3
Tàng Sơn đối xử với tôi càng tốt, tôi lại càng cảm thấy bực bội trong lòng.
Tàng Sơn không phải do mẹ tôi sinh ra.
Lần đầu tiên gặp anh là khi tôi còn học tiểu học. Hôm đó, cha tôi vừa đi công tác nửa năm mới trở về, tôi vui mừng chạy ra cửa đón, nhưng lại phát hiện ông ấy còn dắt theo một cậu bé cao hơn tôi một cái đầu.
Ông nói, từ nay anh ấy sẽ là anh trai của tôi, anh ấy tên là Tàng Sơn.
Lúc đó tôi còn quá ngây thơ, cha bảo tôi gọi, tôi liền ngoan ngoãn gọi “Anh Tàng Sơn”, thậm chí còn thấy vui vì cuối cùng mình cũng có một người bạn.
Nhưng phản ứng của mẹ thì rất dữ dội. Sắc mặt bà tái nhợt, tay run rẩy chỉ vào ông rất lâu rồi mới phẫn nộ hét lên:
“Cung Hải Sinh! Sao anh có thể làm ra chuyện như thế với tôi hả?!”
Khi ấy tôi còn nhỏ, không hiểu tại sao có thêm một người anh trai lại khiến mẹ không vui. Mãi đến khi lớn lên, qua những lời bàn tán của họ hàng xung quanh, tôi mới hiểu rằng cha đã làm chuyện có lỗi với mẹ.
Tôi nhớ rõ, vì công việc mà cha tôi thường xuyên đi công tác, còn mẹ sức khỏe yếu nên không thể ra ngoài nhiều. Bà luôn ngồi bên cửa sổ, giữ nguyên một tư thế chờ đợi.
Nhưng cuối cùng, thứ bà chờ đợi được lại là một đứa con riêng của ông với người phụ nữ khác.
Cú sốc này có lẽ quá lớn, khiến bệnh tình của mẹ ngày càng trầm trọng.
Năm tôi học lớp 7, tôi háo hức mang bộ đồng phục mới phát ở trường về khoe với mẹ.
Nhưng không ai trả lời tôi cả.
Lòng tôi bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành. Tôi bước từng bậc thang lên lầu, chậm rãi đẩy cửa phòng ngủ của mẹ ra.
Là cơ thể của mẹ tôi, nằm trên sàn nhà.
Bộ váy ngủ trắng, mái tóc dài đen nhánh xõa tung như rong biển, che phủ hoàn toàn dáng người gầy yếu của bà.
Tôi ngồi bệt xuống đất, chờ mẹ tỉnh lại.
Bác sĩ nói, mẹ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Sau khi mẹ mất, tôi hầu như không để ý đến cha tôi và Tàng Sơn nữa.
Có lẽ vì cảm thấy áy náy, ông đã đăng ký cho tôi một loạt lớp học thêm, từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều, kín mít không có lấy một khoảng trống.
Ban đầu, Tàng Sơn chỉ đứng ngoài cửa kính nhìn giáo viên giảng bài. Nhưng sau đó, giáo viên phát hiện ra anh có năng khiếu hơn hẳn, liền thuyết phục cha tôi đóng học phí cho cả hai người.
Lúc đầu, nghe thấy điều này, ông còn vui vẻ, nghĩ rằng Tàng Sơn thật sự có thiên phú trong lĩnh vực này. Nhưng chẳng bao lâu sau, ông nhận ra rằng, bất kể học cái gì, Tàng Sơn cũng dễ dàng vượt qua tất cả những người khác. Chỉ trong thời gian ngắn, anh đã ôm về nhà vô số chiếc cúp mang danh hiệu khác nhau.
Chỉ số IQ vượt trội, tài năng xuất chúng, gần như khiến mọi giáo viên từng dạy anh đều ấn tượng sâu sắc.
Có lẽ, một đứa con thiên tài có thể giúp cha mẹ cảm thấy hãnh diện hơn chăng?
Thế nên dần dần, sự thiên vị của bố dành cho anh ấy ngày càng lộ rõ.
Cha gửi tôi vào trường nội trú, nhưng lại không tiếc công sức đưa Tàng Sơn tham gia vô số cuộc thi, vui vẻ xuất hiện trong các buổi giao lưu xã hội, mở miệng câu nào cũng là “Con trai tôi thế này, con trai tôi thế kia”, đi khắp nơi khoe khoang.
Chỉ trong chưa đầy nửa năm, bức tường trong nhà từng dán đầy những bức ảnh tươi cười của mẹ, nay đã bị thay thế bằng hàng loạt bằng khen màu đỏ mà Tàng Sơn mang về.
Tôi thấy hết thảy.
Nhưng tôi không nói gì cả.
Đến một tối, nhân lúc anh ra ngoài đi dạo, tôi đứng trước bức tường, xé nát từng tờ từng tờ bằng khen.
Cha tức giận vô cùng, bắt tôi quỳ ngay trước cửa nhà – nơi có hàng trăm người qua lại.
Tôi nhìn ánh mắt kinh ngạc của những người đi đường, lắng nghe giọng nói đầy tự hào của ông vang vọng trong nhà, sắc mặt đỏ bừng, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
Từ giây phút đó, tôi mới thật sự hiểu được hận thù là gì.
Nó đến sớm hơn cả tình yêu, cũng sâu hơn gấp bội phần.
Không trút lên kẻ gây ra tất cả, mà lại trút lên… người gần gũi nhất với mình.