14
Khi trở về nhà trọ, Tàng Sơn vẫn đang nằm trên giường. Tôi bước chân nhẹ hết mức, đi đến bên cạnh rồi cúi xuống nhìn hắn.
Hàng mi cụp xuống khi nhắm mắt, vẻ âm trầm sắc lạnh thường ngày dường như tan biến, trông chẳng khác gì một thiếu niên chỉ lớn hơn Cố Hạ đôi chút.
Tôi đưa tay ra, định thử chạm vào mặt hắn một chút.
Nhưng phản xạ của Tàng Sơn cực nhanh, tôi chưa kịp thấy rõ động tác đã bị đổi vị trí, nằm dưới thân hắn.
"Là tôi!"
Tàng Sơn nheo mắt, gương mặt vẫn còn vương chút ửng hồng mơ màng vì ngái ngủ, trông uể oải chẳng có chút sức lực nào. Hắn ngẩn ra một lúc rồi lại đổ người xuống, ôm tôi vào lòng.
"Đi đâu rồi?" Giọng nói trầm thấp vang lên từ lồng ngực.
"Ra ngoài đi dạo một chút." Tôi chậm rãi lùi khỏi người hắn một chút.
"Đừng cựa quậy." Giọng nói lười biếng vang lên sau lưng.
Tôi không đáp. Một lát sau, Tàng Sơn lại lật tôi lại, nhìn chằm chằm.
Bình thường khi không cười, trông hắn vốn đã nghiêm túc. Bây giờ nhìn tôi như vậy, càng có một loại áp lực đáng sợ, như một con dã thú đang săn mồi.
"Đừng nhìn tôi." Tôi quay mặt đi.
Tàng Sơn lại nắm lấy cằm, bắt tôi quay lại, tiếp tục nhìn.
Tôi lập tức gắt lên: "Anh bị bệnh à? Sao còn chưa ch.t? Đồ quái vật bẩn thỉu đáng ghét!"
Gương mặt Tàng Sơn lập tức đanh lại, tối sầm một cách đáng sợ: "Em nói gì?"
Tôi còn định chửi tiếp, nhưng giây tiếp theo, Tàng Sơn đã đè xuống.
Hơi thở nóng bỏng bao trùm cả căn phòng.
Mãi đến rất lâu sau, hắn mới lại kéo tôi vào lòng.
"Khát không? Ra ngoài ăn trước đã."
Tôi không còn chút sức lực nào để nhúc nhích. Tàng Sơn giúp tôi mặc quần áo, nhưng vừa cầm lấy áo khoác, một phong thư trong túi rơi ra.
Đầu tôi "ầm" một tiếng. Tôi vội vươn tay muốn giật lấy, nhưng Tàng Sơn đã nghiêng người, mở thư ra đọc:
"Cung tiểu thư, sao em biết chắc rằng không có ai yêu em với độ tinh khiết tuyệt đối?"
Là thư của Cố Hạ.
Tàng Sơn cúi đầu, ánh mắt u ám đè nén.
Cuối cùng cũng chẳng thể ra khỏi cửa.
Hắn áp sát tai tôi, giọng lạnh như băng: "Bất kể em thích ai, em cũng chỉ có thể ở bên cạnh anh."
Tôi ngủ một giấc tối tăm mịt mù, cả căn phòng yên tĩnh đến mức khi tỉnh dậy, tôi thậm chí có chút mơ hồ, không biết hiện tại là năm nào tháng nào.
Tàng Sơn vẫn đang ngồi bên mép giường, nhìn tôi.
Hắn cúi thấp đầu, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên xương mày tôi, gương mặt mang theo nụ cười mãn nguyện, dường như muốn phác họa gì đó. Chỉ là trong đôi mắt đen ấy, vô thức lộ ra một nỗi bi thương sâu thẳm và nặng nề đến nghẹt thở.
Rất lâu về sau, mỗi khi nhớ đến Tàng Sơn, trong đầu tôi không còn là vẻ ngoài hay quần áo của hắn, cũng không phải gương mặt tái nhợt u ám kia, càng không phải con số "DL-009" tượng trưng cho một thể dị loại phi nhân tính…
Những thứ đó dần tan biến trong trí nhớ của tôi, như một hạt cát vàng hóa thành lịch sử chảy trôi theo dòng thời gian.
Thế nhưng, tôi mãi không thể quên, đôi mắt hắn khi nhìn tôi trong khoảnh khắc này.
Như thể tôi đã xây dựng trong đó một nhà tù mang tên "nhà".
Tàng Sơn lặng lẽ nhìn tôi tỉnh dậy, mở miệng liền buông ra một câu chấn động:
"Công chúa, kết hôn với anh đi."
Tôi giật mình, vội vàng đáp: "Anh điên rồi à? Tôi không có ý định đó."
"Vừa nãy em không từ chối anh." Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng móc lấy ngón út của tôi, "Hơn nữa, theo phong tục mấy nghìn năm của chúng ta, chuyện này chỉ có thể xảy ra giữa vợ chồng. Chờ về nhà rồi, chúng ta đi làm chứng nhận kết hôn."
Rõ ràng là một mệnh lệnh không thể từ chối, vậy mà hắn lại nói với giọng điệu như dỗ dành.
Tôi im lặng, vừa thấy nực cười, lại vừa thấy đau đầu, thậm chí còn cảm thấy hắn như bị ai đó nhập vào.
Tàng Sơn vẫn tiếp tục nói. Hiếm khi hắn có kiên nhẫn đến mức này, còn giải thích từng câu từng chữ.
Nào là "Em quen anh lâu hơn Cố Hạ, chúng ta hiểu nhau hơn."
Rồi cái gì mà "Anh không trẻ bằng cậu ta, nhưng thể lực anh tốt hơn, thu nhập cao hơn, đẹp trai hơn, tiềm năng lớn hơn."
Hắn cứ thao thao bất tuyệt những lý do chứng minh mình là đối tượng kết hôn lý tưởng hơn, khiến tôi không biết nên phản bác thế nào.
Chưa kể đến mối thù giữa hắn và gia đình tôi, chúng tôi thậm chí còn không phải cùng một giống loài. Hơn hết, tôi không hề yêu hắn. Tôi không từ chối ngay lúc đó chỉ vì... tôi cảm thấy hắn sắp chết rồi, rất đáng thương, mà tôi thì rất tồi tệ khi đang lừa dối hắn.
Chính cảm giác muốn bù đắp đó khiến tôi không thể nhẫn tâm phủ nhận thẳng thừng.
Nhưng những lời này tôi không thể nói ra với hắn được.
Cuối cùng, tôi chỉ kéo chăn trùm kín đầu, lầm bầm qua loa:
"Vậy anh lấy nhẫn kim cương mười carat ra cầu hôn đi."