Cố Hạ đặt tài liệu xuống, trong lòng nghĩ: 009, cuối cùng tôi vẫn thua cậu.
Nhưng có sao đâu?
Hiện tại, thân thể của 009 đã hoàn toàn bị hủy diệt. Ở thế giới thực, thứ duy nhất còn sót lại của hắn chỉ là một đôi mắt bị niêm phong trong hộp mực.
Dù có thể tái tạo thân xác, thì phải mất bao nhiêu năm nữa? Lại thêm một nghìn năm sao?
Lúc đó, nhân loại có còn tồn tại không?
Khi xuống thang máy, nhìn ánh sáng phản chiếu trên bức tường bạc, Cố Hạ ngây người.
Thực ra anh biết, mình đã thua từ rất lâu rồi.
Năm đó, trong Như Mộng Chi Cảnh, anh và những người khác đều chìm vào giấc ngủ trong những chiếc kén, bị mắc kẹt trong ảo cảnh do 009 tạo ra.
Trong ảo cảnh ấy, 009 nói với Cố Hạ: "Cậu chỉ có thể đưa một người rời khỏi Như Mộng Chi Cảnh."
Một bên là Cung Trúc, một bên là chị gái anh, Cố Quân.
009 hỏi anh: "Cậu sẽ chọn ai?"
Như thể đang khiêu khích anh: Anh thực sự có thể làm được những gì mình đã viết trong thư sao?
Sau này, Cung Trúc tỉnh lại.
Cố Hạ rất may mắn.
Cô đã quên hết tất cả.
25. Cái chết
Cung Trúc sống đến hơn bảy mươi tuổi.
Cả đời cô đã đi qua hàng chục quốc gia, đưa tin về nhiều sự kiện quốc tế quan trọng.
Nhiều người nghĩ rằng cô sẽ định cư ở nước ngoài, nhưng cuối cùng cô vẫn trở về quê hương, dùng thu nhập của mình quyên góp xây dựng trường học và thư viện ở nhiều nơi.
Cô từng trải qua ba cuộc hôn nhân, có hai đứa con.
Bọn trẻ lớn lên, lập gia đình, mỗi người đều có cuộc sống riêng.
Cuối cùng, Cung Trúc cũng đến lúc kết thúc cuộc đời.
Cô nằm trên giường bệnh, đeo máy thở, xung quanh là con cháu đến tiễn biệt lần cuối.
Năm tháng khiến mái tóc cô bạc trắng, khuôn mặt in đầy những nếp nhăn, chỉ duy nhất đôi mắt vẫn trong trẻo như xưa.
Cô nhìn qua đám người trước mặt, như thể đang chờ đợi một ai đó.
Nhưng rồi, ánh sáng mong đợi trong mắt cô dần lụi tắt.
Cô khẽ nhắm đôi mắt già nua nhưng vẫn trong suốt ấy lại, trong tâm trí thoáng hiện lên một ánh mắt dịu dàng, ấm áp.
Cả đời này, Cung Trúc đã vô số lần nhớ đến đôi mắt ấy.
Cô đã quên mất người đó là ai.
Chỉ là theo bản năng, cô vẫn giữ thói quen chờ đợi.
Cô biết, đó chính là ánh mắt của người mà cô đã đợi cả đời.
Tựa như rất lâu trước đây, cô đã tự giam mình trong đôi mắt ấy, xây nên một nhà tù mang tên "nhà".
Cuối cùng, cô vẫn không chờ được.
Nhưng cũng chẳng sao.
Cô nghĩ, ánh mắt ấy đã vĩnh viễn khắc sâu trong trái tim mình rồi.
26. Luân hồi
Nhiều năm sau, Trái Đất, Bảo tàng Thể Ô Nhiễm.
Một cô gái đứng ngây người trước lớp kính trong suốt, chăm chú nhìn đôi mắt đen được trưng bày bên trong.
Dòng chú thích bên dưới, ghi bằng nét mực đen: "DL-009".
"Daisy!" Một bạn học của cô gọi, "Tàu vũ trụ của tớ đến đón rồi, tớ đi trước nhé!"
Cô gái tên Daisy vội vàng đáp lại, định quay đầu thì bất ngờ va vào lồng ngực một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông này quá mức đẹp trai.
Làn da tái nhợt, mái tóc đen như nhung, gương mặt hoàn mỹ nhưng phảng phất nét u buồn, trông có chút như một nhân vật trong phim cũ của Trái Đất.
Hắn mặc một bộ vest đen lỗi thời, phong cách trang phục tựa như đến từ những bộ phim cổ xưa.
Người đàn ông khẽ nâng mắt, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Daisy để giữ cô lại.
Trong khoảnh khắc, Daisy cảm thấy như có một dòng điện chạy qua cơ thể, khiến cô lắp bắp: "C… chào anh."
Người đàn ông lịch sự hỏi: "Xin hỏi, bây giờ là năm nào?"
"Tân lịch Ngân Hà năm 903." Daisy đáp.
Nói xong, cô liền thấy người đàn ông trước mặt nhíu mày, dường như có chút đau đầu.
"Anh sao vậy?" Daisy vội vàng hỏi, "Có cần tôi giúp gì không?"
Người đàn ông chỉ tay về phía quả địa cầu treo giữa bảo tàng, khẽ thở dài:
"Ở đó… người vợ chưa cưới của tôi đã chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Nhưng bây giờ, tôi không thể tìm thấy nàng nữa."
Nàng đã chết trên Trái Đất cổ đại, vẫn giữ nguyên dáng vẻ chờ đợi cho đến hơi thở cuối cùng.
Còn hắn, sau hàng ngàn năm, rốt cuộc cũng tỉnh lại theo đúng giao ước giữa hai người.
Chỉ là…
Hai đường thẳng song song thuộc về hai chiều không gian khác nhau, không biết đến khi nào mới có thể tái giao nhau.
"Vậy phải làm sao đây?" Daisy lo lắng hỏi.
Người đàn ông tái nhợt khẽ cười: "Tiếp tục tìm thôi."
Giống như hắn đã làm vô số lần trong quá khứ.
Hòn đá nhỏ của ta, công chúa của ta, vợ chưa cưới của ta…
Chỉ cần nàng muốn.
Hắn nhất định sẽ giữ trọn lời hứa, một lần nữa quay trở về bên nàng.