Tàng Sơn cầm điện thoại lên, gọi cho thư ký. Tôi lờ mờ nghe thấy hắn bảo hủy hết lịch họp và công việc của tuần sau, sắp xếp một chuyến du lịch đến Vụ Thủy. Không biết đầu dây bên kia nói gì, nhưng đáy mắt hắn dần dần hiện lên ý cười, vừa nhìn tôi vừa nói vào điện thoại:
"Đặt phòng giường đôi."
Giường đôi???
Tôi còn đang đơ người thì Tàng Sơn đã dứt khoát cúp máy:
"Em có thể đi. Nhưng phải đi với anh."
Nhìn thấy sắc mặt khó chịu của tôi, hắn dường như cảm thấy thú vị lắm:
"Cung Trúc, thế giới này có đến 3,5 tỷ đàn ông, đừng chỉ treo mình trên một người họ Cố."
"Anh thì tốt đẹp hơn ở đâu chứ?"
Tàng Sơn dừng lại một chút, rồi thẳng thắn thừa nhận: "Anh đúng là không tốt, nhưng em nhất định chỉ có thể ở bên anh."
"Anh ghen tị với em, vì em có quyền tự do thích bất cứ ai."
"Còn anh, chỉ có thể tiếp tục yêu em."
Tôi cảm thấy vô cùng nực cười, lạnh lùng chất vấn:
"Anh hiểu thế nào là yêu không?"
"Yêu không phải là thấy sắc nảy lòng tham, cũng chẳng phải ích kỷ chiếm đoạt."
"Lại càng không phải ngoài miệng nói yêu, nhưng thực tế chỉ toàn làm tổn thương người ta."
"Công chúa à," Tàng Sơn khẽ nói, "người duy nhất có quyền làm tổn thương anh, chính là em."
Tôi cười lạnh:
"Ồ, anh nói anh yêu tôi, vậy anh đã làm được gì?"
Tôi tiếp tục hỏi: "Anh yêu tôi ở điểm nào? Tôi sửa!"
Tàng Sơn sờ cằm, suy nghĩ một lúc.
"Nói đi chứ!" Tôi gắt lên.
"Giống con ch..ó của anh."
Chó???
Tôi hoàn toàn không ngờ sẽ nghe thấy câu trả lời này, không kìm được trừng lớn mắt.
Bầu không khí căng thẳng lúc trước lập tức bị phá vỡ.
Tàng Sơn cười: "Chỉ thiếu mỗi vòng cổ nữa thôi."
"Trên đó sẽ khắc, Chó của Tàng Sơn, kẻ nào nhòm ngó sẽ bị gi.t không tha."
"Ai dám chạm vào em một lần, anh sẽ ch…ặt đứt tay chân hắn."
"Ai dám động đến em, anh sẽ tiễn hắn xuống gặp Diêm Vương."
"Em thấy thế nào, cún con của anh?"
"Hay lắm." Tôi mặt không đổi sắc trả lời, "Nhưng anh đừng quên, chó bị dồn vào đường cùng cũng cắn người đấy."
"Thế à?" Tàng Sơn cúi đầu cười khẽ, "Nếu có một ngày như vậy, bị em cắn chết anh cũng cam tâm tình nguyện."
Tôi thật sự không thể tiếp tục nói chuyện với hắn được nữa, chỉ có thể đứng dậy trở về phòng mình, "RẦM!" một tiếng đóng sập cửa lại.
12
Gió thổi quật vào cửa sổ kính, kèm theo tiếng mưa tí tách rơi xuống.
Lúc này tôi mới nhận ra bên ngoài đã bắt đầu mưa.
Tiếng thông báo vang lên, là tin nhắn của Cố Quân gửi đến, hỏi tôi có mất kiểm soát mà làm kinh động đến Tàng Sơn không.
"Không sao." Tôi trả lời, "Kế hoạch đi chơi đã ổn thỏa, hẹn gặp chị ở Vụ Thủy."
Nghĩ ngợi một chút, tôi lại nhắn:
"Nhưng tôi cứ có cảm giác ở cạnh Tàng Sơn rất nguy hiểm. Chị Cố, chị có thể nhờ công ty tăng cường bảo vệ cho tôi không?"
"Gần đây có vẻ đang bước vào một đợt bùng phát nhỏ, số lượng thể ô nhiễm thức tỉnh nhiều gấp mấy lần so với chu kỳ trước… Công ty tạm thời không thể điều người bảo vệ em được."
"Vậy có vật gì có thể bảo vệ tôi không?" Tôi hỏi, "Mấy người không phải là công ty công nghệ tiên tiến sao? Chắc phải có đồ phòng thân chứ?"
Đầu bên kia im lặng suy nghĩ một lúc lâu, sau đó trả lời:
"Ngày mai chị sẽ bảo Cố Hạ mang tới cho em."
Hôm sau, nhìn Cố Hạ hai tay không đi đến, tôi trầm mặc.
Cố Hạ cười: "Chị bảo tôi đến bảo vệ cậu."
Thấy tôi nhìn cậu ấy đầy hoài nghi, Cố Hạ gãi đầu: "Không được à?"
Dù sao cũng là một gã cao to 1m8, tôi chỉ có thể thở dài: "Đi thôi, vệ sĩ."
"Đi đâu?"
Đến nhà Lê Dục.
Không lâu trước đây, tôi có thấy ai đó nhắc đến trong nhóm lớp rằng, sau khi Lê Dục thôi học, đầu óc cậu ta có vấn đề, cha mẹ vì sợ cậu ta ra ngoài gây chuyện nên đã nhốt lại trong nhà.
Ban đầu tôi nghĩ đó là chứng cuồng loạn của cậu ta nặng thêm, nhưng bây giờ, tôi không thể không suy nghĩ xa hơn.
Đến nhà họ Lê, chỉ có mẹ cậu ta ở nhà. Bà ấy vẫn còn nhớ tôi, trên mặt hiện rõ vẻ lúng túng.
Tôi đặt hộp quà mang theo ở cửa, nói rõ ý định đến thăm.
Bà ấy lộ rõ vẻ khó xử: "Cháu là đứa trẻ duy nhất đến thăm nó, dì rất cảm ơn. Nhưng với tư cách là mẹ nó, dì không muốn nó bị kích động, cháu về đi nhé."
Lời vừa dứt, từ căn phòng không xa đột nhiên vang lên tiếng va đập dữ dội, lớn đến mức như muốn phá tung cả căn phòng.
Cánh cửa phòng đó khác biệt rõ ràng với các phòng còn lại, ngoài cửa gỗ còn lắp thêm một lớp cửa sắt.
Không hiểu sao, tôi chắc chắn đến một trăm phần trăm, đó chính là phòng của Lê Dục.