giường khổng lồ và êm ái, dù có lăn lộn thế nào cũng không bị ngã. Cậu cảm thấy như thể tất cả những ngày tháng cậu không thể giấu nổi tình cảm dâng trào và mở mắt ra với sự rung động đều là dối trá.

"...Trứng, ừm, cho trứng vào mì sẽ ngon hơn à?"

Cậu cố gắng chuyển chủ đề, nhưng nó lại phản tác dụng. Lẩm bẩm vào không trung mà không ai đáp lại, Se-hwa cuối cùng gục đầu xuống.

Ki Tae-jung... có khó khăn đến vậy khi nói một lời xin lỗi sao? Cảm xúc và ký ức tràn ngập khiến Se-hwa khuỵu gối xuống thường xuyên.

Bị mắng mỏ rằng loại người như cậu thì chẳng có ích gì, và cuộn mình trong một căn phòng ẩm mốc, cảm giác tự ti khó kiểm soát ùa đến...

"...Tối nay dù không kiếm được việc thì mình cũng sẽ mua trứng ăn nhỉ? Dù sao mình cũng có một ít tiền tiết kiệm, dù ít thôi."

Mỗi khi như vậy, Se-hwa lại càng thân thiện hơn với đứa bé. Vì cậu không muốn suy sụp như thế này, vì cậu muốn cố gắng chịu đựng bằng mọi cách.

Trái tim cậu đã chạy về phía trước trong một ảo mộng ngọt ngào, đã lạc lối mất rồi, và cậu cảm thấy như thể đầu óc mình sẽ phát điên nếu cậu không bám víu vào bất cứ thứ gì ngay lập tức.

Tuy nhiên, cậu không dám nói những lời như bố sẽ sinh con ra, bố sẽ đối xử tốt với con, ta là bố của con đâyy... Cậu chỉ lẩm bẩm những câu chuyện vô nghĩa về dinh dưỡng cho lớp da bụng mỏng manh, và cuối cùng rơi vào một giấc ngủ nông choáng váng.

"Thật ra thì... con biết không? ta luôn nghĩ... Tại sao bố lại sinh ra ta... Nhưng bây giờ ta có lẽ đã hiểu rồi."

Mỗi khi cậu nhớ lại rằng mình không đơn độc, nỗi sợ hãi lại tan biến.

Cậu bật dậy ngay cả với một tiếng động nhỏ nhất từ bên ngoài, hoặc thu mình lại hết cỡ, và nếu cậu không cảm thấy gì, cậu sẽ đổ mồ hôi lạnh và thở phào nhẹ nhõm. Sẽ thật kỳ lạ nếu cậu không bị suy nhược thần kinh.

Trong hoàn cảnh đó, việc nói chuyện với đứa bé trong bụng khiến cậu bình tĩnh hơn một chút. Khi nhớ lại cơ thể bé nhỏ như thạch rau câu trên màn hình siêu âm, tiếng tim đập mạnh mẽ, khóe miệng cậu bất giác cong lên.

Đó là một điều kỳ lạ. Đó là đứa con mang dòng máu của người đàn ông mà giờ đây cậu chỉ còn ghét bỏ, nhưng nhờ nó mà cậu vẫn có thể chịu đựng được cho đến bây giờ.

Bây giờ cậu biết rằng đứa bé đã có mắt và tai, cậu nhanh chóng dẹp bỏ những suy nghĩ xấu xa chợt ập đến. Dù biết có một con đường dễ dàng hơn, cậu vẫn quyết tâm kiếm tiền một cách lành mạnh nhất có thể. Dù cậu đã chán ngấy cái cảnh mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, mà chỉ là mì gói trong mấy ngày nay, cậu vẫn không thể chống lại được sự cám dỗ của việc dễ dàng kiếm tiền từ bọn nghiện ma túy.

"Cảm ơn con, vì có con..."

Nghĩ đến đứa bé có lẽ sẽ sống hạnh phúc hơn nhiều nếu nó không đến với cậu, cậu cảm thấy có lỗi...

"...Nhưng dù sao thì bây giờ mẹ vẫn cảm thấy rằng mẹ đang sống như một con người..."

Se-hwa tùy tiện vỗ nhẹ vào cái bụng vẫn còn phẳng lì. Có lẽ vì cậu đã ăn mì, nên nó phát ra âm thanh đầy đặn hơn so với lúc nãy.

Sau khi rửa sạch chiếc nồi đã cháy đen đáy, Se-hwa nhìn ra bên ngoài bếp một lúc rồi cẩn thận bước đi.

Bầu trời bên ngoài dù là ban ngày nhưng vẫn tối đen. Giống như đáy của một chiếc nồi cũ. Người ta nói rằng đám cháy đã được dập tắt từ lâu, nhưng vì một lượng lớn chất độc hại đã bị đốt cháy mà không có bất kỳ biện pháp nào, nên nó đã trở thành ra như thế này.

"...Con có muốn ta đặt tên cho con không?"

Se-hwa nhìn những hạt bụi đen bám đầy trên cửa sổ, và bất giác hỏi đứa bé trong bụng.

Cậu thấy hơi nực cười và bối rối khi đột ngột đưa ra quyết định này trong một phòng trọ tồi tàn, nhìn ra bên ngoài đen tối đáng ngại... Nhưng dù sao thì nhờ đứa bé này mà Se-hwa đã không thể từ bỏ "sự chứng minh về sự tồn tại của một con người" mà cậu hằng khao khát trong suốt cuộc đời, ngay cả trong tình huống này.

"Ừ, thay vì chỉ nói lời cảm ơn suông..."

Giờ đây, họ đã trở thành một mối quan hệ mà chết cũng chết cùng nhau, nhưng thật kỳ lạ nếu cậu cứ gọi con, em bé... mãi như vậy.

Se-hwa cuộn tròn người lại và chìm đắm trong suy nghĩ.

Nếu có thể, cậu muốn đặt cho con một cái tên hay và đẹp. Đặt biệt danh cũng không phải là chuyện đùa. Samwol, Sakura, hong dan... Cậu đã trở nên nhỏ bé như thế nào vì những biệt danh tồi tệ đó.

Theo nghĩa đó, cậu ghét cay ghét đắng loài hoa, nguồn gốc tên của cậu. Ngay cả khi không có từ "hwa" trực tiếp trong tên, cậu cũng sẽ loại bỏ tất cả những thứ gợi nhớ đến hoa.

"Vậy thì làm sao đây... Bầu Trời? Ánh Nắng?"

Se-hwa áp má vào đầu gối và đếm những thứ cậu thích. Nhưng bầu trời... cậu cảm thấy như những thứ ở đó thuộc về Ki Tae-jung. Cậu cứ nhớ mãi khoảnh khắc cậu bay trên bầu trời cùng anh, nên cậu cũng quyết định loại bỏ tất cả.

"Rừng? Cây?"

Cậu chuyển mắt xuống đất. Cậu đã thốt ra một cách vô thức, nhưng khi cậu nói ra, cậu cảm thấy nó không tệ. Se-hwa khẽ gật đầu. Đúng vậy, thay vì một loài hoa yếu ớt và đáng thương, một cái cây vững chãi, không hề nao núng dù bão tố có ập đến thì tốt hơn.

"Nhưng Rừng à, cái này hơi khó phát âm, à... Mầm Non...?"

Se-hwa đang lo lắng không biết có từ nào đẹp hơn để gọi một khu rừng rậm rạp bằng biệt danh không, thì đột nhiên cậu nhớ ra một từ dễ thương và ngẩng phắt đầu lên.

"Mầm Non..."

Nó khá ưng ý dù chỉ là một cái tên được nghĩ ra vội vàng. Không, cậu càng nghĩ thì càng thích nó. Mặc dù bây giờ nó còn nhỏ bé, nhưng nó là một mầm non mạnh mẽ có khả năng trở thành bất cứ thứ gì trong tương lai.

"...Mầm Non à." (Se-ssak)

Cậu nhẹ nhàng gọi đứa bé nhỏ bé như hạt đậu mà thậm chí còn chưa cảm nhận được sự tồn tại của nó.

"Mầm Non à, con có nghe thấy không?"

Đó là một điều kỳ diệu. Chỉ bằng cách đặt cho nó một cái biệt danh, chứ không phải là một cái tên, cậu cảm thấy như một trái tim ấm áp mà cậu đã cố gắng phớt lờ cho đến bây giờ đang tuôn trào như suối.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo