Thanh mai trúc mã trở về từ chiến trường, còn dẫn theo một nữ tử.
Ta liếc mắt ra hiệu cho ám vệ: “Giếc nàng.”
Kết quả khi màn đêm buông xuống, ta lại nhận được tin tức thanh mai trúc mã chếc bất đắc kỳ tử.
1.
“CMN, ta kêu ngươi đi giếc đóa tiểu bạch liên kia, ngươi ngươi ngươi…”
Ta tức tới tay run run.
Cũng không phải ta cuồng si Cố Minh Uyên, nhưng tốt xấu gì hắn ta cũng là vị hôn phu trên danh nghĩa của ta.
Ngay cả nơi hung hiểm như chiến trường hắn ta cũng vẫn có thể sống tốt, vừa trở về gặp ta một chuyến đã… tèo?
Cứ vậy mà chếc bất đắc kỳ tử?
Sợ là ngày mai khắp kinh thành sẽ lan truyền tin ta khắc phu!
Nếu không phải nam nhân trước mắt đứng rất ngay ngắn, ta thật muốn hoài nghi chuyện này là hắn cố ý!
Không! Ch dù hắn có bày ra cái vẻ chính nhân quân tử nghiêm túc vô cùng, ta vẫn phải hoài nghi!
“Ngươi, ngẩng đầu lên cho ta, bây giờ mới cảm thấy không dám nhìn mặt ta?”
Chột dạ đúng không? Lúc giếc người thì nhanh tay lắm, không do dự chút nào.
Hắn ngẩng đầu lên, nhưng lại không dám nhìn ta.
Mà ta đúng là không thể làm gì hắn thật, dù sao cũng là người phụ hoàng cho ta, không thể tùy tiện xử lý.
“Ngươi đúng là… to gan lớn mật, gian ngoan mất linh…”
Ta càng nghĩ càng cảm thấy mình oan uổng.
Lúc đầu ta đã thương lượng xong xuôi với phụ hoàng, chờ tới ngày kết hôn lại tìm cơ hội đổi người.
Kết quả, kết quả, lại thành ra thế này.
Sao ta còn có thể gả đi được nữa!
Bi thương chảy ngược thành dòng sông, ta bước nhanh vài bước tới trước mặt hắn, nhón chân ngửa cổ lên, trực tiếp níu lấy cổ áo hắn.
“Nếu lão nương không gả đi được, đời này ngươi đừng hòng có thể sống an ổn!”
Nam nhân cao lớn đột nhiên cúi đầu, đôi môi mỏng kia hơi tiến lại gần.
Đột nhiên tim ta như hẫng một nhịp.
Giọng nói của hắn vẫn êm tai y như trước, trong êm dịu còn xen lẫn một chút bất đắc dĩ:
“Đã biết, tiểu công chúa của ta.”
“Bây giờ có thể để ta về nghỉ ngơi được chưa? Giếc người là một việc rất tốn thể lực.”
…
Ám vệ này là phụ hoàng ban cho ta. Từ khi ta còn bé tí hắn đã ở đây rồi, đến nay chắc cũng được mười hai năm.
Lúc mới quen, hắn vẫn còn là một tiểu công tử khôi ngô tuấn tú, chỉ cao hơn ta một chút.
Phụ hoàng nói ám vệ phải bồi dưỡng từ nhỏ mới trung thành.
Hắn không có tên, phụ hoàng gọi hắn là Thập.
Ta thấy gọi vậy bất tiện nên khi chỉ có hai chúng ta ta đều thêm họ của ta vào cho hắn.
Thẩm Thập, cái tên mang ý nghĩa tùy thời hành động.
Ta là thời của hắn, cũng là thế của hắn.
Mọi quyết định đều phải đặt ta lên hàng đầu.
Vậy mà, hắn giết phò mã của ta xong giờ còn muốn đi nghỉ ngơi?
Không có cửa đâu.
Cửa sổ cũng không có.
“Đi chẻ củi, ta lạnh, muốn sưởi ấm.”
Thẩm Thập nhìn ta, đôi mày thanh tú thoáng vẻ dò xét.
“Hôm qua, trang trại ở kinh thành đã chở sáu xe than đến rồi.”
Ý là vẫn chưa nghèo túng đến mức phải dùng củi.
Khá lắm, lúc này thì đầu óc nhanh nhạy gớm.
Vậy sao đêm qua khi giết người ngươi không động não đi?
“Ta mặc kệ, hôm nay bản công chúa nhất định phải dùng củi để sưởi.”
Thẩm Thập im lặng.
Ta không chịu thua kém mà nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Thẩm Thập.” Ta lớn tiếng gọi hắn.
Hai năm nay Thẩm Thập càng ngày càng không nghe lời, khiến ta cảm thấy mất kiểm soát.
Thẩm Thập đành chịu thua, có chút giống với vội vàng dời tầm mắt đi.
“Đã biết, ta đi ngay đây.”
…
Thẩm Thập đi đốn củi, ta nhân cơ hội này dạo quanh hoa viên một vòng.
Tháng mười một, hầu hết cây cối chỉ còn lại những cành khẳng khiu trơ trụi.
Chỉ có một khóm hải đường thu tứ quý ở góc vườn là nở rộ những bông hoa phơn phớt hồng.
Ta vuốt ve cánh hoa mềm mại, cúi xuống tìm một cục đen sì.
Tiểu gia hỏa kêu meo meo hai tiếng với ta.
“Mau lại đây, hung thần đi rồi.”
Cục đen nhỏ đứng lên, bước những bước chân ngắn ngủn về phía ta.
Thẩm Thập không cho ta chạm vào nó, nói mèo hoang sẽ cào người.
Ta không nghĩ vậy, một khi nó đã đến phủ công chúa của ta thì nó là mèo của ta.
Nói gì mà hoang với thuần chứ.
Vừa ôm mèo lên đã nghe thấy tiếng cãi vã của nữ nhân vọng tới từ bên ngoài tường viện.
Ta bám vào cái cây bên cạnh tường viện, chỉ nháy mắt đã trèo lên trên tường.
Bên ngoài là hai nha hoàn của phủ công chúa, đối diện là một nữ tử áo trắng.
“Nhất định là các ngươi làm! Nếu không tại sao Cố ca ca của ta lại đột ngột qua đời!”
Ả ta có vẻ kích động, gương mặt thanh tú tràn đầy vẻ căm hận.
“Các ngươi làm việc thiên vị, chỉ vì Cố ca ca liếc nhìn ta một cái mà các ngươi đã ra tay độc ác như vậy.”
“Đường đường là công chúa mà lòng dạ rắn rết, hẹp hòi như vậy, Thẩm quốc ta phải hổ thẹn vì ngươi!”
Ta không nhìn rõ vẻ mặt của nha hoàn đang quay lưng về phía ta.
Nhưng chắc hẳn là nàng đang tức giận lắm.