Ám Vệ Vô Sỉ Của Tiểu Công Chúa - 2

 

Dù sao thì ta cũng là chủ tử của nàng, ngày thường ta cũng rất tốt với hạ nhân.

 

Thế là, ngay sau đó, hai nàng bắt đầu nghĩa khí ngút trời lên tiếng.

 

“Đúng vậy! Nàng thật sự hư hỏng không thể tả!”

 

Đúng vậy, ta rất xấu xa...

 

Khoan đã.

 

Cái này...?

 

 

Theo mấy người kẻ xướng người họa, dân chúng bắt đầu tụ tập lại thành từng nhóm nhỏ.

 

Ta nhìn thấy sự độc ác và hả hê thoáng qua trong mắt ả tiểu bạch liên kia.

 

Mẹ kiếp, hai nha hoàn kia là nội gián sao?

 

Chắc chắn là vậy rồi?

 

Hai ả vẫn còn đang nói.

 

Giọng điệu ai oán đến xé lòng, dù không nhìn biểu cảm ta cũng biết biểu cảm của bọn họ lúc này có tính cảm hóa đến nhường nào.

 

“Dù sao thì công chúa cũng là trời của chúng ta, chịu vài roi cũng đáng.”

 

Một ả vừa nói vừa vô tình để lộ những vết thương trên cánh tay.

 

Những vết thương chằng chịt, thậm chí có vẻ như vẫn còn rỉ máu.

 

Dân chúng xung quanh hít sâu một hơi.

 

Ta cũng hít sâu một hơi, để vu oan cho ta, bọn ả đúng là đã bỏ ra không ít vốn liếng.

 

“Bọn ta thì không sao, nhưng ai có thể ngờ công chúa lại có thể xuống tay với cả phò mã của mình.”

 

Ả tiểu bạch liên kia nức nở dùng tay áo lau mặt.

 

“Cố ca ca đáng thương của ta ơi.”

 

“Ta thật sự không hiểu nổi, Cố tướng quân tốt như vậy, sao công chúa còn ngày ngày lui tới chốn phong nguyệt.”

 

Thị nữ bên cạnh hùa theo.

 

“Chẳng phải vì cái tên trai bao mà công chúa nuôi bên cạnh sao, hắn ngày ngày đi theo công chúa như hình với bóng, chắc chắn là do hắn xúi giục.”

 

Cái này... Nghe cũng hợp lý đấy.

 

Chỉ là người xúi giục là ta, còn người ra tay lại là cái tên trai bao kia.

 

Phi, cái gì mà phong nguyệt, cái gì mà trai bao.

 

Mẹ kiếp, bịa chuyện cũng phải có chừng mực chứ, cái lũ này đang bịa ra cái gì thế không biết.

 

“Các ngươi không biết đâu...”

 

Ả nha hoàn kia vẫy tay với đám đông, ra hiệu cho mọi người xích lại gần hơn.

 

Dân chúng xúm lại, ả ta hạ thấp giọng, mặt đầy vẻ thần bí.

 

“Cái tên trai bao kia dáng người cao ráo, da dẻ trắng trẻo mịn màng, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ đứng đó thôi đã như trích tiên hạ phàm.”

 

“Vóc dáng cũng ngon nữa, mông cong vút, nhìn cái eo là biết khỏe rồi, khiến công chúa nhà ta mê mẩn đến thần hồn điên đảo.”

 

Cái này... Nghe có hơi quá đà rồi.

 

Nhưng đầu óc ta lại không chịu khống chế mà bắt đầu hồi tưởng lại.

 

Cong... Hình như là hơi cong thật...

 

Lúc trước khi hắn dạy ta cưỡi ngựa, đúng là hắn có thể vớt ta từ dưới đất lên ngựa dễ như bỡn, nói eo hắn khỏe cũng không ngoa.

 

Ta giơ tay lên so sánh theo trí nhớ, chậc, trước đây đúng là ta không để ý thật.

 

Đột nhiên có tiếng vang truyền tới từ sau lưng ta.

 

“Công chúa nghe đủ chưa?”

 

Vẫn là giọng nói ấm áp ấy, nhưng lại mang theo một tia lạnh lẽo, khiến ta giật mình.

 

Ta giật mình nhích lên phía trước, không cẩn thận, cả người lẫn mèo ngã lộn nhào từ trên tường xuống.

 

Ta ngã chổng vó xuống đất.

 

Chờ khi ta ngẩng đầu lên, ta và mọi người trân trối nhìn nhau.

 

Thôi xong, ta hết đường sống rồi.

 

 

Vào lúc bị người ta nói xấu sau lưng, ta lại trèo lên tường nghe lén rồi ngã xuống ngay trước mặt bọn họ là trải nghiệm như thế nào?

 

Có thể miêu tả bằng một câu, gà bay chó sủa.

 

Dân chúng bị cuộc đối thoại của ba ả kia dọa sợ, sau khi thấy ta ngã xuống, bọn họ ngây người ra một lúc rồi la hét bỏ chạy tán loạn.

 

Ba ả còn lại thì hóa đá trước mặt ta.

 

Ta thu lại vẻ mặt nhăn nhó, đứng dậy ra dáng công chúa.

 

“Bắt ba ả này lại cho ta, mang về tra hỏi xem là ai sai khiến bọn chúng.”

 

Lần này Thẩm Thập không cãi lời ta, hắn cho mỗi ả một đấm rồi vác bọn ả lên như vác bao tải, xách hết về.

 

Ta đi theo sau hắn vào bằng cửa chính.

 

Ngắm nhìn vòng eo quyến rũ lộ ra bên dưới bộ đồ bó sát người, vì phải kéo theo ba người nên bước chân của hắn nặng nề hơn mọi ngày một chút.

 

Phía dưới eo... Ừm, hơi hích sang trái rồi lại hơi hích sang phải.

 

Trời ơi, A Di Đà Phật, ta đang nhìn cái gì thế này.

 

Hóa ra ta cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì.

 

Nhưng không hiểu sao, ánh mắt ta cứ dán chặt vào eo hắn mà không dời đi được.

 

Đột nhiên Thẩm Thập dừng bước, ta không để ý trực tiếp đâm sầm vào lưng hắn.

 

Vốn dĩ cũng không có gì.

 

Nhưng ta lại vô thức ôm lấy eo hắn.

 

Thậm chí trong lòng còn thốt lên một tiếng.

 

Quả nhiên, đường cong cơ bắp hoàn mỹ, sức bộc phát tuyệt vời.

 

“Sờ đủ chưa?”

 

Thẩm Thập rất nhỏ mọn.

 

Chỉ vì ta ôm hắn một cái mà hắn đã nhốt mèo của ta ở ngoài cửa.

 

Tiểu Hắc cũng ngốc thật, người ta không cho ngươi đi cửa chính, ngươi là mèo, chẳng lẽ lại không biết trèo tường hay sao?

 

Không được nữa thì tìm cái lỗ chó mà chui vào.

 

“Ta muốn ăn bánh quế ở đầu phố Đông.”

 

Không ai để ý đến ta.

 

Ta đổi tư thế nằm trên giường, rên rỉ.

 

“Ta còn muốn ăn chân giò hầm nhà Lý thẩm.”

 

Vẫn không ai để ý đến ta.

 

Ta lớn tiếng hơn.

 

“Ôi, ta đói chết mất.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo