Anh trai, Tàng Sơn, Vị hôn phu của em, Tiểu Thạch Đầu, Cung Trúc, Công chúa của anh - Chương 4


4


Cuối cùng, trường học vẫn quyết định ém nhẹm chuyện giữa tôi và Lê Dục. Nghe nói ban đầu cả hai chúng tôi đều bị đuổi học, nhưng anh trai đã quyên tiền xây dựng tòa nhà giảng dạy mới cho trường, nên hình phạt của tôi lại bị hủy bỏ.  


Tan học, Lê Dục chặn tôi lại, ánh mắt đầy hằn học:  


"Cung Trúc, tôi nguyền rủa cậu! Lấy chính mạng sống của mình nguyền rủa cậu chết không được yên! Nguyền rủa cậu cũng sẽ như tôi, vào lúc ngọn lửa tình yêu rực cháy nhất, bị người mình yêu vứt bỏ, mãi mãi chịu đựng nỗi giày vò của sự nhớ nhung..."  


Tôi bật cười: "Người yêu? Cậu đã hỏi qua Tiểu Hạ chưa?"  


Cậu ta vậy mà gật đầu thật mạnh, giọng chói tai và sắc bén: "Đương nhiên! Cô ấy cũng yêu tôi tha thiết!"  


"Cô ấy nói với cậu khi nào?"  


Ánh mắt Lê Dục bỗng trở nên mơ hồ: "Lúc khai giảng, cô ấy đã cười với tôi... Khi người khác bắt nạt tôi, cô ấy cũng cười với tôi... Cô ấy chắc chắn yêu tôi... Nếu không tại sao lại cười với tôi..."  


Nghe mà tôi nổi cả da gà. Tôi đang định rời đi thì bất ngờ bị Lê Dục nhào đến bóp cổ tôi.  


Khi về đến nhà, trời đã tối đen. Anh trai tôi đang ngồi trên ghế sofa đọc báo.  


Tôi lách qua người anh, đi thẳng vào phòng tắm.  


Một tiếng sau, giọng nói đầy lo lắng của anh vang lên ngoài cửa:  


"Cung Trúc? Em ngủ rồi sao? Không trả lời thì anh vào đó."  


Tôi choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, thấy cửa sắp bị đẩy ra liền vội đáp: "Không sao."  


Lúc bước ra với chiếc áo choàng tắm, ánh mắt anh ngay lập tức dừng lại trên cổ tôi.  


Lê Dục ra tay rất mạnh, hoàn toàn là muốn bóp chết tôi.  


Cổ và mặt tôi bây giờ xanh tím một mảng, lúc trên đường về nhà đã thu hút vô số ánh nhìn vừa kinh ngạc vừa ám muội.  


Chỉ trong nháy mắt, con ngươi anh tôi co rút lại gấp đôi.  


"Đây là gì?"  


Giọng anh rất nhẹ, sắc mặt cũng bình thường, nhưng lại khiến người ta rùng mình.  


Tôi bực bội: "Không liên quan đến anh."  


Nói xong liền muốn lách qua anh rời đi, nhưng ngay giây tiếp theo, cổ tay tôi bị anh túm chặt, đẩy mạnh vào cánh cửa. Giọng anh lạnh lùng: "Ai làm?"  


Anh vốn đã cao hơn tôi một cái đầu, lúc này lại không còn sự dịu dàng thường thấy, mà giống như một con dã thú đang thờ ơ quan sát con mồi trước khi vồ lấy.  


"Lê Dục, tên bi//ến thái đó bóp đấy." Tôi bực bội nói, "Tốt nhất sau này cậu ta đừng xuất hiện trước mặt em, không thì lần nào gặp em sẽ đánh lần đó."  


Anh im lặng, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào những vết bầm.  


"Buông ra được chưa?" Tôi khẽ nói, "Đau."  


Anh buông tay. Tôi lập tức quay về phòng mình.  


Sau đó, hình như anh lại ra ngoài một chuyến. Đến tận mười giờ tối mới trở về, rồi như thường lệ gõ cửa phòng tôi.  


"Vào đi."  


Anh trai bưng một ly sữa nóng vào, nhìn tôi uống hết, nhưng lần này không rời đi ngay như mọi khi.  


Anh vẫn nhìn chằm chằm vào cổ tôi, trông có vẻ lo lắng hơn.  


"Ngủ đi." Cuối cùng, anh chỉ để lại một câu như vậy.  


Nhưng đêm đó, tôi ngủ không ngon.  


Tôi lại mơ thấy đêm đầu tiên Tàng Sơn đến nhà tôi.  


Mẹ tôi trông thấy anh, khuôn mặt đầy kinh ngạc, sau đó liền cãi nhau dữ dội với cha tôi. Tiếng chén đĩa vỡ vụn, tiếng quát tháo, tiếng quảng cáo từ ti vi... không ngớt vang lên.  


Tôi ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ ở góc nhà, trợn tròn mắt nhìn họ.  


Đột nhiên, cửa phòng tắm mở ra, đầu của Tàng Sơn thò ra ngoài, quần áo ướt sũng bết vào người.  


Tôi lập tức chạy đến, hỏi: "Sao vậy?"  


Anh không trả lời, tôi liền đoán: "Anh không biết cách dùng máy nước nóng à?"  


Ánh đèn vàng nhạt chiếu rọi cả căn phòng.  


Tôi loay hoay một lúc rồi nói: "Ban ngày không bật máy, nên phải đợi một lúc mới có nước nóng."  


Tàng Sơn ngồi trên ghế đẩu trong phòng tắm, không nói gì cũng không động đậy, ánh mắt vô hồn nhìn tôi.  


Tôi nghĩ một lúc rồi hỏi: "Anh lo lắng à?"  


"Yên tâm đi, đừng nhìn mẹ em bây giờ dữ như vậy, thực ra bà ấy là một người mẹ rất tốt."  


Nói đến đây, từng giọt nước từ mái tóc Tàng Sơn nhỏ xuống. Tôi tiện tay lấy khăn trên kệ, lau mặt và tóc cho anh.  


"Nhắm mắt lại đi." Tôi giục.  


Tàng Sơn vẫn không có phản ứng, ngồi co ro trên ghế như một con mèo bị ướt, đôi mắt đen nhánh mở to nhìn tôi chằm chằm.  


"Lạnh quá." Tôi chạm vào mặt anh, kinh ngạc, "Sao mặt anh lạnh như đá vậy?"  


Một lát sau, Tàng Sơn cũng vươn tay chạm vào mặt tôi.  


"Lạnh hay nóng?" Tôi cười hỏi.  


Anh nhắm mắt lại.  


Nhà có thêm một người anh trai, tôi cảm thấy rất mới lạ.  


Cha thấy tôi không ghét bỏ anh trai, thở phào nhẹ nhõm rồi để anh ngủ tạm trong phòng tôi một đêm.  


Hai cái chăn bông, mỗi người một góc.  


Sau khi nằm xuống, tôi đặt tay lên tai anh: "Vẫn lạnh, tại sao anh không thấy ấm lên nhỉ?"  


Tất nhiên anh không trả lời tôi.  


"Nóng quá." Tôi lảm nhảm.  


Tàng Sơn cuối cùng cũng đáp lại: "Nóng là cảm giác gì?"  


Tôi nghĩ một lúc rồi nói: "Khi nóng, toàn thân sẽ cảm thấy ấm áp, giống như đang ngâm mình trong nước nóng vậy."  


Tàng Sơn duỗi tay ra, đặt lên tai tôi, hồi lâu sau mới nói:  


"Ấm."  

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo