Lịch update : thứ 3, thứ 6
#099
Đã quên mất rằng anh ta là một kẻ điên rồ, nếu cậu ngậm dao trong miệng xông vào tấn công, anh ta sẽ bảo cậu làm mạnh hơn nữa và nhét nó vào miệng cậu.
"... Tôi, tôi đã làm gì sai... đến mức đó? Tôi?"
Để xé miệng đối phương dám xông vào tấn công mình, anh ta mặc kệ tay mình bị thương khi giữ lưỡi dao, và cười khúc khích bảo cậu cứ tiếp tục nổi điên như vậy, tôi, tôi....
"Đó là con anh... cũng là con của Chuẩn tướng, vậy tại sao... anh lại nói những lời đó..., đến mức đó...."
Nếu chỉ nghe những gì Ki Taejung nói, sẽ cảm thấy như một lời tỏ tình tuyệt vời. Không phải là một lời đe dọa kinh khủng rằng sẽ trói chân cậu bằng đứa con để cậu không thể tùy tiện chết được nữa, mà là anh ta đang tha thiết van xin cậu rằng anh ta không thể sống thiếu cậu.
"Chỉ đối xử tồi tệ với tôi thôi, đồ điên! Nếu anh ghét tôi đến vậy!"
Sehwa vùng vẫy hết sức có thể. Băng gạc bị đá văng lăn lông lốc trên sàn, thuốc mỡ và thuốc men bay tứ tung.
"Tại sao lại nói những lời đó với đứa trẻ! Với những người khác nữa, tại sao! Tại sao anh lại như vậy!"
"tôi chưa bao giờ ghét em."
"..."
"...Nếu như vậy thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn."
Ki Taejung nói một cách thờ ơ, vẫy tay với Trung úy Na để nhận một cuộn băng gạc mới.
"tôi đã nói rồi mà. Sau này tôi sẽ gọi em là vợ, là em yêu, là bé cưng gì đó."
Ki Taejung nhìn chằm chằm vào Sehwa đang hỗn loạn với ánh mắt trầm lặng trong giây lát, rồi tiếp tục nói một cách thản nhiên những lời có thể khiến người ta phát điên, như thể không có chuyện gì xảy ra.
"Sao tôi có thể nghĩ đến việc ăn đời ở kiếp với người mình ghét được? Đến mức còn ghi tên vào sổ hộ khẩu nữa chứ."
"..."
"Đương nhiên là em sẽ tự mình ký vào giấy đăng ký kết hôn rồi, em yêu."
Ki Taejung hôn lên mu bàn tay Sehwa, lên các ngón tay cậu vài lần rồi cười rạng rỡ. Có vẻ như chuyện viết giấy đăng ký kết hôn không phải là một trò đùa.
"Em có thể không muốn sống, nhưng những người khác thì không."
Những giọt nước mắt chưa kịp rơi đã nhỏ giọt xuống quần áo. Ki Taejung nhìn chằm chằm vào mảnh vải dính đầy bụi đang ướt đẫm và vẽ nên những hoa văn tròn trịa màu đen trong giây lát rồi khẽ gọi Thiếu úy Park.
"Kết nối với Đại tá Oh Seonran."
Thân thể rũ rượi như giẻ lau đột ngột bị nhấc lên. Ki Taejung đặt cậu lên đùi mình và hất cằm về phía Trung úy Na. Như thể bảo cô ấy hoàn thành việc điều trị.
Sehwa chậm rãi chớp mắt, mất hết ý chí phản kháng. Bàn tay của Ki Taejung ôm chặt lưng và hông cậu như thể đang dỗ dành đứa trẻ, thật đáng buồn là vẫn y nguyên như trước đây. Nhiệt độ cơ thể, mùi hương cơ thể, cái vuốt ve vụng về như trấn an... Không có gì thay đổi cả.
Nhìn Sehwa đang tuôn ra những giọt nước mắt với vẻ mặt không ổn, Ki Taejung khẽ thở dài, không ai nhận ra. Rồi cuối cùng anh cũng giơ tay lên. Định vuốt ve má cậu, lau đi khóe mắt cậu như trước đây.
Nhưng chỉ một cử động nhỏ đó thôi, Sehwa đã giật mình và co rúm người lại hết mức có thể. Cậu ôm bụng bằng cả hai tay và run rẩy vì sợ rằng Ki Taejung sẽ làm hại đứa bé.
Cậu tái mét và run rẩy đến mức khó có thể nói bất cứ điều gì... Ki Taejung không thể bào chữa rằng anh không có ý định đe dọa và chỉ biết nhìn Sehwa đang kinh hãi.
-Sehwa à. Nghe thấy không?
Trước giọng nói dịu dàng của Oh Seonran đột ngột vang lên, Sehwa cuối cùng không thể kìm nén và nức nở nhỏ.
Khi anh ta cứu cậu khỏi Giám đốc Son đang cố gắng ép cậu trả tiền hoa hồng vô lý.... Lúc đó, Ki Taejung cũng đã ôm cậu vào lòng như thế này và dỗ dành cậu rằng chắc hẳn cậu đã rất vất vả. Nhận được sự vuốt ve của anh, cậu đã mè nheo rằng mình đã tủi thân suốt thời gian qua và khóc òa lên như một đứa trẻ.
Bây giờ thì ngược lại. Nghe giọng Oh Seonran, Sehwa lại rơi nước mắt. Như thể cảm ơn anh vì đã giúp cậu thở phào. Như thể nói rằng anh mới là sự an ủi của cậu lúc này.
Ki Taejung ngơ ngác giơ bàn tay trống rỗng lên một lúc rồi cuối cùng cũng buông thõng xuống như thể không có chuyện gì xảy ra. Lee Sehwa đang tránh né mình sao? Từ chối bàn tay của mình sao? Anh cắn chặt môi để che giấu vẻ bối rối, xóa đi biểu cảm cay đắng chợt thoáng qua. Có phải lúc này nên gọi là bối rối không? Ngay cả Ki Taejung cũng không thể biết chính xác cảm xúc của mình là gì, vì vậy anh nhanh chóng đẩy những cảm xúc nhỏ bé và yếu đuối đó ra khỏi trái tim mình, như thể chúng không thuộc về anh.
-Con khỏe không? Có đau ở đâu không? Có gì bất thường không? (thay xưng hô nhá, vì đại tá yêu thương Se-hwa như con ruột í)
Đại tá Oh Seonran không hỏi tại sao cậu không đến điểm hẹn, tại sao cậu lại lên kế hoạch liều lĩnh như vậy mà không bàn bạc gì, và tại sao cậu lại ở cùng với Ki Taejung... ông không hỏi bất cứ điều gì. ông chỉ hỏi cậu có đau ở đâu không, chỉ cần như vậy là đủ.
-Sehwa à?
"... Vâng."
Đó là giọng nói đẫm nước mắt mà ai nghe cũng biết. Đại tá Oh Seonran không thể không nhận ra điều đó, im lặng một lúc rồi tiếp tục câu chuyện như không có chuyện gì xảy ra.
-Được rồi, vậy là tốt rồi. Con không đau ở đâu và an toàn là được.... Nhưng Sehwa à.
"..."
-Con cũng biết đấy, dù là ai đi nữa thì ta cũng không thể ép buộc con bất cứ điều gì. Vì vậy ta đã nói rằng sẽ cho con thời gian để từ từ tin tưởng ta, nhưng... tiếc là đã có một chuyện xảy ra mà ta muốn con quyết định nhanh chóng hơn một chút.
Sehwa nhấc đôi vai nặng trĩu lên và lau nước mắt vào cánh tay.
"Vâng, xin hãy... nói đi."
-Bên phía Thiếu úy Kim đang cố gắng trì hoãn phiên tòa thứ hai. Nếu con sinh con, người bảo hộ sẽ biến mất, và chúng có vẻ muốn nhân cơ hội đó đổ hết mọi tội lỗi lên con. Đương nhiên là họ cũng biết con đang mang thai con của Chuẩn tướng Ki Taejung, nhưng dù sao về mặt pháp lý thì hai người vẫn chưa có mối quan hệ gì cả. Chúng biết đó là thời điểm thích hợp để gây ra bất cứ chuyện gì.
A.... Lúc này Sehwa mới hiểu ra lý do Ki Taejung cứ nhắc đến chuyện kết hôn. Hóa ra là vì kết quả phiên tòa có thể bị ảnh hưởng.
Thật vậy. Anh ta là một người có thể nói rằng nếu cậu chết, anh ta sẽ khiến đứa con sống một cuộc đời giống như cậu. Nếu anh ta thành thật dù chỉ một chút thôi thì anh ta đã không thể nghĩ ra những điều như vậy, vì vậy đương nhiên cậu nghĩ đó chỉ là một trò đùa rẻ tiền.
Nhưng không phải vậy. Hóa ra là vì thực sự cần thiết, nên anh ta mới muốn đăng ký tên cậu vào sổ hộ khẩu. Chỉ vì cần thiết mà thôi....
-Vì vậy có lẽ con vẫn còn nhiều điều phải suy nghĩ, nhưng ta muốn con gấp rút nhận con làm con nuôi... Con vẫn còn thấy khó chịu lắm sao?
"..."
-À. Đây là chuyện hoàn toàn riêng biệt với việc con ở bên cạnh Chuẩn tướng Ki Taejung, nên tiến hành cũng không có vấn đề gì.
Lời nói vừa rồi không phải dành cho Sehwa. Đó chẳng khác nào một thông báo cho Ki Taejung. Quả nhiên, Đại tá Oh Seonran không nghĩ rằng Sehwa tự nguyện ở bên cạnh người đàn ông đó.
-Nếu cần, ta sẽ gặp Chuẩn tướng Ki và thuyết phục anh ấy, con không cần phải lo lắng gì cả.
Và lập luận của Đại tá Oh Seonran không có gì đáng chê trách. Việc Sehwa trở thành con nuôi của ông ta sẽ có lợi cho Ki Taejung. Sẽ dễ dàng hơn nhiều để đánh bại băng đảng của Thiếu úy Kim. Không phải là ông ta sẽ bắt bẻ chuyện hai người ở bên nhau, thật nực cười nếu cứ khăng khăng phản đối chỉ vì tâm trạng của anh ta tồi tệ.
"Hãy nói chuyện này sau nhé. Bây giờ Sehwa có vẻ rất mệt mỏi."
Trước khi Sehwa có thể trả lời, Ki Taejung, người nãy giờ im lặng, đột ngột ngắt lời.
-...Vậy ta sẽ chuẩn bị rồi liên lạc lại sau.
Đại tá Oh Seonran tức giận vì bị Ki Taejung đột ngột xen vào, hoặc như thể không thể tha thứ cho điều đó, nghiến răng nghiến lợi rồi thở dài, như thể đang cố gắng bình tĩnh lại, và gọi tên Sehwa một cách kéo dài.
-ta đã nói cho con biết tên của bố con chưa nhỉ?
"Hình như... tôi đã nghe loáng thoáng...."
-Ừ. ta chưa từng nói cho con biết đúng không? Lee Jinwoo. Chữ "Jin" là "chân", "Woo" là "ngó sen". Là những chữ đó, Lee Jinwoo.
Oh Seonran nói rằng ngó sen là rễ của hoa sen, và bông hoa đó rất mạnh mẽ, đến mức nó có thể nở một mình ngay cả trong bùn lầy. Đó là một bông hoa có thể nở rộ ngay cả ở những nơi bẩn thỉu, đến mức một số tôn giáo còn coi nó là biểu tượng.
-Con là con trai của Jinwoo như thế. Con trai của Jinwoo đã chịu đựng rất tốt cho đến tận bây giờ. Con đã làm rất tốt.
"..."
-Con đã rất vất vả đúng không? Nhưng hãy cố gắng thêm một chút nữa thôi. Biết không? Gần đến đích rồi.
"..."
-Đừng khóc, Sehwa à.
Với lời an ủi dịu dàng đó, giọng nói của Đại tá Oh Seonran đột ngột tắt ngấm. Nhìn cách tay Ki Taejung động đậy, có vẻ như anh ta đã nhấn một nút nào đó để kết thúc cuộc trò chuyện.
"Hức, hức...."
Sehwa cuối cùng cũng bật khóc nức nở. Cậu cảm thấy có lỗi với Đại tá Oh Seonran. Cậu cũng cảm thấy có lỗi với dì Song, với Mầm Non... Và cậu ghét Ki Taejung nhiều như vậy.
Những người cậu không quen biết lâu cũng dịu dàng và bình thường đến thế. Họ bảo cậu đừng khóc, và động viên cậu cố lên. Tại sao người cậu muốn được yêu thương nhất lại liên tục đẩy cậu xuống vũng bùn?
Cậu căm ghét người đàn ông đã đe dọa rằng sẽ khiến đứa con của cậu sống một cuộc đời giống như cậu để cậu không thể tùy tiện chết, và giờ lại còn nói rằng sẽ viết giấy đăng ký kết hôn chỉ để đạt được mục đích của mình.
Dù vậy, cậu đã thích anh ta bằng cả trái tim. Đó là lý do tại sao bây giờ cậu lại vất vả đến thế... Ki Taejung biết rõ điều đó, nhưng vẫn gọi cậu là "em yêu" để chế giễu, và thêm vào rằng anh ta không ghét cậu....
"...Bỏ tôi ra."
Người đàn ông không hề mệt mỏi mà cứ cố gắng hành hạ cậu, và lại giơ tay lên để chạm vào mặt cậu... Sehwa lại vùng vẫy hết sức có thể.
"Bỏ tôi ra!"
Ki Taejung siết chặt eo Sehwa như thể không đời nào anh ta chịu buông. Rồi... anh ta vươn tay lên má cậu đang ướt đẫm. Lần này, anh ta không lùi bước dù Sehwa có phản ứng thế nào đi chăng nữa, anh ta vẫn kiên trì lau đi những giọt nước mắt.
Dù cậu dùng sức lực ít ỏi đánh vào mu bàn tay anh, dù cậu bướng bỉnh vặn đầu đi, anh vẫn hành động theo ý mình. Không phải là thương hại, cũng không phải là yêu thương... Anh ta tùy tiện ném đi những cảm xúc mà cậu không thể hiểu nổi. Anh ta vẫn ích kỷ đến cùng.
Bàn tay to lớn che đi đôi mắt ngấn lệ của Sehwa, cậu chỉ biết thở dốc. Cả hai người im lặng rất lâu.
Ki Taejung nhìn chằm chằm vào ly rượu. Những viên đá bắt đầu tan chảy và phát ra âm thanh lách tách khi vỡ vụn trong thùng đá. Giống như Lee Sehwa vừa khóc đến cạn kiệt nước mắt.
Anh ta đưa Sehwa, người đã ngất xỉu trên xe, đi tắm rửa và đặt cậu lên giường. Không phải là phòng khách mà anh ta từng dùng trước đây, mà là phòng ngủ cá nhân của anh ta, nơi chỉ có một chiếc giường khổng lồ.
Anh ta móc chiếc vòng cổ làm bằng bạch kim giống hệt chiếc đang siết cổ cậu, được khảm vàng và kim cương lộng lẫy, vào một chiếc xích và cố định nó chắc chắn vào một cái cọc được đóng trên đầu giường. Mặc dù bây giờ không có cái còn lại để đeo, nhưng anh ta dự định sẽ đeo cả xiềng xích vào chân cậu nếu mắt cá chân cậu lành lặn trở lại.
...Và đó là một sự trút giận trẻ con và khủng khiếp.
Anh ta làm vậy để Sehwa không bao giờ dám mơ đến những suy nghĩ như đã quay lưng lại với anh để chết, đã lên tàu chở hàng để trốn thoát, và đã cố gắng đe dọa anh ngay cả khi cơ thể yếu đuối.
Ban đầu, anh ta định dỗ dành và nói những lời tốt đẹp. Vì điều đó không khó. Và anh ta thích nhìn Sehwa cảm động vì những chuyện nhỏ nhặt và tự nguyện lao vào vòng tay anh. Nhưng kết quả là gì? Bây giờ cậu không chịu nghe hay tin bất cứ điều gì anh nói, và cứ cố gắng bay khỏi anh, vậy thì anh chỉ có thể bẻ gãy đôi cánh của cậu thôi.
"Chết tiệt...."
Anh ta uống cạn ly trong một hơi và đặt nó xuống một cách thô bạo, như thể sắp phá nát nó.
Dù anh ta đã đổ bao nhiêu rượu vào, lòng anh vẫn không nguôi ngoai. Anh ta đã xích cậu lại bằng vòng cổ như đã hứa, nhưng khi nhìn những vết nước mắt không thể xóa nhòa dù đã tắm rửa sạch sẽ cho cậu, anh ta không hề cảm thấy dễ chịu hơn mà chỉ cảm thấy tồi tệ hơn.
"...Hà."
Anh ta không biết phải đối xử với Sehwa như thế nào.
Cậu xông vào như thể muốn vùng vẫy một cách tàn nhẫn, nhưng thành thật mà nói, anh ta không hề cảm thấy đau đớn chút nào. Lee Sehwa chắc chắn không biết khuôn mặt mình méo mó như thế nào khi nói những lời đó. Con dao găm mà cậu ném ra, dù cậu đang buồn bã và đau đớn hơn, cũng không thể chạm đến trái tim chứ đừng nói đến đầu ngón chân của Ki Taejung. Chỉ là....
Có lẽ vì thứ anh ta đang nắm giữ chỉ là cơ thể cậu, nên anh ta không thích việc cậu cứ cố gắng tự làm hại mình. Sehwa có lẽ sẽ không tin, nhưng anh ta cũng lo lắng cho cậu.
Anh ta đã đè nén và đàn áp cậu một cách thô bạo như thể không còn cách nào khác vì sợ rằng nếu anh ta nhẹ nhàng với cậu, cậu sẽ lại lên kế hoạch trốn thoát. Dù anh ta biết rằng việc dồn ép như thế này chỉ là biện pháp tạm thời.
Ki Taejung kéo chiếc túi mua sắm mà anh ta đã ném bừa xuống gần quầy bar và coi nó như đồ nhắm. Anh ta lấy chiếc hộp ra và gỡ bỏ lớp giấy gói, và hai đôi giày giống hệt nhau lộ diện. Đó là món quà anh ta định tặng cho Sehwa.
Anh ta muốn thú nhận tất cả những gì đã xảy ra và xin lỗi, nhưng... có lẽ bây giờ người kia không còn muốn nghe nữa. Anh ta chỉ mân mê đôi giày trẻ con nhỏ xíu hơn cả ngón tay mình.
Anh ta thừa nhận rằng hôm nay anh đã hành động đặc biệt tàn bạo và bốc đồng. Đặc biệt là cái cách anh ta nói rằng anh ta sẽ làm gì với đứa trẻ.... Anh ta biết mình đã đi quá xa. Dù thế nào đi nữa, những lời đó chắc chắn sẽ để lại một vết sẹo lâu dài trong tim Lee Sehwa.
"..."
Ki Taejung ngập ngừng xoay xoay đôi giày nhỏ trong tay rồi loạng choạng đứng dậy. Dù anh ta có cho cậu xem những thứ này bây giờ thì cậu cũng sẽ không thích chúng đâu... Chà, bây giờ anh ta có lo lắng về điều đó thì có ý nghĩa gì? Dù sao Sehwa cũng sẽ ghét bất cứ thứ gì anh ta cho cậu.
Vì vậy, anh ta định sẽ hành động theo ý mình trong tương lai. Anh ta sẽ giữ Lee Sehwa ngoan ngoãn trong cái hàng rào được xây dựng bằng tiền bạc và quyền lực, và nếu anh ta muốn cho cậu thứ gì đó, anh ta sẽ tùy tiện đổ nó lên cậu. Nếu anh ta giữ chặt cậu để cậu không bao giờ dám mơ đến việc trốn thoát hay tự làm hại mình, và nếu hai người ở bên nhau lâu như vậy... thì sẽ có một ngày anh ta có thể nói ra những điều anh ta không thể nói.
Anh ta không muốn nhìn thấy Sehwa giật mình và run rẩy khi cảm nhận được sự hiện diện của mình, vì vậy Ki Taejung lặng lẽ di chuyển lên tầng hai. Dù sao cậu vẫn chưa tỉnh lại... Anh ta nên tháo bỏ cái xiềng xích nối với đầu giường. Dù sao thì việc chỉ đeo vòng cổ cũng đủ để cậu không làm bậy.
"... Sao rồi?"
Ki Taejung giật mình dừng lại khi vừa bước lên hành lang ở tầng trên, nghe thấy tiếng thì thầm. Cái gì vậy? Giọng Lee Sehwa sao...
"Mầm non à."
...Mầm non? Chồi?
Ki Taejung chậm rãi chớp mắt và thở dài. Chắc hẳn anh ta đã say mèm rồi. Rõ ràng anh ta chỉ nghe thấy những gì anh ta muốn nghe.
Không thể nào Lee Sehwa bị bắt đến đây lại nói những lời dịu dàng như vậy. Hơn nữa, nếu cậu tỉnh lại, cậu đã khóc thét hoặc la hét khi nhìn thấy cái vòng cổ nối với giường rồi, vậy nên...
"Đừng lo lắng về những gì mọi người đã nói lúc nãy nhé. Bố cũng quên hết rồi. Thấy không, giờ bố không khóc nữa mà...."
Nhưng những lời thì thầm yêu thương đến nghẹt thở, nhắm đến một đối tượng rõ ràng, vẫn tiếp tục vang lên. Ki Taejung như bị đóng đinh tại chỗ và không thể nhúc nhích. Đó không phải là giả dối. Đó không phải là ảo giác. Thật sự... đó là giọng của Sehwa.
Ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn đọc sách hắt ra từ khe cửa hé mở. Sehwa đang dựa vào đầu giường, đắm mình trong ánh sáng ấm áp đó. Rồi cậu liên tục xoa bụng, xoa đi xoa lại và lẩm bẩm điều gì đó.
Vậy ra Mầm Non... là cái tên cậu ta đã đặt cho đứa bé trong bụng cậu. Mầm Non. Một từ quá nhỏ bé và dễ thương đến mức xa lạ, có lẽ cả đời này anh chưa từng phát âm nó.
"Con đã vất vả nhiều rồi đúng không? ta xin lỗi.... Nhưng chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi là mọi chuyện sẽ kết thúc. Vậy thì ta và con sẽ lại đi thật xa nhé."
Ki Taejung dựa lưng vào tường để Sehwa không phát hiện ra và lặng lẽ nhìn ngắm cái cảnh ấm áp và kỳ lạ mà anh không được mời đến.
Giọng nói dịu dàng hứa hẹn một tương lai tươi sáng với đứa bé vẫn còn chứa đựng đầy sự ấm áp như trước đây. Nếu anh mở cửa và bước vào lúc này... thì Sehwa sẽ nhìn anh và cười nói "Chuẩn tướng đến rồi ạ" mất thôi. Cậu sẽ bĩu môi vì anh uống rượu một mình đến muộn như vậy, và nếu anh dang tay ra, cậu sẽ lao vào vòng tay anh ngay và luyên thuyên mãi không thôi. Như cái ngày xưa nào đó, khi đôi mắt to tròn của cậu tràn ngập tình yêu, như thể cậu yêu anh đến chết đi sống lại.
Chúng ta, như thể không có chuyện gì xảy ra cả.
Dù đã hết chuyện để nói, nhưng có lẽ vì không muốn ngủ nên Sehwa cứ lặp đi lặp lại những lời tương tự. Cậu cũng kể lại từng giấc mơ chưa thành hiện thực, cậu đã muốn lên một chiếc thuyền lớn ra khơi và làm gì với cậu ở một nơi không có ai.
"...Nhưng cá voi cũng có nhiều loại, giống như chó con... ta muốn nhìn thấy cá heo nhất. Trước đây có một vị khách đã nói với ta rằng nếu đi thuyền du lịch thì sẽ có thể nhìn thấy cá heo. À, du thuyền là gì thì... "
Lee Sehwa và Mầm Non.
Sehwa và Mầm Non.
Sehwa và con của Sehwa.
...Tôi và con của Sehwa.
Ki Taejung ngửa cổ ra sau và lặng lẽ lắng nghe giọng nói như mật ngọt đang tuôn rơi. Anh xỏ một chiếc giày trẻ con vào ngón trỏ và ngón giữa, cho đến khi Sehwa lại thiếp đi.