Tháng Ba - Chương 97

Lịch update : thứ 3, thứ 6

#097

Thịch, một âm thanh nặng nề vang lên, chiếc mặt nạ phòng độc mà anh phía trước đang đeo lăn lông lốc xuống chân. Sehwa nhắm nghiền mắt rồi mở ra, cố gắng gượng dậy thân thể rệu rã. Dù chỉ là một cử động nhỏ nhoi, vùng vẫy như con sâu bị giẫm đạp, cậu cũng không muốn cứ thế này ngước nhìn anh.

Chỉ là... cái thân xác chết tiệt này chẳng chịu nghe lời. Mắt cá chân thì một chuyện, cổ tay dường như bị nứt mới là vấn đề lớn hơn. Không thể chống tay xuống đất, Sehwa loạng choạng mấy lần mới đứng vững được.

Mồ hôi nhễ nhại, cậu gắng sức nhìn về phía trước, ánh đèn chói lòa như muốn làm mù mắt giờ đây đã hoàn thành mục đích, bắt đầu tắt lịm dần. Những tia sáng đã hoàn thành nhiệm vụ bị hút hết về phía người đàn ông đang đứng trước mặt.

Sehwa dùng khuỷu tay lau vội đôi mắt lờ mờ. Quầng sáng trắng đục bao quanh Ki Taejung tan biến, khuôn mặt phi thực tế như gom hết mọi ánh sáng, sải bước đến gần, chỉ còn cách cậu khoảng năm bước chân.

"..."

Ki Taejung lặng lẽ nhìn Sehwa. Như thể tất cả những hành động kinh hoàng này chẳng liên quan gì đến anh, anh chỉ chăm chú nhìn Sehwa với vẻ mặt vô tội.

Mái tóc hơi dài phớt qua gáy, khuôn mặt lấm lem tro tàn, đôi má và cổ tay gầy hơn trước, bàn tay ôm chặt bụng một cách tuyệt vọng, và mắt cá chân phải vẹo vọ một cách kỳ dị...

Đặc biệt, Ki Taejung chăm chú nhìn vào chân cậu, sau đó nhiều lần tỉ mỉ quan sát Sehwa từ đầu đến chân. Anh đã bày ra cả một vở kịch với dì Song, nhưng có lẽ... anh thực sự không ngờ sẽ gặp lại cậu. Như thể anh không thể tin được người đang đứng trước mặt mình là ai, anh chỉ im lặng nhìn Sehwa.

"... Ba tuần rồi nhỉ?"

Giọng nói phát ra từ người đàn ông, khác với những gì nghe được qua loa, trầm thấp đến lạ.

"Tự ý bị thương rồi đến đây."

Khi Ki Taejung bước đến gần hơn một bước, Sehwa lùi lại đúng một bước. Lặp lại vài lần như vậy, anh cau mày khó chịu.

"Em đang làm cái trò gì vậy?"

"... dì....."

Sehwa dùng ngón tay cái ấn mạnh vào yết hầu đang khó khăn rung động, cố gắng nói tiếp.

"Anh đã làm gì dì ấy?"

Anh ngạc nhiên nheo một mắt, rồi cười khẩy.

"Không gặp nhau có mấy bữa mà hư hỏng rồi nhỉ. Giờ nói chuyện cũng cộc lốc."

"Tôi hỏi anh... đã làm gì dì ấy?"

"Không làm gì cả."

Ki Taejung nhún vai. Sehwa trừng mắt nhìn người đàn ông cố tình tỏ ra nhẹ nhàng. Tất nhiên, anh trông có vẻ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, như thể không hề hấn gì.

"Tôi đã nói rồi mà, dì ấy vẫn an toàn, không hề hấn gì."

"..."

"Dì ấy còn ăn ngon miệng cơm bà cả nấu nữa kìa."

Ki Taejung hất đầu nhẹ về phía sau và nói những điều vô lý như: "Tôi định mời dì ấy đến nhờ chuẩn bị bữa ăn cho em, nhưng nếu dì ấy bị thương thì rắc rối lắm."

Sehwa liếc nhìn con tàu chở hàng neo đậu ở cảng phía sau Ki Taejung. Có lẽ vì vô thức biết rằng điều đó là không thể, nên cậu đã chìm đắm trong giấc mơ với tất cả sự phản kháng. Cậu tưởng tượng mình lên con tàu lạnh lẽo như băng đó, bơi lội trong đại dương như một con cá voi. Neo đậu ở một đất nước khác, và mầm non nhỏ bé, yếu ớt lớn lên nhanh chóng như một cái cây cổ thụ... Cậu đã bám víu vào hy vọng phù phiếm đó dù chỉ trong chốc lát.

"... Anh muốn bắt giữ một người không liên quan và... làm như vậy sao? Dù thế nào đi nữa, cũng phải có giới hạn tối thiểu chứ?"

Lời nói đó vừa ám chỉ trực tiếp đến dì Song, vừa là lời trách móc Sehwa, bao gồm cả chính cậu. Ki Taejung, người hiểu rõ ý nghĩa sâu xa đó, cười khẩy và hơi nghiêng đầu. Như thể muốn nói cứ tiếp tục ngông cuồng đi.

"Chỉ mới một tuần thôi, dì và tôi quen biết nhau."

"Tôi biết."

"... Anh lại nói dối vô lý để... kéo dì ấy đến tận đây,"

"Vậy thì sao?"

... Vậy thì sao, sao? Sehwa không thể tin được. Nhưng Ki Taejung có vẻ hoàn toàn chân thành. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào Sehwa như thể có gì sai trái.

"Vậy... vậy đó là tất cả sao? Anh phá tan hoang nơi này ra như vậy? Chuyện này khác gì những gì Thiếu úy Kim đã làm?"

"Khác gì ư?"

Ki Taejung bước đến gần hơn vài bước. Thế giới thu hẹp lại trong nháy mắt, chỉ còn lại người đàn ông đó trong tầm mắt.

"Nếu em cứ nhắc đến cái thằng Thiếu úy Kim chết tiệt đó, thì tôi sẽ giải thích cho em hiểu, trong khi đường hàng không bị chặn, một con tàu đáng ngờ không được phép đã lén lút xâm nhập vào cảng, nên tôi chỉ xử lý theo đúng thủ tục."

Vì vậy, nó hoàn toàn khác với những trò khốn nạn mà Thiếu úy Kim đã làm, Ki Taejung nói và cúi đầu về phía Sehwa.

"Vậy mà trước mặt dân thường,"

"Dân thường không được phép bình luận về quyết định của sĩ quan quân đội liên quan đến vấn đề an ninh, và khi tôi làm như vậy thì em xuất hiện, đúng không?"

"... Gì cơ?"

"Lee Sehwa, người đã cho tôi uống thuốc để mong tôi chết, đã tự mình chạy đến khi tôi dùng mạng sống của một người hoàn toàn xa lạ để lung lay em. Vậy là đủ rồi, đúng không?"

Sehwa không thể nói gì trước giọng điệu bình thản như thể chẳng có vấn đề gì. Cảm giác như có một tảng đá nặng nề đè lên ngực cậu.

Được rồi, cứ cho là quân nhân, với tư duy của quân nhân, đã bắn hạ con tàu của quân nhân, đó không phải là việc cậu có thể tranh cãi. Vậy còn việc bắt giữ một người vô tội và đe dọa bằng vũ khí giết người, bắn súng bazooka ngay trước mắt? Vậy là đúng sao? Chỉ vì tôi đã bò ra khỏi chỗ ẩn nấp nên là đủ rồi sao?

"... Đồ điên."

Trước lời chửi rủa khẽ thốt ra, Ki Taejung ngạc nhiên nhếch một bên lông mày. Nhưng anh không tức giận vì cậu dám chửi anh. Không, anh có vẻ thích thú hơn.

"Bây giờ mới biết? Chẳng phải em biết tôi có thể làm những chuyện còn tồi tệ hơn sao?"

Sehwa cắn chặt môi như thể không muốn nói thêm gì nữa. Ánh mắt hai người chạm nhau tóe lửa. Ki Taejung chỉ khẽ liếc mắt xuống, chăm chú nhìn đôi môi khô khốc, nứt nẻ của Sehwa.

Răng trên cắn chặt môi dưới đến mức sắp rướm máu, những mảng da non bên trong hé ra... Ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm vào những thứ đó rồi mất kiểm soát.

Chỉ trong khoảnh khắc. Bàn tay to lớn vươn ra nắm lấy cằm Sehwa. Như thể quên mất vẻ thản nhiên vừa nãy, ngọn lửa đỏ rực bùng lên trong người đàn ông.

"Bỏ ra...!"

Khuôn mặt của Ki Taejung, người thô bạo nắm lấy mặt Sehwa và nhìn ngắm xung quanh, có vẻ... lo lắng, và có một cảm giác sắc bén hơn nhiều so với trước đây. Một bóng tối u ám bao trùm dưới hốc mắt sâu hoắm, và toàn bộ lòng trắng mắt đỏ ngầu như thể một người không ngủ đủ giấc.

"Bỏ ra, a...!"

Ki Taejung không thể chịu đựng được nữa, tùy tiện áp môi mình lên môi cậu. Khối thịt nóng rực lập tức xâm nhập vào miệng Sehwa. Anh dùng lưỡi khuấy đảo khắp nơi, ngậm chặt toàn bộ môi Sehwa như thể muốn nghiền nát, rồi hút hết nước bọt đọng lại bên trong như thể người khát khô cả cổ.

Ki Taejung dường như đang suy nghĩ xem có nên giết cậu ngay bây giờ hay không, nhưng khi cơ thể họ chạm vào nhau, khuôn mặt xanh xao của anh mới dịu lại như thể anh có thể thở được... Cậu ghét anh. Cậu ghét, chán ghét, không thể chịu đựng được.

"... Ư."

Vì vậy, Sehwa cắn nát lưỡi và môi của Ki Taejung. Cậu dùng răng nanh siết chặt, cắn mạnh như thể muốn xé nát da thịt này.

"Hộc, tôi... đã bảo anh... bỏ ra rồi mà."

Đạt được mục đích, Sehwa thở dốc và lảo đảo lùi lại nửa bước. Dù bị tấn công bất ngờ, Ki Taejung vẫn không có phản ứng gì đặc biệt. Anh chỉ im lặng dùng mu bàn tay lau qua loa khóe miệng. Anh nhìn chằm chằm vào những giọt máu của mình dính trên tay như thể chúng xa lạ, rồi cười khúc khích như thể không thể tin được. Ánh mắt anh sáng lên, như thể đã phát điên một nửa.

Thà rằng anh vật cậu xuống và cưỡng hiếp cậu ngay tại chỗ, còn hơn là lao vào hôn cậu cuồng nhiệt như thể tái hợp với người yêu đã lâu không gặp, điều đó thật kinh khủng.

"Em thực sự chỉ học được những điều xấu xa bên ngoài thôi sao?"

"bớt giả dối đi."

"Giả dối?"

"Đúng vậy, giả dối."

Anh nghĩ rằng tôi chẳng là gì cả, đúng không. Anh có thể dễ dàng biết được tôi đang làm gì và ở đâu với ai, nên những nỗ lực tuyệt vọng của tôi chỉ giống như một trò tiêu khiển đối với anh, đúng không. Anh đã bày ra cả một vở kịch như thế này để bắt tôi, nên anh nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ dám mơ đến việc trốn thoát nữa, và anh có thể tiếp tục điều khiển tôi tùy ý như trước đây, anh đang nghĩ một cách kiêu ngạo như vậy, đúng không...

"Bây giờ anh đang nắm giữ chỉ là thân xác của tôi thôi, tôi... tuyệt đối..."

Sehwa run rẩy ôm bụng dưới. Tôi sẽ không để anh điều khiển nữa. Và tôi sẽ không kết thúc mọi chuyện như thế này. Tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng hết sức, bằng tất cả sức lực của mình để thoát khỏi anh. Có vẻ như anh đã rất lo lắng vì tôi có thể làm hỏng phiên tòa xét xử, vậy thì hãy tiếp tục cảm nhận cảm giác đó đi. Tôi...

"Tuyệt đối, gì cơ?"

"Tôi đã bảo anh bỏ ra rồi mà...!"

"Chết tiệt, vậy em định làm gì, với cái thân phận của em."

Cơ thể rắn chắc như mặc áo giáp siết chặt Sehwa. Dù cậu vùng vẫy, dù cậu dùng bàn tay bị thương đánh mạnh, Ki Taejung vẫn không hề lay chuyển. Ngược lại, anh cố tình vùi mặt vào cổ cậu và hít một hơi thật sâu, rồi hôn lên xương quai xanh và dưới dái tai cậu.

"Tôi đã bảo anh đừng mà!"

"Nghĩ đến việc phải dạy lại em từ đầu thì thật là xa vời..."

Thở dài, Ki Taejung lấy ra thứ gì đó từ trong túi. Sehwa theo phản xạ rụt người lại. Súng, dùi cui... Cậu cho rằng đó là một thứ gì đó đáng sợ. Anh đã nói 'dạy lại từ đầu' nên đương nhiên anh sẽ đánh đập hoặc đá cậu, cậu đã nghĩ như vậy...

"... à phải. Chà, cái cách gọi đó cũng không tệ."

Một thứ lạnh lẽo đột ngột chạm vào gáy cậu. Sehwa đang cúi người bảo vệ mầm non, chỉ chớp mắt ngạc nhiên. Nó mềm mại chứ không sắc nhọn như đầu súng, cứng và cùn chứ không phải dao. Nó có gì đó tròn tròn, và...

"Tôi định gọi em là vợ, là em yêu, là bé cưng gì đó, nên là,"

"Đồ, đồ điên...!"

Kim loại cứng rắn ngay lập tức ôm lấy cổ Sehwa, và một tiếng "cạch" vang lên khi khóa cài khớp vào nhau. Đó là... một cái xiềng xích chỉ dành cho tù nhân, được nới rộng kích thước vừa đủ để thít chặt cổ.

"Cái thứ này, ách...!"

Ki Taejung móc ngón trỏ vào vòng cổ gắn sau sợi dây. Rồi anh giật mạnh lên, dù không muốn thì cậu cũng phải ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt trắng bệch, Sehwa sờ soạng cổ mình. Sắt... sao? Có vẻ như có những vật trang trí nhỏ gắn liền vào nó... Cậu không biết nó là cái gì. Tuy nhiên, cậu chắc chắn rằng đó là một chất liệu mà các loại dao thông thường không thể cắt được.

"Trông hợp đấy."

Ki Taejung vuốt ve vùng cổ của Sehwa như thể đang thưởng thức.

"Tôi đã đặt làm dây bằng bạch kim, và chỉ đính kim cương cao cấp nhất làm đồ trang trí. Tôi nghĩ nó hợp với em hơn là đá quý màu mè."

"..."

Vẫn xinh đẹp như thường lệ, Ki Taejung hôn lên trán cậu.

"tôi nhớ em, em yêu."

Lee Sehwa.

tôi hôn em được không?

Người đàn ông gọi tên cậu một cách bình thản nhưng cẩn trọng, và xin phép trước khi hôn đã không còn nữa.

Em yêu. Sehwa vô thức bật cười khi nghe thấy cách gọi hoàn toàn trở về ban đầu. Hàm ý chứa đựng trong lời gọi đó quá rõ ràng. Đó là một lời tuyên bố rằng sẽ không còn sự tôn trọng nào như con người dành cho cậu nữa, rằng anh sẽ xích cậu lại như một con thú và sử dụng cậu như một món đồ chơi tình dục. Giống như trước đây.

"tôi đã chuẩn bị rất nhiều thứ ở nhà, tôi hy vọng em sẽ thích."

Ki Taejung nở một nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng lau đi những vết bẩn trên má Sehwa và những giọt nước mắt đang trào ra bằng ngón tay cái.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo