Phụ hoàng không hay tham gia, nhưng mỗi khi rảnh rỗi người luôn mỉm cười nhìn chúng ta.
Ai cũng nói công chúa thật có phúc, ở trong hoàng tộc mà có thể được hoàng thượng sủng ái đến vậy.
Ai cũng nói Thẩm Thập thật có phúc, một thằng nhóc bẩn thỉu không biết từ đâu ra, mà lại có thể cùng lớn lên với hòn ngọc quý trên tay hoàng thượng.
Ta không hiểu tại sao mấy lão ma ma trong cung lại nói Thẩm Thập là thằng nhóc bẩn thỉu, rõ ràng hắn rất sạch sẽ mà.
Cho dù là bây giờ nghĩ lại, đôi mắt của hắn khi mới gặp, cũng rất trong trẻo.
Khi còn bé ta đã biết nhìn sắc mặt người khác.
Hiểu rõ người nào thật lòng tốt với ta, hiểu rõ người nào là giả dối.
Thẩm Thập ở cùng với ta, cũng không vui vẻ gì.
Nhưng hắn lại che chở ta hết mực.
Cứ như thể, ta không chỉ là viên minh châu của phụ hoàng mà còn là viên minh châu của hắn.
Phụ hoàng chưa từng nói với ta về thân thế của Thẩm Thập.
Nhưng ta đã vô tình nghe được mấy lão ma ma kể lại.
Hắn là cháu đích tôn của thượng thư bộ binh tiền triều, lúc tổ phụ ta đoạt thiên hạ nhà hắn đã bị tịch biên.
Thẩm Thập là con vợ lẽ, trở thành con cá lọt lưới.
Lúc phụ hoàng du ngoạn xuống phía nam đã nhặt được hắn trên thuyền.
Thẩm Thập xuống nước bắt cá rất giỏi, còn nghe lời hơn cả lũ chim mà đám lái buôn kia nuôi.
Hắn biết rõ cách trốn thoát nhanh nhất sau khi lỡ sa vào bùn lầy, biết rõ loại xoáy nước nào ẩn chứa những con vật to lớn.
Nhưng sau khi đến bên cạnh ta, ta không còn thấy hắn xuống nước nữa.
Thậm chí hắn còn sợ nước, như là sợ hãi quãng thời gian bị người ta sai khiến khi còn bé.
Năm đó ta rơi xuống nước, sau khi hắn cứu ta còn bị bệnh nặng một hồi.
Ta ầm ĩ đòi phụ hoàng cho người lấp hết tất cả hồ nước trong hoàng cung lại, còn rào thêm hai tầng lan can.
Khi đó ta còn chưa cảm thấy gì.
Bây giờ nghĩ lại, đại khái có thể đó là một loại khủng hoảng sợ mất đi.
Có lẽ từ rất sớm trước đó, Thẩm Thập cũng đã là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của ta.
Nếu không phải nụ hôn đột nhiên kia.
Có lẽ chúng ta còn bỏ lỡ nhau rất nhiều năm.
…
Từ phía sau bỗng có lực đẩy nhẹ nhàng.
Ta như được gió nhẹ nâng đỡ, trong lúc rơi xuống, cả người đã lọt vào một vòng tay ấm áp.
Thẩm Thập lấy một hộp gỗ đàn hương cổ kính ra.
Hoa văn rườm rà, kiểu dáng cực kỳ tinh xảo.
Đôi ngón tay thon dài khéo léo nghịch ngợm, khi dùng sức, gân xanh ẩn hiện.
“Cạch” một tiếng, khóa được mở ra.
Ta ngửi thấy hương thơm lạnh lẽo, đồng thời cũng cảm nhận được mùi máu tanh truyền tới từ phía sau.
Ta nhíu mày: “Vết thương vỡ ra rồi?”
Hắn khẽ “ừ” một tiếng, không nói gì thêm.
Vết thương ở vai, là đêm đi giết Cố Minh Uyên bị hắn ta liều chết phản kích.
Vốn dĩ mấy ngày nay đã lành rồi.
Trong hộp gỗ đàn là một chiếc vòng tay bạch ngọc.
Chất liệu thượng hạng, dưới ánh trăng, trông nó ôn nhuận như nước.
Giữa vòng có một vệt đỏ thẫm, lại thêm mấy phần quý khí.
Thẩm Thập nắm nhẹ lấy tay ta, đeo chiếc vòng ấy vào cho ta.
Ừm... Vậy là hắn biến mất suốt một canh giờ là để đi chuẩn bị quà cho ta?
Ta muốn xuống khỏi xích đu nhưng hắn không cho, còn cúi xuống hôn lên má ta.
Ta cũng muốn hôn hắn, nhưng tư thế này mỏi cổ quá.
Cho nên thừa dịp Thẩm Thập không chú ý, ta nhanh chóng nhảy xuống.
Chỉ là vừa quay người lại, ta đã hơi ngây người.
Đêm nay trăng rất sáng, nhìn rất rõ.
Quần áo trên người Thẩm Thập rách tả tơi, tóc cũng hơi rối.
Ta vòng ra sau lưng hắn, hắn muốn quay người đi, tránh không cho ta nhìn.
Lại bị ta quát khẽ: “Đứng im, không được nhúc nhích.”
Vết thương lớn nhỏ chằng chịt, giống như tỳ nữ kia vu oan cho ta, nhưng nghiêm trọng hơn nhiều.
Đây là vết roi quất.
Thẩm Thập có vẻ bất đắc dĩ.
Hắn day day mi tâm, thấy mắt ta đỏ hoe, hắn chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành.
“Không đau chút nào, da ta dày thịt béo.”
“Chỉ là thứ này ở chỗ Hoàng thượng, nếu đã quyết định thật lòng với nàng, đương nhiên phải lấy về.”
Ta có chút hận rèn sắt không thành thép.
“Vậy sao ngươi nói với ta, ta đi lấy.”
“Sớm muộn gì cũng bị ngươi chọc tức chết.”
Ánh mắt Thẩm Thập nhìn ta giống như từ rất nhiều năm trước.
Ánh mắt kia dịu dàng mà chuyên chú, như thể thế giới này lớn như vậy, nhưng chỉ có một mình ta.
“Tuệ Tuế.”
“Vui sướng ngắn ngủi không thể khiến ta thỏa mãn.”
“Ta muốn cùng nàng sống lâu trăm tuổi, dưới sự chứng kiến của thế nhân.”