13
Cuối cùng cũng đến ngày tôi và Cố Quân đã lên kế hoạch.
Cuối tháng, tôi và Tàng Sơn đi xe riêng đến khách sạn Nhân Dân tại trấn Kỳ Sơn, thành phố Vụ Thủy.
Người lái xe là tài xế và thư ký riêng của Tàng Sơn. Ban đầu họ định ở lại, nhưng hắn từ chối, nói rằng đây là thời gian vui chơi với gia đình, không cần họ chăm sóc.
Trấn Kỳ Sơn là một cổ trấn rất nổi tiếng, vẫn còn giữ nguyên vẹn các công trình kiến trúc xưa. Nơi chúng tôi ở có vị trí tuyệt vời để ngắm cảnh.
Sau khi đăng ký CMND và bước vào phòng, tôi mở cửa sổ ra, liền nhìn thấy những ngôi nhà san sát trong cổ trấn. Dưới chân là dòng nước chảy róc rách, vô số con đường lát đá đan xen nhau, giữa các con đường có những dòng nước xanh uốn lượn và những căn nhà trắng cổ kính.
Trong màn sương mờ ảo vào buổi sớm, cả trấn tựa như một bức tranh thủy mặc.
Vừa định ngắm kỹ hơn, một đôi tay từ phía sau ôm lấy tôi.
"Cảnh quả thực rất đẹp." Tàng Sơn rầu rĩ vùi đầu xuống vai tôi, "Nhưng anh cảm thấy không thoải mái."
Cố Quân từng nói rằng thể ô nhiễm không thể rời khỏi nơi phong ấn của mình quá xa.
Trong ký ức của tôi, quả thực chưa từng thấy Tàng Sơn đi xa bao giờ, nơi xa nhất hắn từng đến cũng chỉ là thành phố lân cận. Mà Vụ Thủy thì cách chỗ chúng tôi sống hơn bốn trăm cây số.
Nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, tôi đoán chắc là đang rất khó chịu, nhưng lúc này trong đầu tôi lại không kìm được mà nhớ đến Cố Hạ. Tối qua cậu ấy nhắn tin nói nhất định sẽ đến.
Vì chuyện này, tâm trạng của Cố Quân có vẻ không tốt.
Nhưng phải nói rằng, điều đó khiến tôi có cảm giác an toàn hơn.
Từ sau khi biết thân phận thật sự của Tàng Sơn, tôi luôn thấp thỏm lo âu, lúc nào cũng có cảm giác một ngày nào đó sẽ bị hắn gi.t ch.t một cách lặng lẽ.
Còn Cố Quân, dù là cộng sự tạm thời của tôi, nhưng vì không phải đồng nghiệp thực sự, cô ấy luôn giấu giếm nhiều chuyện khi nói chuyện với tôi.
Trong mớ hỗn độn căng thẳng này, Cố Hạ lại là người đơn giản nhất, khiến tôi vô thức cảm thấy đáng tin cậy.
Nhân lúc Tàng Sơn đang nằm nghỉ trên giường, tôi lén rời khỏi trọ và gặp Cố Quân tại một cửa hàng quà lưu niệm đặc sắc.
"Cô làm rất tốt. Có thể thành công đưa hắn ta ra khỏi hang ổ một mình thế này, tôi chưa bao giờ nghĩ đến." Cố Quân cảm thán.
"Cơ hội thế này rất hiếm có, chúng ta chỉ có thể thành công, không được thất bại."
Sau đó, cô ấy giải thích kế hoạch chi tiết cho tôi. Với tư cách là người phụ trách tái khởi động nhiệm vụ "Tiểu Tàng Sơn", cô ấy đã sắp xếp ba cuộc phục kích nhắm vào 009.
Ba địa điểm lần lượt là: Nhị Lượng Tửu Quán bên bờ sông, rừng trúc phía tây trấn, và thuyền mui đen trên hồ Thiên Đăng.
"Cô cố gắng để hắn lộ diện ngoài trời càng lâu càng tốt, chúng tôi đã bố trí cung thủ từ xa nhắm vào hắn." Cố Quân hạ giọng, "Cung tên được thiết kế đặc biệt cho thể ô nhiễm, có tác dụng gây mê mạnh."
"Nếu ở Nhị Lượng Tửu Quán, cung thủ bắn trúng hắn, chúng ta sẽ không cần đến các địa điểm sau nữa. Tiếp theo là đến lượt cô ra tay. Là người ở gần hắn nhất, cô phải tiêm thuốc mà tôi đưa vào mắt hắn, hoàn toàn phong ấn năng lực của hắn."
"Vốn dĩ rời khỏi địa bàn của mình, năng lực của hắn đã bị suy yếu quá nửa. Thêm hai mũi tiêm này nữa, 009 chắc chắn không thể giở trò gì được."
Tôi thắc mắc: "Tại sao phải đổi địa điểm? Một mũi tên không trúng thì bắn tiếp không được à?"
"Một phần là vì 009 mạnh hơn cô tưởng, cung thủ của chúng tôi chưa chắc đã thành công ngay từ lần đầu." Cố Quân giải thích, "Mặt khác, đây không phải cung tên bình thường."
"Cung tên này có thời gian hồi chiêu, sáu tiếng chỉ có thể bắn một lần..."
"Tôi hiểu rồi, giống kỹ năng trong game chứ gì?"
"Cô hiểu vậy cũng được... Nhưng chúng tôi đã cải tiến nó một chút."
"Ví dụ?"
"Sử dụng năng lượng mặt trời để tăng tốc, có chức năng tàng hình... Trừ cung thủ ra, người khác hoàn toàn không thể nhìn thấy mũi tên."
"Nếu không nhìn thấy, làm sao tôi xác định được hắn đã bị bắn trúng?"
"Nếu cô thấy hắn mắt đờ đẫn, ngã xuống đất, thì tức là đã trúng." Cố Quân nói, "Nhưng vũ khí này có một nhược điểm, đó là thời gian tác dụng quá ngắn. Hơn nữa, tùy theo năng lực của từng thể ô nhiễm mà thời gian phát huy tác dụng cũng khác nhau. Chúng tôi ước tính với Tàng Sơn, nó chỉ có thể gây mê trong khoảng bảy đến tám phút. Quan trọng nhất vẫn là thuốc trong tay cô, nó mới có hiệu quả mạnh nhất."
"Càng hiệu quả mạnh thì rủi ro càng lớn..." Tôi lẩm bẩm.
"Còn một chuyện nữa." Cố Quân nói tiếp, "Thực ra tôi không muốn để em trai tôi đến, nhưng nó cứ bám riết lấy tôi. Để nhiệm vụ không bị ảnh hưởng, tôi đã đồng ý với nó, sau khi kết thúc sẽ để nó gặp cô."
Tôi ngẩn ra một chút, mặt không biểu cảm, nhưng ngón út khẽ co giật.
"Đây là thứ nó nhờ tôi đưa cho cô."
Cố Quân đưa tôi một phong thư, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thời đại nào rồi mà thằng ngốc này còn chơi trò này chứ."