Ám Vệ Vô Sỉ Của Tiểu Công Chúa - Chương 9: Phiên ngoại Thẩm Thập

 

Thẩm Thập tuy là con trai của Thượng thư bộ Binh, nhưng thật ra nơi hắn sống rất hẻo lánh.

 

Mẫu thân hắn có người trong lòng, bị ép buộc nên cảm thấy nhục nhã.

 

Sau khi sinh Thẩm Thập, ngoại trừ chiếc hộp gỗ đàn hương và chiếc vòng tay kia, nàng không để lại bất kỳ thứ gì khác nữa.

 

Thượng thư bộ Binh có rất nhiều con cái, chút tình thương ít ỏi cũng không đến lượt hắn.

 

Khi biết có một đứa trẻ như vậy, lại còn là con trai, Thượng thư bộ Binh thì qua loa an bài cho một cái sân nhỏ, phái một lão bộc mù đến chăm sóc.

 

Sống được coi như là hắn phúc lớn mạng lớn.

 

Không sống được, thì là số mệnh vốn dĩ phải như vậy.

 

Lão bộc tâm địa thiện lương, đối đãi với Thẩm Thập hết lòng hết dạ.

 

Thẩm Thập không có tên, cái tên “Thập” kia chỉ vì hắn đứng thứ mười trong đám thứ tử.

 

Khi lão bộc qua đời, Thẩm Thập năm tuổi bán mình cho một nhà ngư dân, dùng hai lượng bạc vụn để lo tang sự đơn giản cho lão bộc.

 

Hắn có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, ban đầu ngư dân muốn bán hắn vào kỹ viện.

 

Trực tiếp bán đi như vậy còn kiếm được nhiều hơn là nuôi hắn.

 

Nhưng Thẩm Thập nói hắn có ích, có thể bắt cá, cũng có thể giúp bán cá, tương lai dài cả một đời, số bạc kiếm được chắc chắn sẽ nhiều hơn so với việc bán đứt hắn đi.

 

Thẩm Thập bắt được rất nhiều cá, còn giúp ngư dân tránh được mấy tảng đá ngầm, từ đó hắn được giữ lại.

 

Thẩm Thập không thích cuộc sống như vậy.

 

Cơ thể lúc nào cũng ướt sũng, quần áo phơi mãi không khô, tay bị nước ngâm đến trắng bệch, cả người toàn mùi tanh của cá.

 

Cuộc sống như vậy kéo dài một năm, một ngày nọ khi lên bờ, ngư dân đột nhiên nói, có người muốn mua hắn.

 

Ngư dân rất vui vẻ, nói người đó trả một cái giá mà cả đời này lão ta cũng không dám nghĩ tới.

 

Thẩm Thập lần đầu tiên mặc quần áo mới, còn dùng cả xà phòng thơm, khi bị dẫn đi cũng không có chút lưu luyến nào.

 

Hắn ngồi lên xe ngựa, sau mấy ngày đêm dài đằng đẵng, cuối cùng cũng đến nơi.

 

Giọng một nữ hài tử non nớt, mềm mại nhẹ nhàng vang lên, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn qua khe hở trên rèm xe.

 

“Phụ thân, đây là bạn chơi mới của Tuệ Tuế sao?”

 

Nam nhân bóp nhẹ búi tóc trên đầu nữ hài.

 

“Tuệ Tuế không được nói như vậy, trước hết hắn là một người độc lập, sau đó mới là bạn chơi của con.”

 

Nữ hài suy nghĩ một chút, như hiểu ra điều gì.

 

“Con biết rồi phụ thân, Tuệ Tuế sẽ không ép ca ca làm những việc mà ca ca không thích.”

 

Một tâm hồn thuần khiết như vậy, đến cả những sợi tóc bị gió thổi nhẹ cũng giống như nụ hôn của thần linh.

 

Thẩm Thập nhớ lại khi nữ hài đặt tên cho hắn đã nói.

 

“Ngươi phải biết thời thế, ta chính là thời của ngươi, cũng là thế của ngươi.”

 

Nàng không hiểu.

 

Thật ra, từ khoảnh khắc đầu tiên gặp gỡ, nàng đã là tất cả của hắn rồi.

 

Nàng là tia sáng duy nhất trong mười mấy năm hỗn độn của Thẩm Thập.

 

Thế giới này khổ sở như vậy, may mắn là thâm tình không trao sai người.

 

Ta nguyện vì nàng khai cương thác thổ trên mảnh đất cằn cỗi này.

 

Cô nương thân mến, có thể cúi mình, thương xót cho tấm chân tình này của ta không?

 

Ta nguyện là tín đồ trung thành nhất của nàng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo