Tháng Ba - Chương 94

Lịch update : thứ 3, thứ 6

#094

"Thằng ngu ngốc."

Oh Taek huýt sáo và đếm những tờ tiền giấy trong tay. Số tiền mà tên vừa mới đến đưa cho hắn là 480.000 won. Đó là một số tiền lửng lơ. Có lẽ hắn đã gom góp được nhiều nhất có thể rồi... Dù sao thì nếu cộng cả số tiền mà chú hắn thỉnh thoảng cho để theo dõi động tĩnh của tên đó... Có lẽ hắn có thể nghỉ làm trong ba bốn tháng mà không gặp vấn đề gì.

Oh Taek đầy ắp những giấc mơ, cười toe toét và nhìn xung quanh. Hắn đã mắng tên da trắng vừa nãy rằng sao cậu chỉ đưa cho hắn những thông tin lửng lơ như vậy, nhưng trên thực tế, loại tiếp xúc này đều dựa vào cảm giác mà thôi.

Cái tên của tên nhóc đáng ngờ đó là Lee Se-hwa, tất nhiên hắn không nghe giới thiệu trực tiếp từ người khác. Đó là thông tin mà chú hắn, người điều hành một quán cơm lớn, đã lén lút tiết lộ rằng hãy giám sát kỹ tên nhóc mới đến.

Hắn đã đến gần đèn giao thông ở ngã tư theo như lời Lee Se-hwa, nhưng hắn không hề có ý định thực hiện yêu cầu của cậu. Hắn chỉ định xem xét bầu không khí xem cậu định tiếp xúc với ai, rồi ngay lập tức báo lại cho chú hắn.

"Nhìn kỹ thì chú cũng hài hước đấy? Nếu khó khăn và chán ghét đến vậy thì cứ giao hết cho cháu đi."

Chú hắn đã kiếm được rất nhiều tiền, nhưng chú hắn ngày càng ủ rũ. Như thể chú ấy bị suy nhược thần kinh vậy.

Chú nói rằng có rất nhiều binh lính và lính đánh thuê canh gác bên ngoài nên chú sợ hãi không dám làm gì cả? Lúc đầu, hắn nghĩ đây là một vận may lớn, nhưng bây giờ thì không phải vậy. Chú rên rỉ rằng chú hy vọng người quan trọng đó sẽ nhanh chóng đưa cái tên Se-hwa hay Ne-hwa đi khuất mắt.

Chú chỉ làm bộ thôi đấy. Lee Se-hwa đã làm những việc được giao một cách ngoan ngoãn và không hề ra ngoài. Còn ai dễ giám sát hơn cậu ta nữa chứ.

"...Hả?"

Oh Taek đang vô nghĩa nhìn xung quanh, cố định ánh mắt vào chiếc xe van lớn mà hắn nhìn thấy từ đằng xa. Vì chiếc mặt nạ phòng độc rẻ tiền đã hạn chế tầm nhìn nên hắn đã phải nhìn rất lâu... Nhưng chiếc xe đen kịt đó chắc chắn là chiếc mà người đã đến gặp chú hắn trước đó đã lái.

"Chuyện này lại hay rồi đây."

Oh Taek vô cớ siết chặt cổ. Thứ tự có hơi thay đổi một chút, nhưng có vẻ như không tệ khi nhân cơ hội này để thể hiện rằng người đó nên sử dụng hắn thay vì chú.

Hắn vẫn còn hơi mơ hồ cho đến khi hắn băng qua đường, nhưng khi hắn đến gần chiếc xe, cánh cửa phía ghế phụ đã mở ra rất nhỏ. Rõ ràng là người ở phía bên kia cũng biết về sự tồn tại của hắn.

"Đã lâu không gặp ạ."

Khi hắn thò mặt vào bên trong cái miệng đen ngòm, đúng như dự đoán, người lính đã đến gặp chú hắn trước đó đang ngồi ở ghế lái với vẻ mặt vô cảm.

"Sao cậu lại ra đây?"

"À, tôi thay chú làm 'việc đó' khi chú ấy bận mà. Chẳng phải anh cũng đã biết sơ rồi sao?"

Oh Taek ngồi phịch xuống ghế phụ và cởi mặt nạ phòng độc. Anh cảm thấy khá hơn một chút khi được tận hưởng luồng gió máy lạnh mát rượi.

"Ha, ban đầu tôi đã không giao một nhiệm vụ quan trọng nào cho các người, và tôi cũng không có nhiều kỳ vọng, nhưng... Nếu các người không tuân thủ ngay cả những lời hứa cơ bản như thế này..."

Người lính lẩm bẩm với giọng điệu cứng nhắc.

"...Thì các người sẽ gặp rất nhiều khó khăn đấy. Không chỉ tôi, mà cả các người nữa. Các người không trân trọng mạng sống của mình à?"

Như thể anh đang gặp rất nhiều khó khăn nếu có ai đó nghe được câu chuyện này, đúng như lời anh nói.

"Có vấn đề gì à?"

"Tôi đã thuê lính đánh thuê... Không, người mà chúng tôi đã ký hợp đồng là ông chủ của các người chứ không phải cậu."

"Không, thưa anh. Tôi đâu phải người ngoài với chú đâu, tôi là cháu trai của chú mà. Các thành viên trong gia đình có thể giúp đỡ lẫn nhau, vậy tại sao anh lại nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy?"

Oh Taek cũng cảm thấy khó chịu trước giọng điệu quở trách của đối phương.

"Và tôi đã ra đây vì có việc Lee Se-hwa đã nhờ tôi làm."

Nói rồi anh vung chiếc áo mà Lee Se-hwa đã giao cho anh như thể anh đang tuyên bố đầu hàng.

"...Cái gì?"

"Lee Se-hwa đã nhờ tôi một việc, và tôi đã bỏ qua những phiền toái để ra đây đấy?"

Người lính xoa trán với vẻ mặt như thể anh muốn cắn lưỡi.

"Hả? Anh không tin à? Nhìn này. Lee Se-hwa,"

"Câm mồm! Đừng nhắc đến cái tên đó!"

"Không, anh kỳ lạ thật đấy. Nếu không gọi Lee Se-hwa là Lee Se-hwa thì tôi phải gọi cậu ta là gì..."

Đồng thời, một rung động bất thường vang lên từ phía sau.

"Cái gì vậy?"

Hắn theo phản xạ quay đầu lại, và một tấm chắn giống như rèm cuốn đang được kéo lên nhẹ nhàng. Hắn vẫn luôn nghĩ rằng chiếc xe mà người lính lái có thiết kế kỳ lạ, nhưng có vẻ như người quan trọng đã ở hàng ghế sau.

"Có... Có ai ở đó à? Ai mà anh lại chở đến đây..."

Hắn hoảng hốt chọc vào người đang ngồi bên cạnh, nhưng anh ta không hề đáp lại. Anh ta chỉ hít một hơi thật sâu và chuẩn bị lựa lời. hắn có vẻ sắp chết đến nơi rồi, Oh Taek cũng run lên vì sợ hãi.

"Không, mẹ kiếp cái gì thế này..."

"...Xin hãy ngậm miệng lại, nếu cậu muốn sống."

Oh Taek không thể quay đầu hoàn toàn, cũng không thể nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu và chỉ biết nuốt nước bọt. Mỗi khi người bên cạnh không thể chịu đựng được sự lo lắng và nắm chặt tay, tim hắn lại đập thình thịch.

"...Chuẩn tướng."

Chuẩn tướng? Oh Taek giật mình quay lại khi nghe thấy người lính ở ghế lái lẩm bẩm. Mặc dù Thiếu úy cũng là một cấp bậc đáng kinh ngạc, nhưng Chuẩn tướng thì...

"Có vẻ như có một số rò rỉ nhỏ trong khi lính đánh thuê mà tôi đã giao nhiệm vụ giám sát chia sẻ công việc một cách lặp đi lặp lại. Tôi sẽ kiểm tra ngay lập tức và quy trách nhiệm nghiêm khắc."

Rõ ràng là anh đã được gọi là Chuẩn tướng... Người ngồi phía sau là một người đàn ông trẻ tuổi. Anh ta đang uể oải dựa vào ghế da và chỉ ngước mắt lên nhìn về phía này. Hắn tự hỏi liệu hắn đã nghe nhầm Thiếu úy thành Chuẩn tướng hay không, nhưng cấp bậc lộng lẫy được gắn trên ngực người đàn ông đã nói lên tất cả. Đúng là Chuẩn tướng một sao.

Oh Taek không ngừng co rúm người lại. Sự uy hiếp của cấp bậc cũng rất lớn, nhưng hơn cả là khuôn mặt đó. Đẹp, hoàn hảo... Hắn không biết phải phản ứng như thế nào vì hắn chưa từng thấy một loại người như vậy trong đời mình.

"Khụ, khụ!"

Khoảnh khắc đó, khuôn mặt đẹp đẽ dường như đã đến gần hơn, và một thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào trán Oh Taek. Đó là... một khẩu súng. Không phải một thứ đồ chơi, mà là một vũ khí thật sự.

"Hiiik! Cái này... Không, tại sao anh lại làm như vậy!"

Người đàn ông vòng tay ôm lấy tựa đầu và cầm súng nhìn chằm chằm vào Oh Taek.

"Vừa nãy cậu gọi là Lee Se-hwa phải không?"

Sao anh ta có thể đến gần như vậy được? Không... Anh ta đã lấy súng ra từ lúc nào, hắn thậm chí còn không nghe thấy một tiếng động nào...

"Đúng vậy. Đây là quần áo của Lee Se-hwa mà."

Giọng điệu của anh ta rất nhẹ nhàng, nhưng giọng nói trầm ấm vang vọng từ sâu bên trong anh ta mang theo một sự lạnh lẽo mà không thể diễn tả được.

"Nào, cháu trai của ông chủ. Gần đây tâm trạng của tôi không tốt lắm. Vì vậy, đừng làm tôi mệt mỏi và kết thúc chuyện này nhanh chóng đi."

"Tôi thực sự không biết gì cả..."

"Sao lại không biết gì?"

Người đàn ông gõ gõ vào thái dương và đọc lại chính xác những gì Oh Taek đã nói trước đó.

"Cậu biết tên Lee Se-hwa, cậu cầm quần áo của Lee Se-hwa, thậm chí cậu còn được Lee Se-hwa nhờ vả nữa."

"Cái, cái đó... Thực sự không có gì to tát... Không, đó là một điều vô lý. Chỉ là cậu ta nhờ tôi chuyển lời thôi..."

"Lời gì?"

"Cậu ta nói cậu ta sẽ tiếp tục ở khu 2..."

Oh Taek đã siết chặt bụng và cố gắng chịu đựng vì hắn cảm thấy mình sắp tè ra đến nơi. Hắn cảm thấy như thể đầu hắn sẽ bị nát bét ngay tại chỗ nếu hắn làm những chuyện như vậy trước mặt người đàn ông này.

"Đó thực sự là tất cả, cậu ta không cho tôi biết ai là người cậu ta định gặp. cậu ta chỉ nói rằng nếu tôi nhìn thì tôi sẽ biết... Nếu tôi không cảm nhận được ai thì cứ về thôi. Chỉ ở đó 10 phút, hoặc là rời đi thôi..."

"10 phút... Chẳng phải tên buôn đồ gian cũng đã nói như vậy sao?"

"Đúng vậy, thưa Chuẩn tướng."

Người đàn ông nhìn Oh Taek với vẻ suy ngẫm. Có vẻ như anh ta đã xác nhận mọi thứ mà anh ta muốn biết, và đang suy nghĩ xem nên xử lý món đồ tiêu hao vô dụng như thế nào.

"Sau đó, Lee Se-hwa và dì Song đã rời đi ngay lập tức...!"

Oh Taek khóc lóc và cố gắng nhớ lại những gì hắn biết. Hắn cảm thấy như thể mình sắp chết đến nơi rồi.

"...Ai?"

"dì Song... Một nhân viên ở nhà hàng của chúng tôi, bà ấy đã làm việc ở đó lâu năm... Và tay nghề của ấy cũng rất tốt. Lee Se-hwa cũng múc nhiều đồ ăn hơn vào những ngày bà Song nấu cho nhân viên..."

"...Vậy sao, và hai người họ đã rời đi cùng nhau à?"

Khẩu súng có vẻ đã rời xa hắn, nhưng nó lại chĩa vào trán hắn. Oh Taek nhắm chặt mắt và cầu nguyện, đánh mất cả đối tượng lẫn mục đích. Chết tiệt, nếu hôm nay tôi sống sót, tôi sẽ quyên góp, hiến dâng và từ bỏ tất cả số tiền mà tôi đã kiếm được nhờ Lee Se-hwa cho đến nay.

"Tôi, tôi không biết. Dì bảo tôi mang đồ hộ cậu ta... Chắc là họ đi chợ cùng nhau thôi, ưỡơ!"

Một nỗi đau khủng khiếp ập đến, và những ngôi sao lấp lánh sau mí mắt hắn. Một vệt máu nhỏ giọt trên sống mũi hắn.

"cậu biết số điện thoại của bà ta à? Gọi đi."

"A, ai... dì Song à?"

"Ừ."

Oh Taek run rẩy lấy điện thoại ra và nhấn nút. May mắn thay, cuộc gọi đã được kết nối nhanh chóng.

-Oh Taek này, sao giờ này mày còn chưa đến? Đồ đạc cần chuyển còn nhiều lắm đấy!

"D, dì... Cháu là... ừm, Cháu ra ngoài làm việc cho chú. Dì... ở, đâu vậy?"

-Ở đâu thì ở nhà hàng chứ còn ở đâu. Phải chuẩn bị cơm hộp cho ngày mai chứ. Mày cũng mau vào đây đi.

"Vậy còn... cái tên da trắng đó?"

-mày hỏi cậu nhóc đó làm gì? Lại định moi tiền hả?

"Đâu, có đâu ạ! Dù sao thì... dì đưa máy cho cậu ta đi. Cháu... chú bảo cháu xác nhận gì đó."

-Hả? Thật hả? Ông chủ đã đến rồi đi rồi mà?Và nhóc đó không còn ở đây nữa.

"Không còn ở đây nữa? Không còn ở đây là sao? Cậu ta đã đi đâu rồi?"

-Thì... Vài ngày trước cậu nhóc đã hỏi tôi liệu tôi có thể sắp xếp một công việc khác cho cậu ta hay không. Nên tôi quyết định sẽ cho nhóc đó làm công việc mà em trai tôi đã làm. Nói một cách dễ hiểu thì chúng tôi đã quyết định hoán đổi công việc cho nhau.

"Cái gì? Chết tiệt, tại sao dì lại tự ý quyết định chuyện đó!"

-Sao lại tự ý? Chính cậu nhóc đã nhờ tôi mà. Dù sao thì sau khi chú mày nghe câu chuyện đó, mặt chú mày đen thui như thể đã không đi vệ sinh được trong ba ngày ba đêm vậy...

Cái đệt. Mình phải làm sao đây. Oh Taek chỉ cắn chặt môi. Hắn  đã thấy dì Song nói chuyện vài lần, nhưng hắn không coi trọng điều đó. Vậy mà cậu ta lại nhờ dì làm những việc như vậy.

-Alo? Oh Taek à?

Người đàn ông đang im lặng lắng nghe giơ tay ra và nhấn nút kết thúc cuộc gọi. Anh ta vẫn cầm súng trên tay, và tư thế đó vô cùng nguy hiểm. Nếu anh ta vô tình đánh rơi khẩu súng hoặc vô tình bóp cò thì sao...

"Thiếu úy Park, hủy bỏ tất cả các lịch trình đã lên cho buổi tối và bắt giữ bà Song ở nhà hàng ngay lập tức."

"Vâng, thưa Chuẩn tướng. Sau khi kiểm tra vị trí tín hiệu, tôi xác nhận rằng bà Song đang ở trong nhà hàng."

Người lính ngồi ở ghế lái tắt máy và đáp lại một cách cung kính. Nhìn thoáng qua thì mồ hôi lạnh cũng đang lấm tấm trên trán anh ta. Oh Taek lại một lần nữa cầu nguyện trong lòng. Xin hãy tha cho tôi, tôi không cần tiền bạc gì cả.

"Bây giờ, tôi sẽ kiểm tra xem có máy bay trực thăng nào có thể sử dụng ngay lập tức trong nhà chứa máy bay ở khu 2 không?"

Máy bay trực thăng? Oh Taek vô thức liếc nhìn ra ngoài cửa sổ mờ đục. Làm thế nào họ có thể cất cánh máy bay trực thăng trong khi ngay cả ánh sáng mặt trời cũng không thể xuyên qua những thứ tồi tệ đó...

Người lính ở ghế lái cũng đang nghĩ như Oh Taek, và nhanh chóng liếc nhìn ra bên ngoài.

"...Tôi sẽ chuẩn bị ạ."

Tuy nhiên, giọng nói của người lính trả lời rằng anh sẽ làm theo chỉ thị, như thể anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo lệnh. Như thể tốt hơn là phóng máy bay trực thăng lên bầu trời đầy bụi bặm còn hơn là làm phật lòng người đàn ông trong tình huống này.

"Vậy thì... Trong lúc đi đường, chúng ta hãy tiếp tục trò chuyện với cháu trai nhỉ."

"...Dạ?tôi, tôi không còn gì để nói nữa..."

"Thật sao? Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi. Ví dụ như cậu đã cướp quần áo và tiền của Lee Se-hwa như thế nào."

"Dạ? À, không phải ạ...! Se-hwa đã nhờ tôi mặc quần áo của cậu ta rồi ạ, và tiền... tiền cũng là do Lee Se-hwa tự ý đưa cho tôi xem như tiền công ạ. Cậu ta còn suy nghĩ cho hoàn cảnh của tôi nên tôi đã trả lại ngay rồi ạ..."

"Lee Se-hwa, Lee Se-hwa..."

Người đàn ông lẩm bẩm tên của tên nhóc da trắng và nắm lấy tóc của Oh Taek với một nụ cười trên môi. Đó là một lực siết mạnh đến nỗi có vẻ như da đầu hắn sẽ bị xé toạc.

"Aak!"

Hắn không thể chịu đựng được áp lực đến nỗi nhãn cầu hắn như sắp nổ tung. Oh Taek lăn lộn vì bất công. Không, tôi đã làm gì sai chứ!

"Tại sao, tại sao anh lại làm như vậy!"

Khi hắn khóc lóc và bám víu vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, người đàn ông chỉ nhìn xuống Oh Taek và cười.

"Ai cho phép cậu tự tiện nhắc đến tên cậu ta."


"Ở, đây là..."

Song đã bị lôi đến đây khi đang gọt rau củ để chuẩn bị cho bữa sáng ngày mai, vuốt mái tóc rối bù và kéo quần dài lên.

Nơi mà chiếc máy bay trực thăng bay lượn một cách hoa mỹ đã hạ cánh là trên một chiếc tàu chở hàng khổng lồ mà cô đã đưa cái cậu nhóc vừa nãy đến. Tất nhiên, đây không phải là một thỏa thuận đã được thỏa thuận trước với chủ tàu, và nhiều thiết bị trên boong tàu đã bị hư hại vì nó, nhưng ngay cả Dì Song, người không biết gì về điều đó, cũng thấy rằng không có nơi nào thích hợp hơn để hạ cánh máy bay trực thăng ngoài nơi này.

"Mà... Cậu nhóc đó không khỏe à?"

"Ừm, không phải là cậu nhóc, nhưng... Vâng. Cậu ta có thể chất bẩm sinh, và bây giờ cậu ta đang mang thai, nên càng tệ hơn."

"Aish, tôi không biết điều đó.... Nếu tôi biết rằng cậu ta đang mang thai, tôi sẽ không đời nào giới thiệu cậu ta đến làm công việc trên tàu này..."

Dì Song lo lắng và chỉ biết loay hoay hai tay. Lúc đầu, bà đã rất ngạc nhiên vì những người lính đã xông vào nhà hàng, nhưng sau đó bàmới biết rằng cậu nhóc đó thực ra đang mang thai và người đàn ông là cha của đứa bé đang khẩn trương tìm kiếm sự giúp đỡ nên  đã lưỡng lự đi theo.

Bà chưa từng nhìn thấy mặt cậu ta vì cậu ta đang đeo mặt nạ phòng độc, nhưng chỉ cần nhìn vào cổ và tay cậu ta thôi thì bà đã biết rằng cậu ta là một người có một câu chuyện buồn. Tuy nhiên, bà không biết rằng cậu ta đang trốn chạy vì tình yêu. Mặc dù cậu nhóc đó chỉ trốn chạy một mình, nhưng nếu hoàn cảnh là như vậy thì đó đúng là một cuộc trốn chạy vì tình yêu.

"Có vẻ như cậu nhóc đó đã cảm thấy gánh nặng về một cuộc hôn nhân mà địa vị xã hội có sự khác biệt lớn."

"...A ha, vâng. Chuyện đó thì có thể thuyết phục cậu ta, nhưng tôi lo lắng cho sức khỏe của cậu ta ngay bây giờ. Vì vậy tôi rất xin lỗi vì đã vội vàng mời bàđến đây."

"Ôi trời, gì chứ. Cứ gọi tôi là dì Song một cách thoải mái đi."

Người thanh niên xinh đẹp đã chở Dì Song đến đây trên máy bay trực thăng, là Chuẩn tướng. Sau khi xem đủ loại giấy tờ, sổ tay sản phụ khoa và giấy khám sức khỏe cho thấy đồ thị đang dao động một cách hỗn loạn mà anh ta đưa ra, khẳng định rằng anh là người bảo hộ hợp pháp của cậu nhóc đó, Dì Song không thể tin rằng đó là một lời nói dối.

Người chủ nhà hàng đứng cạnh cũng xác nhận rằng tên của cậu nhóc đó là Lee Se-hwa, nhưng nói thật thì bà không biết liệu đó có phải là thật hay không.

Tuy nhiên... Dì Song cũng từng là một doanh nhân có tiếng tăm ở khu 4, đã từng hoạt động trong ngành này. Bà biết rõ rằng không có nhiều người có thể bảo hộ người mang thai với tư cách là Chuẩn tướng. Nếu anh không yêu cậu ta rất nhiều thì không thể có chuyện đó được. Vì vậy bà đã tin người đàn ông này và lên máy bay trực thăng.

"Vậy tôi phải làm gì đây?"

Người đàn ông, người đã tự giới thiệu mình là Ki Tae-jung, mỉm cười rạng rỡ và đưa tay ra với Dì Song.

"Cứ thoải mái ở đây, và hãy gọi cậu ta giúp tôi khi tôi ra hiệu nhé."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo