Tháng Ba - Chương 98

Lịch update : thứ 3, thứ 6

#098

"Giờ phải đi thôi."

Một chiếc xe dài trượt vào giữa những container xếp lớp như rừng, giống chiếc xe cậu đã đi khi mới lên khu 5, nhưng to hơn một chút.

"Về nhà tôi."

Ngón tay dài vuốt ve gáy Sehwa. Ki Taejung dùng móng tay vạch lên da như kẻ ô, rồi gõ nhẹ vào chiếc vòng cổ như thể hài lòng.

Về nhà anh. Trọng lượng kim loại nặng nề, và giọng nói nhẹ như lông vũ của anh vọng lại trong tâm trí trống rỗng của Sehwa.


"Tôi sẽ tiêm thuốc bổ nhẹ nhất, thuốc an thần và thuốc giảm đau thôi. Hiệu quả có thể không đáng kể... nhưng thuốc hồi phục như H3 thì nên dùng sau khi kiểm tra kỹ lưỡng."

Trung úy Na, người lâu ngày không gặp, nhìn Sehwa một lúc rồi không nói được gì. Đặc biệt là khi phát hiện ra thứ đồ vật đáng ngờ đang siết chặt cổ cậu, cô ấy thậm chí còn định lao vào tranh cãi với Ki Taejung.

Chính Sehwa đã ngăn Trung úy Na lại. Cậu im lặng lắc đầu và ra hiệu. Đáng tiếc thay, là vì bản thân cậu chứ không phải cô ấy. Nếu ngay trước mắt cậu lại xảy ra một trò hề, Trung úy Na bị đe dọa thì... đầu óc cậu thực sự có thể phát điên mất.

"Có nẹp không?"

Ngồi bên cạnh và nhìn Trung úy Na bận rộn, Ki Taejung đột ngột hỏi. Đó không phải là hỏi có hay không mà là mệnh lệnh phải mang đến.

"À, có. Đây ạ. Và Sehwa, nhân tiện tôi cũng nói luôn, nếu xác định là có thể dùng thuốc hồi phục được thì cậu ấy cũng nên tiếp tục dùng nẹp hoặc bó bột."

Ki Taejung nhận gạc, một vài loại thuốc, băng và nẹp, rồi nắm chặt bắp chân Sehwa. Như thể chế giễu cậu bằng mọi giá không chịu giao tiếp bằng mắt với anh, anh xoay người cậu, đặt chân cậu lên đùi rắn chắc của anh.

"Trước đây anh đã dùng rồi nên biết chứ? Cơ thể có thể khỏi nhưng não thì không chấp nhận đâu. Hơn nữa, Sehwa không phải là quân nhân thường xuyên trải qua những chuyện này... Tốc độ nhận biết sự hồi phục thực tế sẽ chậm hơn nhiều."

Trung úy Na cẩn thận khuyên rằng ảo giác đau không chỉ xuất hiện ở những bệnh nhân đã trải qua phẫu thuật cắt cụt chi. Không sai. Dù xương bị lệch đã trở lại vị trí cũ, vết thương đã lành và da non đã mọc... nhưng những ký ức đau đớn sẽ không biến mất.

"À. Tạm thời đừng tháo miếng dán ra nhé. Cậu ấy sẽ không thấy khó chịu chứ?"

"Tôi nhớ trước đây đã bảo là nên giảm thiểu thời gian đeo mà."

Ki Taejung cau mày khó chịu khi xịt thuốc khử trùng.

"Bình thường thì đương nhiên là cứ để tự nhiên là tốt nhất, nhưng bây giờ trạng thái của Sehwa... Đương nhiên là phải kiểm tra mới biết chính xác, nhưng chắc chắn là cần phải tiêm thuốc thường xuyên, nên cần cho cơ thể thời gian để làm quen với quá trình đó."

Anh nhìn chằm chằm vào cánh tay Sehwa có miếng dán, đôi mắt hình quả hạnh nhướng lên. Có thể nói đó là ánh mắt chứa đựng sự nghi ngờ và bất mãn. Trung úy Na luyên thuyên bào chữa rằng dù anh không hài lòng với đơn thuốc của cô thì cô cũng không thể làm gì khác, nhưng Ki Taejung có vẻ không mấy để tâm. Anh chỉ tặc lưỡi nhỏ như thể bản thân miếng dán đã khiến anh khó chịu.

Có lẽ Ki Taejung đang... nhớ lại khoảnh khắc cậu đe dọa anh để cố gắng thoát khỏi anh. Cái lúc cậu quấn miếng dán khắp cánh tay, đâm kim tiêm và ép anh uống thuốc.

"Kể cả người yêu tôi có nói những điều vớ vẩn gì để quyến rũ  thì Trung úy Na vẫn phải là người tiêm thuốc đấy."

"Tôi hiểu rồi."

Ki Taejung nhăn mặt như thể đang hồi tưởng lại ba tuần trước. Đôi lông mày đậm như tạc cũng khẽ giật mình.

Cậu đã rất căng thẳng tự hỏi anh sẽ nói gì tiếp theo, lần này anh sẽ lật tung lòng cậu lên bằng cách nào... Nhưng Ki Taejung ngậm chặt miệng và tiếp tục chăm sóc cơ thể Sehwa. Dù nước sinh hoạt đổ ào ào lên gạc, làm ướt hết cả ghế xe và quân phục, anh vẫn không quan tâm và chỉ tập trung vào việc lau rửa vết thương. Nếu cậu vô thức rùng mình vì thuốc khử trùng gây rát, anh sẽ xoa xoa những vết thương bằng một cử chỉ cẩn thận hơn trước.

Nếu là trước đây thì chắc chắn cậu đã cảm động rồi. Cậu có lẽ đã nghĩ rằng anh đang dần yêu cậu, đang đối xử với cậu một cách trân trọng... Cậu chắc chắn đã lừa dối và vui mừng.

Nhưng giờ Sehwa không còn cảm động trước sự bố thí tầm thường này nữa. Hành động mà Ki Taejung đang làm bây giờ không khác gì nụ hôn tùy tiện vừa nãy. Đó chỉ là một trò chơi khăm tùy tiện và sự lừa dối.

"Thưa Chuẩn tướng."

"Á...!"

Cậu đã căng thẳng như vậy, nhưng tiếng của Thiếu úy Park vang lên khiến Sehwa giật mình. Vì vậy, mắt cá chân sưng tấy và nẹp Ki Taejung đang cầm va vào nhau, Sehwa rên rỉ và gập người xuống.

"Ôi trời. cậu không sao chứ?"

Trung úy Na hốt hoảng chạy tới.

"... À, không sao...."

Sehwa lau mồ hôi lạnh trên trán và nhanh chóng lắc đầu. Đau thì đau thật, nhưng xấu hổ và ngượng ngùng còn hơn. Cậu cảm thấy thật xấu hổ khi để lộ vẻ co rúm người đến vậy.

"Thiếu úy Park ở ghế phụ."

Ki Taejung mà cậu nghĩ sẽ chế giễu, lại không có phản ứng gì. Anh chỉ cẩn thận quan sát xem vết thương có trở nên tồi tệ hơn không.

"Vì có tấm chắn nên sẽ không nhìn thấy gì đâu. Chỉ cần ấn nút ở phía sau là sẽ không nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ hàng ghế trước."

... Ai bảo gì đâu chứ. Sehwa bướng bỉnh quay đầu đi. Cậu cảm thấy tồi tệ hơn vì dường như có một chút tiếng cười trong giọng nói của anh khi chỉ thị cho Thiếu úy Park tiếp tục. Nhưng trước báo cáo tiếp theo của Thiếu úy Park, Ki Taejung lạnh lùng cau mày.

"À, vâng. Xin lỗi, Đại tá Oh Seonran muốn kết nối liên lạc."

Đại tá Oh Seonran? Cậu vô thức vểnh tai và ngó nghiêng về phía trước, Ki Taejung khịt mũi nhỏ như thể không thể tin được.

"Nếu em thích tin tức về cái thằng khốn đó hơn tôi, em yêu à, tôi sẽ cảm thấy tồi tệ đấy."

"Tôi không có ý đó... Nhưng tôi không được phép sao?"

Tại sao anh có thể đối xử tồi tệ với tôi, nhưng tôi lại không được phép làm điều tương tự? Nhìn chằm chằm vào anh với ý nghĩ đó, Ki Taejung chớp mắt một lúc rồi cười phá lên.

"Được thôi. Tại sao không."

"Vậy tôi sẽ kết nối ngay,"

"Em yêu."

Ki Taejung xoa dịu mắt cá chân bị thương và ngắt lời Thiếu úy Park.

"Nhân tiện, em hãy trực tiếp nói với Đại tá Oh Seonran rằng em muốn ở bên tôi. Vậy nên bảo ông ta đừng nói nhảm nữa."

"...Tôi không nói dối."

Không giống như ai đó. Sehwa đã cố gắng kiềm chế việc thêm vào một cách trẻ con như vậy.

"Sao lại là nói dối?"

"Bây giờ cái đó,"

"Ừ, anh đang nói đó."

"..."

"Em tự mình xuất hiện trước mặt tôi và tự mình lên xe này mà, phải không?"

Bên trong cậu... không có một khoảnh khắc yên bình nào. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra đáng lẽ phải khiến cậu tức giận, nhưng Ki Taejung liên tục đặt những vết thương mới lên trên chúng. Như thể không cho phép cậu quên đi cơn bão này bắt nguồn từ ai.

"Sehwa, bình tĩnh lại đi. Sẽ có chuyện lớn đấy."

Trung úy Na lo lắng ngăn cản cậu khi cậu siết chặt tay đang cố gắng chịu đựng sự chóng mặt.

"Và Chuẩn tướng cũng đừng dồn ép người đang không khỏe nữa."

Trung úy Na tha thiết khuyên rằng tình hình đã rất mong manh rồi, biết rằng Sehwa không nên bị căng thẳng.

"...Anh gọi Trung úy Na đến vì chuyện này sao?"

Ki Taejung liếc nhìn như thể "cái đó là cái gì vậy?". Trung úy Na vừa định thở phào nhẹ nhõm khi bầu không khí cuối cùng cũng dịu bớt, kinh hoàng và vụng về ra hiệu. Đừng làm thế. Đừng chống đối mà hãy im lặng.

"Anh định giết Trung úy Na nếu tôi không làm theo những gì anh bảo sao?"

"Không phải vậy. Chuẩn tướng nói rằng anh ấy lo lắng cho tình trạng của cậu Sehwa nên,"

"Lo lắng ư? Nếu anh biết lo lắng thì anh đã không bắt cóc một thường dân ngây thơ và đe dọa bà ấy rồi."

Không phải là cần phải phẫu thuật ngay lập tức, cũng không phải là cần một đơn thuốc đặc biệt. Tuy nhiên, việc nhồi nhét Trung úy Na vào cùng một chiếc xe, chẳng phải cũng là để bóp nghẹt cậu sao?

"Trung úy Na là đồng đội ở trại giam mà, đúng không?"

"..."

"Cùng là quân nhân nên dễ hơn đúng không? À, không, là cùng là quân nhân nên dễ hơn mới đúng. Anh đã bảo là quân nhân phải tuân theo mọi mệnh lệnh của cấp trên mà."

Trung úy Na nín thở và chỉ nhìn trộm Ki Taejung, còn anh thì... không đáp lại gì cả. Anh chỉ ngước nhìn lên trần nhà một lúc rồi cắn chặt vào má trong đến mức má hóp lại. Như thể muốn nói rằng anh đang chịu đựng một cậu bé vô lý như cậu.

Sehwa càng thêm tức giận, dùng khuỷu tay đập vào lưng ghế và lùi lại. Nhưng việc cậu di chuyển bằng mông, hơn nữa là trong xe, để rời xa đối phương là một điều không thể ngay từ đầu.

"Trung úy Na, kiểm tra nhịp tim của Sehwa đi và nếu cậu ấy quá kích động thì tiêm thêm thuốc an thần cho cậu ấy."

Ki Taejung nắm lấy chân Sehwa và kéo cậu trở lại xuống. Chỉ cần di chuyển một chút như vậy thôi mà cậu đã thở dốc, nhưng anh đã dễ dàng biến nỗ lực đó thành vô nghĩa hơn cả bẻ cổ tay một đứa trẻ. Như mọi khi.

Tại sao chỉ mình tôi phải đau đớn? Tại sao lần nào cũng chỉ mình tôi bị tổn thương và khóc?

Cậu ném đá vào Ki Taejung chỉ để muốn gây cho anh dù chỉ một chút tổn thương thôi, nhưng người bị thương luôn là cậu. Chỉ mình cậu bị đâm, bị cứa và chảy máu bởi những đầu nhọn lởm chởm mà cậu ngu ngốc nắm giữ.

"em đang làm cái trò gì vậy?"

Sehwa dùng răng cắn miếng dán quấn quanh cánh tay. Cậu xé phần dán ra, dùng bàn tay sưng tấy giật mạnh những sợi dây đen rối bời như dây điện.

"Sehwa!"

"Tôi mới là người tò mò đấy. Anh dựa vào cái gì mà dán miếng dán này cho tôi?"

Anh chỉ biết hành động tồi tệ khi mọi chuyện không vừa ý, rồi khi anh đối xử tốt với tôi một chút thì những chuyện đã qua lại bị bỏ qua, anh có vẻ nghĩ thế, nhưng tôi không làm được như vậy.

"Biết đâu tôi lại làm gì tiếp theo."

Có lần, Ki Taejung có vẻ bối rối trước lời nói của cậu, và cậu đã cảm thấy một niềm vui kỳ lạ. Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, cậu đã nhanh chóng hạ mình vì nhận ra rằng việc trả thù và châm ngòi cho lòng căm thù cũng là một việc... mà cậu không thể làm được.

Bây giờ nghĩ lại thì đó là một phán đoán nực cười và kiêu ngạo đến mức nào... Lúc đó cậu vẫn còn có thể chịu đựng được nên mới có thể suy nghĩ thản nhiên như vậy. Cậu muốn Ki Taejung cảm nhận được nỗi đau này, ngay cả khi vết thương của cậu bị nhiễm trùng, ngay cả khi cả hai cùng rơi xuống vũng lầy.

"Sao anh lại nhìn tôi như vậy? Tôi đã bảo rồi mà. Thà ở bên anh thì tôi,"

"Không. Em không được chết."

Thay vì bắp chân thì lần này anh xoa bóp và nắm lấy mặt trong đùi mềm mại của cậu, Ki Taejung cúi người xuống. Chỉ cần anh dám hôn cậu một lần nữa thì cậu đã định làm điều gì đó tồi tệ hơn cả cắn môi anh rồi, nhưng anh chỉ cười thầm khi ghé sát mặt mình.

"Kể cả em chết thì đứa bé trong bụng cũng nhất định phải sống."

...Cái gì đây? Tôi chết... thì mầm non sẽ sống bằng cách nào? Cậu chớp mắt không hiểu, Ki Taejung bình thản liệt kê ra một vài khả năng.

"Đây là cái thế giới mà người ta có thể lấy đứa bé ra an toàn chỉ sau bốn năm tháng thay vì phải mang thai mười tháng, thậm chí còn cấy ghép gen hoàn hảo hơn."

"..."

"Ngay cả khi người mẹ ngừng thở, nếu nhanh tay thì vẫn có thể cứu được đứa bé."

"Cái đó... nghĩa là... "

Ki Taejung hôn lên chóp mũi Sehwa đang bối rối và thì thầm bằng giọng nói tuyệt vời.

"Và khi em không còn nữa, em nghĩ tô sẽ đối xử với đứa bé đó như thế nào?"

"..."

"tôi sẽ cho nó sống giống hệt em."

Tôi sẽ nhốt nó trong Khu 4 và không cho nó bất cứ thứ gì. Giống như cách em đã sống.

"Em sẽ không thích điều đó đâu, em yêu."

"..."

"Vậy nên sửa cái thói cứ hở ra là đe dọa bằng mạng sống của mình đi."

Ki Taejung kéo chặt cơ thể lạnh cóng của Sehwa lại.

"tôi đã nói bao nhiêu lần rồi ấy nhỉ, chắc là em hiểu rồi, nhưng tôi không nói hai lần đâu."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo