Lịch update : thứ 3, thứ 6
#090
"Ừm, tên bố là Se-hwa, Lee Se-hwa."
Se-hwa cựa quậy người, ngồi dậy dựa lưng vào tường. Vẫn còn hơi khó để gọi cậu là bố.
"Trước đây... ta xin lỗi."
Lúc cậu đánh vào bụng mình và mong nó chết đi, mầm non chỉ là một phôi thai với một trái tim yếu ớt, nhưng dù sao thì...
Bàn tay cậu xoa bụng một cách vụng về. Cậu đã định nói chuyện với con một cách nghiêm túc nhân dịp đặt tên cho con, nhưng khi bắt đầu thì cậu lại chẳng nghĩ ra điều gì.
Nếu biết trước như thế này, cậu đã chăm chỉ xem những kiến thức vụn vặt được viết trong sổ tay sản phụ khoa. Cậu đã hối hận vì đã cố tình cứng đầu và cố tình không nhìn vào nó, vì cậu chỉ lo tránh né nó.
"Từ giờ bố sẽ thực sự cẩn thận. bố sẽ thôi nói những lời cay nghiệt..."
Ki Tae-jung đã cười khúc khích và nói rằng thói quen nói chuyện của cậu thật kỳ quặc. Mặc dù anh đã nói như vậy, nhưng dường như anh cũng yêu thích nó theo một cách nào đó. Khi cậu nói rằng cậu vốn hay chửi thề và có giọng điệu cộc lốc, anh đã dừng hút thuốc và chỉ nhìn chằm chằm vào cậu một cách khó tin. Đó là sự thật. cậu cũng chửi thề giỏi mà. Khi tức giận cậu cũng chửi thề và gọi những người khác là thằng chó, con chó.
Nghĩ lại thì có vẻ như sau khi gặp anh, cậu chưa từng chửi thề lần nào. Có một phần là vì cậu để ý đến anh, nhưng... từ một lúc nào đó, cậu chỉ muốn cho Ki Tae-jung thấy những khía cạnh tốt đẹp của mình. Cậu vô thức nhận ra rằng anh sẽ trở nên dễ tính hơn nếu cậu chọn những lời nói và hành động như thế nào.
"...Có lẽ mình đã thích anh ấy từ trước khi mình nghĩ."
Bàn tay của Se-hwa, đang vuốt ve bụng một cách vụng về, từ từ chậm lại. Từ lúc nào đó, Ki Tae-jung cũng đã dỗ dành cậu như thế này. Những đêm ngủ mà không có quan hệ tình dục, khi họ ôm chặt lấy nhau như những con thú lạc đường chỉ có nhau, anh sẽ lặp đi lặp lại việc vuốt ve và xoa dịu bất cứ nơi nào anh thích. Anh sẽ hỏi cậu bằng giọng trầm ấm rằng cậu có cảm thấy khó chịu ở đâu không, có gì kéo cậu lại không, cậu muốn làm gì vào ngày mai, cậu muốn đi đâu cùng anh... hỏi những điều tầm thường như vậy.
"...A."
Đã có người trút bỏ hơi ấm dịu dàng lên cậu như hát ru cậu ngủ. Ki Tae-jung đã cướp đi nó. Vì chính anh đã lấy đi nó, nên cậu không thể đòi lại được nữa.
"A, aư..."
Se-hwa dùng tay bịt miệng. Cách âm của phòng trọ không tốt lắm. Đã đến giờ những người dậy muộn đi làm, cậu không được gây tiếng ồn.
"Xin lỗi, hức, hôm nay, thôi..."
Kìm nén những giọt nước mắt tuôn rơi, Se-hwa an ủi đứa bé. Không sao đâu, mầm non à. Giờ thì ta sẽ không khóc nữa. Vừa thề thốt với không biết ai, Se-hwa vừa gục xuống tấm nệm cũ kỹ như thể ngã quỵ. Tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổ họng cuối cùng cũng trở thành tiếng khóc nức nở lấp đầy căn phòng.
Đây là lần đầu tiên cậu khóc thành tiếng sau vài ngày chạy trốn đến khu 2.
"Tôi biết rõ rằng sai lầm mà con trai tôi gây ra không hề nhỏ."
Người đàn ông trung niên, đại diện của Kyung Han Pharmaceutical và là một quân nhân đã nghỉ hưu, nhưng vẫn thường xuyên xuất hiện tại Bộ Quốc phòng với tư cách là một người kỳ cựu và vẫn tự giới thiệu mình là Trung tá Kim, cúi người xin lỗi một cách trang trọng.
"Nhưng con trai tôi, Thiếu úy Kim Seok-cheol, thường xuyên sử dụng ma túy, nên việc cho rằng cậu ta đã tiến hành các thí nghiệm bất hợp pháp là, ừm. Tôi nghĩ rằng đó là một sự suy diễn quá mức. Tất nhiên, Chuẩn tướng Ki Tae-jung đã đưa ra nhiều bằng chứng..."
Ki Tae-jung nhếch mép trước lời bào chữa của Trung tá Kim, đôi mắt anh trở nên sắc nhọn như hạnh nhân. Suy diễn quá mức? Chết tiệt, ông nên tranh cãi đúng chỗ chứ.
"Mối liên hệ giữa loại thuốc mới mà Thiếu úy Kim đã cố gắng phát triển và 'Thu hoạch' được chứng minh bằng việc thể chất của một người buôn ma túy đến từ khu 4 tên là Lee Se-hwa đã thay đổi... Đó không phải là tất cả sao? Hơn nữa, chứng nhân Lee Se-hwa và lời khai của cậu ta khó có thể được coi là có hiệu lực pháp lý."
Đó là một cách điển hình để làm mờ trọng tâm. Tuy nhiên, việc chỉ trích Trung tá Kim một cách bừa bãi vào lúc này sẽ gây bất lợi cho anh. Đối thủ quen với kiểu thao túng dư luận này, và cũng có nhiều kinh nghiệm giành chiến thắng.
Ki Tae-jung nhún vai với vẻ thờ ơ như không có gì xảy ra. Không cần phải kích động. Chỉ cần đáp trả những lời vô nghĩa bằng những lời vô nghĩa.
"Hơn nữa, người tên Lee Se-hwa này hiện đang mang thai con của Chuẩn tướng Ki Tae-jung, phải không? Vì không thể loại trừ tính cưỡng bức trong quá trình đó, nên tôi xin lỗi khi nói điều này với người dân khu ổ chuột đó, nhưng tính công bằng và khách quan đang bị giảm sút nghiêm trọng, phải không?"
Trung tá Kim hơi hạ giọng ở đoạn đó, như thể ông ta cảm thấy thật nhục nhã khi gọi Ki Tae-jung là Chuẩn tướng.
Theo nguyên tắc, việc một Trung tá đã nghỉ hưu thoải mái gọi một người là Chuẩn tướng là điều vô lý. Tuy nhiên, đây là một phiên tòa do những người kỳ cựu điều hành, những người coi thường tất cả các thứ bậc đó. Ngay cả những người già còn kém hơn Trung tá Kim cũng gọi anh là Ki Tae-jung một cách trống không... Có lẽ việc họ gọi anh bằng cấp bậc cũng là may mắn rồi.
"Đúng vậy. Không phải là Seok-cheol không có lỗi, nhưng việc đổ lỗi cho thằng bé về những chuyện chưa được xác nhận thì hơi quá phải không? Mọi người đều biết ý nghĩa của việc bị tước quân hàm mà."
Một người kỳ cựu thân thiết với Trung tá Kim thêm vào, và một người khác chế giễu và cắt ngang ngay lập tức. ông ta thường không có nhiều liên hệ với Ki Tae-jung hay gia đình Kim, nhưng ông ta là một trong những người bị thiệt hại khá lớn vì vụ Thiếu úy Kim đốt khu 2 lần này.
"Cái gì mà những tên cướp bóc đã cướp đi ở khu tị nạn khu 1 cũng là thuốc mà Thiếu úy Kim đã giấu đi. Xác của những tên đó cũng được tìm thấy trong nhà kho bị cháy ở khu 2. Không ai không biết rằng Kim Seok-cheol đã hát về 'Thu hoạch', vậy mà lại bảo không có ý đó? Ông nên tranh cãi đúng chỗ chứ, chuyện này hơi quá rồi đấy?"
"À, tôi cũng không tin cái video đó. Ông đã thấy cái bọn khủng bố trong video đó di chuyển chưa? Một trong số chúng không phải là người mà là một con robot, thành thật mà nói thì cái đó..."
Vị kỳ cựu đang nhiệt tình tranh luận liếc nhìn Ki Tae-jung, rồi cố tình lấp lửng.
"...Khụ khụ, dù sao thì những gì Ki Tae-jung đưa ra làm bằng chứng cũng đầy rẫy những thứ không đáng tin. Đặc biệt là cái video đó, hãy xem lại bản gốc thay vì bản đã chỉnh sửa."
"Không, tôi chắc chắn rằng đó không phải là video đã chỉnh sửa. Ông đang nghi ngờ bộ phận của chúng tôi đấy à?"
"Tôi không có ý đó...!"
Đó là một khung cảnh không khác gì những gì anh đã mong đợi. Những lão tướng với nhiều lợi ích khác nhau tiếp tục cãi nhau như trẻ con, và những nhân vật chủ chốt của mỗi phe thì nheo mắt như rắn để nhặt nhạnh những lời nói vu vơ mà có thể dùng để phản bác. Kim Seok-cheol chỉ ngồi ở giữa, ngậm miệng như một bao tải lúa mạch bị bỏ xó.
"...Vậy nên, tôi muốn đề xuất với mọi người rằng."
Trung tá Kim đã cố tình châm ngòi cho mớ hỗn độn này, lên tiếng với giọng nói dịu dàng.
"Vì có vẻ như hôm nay chúng ta sẽ không thể đưa ra kết luận, nên tôi nghĩ rằng việc triệu tập người tên Lee Se-hwa trong phiên tòa tiếp theo sẽ là một ý hay."
Hành động gảy móng tay với khuôn mặt chán nản của Ki Tae-jung dừng lại đột ngột. Tương tự như vậy là Oh Seon-ran, người đang ngồi khoanh tay ở xa.
"Vì có những phần trong bản cáo trạng của Chuẩn tướng Ki Tae-jung và bản tường trình của Thiếu úy Kim Seok-cheol mâu thuẫn với nhau, nên tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu chúng ta xác nhận trực tiếp về thể chất của người đó tại đây."
"Xác nhận? Bây giờ chúng ta sẽ mang cả những người hạ tiện đến đây à? Tôi nghĩ rằng chúng ta không cần phải làm đến thế, Trung tá Kim ạ?"
"Tôi nghe nói rằng cậu ta có một thể chất làm vô hiệu hóa tác dụng của bất kỳ loại thuốc nào. Chúng ta có thể xác nhận xem cậu ta có thể sản xuất thuốc theo đúng tài liệu mà Thiếu úy Kim đã tham khảo hay không, và xem liệu cậu ta có thực sự không bị gì ngay cả khi ăn nó hay không."
ông ta nói một cách bình tĩnh nên nghe có vẻ hợp lý, nhưng đó là một lời vô nghĩa mà không thể tìm thấy chút bối cảnh nào. Rõ ràng là ngay từ đầu, ông ta đã cố gắng kết luận rằng việc triệu tập Lee Se-hwa không phải là để chứng minh sai lầm của Kim Seok-cheol, mà là để xác định xem thể chất của cậu ta có thật hay không. Đó là một tội ác do một người dân khu 4 có thể chất đặc biệt đã nhắm đến việc thăng tiến xã hội, đã cố tình tiếp cận Kim Seok-cheol, một người nghiện ma túy... Đó là cách họ sẽ cố gắng làm.
"Ki Tae-jung nghĩ sao? Về đề xuất vừa rồi của Trung tá Kim."
Vấn đề là... ngay cả khi mục đích của anh ta khác với Trung tá Kim, vẫn có những người muốn nghe câu chuyện trực tiếp từ Lee Se-hwa, một bằng chứng sống. Và trong phiên tòa quân sự mà kết quả được quyết định bằng đa số phiếu này, những người trung lập mà anh phải giữ chặt để giành chiến thắng phần lớn đều tỏ ra tích cực.
"Với tư cách là người bảo hộ hợp pháp của Lee Se-hwa, tôi xin từ chối việc cậu ta xuất hiện với tư cách là nhân chứng. Cậu ta không ở trong tình trạng sức khỏe có thể làm điều đó. Hơn nữa, việc gọi một nạn nhân trước mặt thủ phạm Kim Seok-cheol có ý nghĩa gì, liệu có thể đưa ra lời khai đúng đắn hay không?"
"Hừ hừ... Dù có cưng chiều tên nhóc đó đến đâu đi chăng nữa. Lee Se-hwa đó cũng là một tên tội phạm, phải không? Cậu ta không thể được gọi là nạn nhân. Cả đời chỉ bán ma túy thôi mà."
"Mang bằng chứng đến đây."
Ki Tae-jung chế giễu và tựa người vào lưng ghế. Anh không thể chịu được đôi chân dài đang bắt chéo của mình, và chiếc ghế gỗ nặng nề bị đẩy lùi về phía sau.
"Cho tôi xem hiện trường vụ án mà Lee Se-hwa đã gây ra cho đến nay, dù là ảnh ba chiều đi chăng nữa. Ông đang vu khống một người vô tội là tội phạm mà không có bằng chứng."
"Cái gì? anh đang nói cái gì vậy?"
"Có gì không đúng sao? Chúng ta đang ở trong một tình huống mà ngay cả Thiếu úy Kim Seok-cheol, người có bằng chứng rõ ràng, cũng đang bị cho là vô tội."
Dù anh đang bào chữa rằng Lee Se-hwa không có lỗi gì, nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu như thể anh vừa nuốt phải cát. Khi anh tìm thấy cậu ta lần đầu tiên, anh cũng đã lên kế hoạch sử dụng và vứt bỏ cậu ta như thế này. Sự khác biệt giữa Trung tá kim và anh chỉ là kết quả mà họ đang cố gắng dẫn dắt mà thôi.
Tất nhiên, ngay cả khi Lee Se-hwa không trốn đi mà đang ngoan ngoãn ở trong khu nhà ở của anh... Anh cũng sẽ không bao giờ bắt cậu ta làm những việc đó. Anh không muốn ép Lee Se-hwa, người đang mang thai con của anh, tạo ra những loại thuốc nguy hiểm, và nói rằng cậu ta có thể ăn bất cứ thứ gì mà không cần dùng miếng dán vì cơ thể cậu ta vẫn ổn. Anh sẽ không đặt Lee Se-hwa trước bầy sói đó và bắt cậu ta chịu đựng những lời chế giễu.
Ki Tae-jung đã quyết định thừa nhận rằng anh đã không thể đánh bại Lee Se-hwa ở một số khía cạnh nhất định.
"...Như các vị đã biết, trong quá trình điều tra vụ án, tôi và nhân chứng Lee Se-hwa đã nảy sinh tình cảm với nhau."
Ẩn giấu những suy nghĩ hỗn độn bên trong, Ki Tae-jung phóng đại việc cởi và đội lại chiếc mũ quân sự.
"Tôi xin cảm ơn Thiếu úy Kim Seok-cheol về điều này."
Đôi mắt của Kim Seok-cheol sáng lên dữ dội. Khi hắn ta định mở miệng nói gì đó, Trung tá Kim đã ho lớn. Đó là một lời cảnh báo hãy im miệng. Bị giật mình bởi âm thanh đó, Kim Seok-cheol run rẩy hai vai như thể đang uất ức và cúi đầu xuống. Vài người kỳ cựu nhăn mặt trước hành động ngu ngốc đó. Một số người tặc lưỡi như thể đang khinh bỉ.
Trung tá Kim nhăn mặt như thể đang gặp rắc rối. Dù sao thì đó cũng là một phiên tòa mà thủ tục chính đáng đã được vứt bỏ. Những người dao động, những người có thể tạo ra sức mạnh quyết định, thường dao động tâm lý chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
"Tuy nhiên, gạt bỏ những cảm xúc cá nhân sang một bên, tôi không có ý định đưa Lee Se, à không, vợ tôi ra trước tòa. Cậu ta không ở trong tình trạng sức khỏe có thể làm điều đó, và cũng không có lý do gì để làm như vậy, phải không?"
"Cái gì? Vợ? Anh đã kết hôn với cái người hạ tiện đó rồi à?"
"Chưa, nhưng tôi định kết hôn sớm thôi."
Lần này Kim Seok-cheol không thể nhịn được mà chửi thề lớn tiếng, và Trung tá Kim thì cứ ho liên tục như thể đang khó chịu.
"anh đã luôn ghét chuyện kết hôn... Sao lại chọn một tên như vậy?"
"Có lẽ đứa con của ông còn tốt hơn một người khu ổ chuột khu 4 á hả. thế mà cũng phải hỏi."
"Cái gì? Này, Đại tá Choi!"
Kết hôn sao.
Anh đã nói ra điều đó chỉ để khiến những kẻ đó khó chịu, nhưng khi anh nói ra thì nó có vẻ không tệ.
Mặc dù có hồ sơ còn sót lại đâu đó trên máy chủ của quân đội, nhưng việc đăng ký người bảo hộ cho người mang thai sẽ được hủy bỏ cùng lúc với việc sinh con và đăng ký khai sinh.
Tuy nhiên, việc đăng ký kết hôn thì khác. Nếu trích lục sổ hộ khẩu của Lee Se-hwa, tên Ki Tae-jung sẽ được ghi lại vĩnh viễn. Ngay cả khi anh chết đi. Nếu anh có quyền hạn hoàn toàn sở hữu và điều khiển cậu ta một cách hợp pháp...
Có vẻ không tệ. Nếu anh bắt được Lee Se-hwa lần này, anh sẽ làm như vậy chứ? Ki Tae-jung dùng ngón tay cái vuốt nhẹ cằm. Đằng nào thì anh cũng không quá coi trọng việc kết hôn, nên việc dành một chỗ trên góc sổ đăng ký cũng không phải là một điều khó khăn. Tất nhiên Lee Se-hwa sẽ khóc lóc vì không thích nó.
"Tuy nhiên, vì lời nói của Trung tá Kim cũng có lý, nên tôi sẽ cân nhắc việc mời một người đáng tin cậy làm nhân chứng, và trích xuất ảnh ba chiều về việc vợ tôi đưa ra những lời khai khác nhau."
"nhân chứng?"
"Vâng. Ví dụ như..."
Nhìn Oh Seon-ran, người đã có khuôn mặt sắc lạnh từ khoảnh khắc anh gọi Lee Se-hwa là vợ, Ki Tae-jung cười tươi.
"Tôi nghĩ rằng Đại tá Oh Seon-ran sẽ ổn thôi."
Trước sự phát triển bất ngờ, đôi má phúng phính của Trung tá Kim run rẩy.
"ông ấy thân thiết với Thiếu úy Kim Seok-cheol hơn tôi, nên ông ấy sẽ không đưa ra những ý kiến thiên vị cho bên tôi... ông ấy cũng có cấp bậc cao. Chẳng phải đây là một giải pháp trung hòa khá công bằng hay sao?"
Đã có tin đồn lan truyền trong quân đội rằng Đại tá Oh Seon-ran đã nói chuyện với Lee Se-hwa, một người dân khu ổ chuột, trong một thời gian khá dài tại tòa nhà Bộ Quốc phòng. Đã có một tin đồn rằng người mà ông ta tìm kiếm ở nước ngoài trong một thời gian dài thực ra là một đứa con ngoài giá thú, và đó chính là Lee Se-hwa.
Anh vẫn chưa biết liệu Oh Seon-ran có cố tình thổi bùng tin đồn hay không, hay liệu ảnh hưởng của ông ta trong nước đã suy yếu đến mức đó.
Dù thế nào đi nữa, Ki Tae-jung cũng không quan tâm. Điều quan trọng là bây giờ Oh Seon-ran không còn cách nào khác ngoài việc tiết lộ cho anh về vụ đào tẩu của Lee Se-hwa. Nếu ông không muốn nhìn thấy Lee Se-hwa, người mà ông coi như con ruột, bị lôi ra tòa, ông phải hợp tác với anh. Để Lee Se-hwa tự mình thoát khỏi cái hang mà cậu ta đang trốn.
"Tôi biết sẽ rất phiền phức, nhưng nếu Đại tá Oh Seon-ran đồng ý, tôi sẽ sẵn sàng nhượng bộ đến mức đó."
Ánh mắt của mọi người bận rộn di chuyển giữa Ki Tae-jung và Oh Seon-ran, những người đang đứng đối diện nhau. Mọi người đều tính toán rất kỹ, đến nỗi mỗi khi họ đảo mắt, những con số dường như lại bật ra từ khắp nơi.
"...À à, ừ. Cũng không có gì không thể."
Oh Seon-ran đang nhìn viên sĩ quan trẻ tuổi và ngạo mạn với vẻ mặt khó hiểu,ông nhanh chóng nhếch mép cười khẩy và gật đầu.
"...Haha, Đại tá Oh."
Trung tá Kim cố gắng làm dịu khuôn mặt nhăn nhó và cố gắng ngăn cản Oh Seon-ran.
"Lời khai của một nhân chứng thậm chí còn không xuất hiện thì có ý nghĩa gì. Không, ban đầu có luật nào như vậy chứ. Chỉ vì cậu ta có con với một sĩ quan mà lại được hưởng đặc ân như vậy."
"Có vấn đề gì sao? Nhân chứng khó di chuyển ngay bây giờ mà. Nếu người bảo lãnh có cấp bậc Đại tá, thì tôi nghĩ rằng những ý nghĩa không có cũng sẽ trở nên có đấy."
Ánh mắt thù địch rõ rệt có thể cảm nhận được từ Oh Seon-ran, người đang đáp lại một cách thờ ơ. Đến mức Trung tá Kim cũng giật mình và rụt người lại. Ánh mắt của những thành viên bồi thẩm đoàn càng trở nên u ám hơn. Đây là lần đầu tiên Oh Seon-ran lên tiếng rõ ràng như vậy. Thậm chí thái độ của ông vừa rồi còn cho thấy rằng ông sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt với gia đình Kim.
"Có vẻ như chúng ta chỉ đang lặp lại những câu chuyện cũ từ nãy đến giờ, vậy nên chúng ta hãy kết thúc ở đây. Tôi hy vọng rằng phiên tòa sẽ tiến hành theo một hướng tích cực hơn trong lần tới."
Khi Oh Seon-ran đứng dậy khỏi chỗ ngồi như thể không còn gì để nói, những người khác cũng ngượng ngùng đứng dậy.
"Chuẩn tướng Ki Tae-jung ở lại gặp tôi một lát."